Nhưng mà lúc này đột biến xảy ra, Hoàng Kim Giản rung lên không bị khống chế đánh về phía Vạn Long Linh, hàng tỷ đoàn ánh sáng chói lọi.
Còn Vạn Long Linh cũng sắc bén vô song, lắc nát hư không giãy khỏi trói buộc, muốn đánh về phía chí bảo đứng đầu Hoàng Kim Quật.
Hai bên hoảng sợ, nếu đụng trúng vào nhau thì sẽ là đại nạn, thành thị Bắc Vực có thể sẽ san bằng, bọn họ không thể hiểu được, chuyện quá đột nhiên.
- A...
Hoàng Kim Vương kêu to, phun ra một ngụm tinh huyết bản mạng màu vàng rải lên Hoàng Kim Giản, muốn mạnh mẽ làm nó thần phục, ngừng tấn công.
Càn Lôn Đại Thánh cũng gầm lên, từng đạo ánh sáng tím tràn ra, căn nguyên tiên thiên trong cơ thể điên cuồng đánh về phía Vạn Long Linh, ngăn cản ánh sáng tím chấn động.
Oong!
Hai Cực Đạo Cổ Hoàng binh kêu lên, ngày càng sáng chói giãy khỏi trói buộc nhập vào mây, muốn triển khai một chiêu mạnh nhấtl
- Không!
Hoàng Kim Vương hoảng sợ, đó là va chạm bất kể hậu quả, sẽ phá hoại một kiện Cổ Hoàng binh mới chấm dứt.
Hai vị Đại Thánh chìm thần thức mạnh mẽ vào Cổ Hoàng binh, thiêu đốt linh hồn thần hỏa liều mạng ngăn cản, muốn thức tỉnh linh hồn trong Thần khí.
Ầm!
Hoàng Kim Giản cùng Vạn Long Linh khẽ va chạm, không phải một chiêu chân chính hủy diệt, nhưng dù sao cũng có tính tai họa. Bầu trời rộng lớn tan vỡ, không chi mây tan trời sụp, hỗn độn khí cũng bị đánh ra giống như đang khai thiên lập địa.
Nếu không phải xảy ra trên bầu trời, hai kiện binh khí chi là va chạm nhẹ nhàng, có lẽ Bắc Vực phải lún xuống một mảng lớn, đông đảo sinh linh hoảng sợ xụi lơ không biết xảy ra chuyện gì.
Khi mây mù tan mất, quy tắc đại đạo bình tĩnh, Hoàng Kim Vương phun máu màu vàng, đây là máu vàng bản mạng của hắn, cực kỳ quý giá.
Còn Đại Thánh Vạn Long Sào cũng bị cắn trả, thân thể nứt ra, cả buổi mới bình ổn lại được, thần sắc âm trầm trừng Cái Cửu U.
Nhân tộc chưa ra tay, mọi chuyện đột nhiên xảy ra, bọn họ muốn đề phòng cũng không kịp, ngay cả Cực Đạo Cổ Hoàng binh cũng tạm thời mất khống chế, chi ngẫm lại cũng thấy sợ.
Hai người mặt xanh mét triệu hồi Cực Đạo Cổ Hoàng binh về cầm chặt trong tay, chìm đắm toàn bộ tâm thần trong đó, sợ xảy ra chuyện.
- Cái Cửu U... ngươi giỏi lắm!
Hoàng Kim Vương mặt trầm như nước, giọng như cú đêm, đôi mắt vàng chìm nổi ngân hà núi sông, vô cùng khủng bố.
Cái Cửu U rất bình thản, lẩm bẩm:
- Không hổ là Cổ Hoàng binh, đáng sợ như vậy, xem ra ta thật sự già rồi, chỉ có thể khẽ đụng một chút thôi.
Trong lòng Càn Lôn Đại Thánh chấn động, cường giả Nhân tộc này khiến bọn họ khó mà giải quyết, không thể hành động theo lẽ thường. Căn cứ tình huống nắm giữ được thì hắn đã sớm khô cạn huyết mạch mới đúng, không thể chân chính gây chiến.
