Mục lục
Già Thiên - tác giả Thần Đồng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đã từng huy hoàng... toàn bộ kết thúc!

Ngày nay Bắc Đẩu rơi vào không khí ữầm lặng, nơi nơi đều là vết máu, nơi nơi đều là thi thể hài cốt thành biến thành núi. Đây là một cảnh tượng tận thế thảm . thiết nhất.

Sinh mệnh cổ địa vỡ nát tan tành, rất nhiều người... rất nhiều thứ... cũng không còn tồn tại, cũng không trở về nữa, vĩnh viễn tan biến, không tìm được tung tích.

Dọc theo đường đi không biết gặp bao nhiêu máu và xương, Diệp Phàm đứng ở ngoài Thánh Nhai giết chặt nắm tay, ở trong hắc ám náo động này mạng người quả nhiên là dễ lụi tàn hơn so với cây cỏ, quả thực khiến người ta bi thương và phẫn hận.

Ở phía sau hắn, còn có Hắc Hoàng cùng đi, nó đi theo để phá giải trận văn, nếu muốn đi vào Thánh Nhai có nó đi theo là ổn thỏa nhất. Ngoài ra, còn có cô bé, bé có nhiều năng lực kỳ lạ luôn hiện ra ở thời khắc mấu chốt.

- Ca ca...

Cô bé, trong đôi mắt to đẫm nước mắt. Dọc theo đường đi chứng kiến quá nhiều, làm cho trong mắt cô bé luôn đầy nước mắt trong suốt. Thảm kịch chốn nhân gian đối với một đứa nhỏ mà nói đúng là không thể chịu đựng nổi.

- Có người!

Diệp Phàm lông tóc dựng đứng, lập tức tế ra cái đỉnh đồng xanh, tản phát ra bảo quang ónh ánh bao phủ nơi này.

Làm cho hắn có vẻ mặt ngưng trọng như vậy, dĩ nhiên là xuất hiện dao động cực kỳ nguy hiểm, có ghân vật cường đại mang theo địch ý mà đến, bằng không hắn cũng không trực tiếp vận dụng Tiên Đỉnh.

- Hừ! Trực giác nhưng thật ra thực nhạy bén!

Bên Thánh Nhai xuất hiện một đoàn ánh sáng mông lung mờ ảo, hiển hóa một thân ảnh cao lớn, trong nháy mắt ập tới áp lực như biến.

Khí tức khủng bố, lực lượng dao động cường đại, cùng với sát khí lành lạnh, như là một đầu Thiên Long thượng cổ ở trên cao nhìn xuống con trùng con kiến, biếu thị rõ đây là một vị chí cường giả.

Cái loại tự phụ này, cùng với tư thái vô địch siêu nhiên cao cao tại thượng có chút chói mắt! Hắn không thèm che giấu khí tức của mình chút nào, để khí tràn ngập, cực độ khủng bố.

Đây là một vị Chuẩn đế! Diệp Phàm không nghĩ tới vừa trải qua một hồi đại kiếp nạn, nơi này còn có một nhân vật đáng sợ như vậy, địch ý với sát khí kia rõ ràng là đối phó với hắn.

- Ngươi chính là Thánh thể Diệp Phàm?

Hắn thản nhiên hỏi.

- Đúng! Ngươi là ai?

Diệp Phàm ánh mắt chớp động, trầm giọng hỏi.

- Vũ Hóa Thiên, Phó giáo chủ Thần Đình!

Hắn lên tiếng sắc mặt lạnh lùng. Sương mù mờ mịt bao phủ bên ngoài cơ thể,

hỗn độn lực mãnh liệt, khí tức cường đại cuồn cuộn ập tới phía trước, chấn nhiếp lòng người!

Nếu là Đại Thánh bình thường ở đây ắt phải trực tiếp vỡ nát, hóa thành màn sương máu với mảnh xương vụn. Đây là áp lực lớn lao phát ra từ Chuẩn đế, tuyệt đối có thể nghiền sát hết thảy “con kiến”.

Cái đỉnh đồng xanh phát sáng, leng keng rung động, chấn ra dao động cường đại, tiên quang rực rỡ chiếu xuống bảo hộ Diệp Phàm an nhiên không nhúc nhích. Nhưng trong lòng hắn lại không bình tĩnh, không nghĩ tới vào lúc này ở nơi đây lại đụng độ kẻ đối địch.

