Mục lục
Già Thiên - tác giả Thần Đồng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thành lâu rất cao, rộng rãi hoành tráng, phía trên có khắc rất nhiều pháp trận, đạo văn dày đặc, mạnh mẽ xông vào khẳng định sẽ dẫn phát sát khí.

Nam nhân trẻ tuổi trên tường thành thần sắc thần sắc ngả ngớn, căn bản không đem đám người Trương Thanh Dương vào trong mắt. Tuy nhiên khi hắn nghiêm túc nhìn thẳng Diệp Phàm trong lòng lại nhảy dựng.

- Giống như đúc thần tượng Thiên Đế ngày đó, nói vậy ngươi chính là chúa tể Thiên Đình kia?

Tiểu Thiên Tôn trên đầu tường lông mày khẽ nhướng lên, cũng lơ đễnh.

Diệp Phàm không để ý đến bình tĩnh ngồi ngay ngắn trên Long Mã, một người một ngựa đều liễm khí cơ, nhìn không ra bộ dạng cao nhân, đối với câu hỏi này nhìn như không thấy.

Bên cạnh, Trương Thanh Dương tiến lên. Mấy năm trước hắn bị người này đánh trọng thương, gãy mấy chục cái xương, thân là Tiểu Thiên Sư của đạo môn, điều này có thể nói rất uất ức, nhưng từ đó về sau lại không gặp người này.

- Ngươi hủy kiến trúc Thiên Đình ta, đốt cháy thần tượng. Nếu trước mắt đã ngẫu nhiên gặp lại, xin mời bồi thường.

Trương Thanh Dương cũng không có nóng giận, rất bình tĩnh nói.

- Ha ha ha...

Nam nhân trẻ tuổi trên thành lâu cười to, trên mặt tràn ngập khinh miệt, như là nghe được chuyện buồn cười nhất, lắc đầu nói:

- Không biết sống chết.

Nhiều năm qua như vậy, Trương Thanh Dương ở các nơi truyền đạo, đã sớm mài bằng góc cạnh, tính cách ổn trọng, căn bản không có vẻ giận dữ, vẫn là câu nói kia, để hắn bồi thường.

Diệp Phàm đều tới đây khẳng định nhất định sẽ đòi lại công đạo cho hắn. Hắn biết rõ vị sư phụ này sẽ không để hắn chịu uất ức, không cần phải lo. Hắn trấn định tự nhiên, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

- Ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất rộng, bằng vào các ngươi cũng dám lập giáo Thiên Đình. Ta đang muốn đi nhìn một cái xem giải tán hay chưa, không nghĩ tới các ngươi đến đây.

Người trẻ tuổi trên thành lâu kiêu ngạo vô cùng, trong mắt bắn ra hai tia điện lạnh.

Rồi sau đó, hắn lại một lần nhìn chằm chằm Diệp Phàm, quan sát thật kỹ nhưng lại không nhìn ra điều gì, nói:

- Ngươi chính là chúa tể Thiên Đình, vừa rồi ta nói với ngươi vì sao không trả lời?

Diệp Phàm vẫn như cũ không lý đến, cưỡi trên Long Mã, coi hắn thành không khí. Bên cạnh tự có đệ tử lên tiếng, hắn như là siêu nhiên thế ngoại.

Trên mặt Tiểu Thiên Tôn của Bồng Lai lộ ra vẻ không vui. Thân phận của hắn cực cao, chưa từng có người dám không nhìn hắn, lập tức ngạo nghễ nói:

- Cũng muốn học Ma Thần thượng cổ, tụ nạp tín ngưỡng, dựng ra Ma Thai sao? Nhưng ngươi còn chưa đủ tư cách. Ta thấy các ngươi còn sớm bổ vỡ thần tượng, đốt hủy Thiên Đình, bằng không chờ tiên sư Bồng Lai ta ra tay, vậy phiền toái lớn.

- Ngươi tính là thứ gì, cũng dám khoác lác trước mặt sư phụ ta?

Long Tiểu Tước lạnh băng lên tiếng.

- Thế gian có một Thiên Tôn là đủ rồi. Nếu các ngươi muốn lập Thiên Đình, lại không trải qua chúng ta đồng ý, không muốn chết thì đốt sạch sẽ đi!

Người trẻ tuổi trên thành lâu lạnh lùng nói.