Ở chân trời, một số tộc trưởng hoàng tộc, vương tộc nhíu chặt mày, bọn họ tới xem chiến đều có cảm giác không yên. Ngay cả Cổ Hoàng binh cũng bị Cái Cửu U đoạt mất quyền khống chế, nếu người khác đi lên còn không lập tức nuốt hận?
- Bí quyết chữ Binh!
Hồn Thác Đại Thánh nói, trong mắt lưu chuyển ánh sáng đan vào dấu vết đại đạo làm người ta sợ hãi, thần sắc hắn phức tạp, như hâm mộ lại có kiêng ky.
Hoàng Kim Vương hừ lạnh một tiếng, nói:
- Dù có bí quyết chữ Binh thì sao, bất ngờ quấy nhiễu một lần, chẳng lẽ ngươi còn có thể tay không đỡ được Cổ Hoàng binh?
Trong cơ thể Càn Lôn Đại Thánh mênh mông khí tím, tràn ra từ chân lông, đây là tiên thiên thần hoa bản mạng của hắn, rót vào trong Vạn Long Linh chuẩn bị tuyệt sát.
- Ra thiên ngoại, ta lĩnh giáo Hoàng binh của các ngươi!
Cái Cửu U nói.
Ánh sáng lóe lên liền tắt, ba người biến mất tại chỗ, ở nơi này thật không thể buông tay chân được, bởi vì hở một chút là sẽ đánh chìm mặt đất, lúc đó sẽ là sinh linh đồ thán, thây phơi ngàn dặm.
- Ta có cảm giác không yên.
Hồn Thác Đại Thánh nói, nhắc nhở hai vị Đại Thánh thái cổ cầm Hoàng binh.
- Hừ, một lão già khí huyết khô héo, ta xem hắn có thể chống đỡ được bao lâu, vừa rồi ta rõ ràng cảm giác được thân thể hắn suy yếu, không cần phải lo!
Hoàng Kim Vương cười lạnh nói.
Càn Lôn Đại Thánh nói:
- Đúng thế, ta cũng cảm giác được trong cơ thể hắn không đủ huyết khí, cơ thể già yếu quá rồi, khó mà điều động được tinh khí thời đỉnh cao, hôm nay chẳng qua là mạnh mẽ tụ tập, miễn cưỡng đánh một trận.
- Cẩn thận một chút!
Ở xa xa, một vị lão tộc trưởng hoàng tộc nhíu mày.
- Không sao, lão già này có lẽ phải thật sự ngã xuống, cảm thấy không còn nhiều thọ nguyên, cho nên muốn dùng sinh mệnh cuối cùng áp chế chúng ta!
Có người khác nói.
Mấy đạo ánh sáng lao về phía Vực ngoại, nháy mắt không thấy bóng, khiến các tộc chủ ở xa đang xem chiến lo lắng, nhanh chóng bày ra trận văn, mở ra cổ trận xem trận chiến ở Vực ngoại.
Ở thiên ngoại, một mảnh tĩnh lặng, Diệp Phàm cùng lão Thánh nhân đứng ở xa xa nhìn giữa chiến trường, nơi đó hai vị Đại Thánh đối diện Cái Cửu U.
Phía bên kia cũng có mấy tộc trưởng Cổ tộc đứng ra, theo dõi chặt chẽ.
Thiên ngoại là nơi tĩnh lặng, các binh khí vỡ vụn trôi nổi, còn có xác chết, chủng tộc không cùng loại, còn có Thần tộc hư hư thực thực trong truyền thuyết.
Thậm chí Diệp Phàm còn thấy một cái đĩa bay vỡ nát giữa đống thi thể, toàn thể màu bạc xám giống như bị người ta một quyền đục thủng, nát vỡ không thành hình.
- Cái huynh, huynh thật sự không chịu nhường một bước hay sao?
Hồn Thác Đại Thánh nói, vị Đại Thánh này thường đi ra làm thân phận người hòa giải nhíu mày.
- Cái Cửu U, ngươi giết nhiều Cổ Thánh, muốn làm mười đại vương tộc tuyệt thánh, có ngừng tay hay không?
Một vị hoàng tộc trưởng khác nói.
- Một cái cũng không được thiếu, mười đại hung tộc này giết rất nhiều Nhân tộc, hôm nay càng ác liệt hơn, không kiêng nể đồ sát Kỳ Sĩ Phủ, bọn họ phải diệt!
Cái Cửu U rất nghiêm túc nói.
- Còn nói làm gì?
Hoàng Kim Vương cầm Hoàng Kim Giản, mắt lạnh băng vô tình, có chút bất mãn với Hồn Thác, dẫn đầu đánh trước.
Đây là thần uy Cực Đạo, những ngôi sao nhỏ ở Vực ngoại cũng phải run lên, tinh không tràn ngập khí cơ làm người ta không yên, giống như sắp diệt thể.
Cùng lúc, Vạn Long Sào Đại Thánh cũng ra tay, chuông nổ lớn, ánh sáng tím phủ tinh không, dấu vết đại đạo đan vào xâu xé Cái Cửu U.
Vào lúc này, Cái Cửu U đột nhiên biến mất, hai người đánh vào khoảng không, nhưng bọn họ không sợ, cầm Cổ Hoàng binh có thể quét ngang thiên hạ.
Cái Cửu U hiện ra ở phía xa không một tiếng động, yên lặng nhìn bọn họ, hai tay chậm rãi vung lên.
Xẹt!
Một đạo thần quang bay ra như chém tan vĩnh hằng, xẹt qua sao trời vô tận nháy mắt chém tới gần hai vị Đại Thánh, muốn nuốt hết bọn họ.
- Cái gì, mạnh tới như thế!
Mấy hoàng tộc trưởng hoảng sợ không thôi, bọn họ tuyệt đối không chống nổi loại lực lượng này, có lẽ một chiêu sẽ lấy mạng bọn họ.
Đinh đinh đinh!
Vạn Long Linh lay động, âm thanh đinh tai nhức óc, từng đợt gợn sóng màu tím đánh sâu tới trước, vô cùng đáng sợ.
Bùm!
Ở xa xa, một tiểu hành tinh nổ tung, hóa thành phấn bụi trước sóng gợn của tiếng chuông, bùng lên như pháo hoa tráng lệ.
Chiến trường thiên ngoại, mấy người xem chiến đã sớm trốn vào thời không vô tận, toàn bộ biến sắc. Thủ đoạn này quá đáng sợ, Cổ Thánh cũng không theo kịp sẽ hóa thành phấn trước uy lực của Cực Đạo Cổ Hoàng binh.
Cùng lúc đó, mấy người ở Bắc Vực thông qua cổ trận thấy cảnh này cũng sợ hãi không thôi, trong lòng dâng lên kính sợ như đối với thần linh.
Cái Cửu U lui ra mười vạn dặm không một tiếng động, tiểu hành tinh sau lưng tan vỡ, còn hắn vẫn sừng sững ở phía trước, hình thể không tổn tại, thần âm phát ra hóa thành đạo sóng vang vọng chiến trường Vực ngoại.
Thần âm đụng tan dao động Vạn Long Linh phát ra, vẫn không mất đi mà tiến tới trước, thẳng về phía hai Đại Thánh.
- Cái gì, hắn... hắn thật sự dựa vào bản thân chống lại Cổ Hoàng binh, cản được tiếng chuông thần?
Mấy tộc trưởng Cổ Hoàng tộc chấn động!
Ầm!
Hoàng Kim Đại Thánh ra tay, Cực Đạo Cổ Hoàng binh điên cuồng chém xuống, một mảnh ánh sáng nóng rực quét qua, Hoàng Kim Giản đánh vào vũ trụ thẳng về phía Cái Cửu U.
Một một mảnh tiên quang vĩnh hằng không gì không phá được, thế như chẻ tre muốn hủy hoại bầu trời xây dựng trật tự mới, mở ra thiên địa mới.
Một mảnh lực lượng Cổ Hoàng mênh mông bao phủ nơi này, khiến cả một khối khu vực tan vỡ hóa thành lỗ đen, khí hỗn độn lan tràn.
Nhưng mà khi tất cả yên tĩnh, Cái Cửu U vẫn lui ra sau mười vạn dặm, thân thể nguyên vẹn như trước.
Ở sau lưng, một mảng tiểu hành tinh tan vỡ hóa thành bụi vũ trụ, vĩnh viễn biến mất.
Thần âm ẩn chứa đại đạo, không hợp với đạo của người khác quét tới, chủ động đánh về phía Cực Đạo Cổ Hoàng binh, làm cho Hoàng Kim Giản như ánh sáng rực rỡ phải cuộn về, đánh văng khỏi thiên địa.
- Đó là tiên âm gì, làm sao có lực lượng như thế, chống nổi Cổ Hoàng binh?
- Thật là mạnh mẽ, thật là đáng sợ, đạo của Cái Cửu U có thể coi là Cổ Kinh, chống được thần uy Cổ Hoàng!
Mọi người hoảng sợ, nhất là mấy lão tộc trưởng Cổ Hoàng tộc mở to hai mắt, nhìn chằm chằm đạo ngân, nghe thần âm đại đạo.
Độ Kiếp Tiên Khúc!
Diệp Phàm biết nhất định là khúc này, khi trước hắn giao thủ với cô bé Hạ Cửu U kiêu ngạo từng lĩnh giáo qua khúc này.
- Thân thể hắn khô cạn, không đủ lực lượng, dù hắn đạo hạnh thông thiên, sáng tạo thần thuật sánh với Cổ Hoàng kinh cũng vô dụng, đã sớm không còn ở trạng thái đỉnh phong, chúng ta giết hắn!
Hoàng Kim Vương rống to.
Càn Lôn Đại Thánh vuốt cằm, thúc đẩy Vạn Long Linh chấn ra hoàng uy tuyệt thể quét ngang trời, hợp chiến Cái Cửu U, muốn hao chết chí tôn Nhân tộc.
Hoàng Kim Giản, Vạn Long Linh phun ra ánh sáng tiên quang bất hủ, mỗi thứ hàng tỷ đạo, bầu trời sôi trào.
Cái Cửu U thần sắc không đổi, không đàn tấu gì, trước người cũng không có đồ vật, thân thể sáng lên, từng đợt nhè nhẹ trở thành tiên âm tràn ra, nhắm về phía hai thanh Cổ Hoàng binh.
Độ Kiếp Tiên Khúc!
Đây là đạo do hắn sáng lập, hiểu thấu căn nguyên thế giới, tấu ra thần âm đại đạo, nghe bí mật của tiên, độ kiếp giữa hồng trần.
Thế nhân ai không tranh giành, đời người trăm vẻ, đủ loại hồng trần, phàm là sinh linh chỉ cần có cảm giác đều đang "độ", mặc kệ phấn đấu hay chìm đắm, đều xem như độ kiếp giữa thiên địa này.
Người còn sống là đang độ kiếp!
Cái Cửu U sáng tạo Độ Kiếp Tiên Khúc, có thể xưng là vang dội cổ kim, sánh với kinh thư Đại đế cổ, đi lên con đường chứng đạo của mình, chỉ là sinh sai thời đại.
Người đang độ, trần đang độ, tiên đang độ, thiên địa vạn vật, một ngọn cỏ một gốc cây, đều đang tranh nhau độ...
Độ Kiếp Tiên Khúc xuất hiện, đạo ngân thành mảng phập phồng tràn ra, chống lại hai kiện Cổ Hoàng binh, thế như chẻ tre tiến mãi không dừng!