Đế chủ Thần Đình từng hạ chiếu bảo hắn đi yết kiến, kết quả bị hắn cự tuyệt mà còn chém rớt đạo cơ của tên Tín sứ cuồng ngạo kia, làm cho hắn tụt xuống khỏi cảnh giới Đại Thánh, đương nhiên là đã kết oán cừu.

Sau đó, vị Phó giáo chủ này giả mạo chiếu chỉ, dùng lời nói kinh người, bảo hắn đi tới Thần Đỉnh lĩnh tội, bằng không sẽ truy sát hắn ức vạn dặm cho đến chết mới thôi.

Lần này thật sự là ngoài dự liệu, ở thời điếm hắc ám náo động cao trào, khắp nơi cường giả đều như chim sợ cành cong, bỏ mạng bay trốn, không nghĩ tới ở Bắc Đẩu nơi xuất phát hắc ám náo động này lại gặp phải Phó giáo chủ Thần Đỉnh Vũ Hóa Thiên.

Nói chính xác, là hắn sắp rời khỏi địa phương này.

Hiển nhiên, Vũ Hóa Thiên Phó giáo chủ Thần Đình rất lớn gan, ở thời điếm hùng chủ các nơi đều sợ hãi đến cực điểm, hắn thực già dặn kinh nghiệm lặng yên chạy tới nơi đã từng phát sinh náo động, núp trốn ở gần hang ồ của các chí tôn.

Điều này đích xác rất có quyết đoán, không thể không thừa nhận ngày nay Bắc Đẩu coi như an toàn nhất. Rất nhiều chí tôn chưa quay về, địa phương này nhìn như nguy hiểm nhất kỳ thật là vùng đất lành bình yên nhất.

Lúc này, hắn sắp rời đi, bởi vì hắn đánh giá có rất nhiều chí tôn không lâu sau sẽ quay về, không thể ở lâu, chỉ có thể né tránh tai họa nhất thời.

“Lão già này, thật đúng là còn ữơn hơn bánh quẩy!” Hắc Hoàng oán thầm, nguyền rủa trong lòng. Ở địa phương này đụng phải một Chuẩn đế, vả lại còn có địch ý nồng đậm như vậy, không phải là chuyện tốt lành gì.

Nếu đã leo lên tới Thánh Nhai lấy được các thứ cần thiết vào tay cũng được đi, không sợ gì hắn, nhưng hiện tại thực có chút không ổn.

- Ngươi tới đây làm gì?

Vũ Hóa Thiên lành lạnh hỏi, sát khí không thèm che giấu, đây là muốn ra tay.

Diệp Phàm bình tĩnh nói:

- Hắc ám náo động giáng xuống, ta muốn bỏ ra một phần lực!

- Ngươi? Ha ha ha ha!



Vũ Hóa Thiên ngửa mặt lên trời cười một toàng dài, hỗn độn khí quanh thân lan rộng, rồi sau đó tiếng cười đột nhiên im bặt, khinh miệt nói:

- Chỉ bằng vào một con kiến như ngươi cũng dám khoác lác, ngươi có thể làm cái gì?!

- Con kiến dù nhỏ cũng có thể góp thêm một phần sức lực. Ta không đủ cường đại, nhưng ta muốn phát ra tiếng nói của chính mình, cho dù là chết trận, cũng chứng minh ta từng có đấu ữanh!

Diệp Phàm lãnh đạm đáp lại.

- Vậy có ích lợi gì? Con kiến mà thôi, chỉ có thể uổng mạng! Đừng chọc người ta cười, ha ha...

Vũ Hóa Thiên cười to, trên mặt tràn ngập vẻ chế giễu.

- Ít nhất ta phát ra tiếng nói của chính mình, dùng tiếng rống giận của ta, dùng hành động của ta để chống lại. Nếu thế nhân đều như ngươi, đều như Bá thể kia, thì thật đúng là không có một chút hy vọng!

Diệp Phàm lạnh lùng nói ra.

Ý cười trên mặt Vũ Hóa Thiên càng đậm, nhưng giọng nói lại âm trầm:

- Ngươi dù có một vạn cái mạng, đi tới đó đều không dậy nổi một nhúm bọt sóng, thật buồn cười!