Trong lòng Diệp Phàm khẽ động, nơi này nhất định có vấn đề, nhưng lại liên quan đến tranh đoạt tín ngưỡng. Xem ra Bồng Lai này cũng muốn truyền đạo, nếu không sẽ không nói như vậy.

- Thiên Tôn Ma Thai. Ta xem ngươi tẩu hỏa nhập ma rồi. Thiên địa lớn biết bao, sư phụ ta lập giáo chẳng lẽ còn cần Bồng Lai các ngươi cho phép và phê chuẩn sao?

Trương Thanh Dương quát mắng.

- Ngươi nói không sai. Lập đại giáo, phải trải qua Bồng Lai ta đồng ý mới được, bằng không các ngươi chỉ có thể tự hủy căn cơ.

Tiểu Thiên Tôn trên thành lâu lạnh lùng âm trầm nói.

Ngay cả Hoàng Thiên Nữ luôn cười hi hi đều nổi giận, thần sắc lạnh lùng nói:

- Bồng Lai các ngươi uy phong thật lớn. Thiên Đình có thể đứng chân hay không còn phải nghe theo các ngươi? Quá khinh người rồi!

- Bồng Lai từ xưa là tiên hương, thống lĩnh đạo thống tu luyện trong thiên hạ, thánh hiền thượng cổ trước khi rời đi từng nhắc nhở chúng ta quan sát Trung Thổ, nếu có đạo thống không hợp thiên quy xuất hiện có thể xử trí.

Người trẻ tuổi trên thành lâu lạnh giọng nói.

Hữu Vi Ngư lên tiếng nói:

- Côn Lôn ta là Thánh địa tiên môn đều chưa từng dám như thế, Bồng Lai các ngươi lại tự dám cho mình như thế, thật cho rằng quân lâm thiên hạ, thế gian cộng tôn sao?

- Côn Lôn?

Người trẻ tuổi trên thành lâu cười lớn, lắc đầu lộ ra vẻ khinh thị nói:

- Nếu trước thượng cổ, các ngươi lại tiên đô, nhưng vật đổi sao dời, trước khi thượng cổ chư hiền rời đi, các ngươi đã xuống dốc. Bồng Lai, Phương Trượng, Doanh Châu ba tiên cảnh đã thành chính thống.

- Không có gì để nói, san bằng Bồng Lai này không phải là xong sao, cần gì phải nói vô nghãi.

Long Mã tính tình nóng nảy, phi thường trực tiếp. Nó tuy rằng treo cái tên thánh thú điềm lành, nhưng là không có chút khí khái tọa kỵ Thánh Hoàng thượng cổ tí nào, từ trước đến nay là tính tình cường đạo.

- Một con ngựa hoang hỗn huyết cũng dám khoác lác.

Tiểu Thiên Tôn Bồng Lai cười lạnh, cho tới bây giờ hắn vốn không có nghĩ tới đây thật sự là một con Long Mã, bởi vì căn bản không đáng tin.



- Sư phụ, ta nguyện công thành, đòi một lời giải thích.

Trương Thanh Dương lên tiếng.

Diệp Phàm gật đầu. Người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Nói đều đã nói tới nước này, không bằng trực tiếp thả Long Mã đạp qua.

- Ha ha...

Tiểu Thiên Tôn cười to không thôi, khóe miệng lộ ra một tia châm chọc nói:

- Bại tướng dưới tay, cũng dám nói lời ngông cuồng. Năm đó ta một chưởng có thể di chết ngươi, ngày nay ngươi lại có tiến bộ?

Hắn nói tới đây, nhảy xuống dưới thành lâu, ở trên hư không cất bước, nhấc tay đè hướng tiểu Thiên Sư, giống như trưởng bối giáo huấn con cháu.

- Hôm nay, ta liền đánh gãy thêm mấy chục cái xương của ngươi, cho ngươi hiểu được ý chí Bồng Lai không thể trái ngược.

Giữa chưởng chỉ hắn lóe ra ánh xanh, hóa thành một vùng ngọn núi. Đây là một loại pháp ấn, ngưng tụ ý chí Thần linh của thần phong thượng cổ, cùng đạo hạnh kết hợp một chỗ trấn áp địch thủ.

Trương Thanh Dương khẽ quát một tiếng, thân thể sinh ra vô lượng quang, hóa thành một vòng thần huy đưa hắn nổi bật trong hư không giống như một vị thần minh.

Rồi sau đó, hắn phất tay, bốn phương thiên địa có những thánh huy như thác nước lưu động mà tới, đem tất cả thần phong nâng lên, chống đỡ một kích này.

Đây là tín ngưỡng lực. Diệp Phàm không tán thành tu luyện, hắn cảm thấy được hết thảy cuối cùng phải dựa vào bản thân, bởi vì nếu truyền thừa của Thiên Đình không còn, những lực lượng này sẽ hoàn toàn thành không.

Tuy nhiên, Tiểu Thiên Sư truyền đạo đến nghiêm túc, đem toàn bộ thể xác tinh thần đầu nhập vào, cuối cùng không thể tránh được phải đi lên con đường này, đặc biệt muốn thỉnh giáo hắn. Diệp Phàm nghiêm túc cân nhắc, sau khi cẩn thận cân nhắc cho rằng khả thi, trừ khi chúa tể Thiên Đình như hắn chết đi hoặc là đạo thống diệt vong, bằng không sẽ không cần sầu lo.

Diệp Phàm vì thế, đặc biệt đi Vatican một chuyến, thông qua chọn Thần kỵ sĩ đọc nhiều tài liệu điển tịch, tìm được chương bí thuật tín ngưỡng trao cho Trương Thanh Dương.

Vài năm này, tu vi của Tiểu Thiên Sư tăng tiến vùn vụt, mà lại vài lần độ lôi kiếp, được tẩy rửa, tinh thuần niệm lực thêm vào thân, đã là một vị Thiên Sư danh phó kỳ thật, có thể mượn niệm lực của Thiên Đình.

Ầm!

Trương Thanh Dương tiêu sái tự nhiên, niệm lực tinh thuần từ hư không mà tới. Hắn diễn biến ra Chân Long Ấn, 81 đạo Thiên Long tấn công, mỗi một con đều ngẩng đầu thét dài, phi thường bao la hùng vĩ.

- Ngược lại có chút tiến bộ, tuy nhiên vẫn không thấm vào đâu. Tiếp tục nằm xuống, đứt gân gãy xương cho ta đi!

Tiểu Thiên Tôn của Bồng Lai quát.

Hắn há mồm phun ra một đạo thần hoa, phi thường đẹp mắt. Đây là một cái Bảo ấn, tên là Hư Không Ấn, là một tòa thần sơn thượng cổ sau khi bị luyện hóa lại tiếp tục hợp với một đoạn hư không pháp tắc mà thành, từng danh chấn thượng cổ. Là một kiện Bảo khí Vương giả.

Bốn năm trước, Trương Thanh Dương chính là bị miếng thần ấn này đánh gãy mấy chục cái xương, nếu không có Diệp Phàm truyền hắn thuật bảo mệnh, năm đó đã chết toi.

Ngày nay, hắn cũng không e ngại, trên đầu rộng lớn mạnh mẽ, Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh hiện lên, buông xuống mấy vạn đạo quang mạc, trùng trung điệp điệp kéo dài vô tận, chính diện chặn lại Hư Không Ấn.

Đây là đỉnh của Diệp Phàm, ngày nay trở thành Thần binh Vương giả, bên trong có vô tận tín ngưỡng lực, nặng hơn cả núi cao, vĩnh hằng khó hủy, là Bảo khí vô địch chân chính.

Rắc!

Hư Không Ấn hóa thành một tòa thần phong cao trăm trượng, đem bọn người Trương Thanh Dương, Diệp Phàm chụp ở phía dưới, muốn trấn áp cùng một lượt. Nhưng lúc này nó lại phát ra một tiếng nứt vang khiến Tiểu Thiên Tôn đương trường biến sắc.

Ông!

Hư không run lên, Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh như cá voi hút nước, trâu uống nước, nuốt hết hào quang đầy trời, muốn đem Hư Không Ấn kia nhét vào trong đỉnh.

- Lên cho ta!

Tiểu Thiên Tôn thét lớn, Hư Không Bảo ấn lấy ra một đoạn pháp tắc thần đạo ẩn chứa bên trong, có huyền bí của hư không. Lúc này hào quang chợt lóe, không ngờ muốn biến mất trong hư không.

Trương Thanh Dương trấn định tự nhiên, tay bấm pháp quyết, hai mắt thâm thúy, thúc giục Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh. Vạn sợi tơ buông xuống, lập tức đem Hư Không Ấn cố định, không hề trì hoãn chìm sâu trong đỉnh.

- Cái gì?

Thẳng đến giờ phút này, Tiểu Thiên Tôn của Bồng Lai mới giật mình hoảng hốt, cảm giác đại sự không ổn. Mấy năm trước hắn đem người trước mắt suýt nữa đánh chết, giẫm dưới lòng bàn chân, ngày nay lại không địch lại.

Ầm!

Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh hạ xuống, kéo theo vô tận tín ngưỡng lực, như một vùng biển rộng đương trường đánh Tiểu Thiên Tôn đứt gân gãy xương, thân thể bay ngang ra ngoài, ngã sấp dưới tường thành.

Thương thế của hắn tương tự bốn năm trước, chỉ có điều hai người đổi chỗ. Tiểu Thiên Tôn suýt nữa bị trấn chết, giống như một con cá chết ở đó giãy giụa, kết quả bị Trương Thanh Dương một cước giẫm trên ngực.

- Sư phụ ta không phải ngươi có thể so sánh, Thiên Đình ta cũng không phải Bồng Lai ngươi có thể bôi nhọ. Lập đạo thống hay không, cần gì các ngươi cho phép và phê chuẩn?

- Ngươi...

Xương cốt của Tiểu Thiên Tôn gãy đứt mấy chục cái, nhìn bàn chân trên ngực tức giận há mồm phun ra một ngụm máu tươi. Hắn chưa từng bị nhục nhã như vậy.

Phía sau, Hoàng Thiên Nữ cười hì hì, chế nhạo không chút lưu tình nói:

- Thiên Tôn đại nhân. Ngươi hiệu lệnh bốn biển, thiên hạ cộng tôn, đừng nằm ra lệnh, thật sự làm nhục thân phận của ngươi. Các ngươi đứng đầu thiên hạ, như vậy không tốt lắm đâu!

Tiểu Thiên Tôn suýt chút nữa giận mà hôn mê, răng nghiến kêu ken két, nhìn chằm chằm những người trước mắt, lửa giận bừng bừng.

- Xem ra Tiểu Thiên Tôn của Bồng Lai xa không bằng Tiểu Thiên Sư của Thiên Đình chúng ta. Chúng ta lập giáo hay không thật sự cần các ngươi gật đầu hay sao?



Ngay cả người tính tình như Chiêm Nhất Phàm đều nói lời đả kích.

Phốc!

Tiểu Thiên Tôn lửa giận bừng bừng, liên tục phun ra máu, nguyên bản cao cao tại thượng ngày nay lại bị người giẫm ở dưới chân, khiến hắn giận dữ và uất ức tới cực điểm.

- Lớn mật. Các ngươi là người phương nào, dám đến Bồng Lai ta giương oai?

Một tiếng gào to truyền đến, trên thành lâu xuất hiện một lão già, ngoài ra có một bà lão cũng cưỡi mây lành từ xa bay ra.

Lão già trên tường thành pháp lực cao thâm, tương đối với Đạo môn Trung Thổ mà nói là một người đại thân thông, ở nơi Bồng Lai linh khí chưa khô cạn này, người có pháp lực thông thiên cũng chẳng có gì lạ.

Hắn vươn một bàn tay, đã muốn chộp lấy Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, muốn mạnh mẽ cướp đi. Hắn là người biết hàng, tự nhiên nhận ra đây có thể là một kiện trân bảo tuyệt thế, trong mắt hào quang lấp lánh lộ ra sợ hãi vui mừng đồng thời cũng có một tia lo âu ngầm.

- Thanh Dương.

Diệp Phàm gọi.

Mười năm này, mấy vị đệ tử thực lực tăng mạnh, ở thời mạt pháp này đều có thể một mình đảm đương một phía tuy nhiên so với nhân vật bậc này vẫn còn không được.

Lúc này, Diệp Phàm đã xuống ngựa, mặc cho thần câu giương oai, chống lại cao thủ siêu cấp của Bồng Lai.

Long Mã hí dài một tiếng, đã sớm nhìn người nơi này không vừa mắt. Nó hóa thành một ánh lửa vọt tới, một vó nhấc lên trực tiếp giẫm lên người Tiểu Thiên Sư, đương trường giẫm thành một lỗ máu khiến thân thể hắn suýt bị đứt thành hai đoạn.

Nếu không phải nó thu liễm pháp lực, một chân này hạ xuống tiểu Thiên Tôn phỏng chừng xương cốt bột phấn cũng không còn, khẳng định sẽ bị đạp thành tro bụi.

- Ngươi dám!

Lão già vượt thành mà ra giận dữ, bỏ qua Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh vọt tới Long Mã, đương trường thi triển đòn sát thủ.

Đồng thời lão bà cưỡi mây cũng tới nơi, giơ quải trượng đầu rồng bổ xuống, nặng như vạn quân, muốn đem nó thành thịt nát.

- Hai vị tiền bối, đây không phải là chúng ta quá đáng, là người trẻ tuổi này của Bồng Lai các ngươi quá bá đạo.

Trương Thanh Dương thu đỉnh, lui về phía sau ung dung lên tiếng.

- Bất kể chuyện gì, dám giương oai ở đây, trước bắt các ngươi rồi tính.

Lão bà quát.

- Hay cho một câu “bất kể chuyện gì”. Các ngươi thật sự là thói quen cao cao tại thượng, uy phong thật lớn. Long Mã, ngươi xem rồi làm.

Diệp Phàm rốt cục lên tiếng.

- Giết không cần luận tội, xảy ra chuyện ta phụ trách.

Tiểu Thiên Tôn trên mặt đất lên tiếng.

Long Mã thét dài một tiếng, người dựng thẳng lên, hai vó hạ xuống, đem binh khí của hai người đánh thành phếl iệu. Mà tốc độ của nó quá nhanh, không có ai tránh khỏi.

Trên người hai người kia lập tức xuất hiện hai lỗ thủng, trực tiếp đâm lên tường thành, ầm ầm một tiếng, bức tường trở thành bột mịn. Trong mắt Long Mã tràn ngập khinh thường nói:

- Người như các ngươi cũng dám duy ngã độc tôn, một chân của ta có thể đánh chết trăm ngàn tên.

Hai người trên mặt đất kinh hãi. Bọn họ coi như là siêu cấp cao thủ, thân là nửa bước đại năng, có thực lực bễ nghễ Trung Thổ, kết quả một đám người tới đây lại cường thế như vậy.

Một con ngựa mà thôi, giơ vó lên đánh bay bọn họ, hơn nữa xem ra căn bản không dùng thần lực. Thật sự là không thể tươgnr tượng.

- Đây là... Long Mã!

Rốt cục, hai người hoảng sợ, nhìn ra manh mối. Đây là thụy thú chỉ Thánh Hoàng thượng cổ mới có thể cưỡi, ngày nay lại xuất thế?

Bên cạnh, Tiểu Thiên Tôn hoàn toàn choáng váng. Người của Thiên Đình cường đại như vậy, vượt xa dự đoán của hắn, trong lòng một trận kinh hoảng.

- Các... các ngươi...

Hắn run run nói, vội vàng lấy tay chặn ruột lòi ra, nơi đó có một lỗ thủng máu, bị Long Mã đạp qua, nửa thân trên cùng nửa thân dưới gần như chia lìa.

- Ngươi ngươi cái gì? Lúc bản long tung hoành Côn Lôn, người nào dám không phục. Một cái Bồng Lai tiên đảo các ngươi mà thôi, cũng dám hiệu lệnh thiên hạ? Một vó của bổn tọa có thể giẫm bay các ngươi.


Long Mã giống như một tên cường đạo, bễ nghễ bọn họ, ở trước mấy người đi tới đi lui, tìm kiếm chiến lợi phẩm, cuối cùng buồn bực suýt nữa một chân giẫm chết.


- Đi bẩm báo Giáo chủ, đi mời Thiên Tôn...


Lão bà kinh hãi, truyền âm vào trong thành. Lão biết gặp phải thứ dữ, đây tuyệt đối không phải bọn họ có thể trêu vào.


Tiểu Thiên Tôn lại càng choáng váng, một lời không dám nói.


- Không cần. Chúng ta tự đi hủy Bồng Lai Tiên Sơn làm khách. Ta muốn đích thân hỏi một câu, khai giáo ở Trung Thổ có cần Bồng Lai các ngươi cho phép mới được hay không?


Diệp Phàm nói.


Nếu đã tới nước này, cũng không có gì để nói, thật sự muốn gây chuyện, ngựa đạp Bồng Lai cũng không sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK