Đương nhiên, đây là khả năng ít xảy ra nhất, nhưng cũng không phải là không có khả năng phát sinh, binh khí của Đại đế cổ đổi kháng, ai cũng không thừa nhận nổi cái giá phải trả này.
Áp lực trong lòng mọi người trầm trọng như núi, gần như hít thở không thông.
Thông Thiên Thai là một ngọn núi cụt cao nghìn trượng, không có một ngọn cỏ nào, giống như là một ngọn núi lớn bị người ta chặt ngang, mặt cắt là một cái đài cao thật lớn, vô cùng rộng rãi.
Nghe nói, đây vốn là ngọn núi cao nhất Bắc Vực, bị Tây Hoàng tự tay tước thành một cái đài cao, cho dù đã bị chặt đứt, nó vẫn cũng vô cùng to lớn, có khí phách của vua trong số các ngọn núi.
Nó có thể được dùng để làm Diễn Võ Trường, cũng có thể trở thành quảng trường để nghị sự, bất kể có bao nhiêu người đến đây, nó đều có thể chứa được, bởi vì trong này có khắc Tây Hoàng vãn.
Năm đó, Dao Trì di chuyển thì cũng đã phải mất khí lực rất lớn thì mới đưa được ngọn núi này vào trong tịnh thổ.
Tại trung tâm của Thông Thiên Thai, Bạch Y Thần Vương ngồi xếp bằng, phía sau là phần đông Giáo chủ của Nhân tộc, đối diện là bảy vị cổ Vương và vô số các cường giả Cổ tộc.
Bên cạnh ngọn núi cắt này, có một đạo nhân mặt đen khoanh tay mà đứng, đang chuẩn bị nghênh đón mười một vị cổ Vương, chính là Huyền Vũ của Man tộc hóa hình mà thành.
- Ta cứ tưởng Nhân tộc mạnh tới mức nào, mời vạn tộc tới dự thịnh hội, vẫn còn có chút lo lắng, nhưng ta nhìn thấy, chỉ bằng một người một rùa các ngươi mà cũng dám ngồi lên trên đài cao như vậy sao?
Nụ cười vô cùng ác nghiệt, vẻ mặt vô tình, mười một vị cổ Vương giá lâm, đi lên trên Thông Thiên Thai, những cặp mắt lạnh lẽo quét qua xung quanh, khóe miệng còn nhếch lên, mang theo một tia sát khí.
- Không lâu trước đây, bần đạo mới dùng Bá Vương Thần Quyền đập chết một tên Tổ Vương có mắt như mù!
Huyền Quy hóa thành một đạo nhân, tướng mạo rất nghiêm trang, nghiêm lại cái mật đen, nói.
Nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống, sát khí lạnh lẽo tràn ngập khắp nơi, mười một vị Cổ Vương cùng nhau nhìn chằm chằm vào Huyền Quy, trên mặt đều vô cùng lạnh lùng, ánh mắt không khác gì những thanh tiểu đao sắc bén.
Vừa mới bắt đầu, không khí đã khẩn trương tới cực điểm, đại chiến bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ, rất nhiều sinh linh đều nom nớp lo sợ.
- Hai người chúng ta có lên hay không?
Bên cạnh Thiên Hoàng tử, hai vị cổ Vương khè nhìn nhau một cái, muốn thống nhất ý kiến, tuy nhiên cuối cùng vẫn không có hành động gì.
- Chi là một con rùa mà thôi, Nhân tộc thật sự là không được nữa rồi!
Một Cổ Vương nói, hắn rõ ràng đang khiêu khích, chính là vì giết chóc mà đến.
- Nhưng mà giết ngươi lại có chút đại tài tiểu dụng rồi!
Hắc quy khè quay đầu, nói.
- Mấy vị đường xa mà đến, sao không ngồi xuống nói chuyện?
Bạch Y Thần Vương lên tiếng.
Hắc quy xoay người lại, quay cái mông về phía bọn họ, đi thẳng về chỗ ngồi, sau đó ngồi xếp bằng trên mặt đất.
- Nói chuyện, có gì để mà nói, Nhân tộc các ngươi có thể ngồi cùng với chúng ta sao?
Một vị Cổ Vương bước đến, rất là cường ngạnh, chỉ có một mục đích, chính là muốn giao chiến, giết hết Thánh nhân của Nhân tộc.
- Vậy thì mấy vị cho rằng như thế nào mới được coi là có thể ngồi cùng với các ngươi, mà các ngươi rốt cuộc là có muốn đàm phán hay không?
Bạch Y Thần Vương không có chút giận nào, chỉ bình thản hỏi.
- Vĩnh viễn không có tư cách ngồi cùng chúng ta, chỉ bằng một người một rùa các ngươi thì còn xa mới đủ!
Một Cổ Vương khác tiến lên.
- Nếu Đại đế đến đây, các ngươi có tư cách này sao, chỉ sợ cút được bao nhiêu xa thì đã cút đi tận bấy nhiêu xa rồi!
Hăc quy nổi giận.
- Không nói tới cường đại hay không, chỉ riêng nói về số lượng thì khắp cả Nhân tộc rộng lớn như vậy mà cũng chỉ có một Thánh nhân, kết quả là còn phải dựa vào một con rùa, làm gì còn có tiền đồ nào mà nói, làm sao có thể luận bàn với chúng ta được?
Phía trước, tên cổ Vương kia chỉ mong giao chiến, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.
- Bộ tộc yếu nhược không có quyền lên tiếng, không có gì để nói cả!
Một vị Cổ Vương khác lại còn trực tiếp hơn.
Trong mười một vị cổ Vương thì có ba người hùng hổ dọa người như vậy, lại còn xát muối vào vết thương của Nhân tộc, căn bản là không có ý muốn ngồi xuống nói chuyện.
Lúc này, không khí trên Thông Thiên Thai đã khẩn trương tới mức cực điểm, đại chiến hết sức căng thẳng, muốn đàm phán thì căn bản không có thể xảy ra, điều này không đề cập tới đạo lý, mà là có vấn đề có đủ tư cách hay không.
Trong mười một vị Thánh nhân, có một vị vẫn không lên tiếng, lúc này nói:
- Việc đã đến nước này, chỉ có một trận chiến. Tuy nhiên chúng ta chỉ đến trước một bước mà thôi, phía sau còn có Tổ Vương cường đại hơn nữa, nếu như bị chúng ta tiêu diệt, vậy thì không còn gì để nói nữa.
Đã tới bước này rồi, không thể tránh khỏi được nữa, nếu muốn đàm phán thì trước hết cần phải đánh ra một tư cách đã.
- Vậy được rồi, ngay tại đây đánh một trận!
Bạch Y Thần Vương rất rõ ràng, không nói thêm lời gì nữa.
- Sớm đã muốn vậy rồi!
Ba gã Cổ Vương mặc Thần Thiết y đi tới phía trước, mới vừa rồi cũng chính là bọn chúng hùng hổ dọa người.
Phía sau, vài tên cổ Vương hơi do dự, rốt cuộc thì cũng không bước lên, lựa chọn theo dõi cuộc chiến.
- Một trận chiến này, sinh tử do trời định, ngươi mà chết thì sẽ không còn đàm phán gì nữa, tất cả sẽ kết thúc tại đây!
Một người rất cường ngạnh nói.
Trên người bọn họ đều mặc thánh y, đã sắp trở thành Thánh binh có thể truyền lại đời sau được rồi, có thể tế luyện đến bước này thì từ xưa đến nay cũng có không ít Thánh nhân, nhưng Thánh binh lưu truyền lại đời sau thì rất ít thấy.
- Đây là đài chiến đấu do Tây Hoàng khắc thành sao, rất là bất phàm, đã bao nhiêu năm rồi, từ thời thái cổ đến tận hiện tại, ta đã thật lâu không được nếm hương vị máu của Thánh nhân Nhân tộc rồi!
Ba đại Cổ Vương hóa thân thành ma, gai xương sau lưng đâm ra, chọc thẳng lên trời, vô cùng dữ tợn.
Bạch Y Thần Vương bước lên, chớp nhoáng khai chiến, lao tới ba người này, vô số thần tắc phá vỡ cả không gian.
Không thể không nói, ba người này đều vô cùng cường đại, đã đi được rất xa trên con đường của Thánh nhân, hơn xa các Tổ Vương bình thường.
Bạch Y Thần Vương tài ba trác tuyệt, một người độc chiến bọn họ vẫn chưa chiếm được thượng phong, trong nháy mắt đã trôi qua mấy trăm hiệp, thần tắc cũng không biết đã tấn công bao nhiêu lần rồi.
- Ở thời thái cổ thì Nhân tộc bộ tộc phụ thuộc của một số đại tộc cường thế, nhờ sự che chở này, mới có thể sinh tồn được, đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, vẫn như cũ không thay đổi a, vẫn là muốn quỳ sát dưới chân các bộ tộc cường đại khác thì mới sống được!
Một Cổ Vương cười lạnh, cố ý quấy nhiễu tâm tình của Thần Vương, khiến cho những thần tắc này xuất hiện dao động, tìm kiếm cơ hội xuống tay.
- Được rồi, trận chiến này phân ra sinh tử!
Thần Vương nói, vẫn vô cùng bình thản như cũ, nhưng ra tay lại đáng sợ hơn.
- Giết...!
Thần tắc của ba vị Thánh nhân đột nhiên hợp nhất, hóa thành một vị thần màu vàng, ánh sáng phát ra vạn trượng, đè khắp cả Thông Thiên Thai, lao thẳng về phía trước giết chóc.
Ầm!
Thần Vương Khương Thái Hư vung quyền, hiển hóa ra một cơn sóng ngập trời, quyền phải chém ra, hóa thành Hằng Vũ Lô, một quyền xuyên qua thân thể của vị thần này, đập nát một vị cổ Vương.
Ầm!
Tiếp theo, hắn lại vung hai nắm đấm lên, hai nắm tay đều hóa thành Hằng Vũ đế lô, một quyền đánh nát hai người còn lại, khiến cho mưa máu bay tán loạn trên không trung, hóa thành huyết quang vô cùng vô tận, máu của Tổ Vương nhuộm đỏ cả đài cao.
Thần Vương không giết, không có nghĩa là không thể giết người!
Gió thổi lành lạnh, màu máu đỏ tươi, xương vờ rải rác, trên đài cao nhuốm máu đỏ tươi, Thần Vương một minh đứng giữa tràng, áo trắng xuất trần không dính một vệt máu, chấn nhiếp lòng người, khiến cho xung quanh lặng ngắt như tờ.
Nhìn thấy mà ghê người, ba vị cổ Vương bị dập nát, thân tử đạo tiêu, làm cho rất nhiều người toàn thân co rút lại, thần hồn đều run rẩy muốn rời cơ thể mà ra.
Thần Vương không giết, không phải là ai cũng không giết!
Bảy vị Cổ Vương trước đó lạnh lùng xác thực có tư cách, nhưng cũng không cố ý nhiều lời, mà ba người này thì lại ra sức sỉ nhục Nhân tộc, toàn bộ bị Bạch Y Thần Vương đánh chết!
Người như vậy dù có buông tha cũng sẽ không có lòng biết ơn, mà có thể sẽ càng ghi hận nhiều hơn.
- Các vị có ngồi xuống hội đàm được không?
Thần Vương đứng trên đài cao, xung quanh máu chảy đầm đìa, lên tiếng nói với tám vị Cổ Vương.
Nếu nói không sợ hãi đó là không có khả năng. Ba người vừa rồi coi như là cao thủ trong số Tổ Vương thế mà đều bị đánh chết, tám người còn lại đều trầm mặc.
- Ha ha! Ha ha ha...
Bất chợt truyền đến một tràng tiếng cười to không kiêng nể gì, truyền ra xa hơn vạn dặm, chấn cho vòm trời đều sụp đổ.
Phía cuối chân trời, lập tức có hai cổ Vương đến đây, bọn họ có pháp lực ngập trời, tinh khí thần mãnh liệt như biển rộng, bao phủ khắp thiên địa.
Hai vị Thánh nhân này đều rất cường thế như lang như hổ, như hai vị Thần linh buông xuống thế gian, bễ nghễ thiên hạ.
Trong đó một người đang cười to, tiếng cười ầm vang như tiếng trổng thần của Thiên Đình, chấn cho bốn phương sụp đổ, đại địa đều sắp lún xuống. Hai nhân vật như Thần Ma này vừa thấy chính là đến không thiện ý.
Mọi người đều hít một hơi khí lạnh, rốt cuộc có bao nhiêu cổ Vương nữa? Như thế nào vừa chiến đấu đã chết ba người, lập tức lại tới thêm hai người nữa.
Thịnh hội vạn tộc vốn chính yếu là hòa đàm, nhưng lại có một bộ phận Tổ Vương không tin Vô Thủy còn sổng, muốn tới ra tay tắm máu, lúc này vừa mới bắt đầu mà thôi, sẽ còn có người tới nữa hay sao?
- Coi như không trễ!
Từ bên ngoài truyền đến thanh âm lạnh lùng, lại một vị cổ Vương giá lâm, đi vào Dao Trì, sau lưng mọc đôi cánh, đầu có sừng rồng, ngoài ra dung mạo tương tự như Nhân tộc.
Trên Thông Thiên Thai lập tức rơi vào yên tĩnh, điều này làm cho mọi người tuyệt vọng, hiện giờ những người tới đây đều là cổ Vương, mà Nhân tộc ngay cả vị Thánh nhân thứ hai cũng không có.
Làm sao bây giờ? Như thế nào tiếp tục chiến đấu, Bạch Y Thần Vương cho dù là Chiến Thần chuyển thế, cũng không chiến được với nhiều cổ Vương như vậy, mà còn sẽ đến thêm nữa.
- Một vị, hai vị...
Trong lúc đang trì hoàn mọi người đang yên lặng đếm, tất cả đều rét run, cổ Vương đang liên tục gia tăng.
Chi trong buổi sáng sớm này trên Thông Thiên Thai đã có mười bảy vị cổ Vương, khí tức tràn ra có thể làm cho trời xanh muôn thuở chấn động kêu ù ù, thật kinh người.
Mà đối diện chỉ có một người Bạch Y Thần Vương, đơn độc đối phó với nhiều Cổ Vương như vậy, hơn kém nhau nhiều lắm, như thế này còn làm sao mà chiến? Trong lòng mỗi người đều chua xót.
Một trận gió thổi qua, mọi người đều quần áo đẫm mồ hôi, cảm giác hết sức rét lạnh, như là cuối mùa thu đông đến, trong lòng mỗi người lo lắng rầu rĩ.
Đây là những nhân vật giống như Thánh nhân viễn cổ, một lần tụ tới chính là mười bảy vị, chi mới nghĩ tới đã khiến cho người ta mất đi ý chí chiến đấu. Bạch Y Thần Vương cũng là người, đây là... cục diện hẳn phải chết, ai có thể tương trợ?