- Ta không mạnh, còn ngươi đủ cường đại, mà người chủ Thần Đình phía sau ngươi còn mạnh hơn. Hắn đẵ sắp thành đạo, có đủ năng lực chiến một trận với chí tôn cổ đại, nếu ngươi có thể mời hắn ra tay, ít nhất có thể làm cho chí tôn phải đổ máu!

- Dựa vào cái gì, chúng ta vì sao phải đi chiến đấu?

Vũ Hóa Thiên âm u nói.

- Tin tưởng người cường đại tuyệt thế không chỉ có hai người các ngươi, nếu như đều không khuất phục đều đi tương trợ Hư Không Đại đế, trợ giúp hắn một tay, có lẽ có thể thay đổi chiến cuộc, ức vạn tiếng rít gào của con kiến cũng làm cho thiên địa sợ run. Nhưng nếu mọi người đều trầm mặc, đó chính là vạn linh bi ai!

Nói tới đây, Diệp Phàm đã mặt không chút biếu cảm. Tuy rằng hắn đã biết kết quả, nhưng vẫn cứ nói ra như vậy.

- Ha ha ha...

Vũ Hóa Thiên không kiềm nổi cười rộ một tràng, ngay sau đó sắc mặt đổi thành lành lạnh, nói:

- Muốn tìm chết tự mình ngươi đi được rồi! À không! Hay là để ta trực tiếp đưa ngươi ra đi, tránh khỏi thống khổ vì phải chịu đựng tinh khí với huyết hồn mất hết như vậy. Nghịch với Thần Đình, ngươi có chết cũng không hết tội lớn, hôm nay giải quyết ngươi coi như dùng chính pháp xử tử!

Hắc Hoàng lộ vẻ mặt khó coi, nó từng thấy người lòng dạ hiếm độc cũng không hề giống như vậy, khiến trong lòng nó phẫn nộ sôi trào. Ở thời buổi hắc ám loạn thế này, không tỉnh nguyện góp chút sức lực cũng được đi, mỗi người có ý tưởng bất đồng! Nhưng lại ti tiện như vậy, người khác muốn đi góp một phần sức lực, hắn châm chọc khiêu khích cũng thôi đi, còn muốn trực tiếp chặn giết, quả nhiên là không thể nhẫn nhịn tha thứ.

- Cút!

Đại hắc cẩu phẫn nộ quát một tiếng, trực tiếp bày ra mấy tòa sát trận, vốn là hắn định đưa cho Diệp Phàm mang theo đi đường, mặc dù tác dụng không lớn nhưng đây là một phần tâm ý của nó.

“Ầm!”

Chuẩn đế chân chính là người của một cảnh giới khác, Vũ Hóa Thiên so với lão Đằng Xà trước kia cũng không biết cường đại hơn gấp bao nhiêu lần, làm sao có thể nói giết là giết. Hắn bước ra một bước, trời sụp đất nứt, ngăn chặn pháp trận không thể rơi xuống, nên không bị nhốt ở trong đó.

- Ngày thường chỉ điếm giang sơn, ngự ở phía trên chúng sinh, tới thời điếm thật sự cần các ngươi, lại ngay cả cứt chó cũng không bằng!

Diệp Phàm nói thẳng thừng thô bạo.

Hắc Hoàng thì không thèm tốn hơi thừa lời, cũng không nói gì.

Phó giáo chủ Thần Đình lộ sắc mặt ác nghiệt, nói:

- Nói cái gì đều vô dụng, ta chỉ biết là ngươi muốn chết, hiện tại cứ lấy đầu ngươi xuống huyết tể Thần Đình, đây là kết quả của sự không tôn trọng thần dụ!

- Người như ngươi cũng muốn quân lâm vũ trụ, dựng lại Thiên Đình cổ, thật sự là người si nói mộng! Vô sỉ mà ti tiện, khiến ta khinh thường!

Diệp Phàm khinh miệt nói.

Vũ Hóa Thiên cất bước, định dùng lực ép Diệp Phàm, đồng thời còn nhìn thẳng vào cái đỉnh đồng xanh, chỗ sâu trong đáy mắt bốc ra ngọn lửa tham lam nóng rực hừng hực bức người.

- Ca ca...

Cô bé nắm lấy góc áo Diệp Phàm, từ phía sau hắn ló ra mái đầu nhỏ nhắn, mắt nhìn thẳng tới phía trước vô cùng lo lắng, ngay sau đó cô bé chạy tới phía trước hắn, giơ ra một đôi cánh tay nhỏ bé bảo vệ, tức giận kêu lên:

- Không được thương tổn đại ca ca!

- Bé không cần lo lắng vì kẻ ti tiện vô sĩ đó! Chúng ta có chân, hắn không làm gì được chúng ta!

Diệp Phàm ôm lấy cô bé, truyền âm cho Hắc Hoàng cứ mau đi vào Thánh Nhai.

Vũ Hóa Thiên mới vừa định ra tay, nhưng lại đột nhiên lạnh run rùng mình một cái, nhìn thẳng phía sau cô bé. Càng xem hắn càng hoảng sợ, không ngờ toàn thân lại nổi lên một lớp da gà. Sau khi vươn thần thức ra dò xét lại giống như rơi xuống vực sâu vô tận, hắn không kiềm nổi hét to một tiếng, khiếp sợ thối lui.

Thân ảnh Diệp Phàm và Hắc Hoàng nhoáng lên một cái, nhân cơ hội này, trực tiếp vọt vào trong khu vực Thánh Nhai. Rồi dựa theo Trận đồ của Hắc Hoàng cầm tay, từng bước một đi tới chỗ cũ nhuộm máu lúc trước.



- Đi bên này...

Trên thực tế, trận đồ của Hắc Hoàng căn bản không cần lấy ra nữa. Vừa bắt đầu đi vào trong, hai mắt cô bé liền sáng lạn trong suốt, giơ ngón tay nhỏ bé trắng mịn chỉ điếm con đường phía trước. Giống như năm đó khi xông vào Bất Tử Sơn, dường như cô bé một lần nữa “thức tỉnh” nhìn thấu hết thảy đạo văn.

Ở ngoài vùng cấm, Vũ Hóa Thiên nhìn chằm chằm theo bóng bọn họ, trong mắt vừa lạnh lùng vừa nghi hoặc, hàn quang chợt lóe sáng, hắn cũng chưa vội rời đi, chờ đợi ở bên ngoài.

Hắn tin chắc Diệp Phàm tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến nơi đây. Vả lại hắn đã sớm nghe nói, nơi này có thể có “Cửu Bí”, Tiên bảo... trên mặt hắn hiện ra vẻ âm độc rồi lẳng lặng chờ ở bên ngoài.

Cô bé làm cho hắn kinh sợ, hắn nhìn ra một ít “cảnh tượng” chân thật, nhưng hắn tin tưởng, phát động công kích bất ngờ giết chết Diệp Phàm là không thành vấn đề.

- Ta cũng chỉ là suy đoán mà thôi, không thể xác định là ở trong này, ta chỉ từng nghe Đại đế nói qua một ít, nhưng lúc đó không có tìm hiểu!

Hắc Hoàng nói.

Đại đế theo như lời nó nói tự nhiên là Vô Thủy.

- Cẩu cẩu! Nhất định phải nhớ cẩn thận nha! Đại ca ca biết rõ hẳn phải chết cũng còn muốn đi liều mạng, ta không muốn để huynh ấy xảy ra chuyện bất ngờ, ngươi phải nghĩ biện pháp nha!

Trong mắt cô bé đầy nước mắt, còn thật sự nghiêm túc nói.

Rốt cục, bọn họ leo lên tới ngọn núi cao nhất, trên đường gặp được mấy thân ảnh cổ xưa đứng thẳng trên sườn núi, thân thể bao phủ trong sương mù.

- Đều là nhân vật cực kỳ cường đại, đến chỗ cửu tử nhất sinh này, mặc dù ngộ đạo nhưng năm tháng không buông tha người nào, kết quả đều tọa hóa...

Trên thực tế, những người này đã xem như may mắn, còn có nhiều người chết ở trên đường, người tốt số đi tới đây dù sao cũng là số ít.

Dọc theo đường đi bọn họ rất cẩn thận, leo lên tới đỉnh nhai, rốt cục lại đi tới địa phương này.

Diệp Phàm mở ra cỗ quan tài cực lớn kia, hai cổ thi thể nằm ở trong đó, bên trong có máu có tà, cảnh tượng thực thê thảm. Một người là chúa tể Thiên Đình, là một nhân vật cường đại cái thế. Nhưng tử trạng của hắn thực thê thảm, là bị Thánh thể đại thành toàn thân mọc lông xanh kia bóp chết tươi!

Diệp Phàm đến đây mục đích là thi thể của Thánh thể đại thành, cũng là vì một vật gì đó của Vô Thủy Đại đế khắc lưu lại, phải tìm kiếm cẩn thận. Dựa theo Hắc Hoàng nói, năm đó Vô Thủy từng có lưu lại thứ gì không rõ.

Cỗ thi thể này thật rất yêu tà, vô cùng khủng bố, chỉ trong khoảnh khắc con ngươi hắn dường như mở ra, lộ ra tia sáng lãnh liệt.

Tuy nhiên, đó cũng không phải cảnh tượng chân thật, mà chỉ là một loại tà khí.

Tới ngày nay, đã trải qua năm tháng dài lâu như vậy, nơi này đã thực sự yên lặng, không có gì khác.

Diệp Phàm dùng cái đỉnh đồng xanh trấn áp xuống cố định được hắn, mặc dù cái đỉnh không trọn vẹn cũng tương đương với binh khí Đế, nó là binh khí thành tiên của Đế Tôn, trấn sát tà ma, tự nhiên là không hề có vấn đề.

- Ngươi tuy đã là Đại Thánh, không thể so với ngày trước, nhưng nhập chủ khối thân thể này cũng không được kéo dài thời gian quá dài. Bằng không, không cần chí tôn động thủ, chính ngươi đã nguy rồi, đến lúc đó Thần đến đây đều không cứu được ngươi!

Hắc Hoàng nghiêm ữọng cảnh báo, sắc mặt nó ngưng trọng tới cực điểm.

Nó không có cách nào tới gần, chỉ có Diệp Phàm có thể tới gần Thánh thể đại thành chí cường, bởi vì bọn họ cùng chung nhất mạch, Diệp Phàm vận chuyển pháp của bí cảnh trọng tu Thánh thể nên có thể chạm vào.

Nếu là người khác, hoàn toàn không có mảy may biện pháp, tuyệt đối không thể động chạm, càng đừng nói là sắp sửa nhập chủ.

- Đáng tiếc, máu huyết của hắn nhiễm đỏ Thánh Nhai, không lưu lại nhiều lắm, không phải là thân thể đỉnh phong, bằng không ngay cả ngươi cũng không cách nào tới gần!

Hắc Hoàng tâm tình phức tạp.

Diệp Phàm gật đầu. Tiếc nuối chính là, bọn họ không có tìm được vật gì của Vô Thủy lưu lại, cái gì cũng không có.

- Ta biết rồi, có thể ở nơi đó!

Hắc Hoàng lộ ra u quang trong mắt, nói:

- Tuy rằng làm như vậy là bất kính với Vô Thủy Đại đế, nhưng cũng không có cách nào khác!

- Vậy không nên trì hoãn, lập tức đi đi!


Diệp Phàm thúc giục.


- Tiểu tử ngươi phải biết rằng, mặc dù ngươi có tu vi thông thiên, ra đi như vậy cũng phải chết không thể nghi ngờ! Ngay cả nắm giữ vật gì đó của Vô Thủy Đại đế lưu lại để nghênh chiến, cũng khó mà thay đổi kết cục vận mệnh của ngươi, ngươi sẽ không còn mạng đâu!


- Ta đã quyết định! Ta chỉ tận hiến một phần sức lực, chứng tỏ ta từng chiến đấu, ta không hối hận!


Diệp Phàm dứt khoát kiên quyết nói.


Hắc ám náo động tiến đến, thiên hạ không còn chỗ yên bình, hắn muốn dùng máu huyết và linh hồn của chính mình để chứng tỏ ở thời đại này từng bất khuất, từng tồn tại, từng chiến đấu!


Khi bọn họ sắp đi ra ngoài khu vực Thánh Nhai, cô bé giơ bàn tay nhỏ bé chỉ tới phía trước, nói:


- Người xấu kia núp ở bên ngoài!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK