Mục lục
Già Thiên - tác giả Thần Đồng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mao Sơn, nhắc tới nó sẽ có nhiều người nghĩ tới đạo sĩ Mao Sơn, bắt quỷ bắt yêu, bởi vì lời đồn này đã sớm thấm sâu lòng người.

Chính vì thế, ở trong mắt nhiều người Mao Sơn không có gì thần thánh, nhiều đạo sĩ cầm Đào Mộc Kiếm, bưng máu chó mực, đánh ra lá bùa vàng.

Nhưng mà, sự thật không phải vậy.

Mao Sơn, vì thế núi phức tạp giống chữ "dĩ", tên cổ là Khúc Sơn, còn có tên phế sơn Kim Lăng. Đạo gia gọi "Câu khúc chi kim lăng, là phúc cảnh dưỡng chân, linh khư thành thần".

Nó là khởi nguyên đạo giáo Thượng Thanh Phái, được gọi là Thượng Thanh tông đàn, quan trọng nhất là xưa nay có danh tiếng "Thiên hạ đệ nhất phúc địa".

Đạo giáo phái hệ như rừng, có tới cả chục cả trăm môn, nhưng lại chia thành hai hệ. Bắc có Toàn Chân, nam có Chính Nhất Giáo. Còn Thượng Thanh, Linh Bảo, Thiên Sư Đạo hợp cùng một chỗ mới là Chính Nhất đạo.

Thượng Thanh Phái tôn sùng Nguyên Thủy Thiên Tôn, xưa nay tu đạo cầu trường sinh, là đạo môn nổi danh nhất, khó ai sánh bằng.

Diệp Phàm đi từ phía bắc, cũng không đi phương tiện giao thông gì, dùng Súc địa thành thốn đại pháp khoảng khắc đi ngàn dặm tới tỉnh Giang Tô.

Mao Sơn không cao, rừng cây xanh um, có chín đỉnh, hai mươi sáu động, mười chín suối, núi non trùng điệp, cảnh tượng ngoạn mục, thiên địa thanh tú.

- Chính là nơi này, được tôn xưng Thánh địa đạo giáo.

Diệp Phàm tự nói.

Nơi này được tôn sùng là Thánh địa đạo giáo, ẩn hàm trang nghiêm thần thánh, tự nhiên không gì sánh bằng, đạo môn thiên hạ bảo hộ không thể tiết độc.

Nhất mạch bắt nguồn xa xưa, từ thời kỳ thượng cổ đã có người tu hành ở đây, trong sách cổ có ghi chép.

Diệp Phàm lên núi, đi không nhanh, còn xem núi non, nhìn cảnh vật, muốn tìm ra chỗ phi phàm, vì sao mà giáo này tôn sùng Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Bỗng nhiên, hắn dừng bước, đứng trước một khe núi, nhìn ngọn núi thấp không xa, mơ hồ cảm giác đạo vận phản phác quy chân.

Hắn không khôi đi tới, trên núi có mấy người đứng từ trước, đều là nam nữ trẻ tuổi, Diệp Phàm nghe bọn họ nói chuyện mới biết được tên nơi này - Bão Phác Phong.

Tâm thần của hắn lập tức chợt động, đây là một nơi rất có danh tiếng, đạo lãnh tụ Cát Hồng kinh tài tuyệt diễm từng ẩn cư nơi này một thời gian, viết ra Bão Phác Tử, khiến đạo môn đời sau chịu ảnh hưởng rất lớn.

- Cổ nhân thành khói mà.

Diệp Phàm cách đó không nghe xa lời này, khóe miệng lộ một tia mỉm cười, thì ra những người này đang tưởng nhớ, cảm thán gì đó.

- Nếu đại huynh sinh ra trong những năm thiên địa linh khí còn chưa khô cạn, nói không chừng đã là Giáo chủ một phương, nhưng mà tương lai sẽ còn có bước ngoặc.

Trong mấy nam nữ kia, có một nam tử bị người ta xoay quanh, mọi người nịnh nót, lấy hắn làm chủ, xem ra có thần thông bất phàm.

- Ta chẳng qua là đệ tử chi nhánh, tính là gì.

Vị đạo huynh kia lắc đầu, không chút hứng thú, nói với mấy nam nữ cùng tộc.

- Nghe nói chủ mạch thật sự xuất hiện một cái kỳ tài nghịch thiên, tên là Long Tiểu Tước, trẻ tuổi đã được tông tổ coi trọng, dốc hết sức bồi dưỡng.

Có một cô gái nói.

- Chủ mạch hưng thịnh, hôm nay Long Tiểu Tước tu vi sâu không lường, nghe nói có thể sánh bằng nhân vật lão tiền bối, thật sự là kinh diễm tuyệt đỉnh, đại hội lần này chắc chắn tỏa sáng rực rỡ.

Diệp Phàm kinh ngạc, mấy người đúng là đệ tử Đại Hạ Long Tước, là hậu duệ Yêu Thần thượng cổ, là một trong bốn đại chi nhánh bộ tộc Cửu Giang.

- Các ngươi nói vị đại thần thông kia có đến không, chủ mạch rất bất mãn với chuyện xảy ra, luôn tìm kiếm người kia, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

- Quên đi, chúng ta không cần nói nhiều, đời trẻ tuổi trong tộc cũng chỉ có chủ mạch Long Tiểu Tước có quyền nói chuyện.



- Chủ mạch ngự trị trên cao, lần này truyền lời xuống nói muốn dẫn mấy đệ tử chi nhánh nhập tổ môn, không cần nói lung tung vào lúc mấu chốt này.

Mấỵ nam nữ trẻ tuổi bước đi, Diệp Phàm đứng trên Bão Phác Phong một lát, vuốt cằm đi vào trong núi.

Trên đường, hắn thấy không ít người tu đạo, dù mặc trang phục hiện đại, nhưng có khí chất rõ ràng khác với người thường, đều có tinh khí quấn quanh.

- Các người cũng biết, Đại Hạ Long Tước xuất hiện một kỳ tài ngút trời, có thể chống lại cường giả lão tiền bối.

Trên đường thỉnh thoảng có người nói về nhân vật nổi danh hiện giờ, bình luận các cao thủ giáo chủ, rất nhiều nam nữ trẻ tuổi đều nhắc tới Long Tiểu Tước.

- Một môn này phàm là trong tên có long cùng tước đều là nhân vật kinh diễm, bằng không làm sao cho đặt tên như vậy, hắn có khả năng sẽ thành đệ nhất cao thủ Yêu tộc trong tương lai.

Diệp Phàm kinh ngạc, Long Tước tộc quả thật xuất hiện một nhân vật, bằng không làm sao có nhiều người bàn luận như thế, xem ra thiên phú rất cao.

- Chớ khinh thường tộc khác, các ngươi còn không biết, Chu Hoàng nhất mạch xuất hiện một Hoàng thiên nữ, một thân tu vi đỉnh cao đánh bại cả tổ phụ nàng ta.

- Vậy sao, còn có thiên nữ như vậy, chẳng phải thiên phú dọa người?

- Đúng vậy, nàng ta quốc sắc thiên hương, thiên phú phi phàm, thực lực ngạo nghễ cùng thế hệ, từng nói muốn theo bước Yêu Thần thượng cổ tiến vào tinh, thành đạo cầu tiên.

- Thật đúng là thiên kiều nữ, không biết có hôn nhân chưa?

- Ha ha, ngươi không nên nghĩ nhiều, nàng ta là người ra sao, có lẽ xem thường chúng ta, sợ là ngay cả Long Tiểu Tước cũng không có nhiều hy vọng, trừ khi xuất hiện một Vương thể, Hoàng thiên nữ rất ngạo mạn đấy.

Ở Mao Sơn, rất nhiều người đang bàn luận về kỳ tài Long Tiểu Tước, Hoàng thiên nữ càng là đề tài tiêu điểm, mọi người đều bàn tán.

Mao Sơn, suối chảy trong lành, núi non tú lệ, mọi người cũng không đi chủ sơn, mà đi sang bờ bên cạnh, không lâu sau đều biến mất.

Hiển nhiên, thiên hạ đệ nhất phúc địa chân chính không phải Mao Sơn giới phàm tục kia, mà đã bị Pháp trận thượng cổ che dấu, chỉ có người tu đạo mới đi vào được.

Đây là một thế giới hương hoa chim hót, thế núi vẫn không cao, nhưng nguy nga hùng hồn, to lớn mà không mất tú lệ.

Núi non trùng điệp, mây quấn quanh núi, nhiều đinh núi xanh tồn tại, dù không cao những vẫn có mây quấn quanh, mấy đạo quan đặt giữa mây mù, trời trong mây tạnh.

Đây là Thượng Thanh Phái, cũng là địa điểm đại hội người tu đạo, đương nhiên cũng không phải mật địa của bọn họ, tổ địa như vậy sẽ không để cho người ngoài đi vào được.

Tiểu Tùng ló đầu ra từ trong túi Diệp Phàm, đôi mắt to như bảo thạch nhanh chóng chuyển động, tò mò đánh giá xung quanh.

Lúc có đông người, Diệp Phàm sẽ đè nó vào, hôm nay tiểu sinh linh màu tím này đã thành dấu hiệu của hắn, chi cần vật nhỏ này xuất hiện thì nhất định bị người ta nhận ra.

- Ồ, đó là thiếu Thiên Sư Trương Thanh Dương đi ra từ Long Hổ Sơn, chính là một trong những người trẻ tuổi nổi danh nhất.

Có tiếng nói nhỏ.

Ở xa xa, một người trẻ tuổi cùng mấy lão đạo sĩ cưỡi gió đi, phủ xuống trước đạo quan đi vào trong.

- Thiếu Thiên Sư đi ra từ Long Hổ Sơn cái nôi của đạo giáo, tuy rằng chưa ra tay, nhưng có lẽ thực lực phi phàm.

- Đương nhiên, hôm nay môn phái đạo giáo đông đúc, rất nhiều cao thủ, nhưng hắn sớm được người ta tôn xưng là tiểu chân nhân đạo giáo một đời trẻ tuổi.

Rất nhanh, một mảnh kinh hô truyền đến, mười mấy đạo kiếm quang phá không cắt qua chân trời đáp xuống, theo lão đạo sĩ Thượng Thanh Phái dẫn vào đạo quan to lớn.

- Đó là người Thục Địa Tiên Kiếm Môn, như vậy người thanh niên kia là Chiêm Nhất Phàm đại danh đinh đinh, có lời truyền rằng hắn là đệ nhất cao thủ một đời trẻ tuổi, một kiếm ra núi sông biến sắc, khó thấy đối thủ.

- Đệ nhất cao thủ thì chưa chắc, nhưng trong cùng lứa thì hẳn là một trong những người mạnh nhất, đúng là kỳ tài, rất nhiều lão tiền bối đều thừa nhận.



Diệp Phàm đi trong đám người, lẳng lặng nghe lời bọn họ nói, hiểu được không ít chuyện, càng bất ngờ biết lần này có thể sẽ có tuyệt thế cao thủ đến đây.

Hơn nữa, người đạo thống phương tây cũng có thể xuất hiện, có người đến dự đại hội người tu đạo Trung thổ.

Hoa rơi rực rỡ, một con thuyền ngọc bay ngang trời, đáp xuống định núi xa xa, mười mấy nam nữ bước ra.

- Đó là người Côn Lôn nhất mạch, bọn họ cũng đến rồi.

Những người này vừa xuất hiện, nhanh chóng gây ra chấn động, bởi vì người Côn Lôn cực kỳ mạnh mẽ, nơi đó được trời ban ơn, thượng cổ chủ long mạch ngủ say, linh khí chưa hoàn toàn khô cạn, tu sĩ đi ra từ nơi đó khiến người ta kính sợ.

Dan đầu là Côn Lôn chưởng giáo Tuyết Trần, tu vi sâu không lường, lúc này tự mình đến đây, có nhân vật lão tiền bối cá biệt nhận ra, rất là chấn động.

- Năm đó Tuyết Trần chưởng giáo uy chấn thiên hạ, không ngờ lần này xuất thế. Đôi nam nữ trẻ tuổi sau lưng ngài ấy là... là Song Ngư danh chấn thiên hạ?

Có người lộ thần sắc kinh dị.

Xưa nay, địa vị Côn Lôn đều siêu nhiên, một khi môn đồ đệ tử của bọn họ xuất hiện, tự nhiên đặc biệt dẫn tới người ta chú ý.

Đương thời, Côn Lôn xuất hiện hai môn đồ kinh diễm xưa nay, người đời than thở, nếu không phải thời đại mạt pháp thì hai người chắc chắn có thể thành thánh, có thể tưởng tượng thiên phú của bọn họ.

Hữu Vi Ngư là sư huynh, anh khí bức người, tu luyện huyền công vô thượng, là nhân vật phong vân đương thời. Ngạn Tiểu Ngư là sư muội, thân thể thon thả, tóc đen như thác, mi to cong vút, khuynh quốc khuynh thành bị nhiều người chú ý, được gọi là Côn Lôn tiên tử, không biết bao nhiêu người ái mộ. Nàng là một trong những cô gái có mị lực nhất đương thời.

Hai người đi chung, có thể coi là vô địch một đời trẻ tuổi, dù là những người khác liên thủ cũng không thể đánh thắng bọn họ.

- Đương thời mấy người trẻ tuổi kiệt xuất nhất đều đến, Long Tiểu Tước, Hoàng thiên nữ, Chiêm Nhất Phàm, Côn Lôn Song Ngư, có thể nói là có một không hai thời đại này.

Trong đó, Hoàng thiên nữ cùng Ngạn Tiểu Ngư nổi tiếng nhất, hai tiên tử bất kể ở nơi nào cũng bị người ta chú ý, cũng là vì mỗi người đều có tâm tính thưởng thức cái đẹp.

Diệp Phàm chính thức tiến vào vùng đất lạnh Thượng Thanh Phái, đi lại xung quanh, vừa nghe người ta bàn luận, vừa xem có thứ liên quan tới Nguyên Thủy Thiên Tôn hay không.

Bỗng nhiên, hắn cảm giác có ánh mắt nhìn vào lưng hắn, không khôi quay đầu, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi mang theo địch ý thật sâu đang nhìn mình.

Trong lòng Diệp Phàm vừa động, hỏi mấy người trẻ tuổi bên cạnh người kia là ai, được nói cho biết là Long Tiểu Tước, liền làm hắn ngẩn ra.

Mấy người này như tránh rắn rết, nhanh chóng tránh xa hắn, không muốn gặp chuyện, hôm nay Long Tiểu Tước như mặt trời ban trưa, ai dám tìm xui xẻo?

Đương thời ai có thể tranh hùng với bộ tộc Đại Hạ Long Tước, Long Tiểu Tước kế thừa đạo thống tộc, tương lai chắc chắn là người đứng đầu Yêu tộc, không có ai muốn kết thù oán.

"Chẳng lẽ người muốn giết ta là bộ tộc Đại Hạ Long Tước?"

Diệp Phàm thì thầm.

Long Tiểu Tước xoay người lại, nhanh chóng rời đi, không tiếp tục nhìn hắn nữa, biến mất trong đạo quan.


Ầm!


Ở xa xa, bụi mù ngập trời như có đại yêu tuyệt thế xuất thế, sương mù màu xám mờ mịt che trời, tràn ngập khí tức khiếp người.


Mấy người tu đạo phương tây lớn tuổi xuất hiện, trên lưng có cánh chim màu xám, tất cả đều già nua, ngay cả ánh mắt cũng biến màu xám, rất là khủng bố.


- Mấy người này thật là mạnh, giống như những vực sâu nuốt linh hồn người, nguyên thần của ta cũng muốn lọt khỏi người.


Mọi người giật mình nhanh chóng né tránh.


- Ồ, nghe nói bọn họ tới giết người, muốn tìm một vị đại thần thông, thật đúng là không chút kiêng nể, chạy đến Trung thổ ta giương oai.


Không ít người xôn xao, tránh thật xa mấy người này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK