Xung quanh hồ, cổ mộc như nấm, có một số còn cao hơn ngọn núi, cây cỏ phồn thịnh, linh dược phiêu hương, sinh cơ bừng bừng, nhiều dây leo lâu năm thô to tới dọa người, từ ngọn núi này kéo dài tời ngọn núi khác.
Trong lòng Diệp Phàm thầm than, không biết đây có phải chân chính là Hóa Tiên Trì hay không? Tấm bia đá có vết rạn kia thoạt nhìn rất lâu năm, phải dùng đơn vị vạn năm để cân nhắc, chữ viết trên đó như rồng bay phượng múa, nét khắc sắc như dao.
Trong quần sơn vô tận còn có một đại hồ mênh mông thế này, sóng lớn vô biên, vô biên vô tận, như một mảnh biển rộng.
Chừng ấy năm, trong Tần Lĩnh rộng trăm vạn dặm, mấy người nhìn thấy không ít Hóa Tiên Trì, có cái nhỏ như cái giếng, có cái rộng chừng ba vạn trượng, căn bản không biết đâu là thực.
Hóa Tiên Trì có rất nhiều truyền thuyết, trước đồn là nơi Tiên phi thăng, sau là Thanh đế đản sinh trong đó, tự nhiên dẫn động rất nhiều ánh mất người trong thiên hạ.
Phiến đại hồ này rất thanh tú, mây trời tương liên, tràn ngập sương mù, trong đó có thanh liên nở rộ, xanh biếc, những dị thú thủy sinh cũng thường xuyên xuất hiện.
Ở sâu trong hồ nước, tiếng sấm đinh tai nhức óc, như sóng thần ầm ầm rung chuyển, thanh thể cực lớn.
Diệp Phàm tiến vào hồ nước, đi hơn mười dặm rốt cục gặp được một hình ảnh đáng sợ, đầy trời là lôi điện, nơi nơi là huyết mang, hoàn toàn bao phủ không trung trên đại hộ.
- Hơn mười người đang độ kiếp...
Vẻ mặt hắn ngây ra, trong điện mang màu máu vô tận kia có ba mươi mấy đạo nhân ảnh, có vẻ vô cùng quỷ dị.
Đương nhiên, điều khiến hắn giật mình chính là cường độ thiên kiếp vô cùng đáng sợ, so với lôi kiếp Yến Vân Loạn còn mạnh hơn nhiều lần, không kém bao nhiêu so với lôi kiếp hắn từng trải qua.
- Đều là người sao?!
Trong lòng Diệp Phàm chấn động, đại mỗi tia chớp của kiếp nạn khủng bố này đều đủ đánh nát hư không.
Loại thiên kiếp này rất thảm thiết, đa số có màu máu, như một biển máu vậy, trong đó còn có hỗn độn mang thi thoảng xuất hiện.
Thái Âm Chân Kiếp, Thái Dương Chân Kiếp, Địa Hỏa Phong Thủy Đại Kiếp, Bất Tử Phượng Hoàng Kiếp...
Trên bầu trời lôi bạo sôi trào, trong lôi hải màu máu tràn ngập các loại lôi kiếp, đánh cho hư không run sợ.
- Thật là thiên phạt cường đại, căn bản là tính mạt diệt, không muốn người độ kiếp thành công sao?!
Trong lòng Diệp Phàm nghiêm nghị, so sánh với kiếp nạn hắn từng phải trải qua.
Nhưng khí lực của hắn gần như bất diệt, trong thế hệ trẻ thì cường độ thân thể độc nhất vô nhị, cho nên mới phải trải qua thiên phạt như vậy. Nhưng người nơi đây đang đột phá cửa ải nào?!
Diệp Phàm cẩn thân quan sát. Trong lôi hải khôn cùng kia có chừng ba mươi hai thân ảnh, bị quang hoa chói mẳt bao phủ, đang đối kháng đại thiên kiếp.
- Sao có nhiều người như vậy?
Lôi quang kịch liệt, vô cùng chói mất. Những người kia như ở trong mặt trời, bị thiêu đốt hừng hực, rất khó nhìn thẳng vào. Diệp Phàm ngưng thần, hai mắt lóe ra thần quang, thấy được một dung mạo một số người.
Thời khắc này, hắn hít sâu một ngụm lương khí. Hắn nhìn thấy một đám người rất quỷ dị, trang phục không giống nhau, nam nữ, già trẻ có hết, ở các trìều đại và thời kỳ khác nhau.
- Đây là một đám lệ quỷ đang độ kiếp sao?!
Diệp Phàm giật mình.
Ba mươi mấy đạo thân ảnh này vô cùng quỷ dị, có lão đạo nhân với đạo y rách nát, như vừa mới ra khỏi mồ, mang theo cả một cỗ khí cơ mục nát. Còn có một Hoàng chủ đội long quan loang lổ, như vừa từ cổ mộ đi ra. Cũng có một thiên nữ mặc y phục thiên tàm thần ti, đáng tiếc quần áo đã hư thối. Ngoài ra còn có một La Hán mặc áo cà sa, thân thể khô quắt như hoàng kim luyện thành.
Lại nói trong lòng đấỵ Tần Lĩnh có rất nhiều lăng mộ cổ xưa, chẳng lẽ những người này là một đám cổ thi do cường giả viễn cổ biến thành, xuất thế độ kiếp sao?!
Xem ra những người này không thể ở cùng thời đại, loại quần áo cổ xưa gần như hỏng hết kia như một đám già đời vừa từ trong mộ chui ra vậy.
- Điều này thật quỷ dị!
Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc, cảm thấy những gì trước mất thật khó tin.
Hắn chỉ có thể nhìn thấy mười mấy người, những người ở sâu nhất trong lôi hải lại chỉ thấy mơ hồ, nhưng quần áo trên người đều vô cùng cổ xưa.
Thậm chí hắn nhìn thấy một lão Hoàng chủ, tử kim quan trên đầu hắn giống như những gì ghi lại từ năm vạn năm trước, có thể nói vô cùng cổ xưa.
Trong trung tâm lôi hải, mười mấy đạo thân ảnh tuy mơ hồ nhưng cũng có thể nhìn được trang phục có phần hiện đại, mà một người có bộ dạng như hoàng tử một Thần triều bất hủ.
- Vượt qua mấy vạn năm trước, từ thời xưa tới hiện tại, những người này cùng nhau độ kiếp, thiên kiếp lại xấp xỉ như ta từng trải qua...
Trong lôi quang kịch liệt đáng sợ này, quần áo những người này hẳn không thể còn được bảo tồn mới đúng. Diệp Phàm vận chuyển Nguyên Thiên Thần Nhãn, cẩn thận quan sát, xuyên thấu hư không, nhìn rõ căn nguyên, rốt cục nhìn rõ hư thực.
- Căn nguyên tinh khí biến thành, đều không phải là chân thân!
Trong lòng Diệp Phàm cả kinh, hai mắt bắn ra hai đạo lãnh điện. Hắn bắt đầu tìm kiếm người thứ ba mươi ba. Người này nhất định tồn tại, những người này đều do hắn chủ đạo.
- Có Hoàng chủ cổ đại, có Thần tăng, lão đạo nhân, có hoàng tử Thần trìều đương thời, thiên nữ... bút tích thật lớn!
Rốt cục, ở nơi trung tâm nhất của lôi hải, hắn tìm được người thứ ba mươi ba. Trạng thái người này rất kỳ diệu, toàn thân dung nhập trong hư không, một bảo bình màu đen treo trên thiên linh cái.
- Quả nhiên là người tu luyện Thôn Thiên Ma Công, lại cắn nuốt nhiều người như vậy...
Trong lòng Diệp Phàm nghiêm nghị. Trong lòng đất Tần Linh có rất nhiều lăng mộ cổ xưa, người này tìm được rất nhiều cổ thi bất hủ, mỗi nơi hấp thu một ít căn nguyên, cũng đủ kinh thế hãi tục rồi.
Hơn nữa, còn có rất nhiều anh kiệt đương thời bị người này đánh chết, đoạt đi căn nguyên. Đây là một đại địch không thể tưởng tượng nổi, khó trách thiên kiếp lại khủng bố như vậy.
- Hoa Vân Phi, lại gặp ngươi rồi!
Diệp Phàm đứng ở xa xa, sắc mặt hờ hững. Đi vào Tần Lĩnh lâu như vậy, hắn rốt cục gặp được địch thủ đáng sợ này.
Ở trong lôi hải, Hoa Vân Phi và thiên địa hợp làm một, dù đang độ thiên kiếp nhưng cũng vô cùng thoải mái xuất trần, như một tiên nhân vậy.
Vạn đạo thiên kiếp dội xuông, bảo bình trên đầu hắn lại phun ra nuốt vào điện mang, thần bí khó lường. Đây là một nam nhân mà nữ nhân cũng phải ghen tị, phong thần như ngọc, tuấn mỹ vô song, siêu phàm thoát tục, như tiên nhân chuyển sinh vậy.
- Thiên kiếp Hóa Long biến thứ tám!
Diệp Phàm hít sâu một hơi hàn khí. Tốc độ tu luyện của đối phương thật dọa người.
Hai ngày trước, hắn vượt qua thiên kiếp đáng sợ mới tấn chức vào biến thứ năm, tiến cảnh đã rất nhanh rồi nhưng không ngờ đối phương cũng có tốc độ khiến người ta sợ hãi.
Lúc trước, ở Nam Vực của Đông Hoang, hắn đại chiến với Hoa Vân Phi. Khi đó hắn có cảnh giới Tứ Cực tàng thứ hai còn Hoa Vân Phi ở Hóa Long biến thứ nhất, hai người hơn kém nhau ba cảnh giới.
Mà qua mấy năm, Diệp Phàm tăng tiến vùn vụt, một đường tăng lên, đạt tới Hóa Long biến thứ năm, có thể nói cường thịnh vô cùng. Đó là do vài năm qua hắn có được đại khí vận.
Nhưng mà Hoa Vân Phi cũng không hề thua kém, vẫn cao hơn hắn ba cảnh giới như cũ, tốc độ cũng vô cùng kinh người!
Mấy năm qua, Diệp Phàm gặp được rất nhiều cơ duyên, không giống người thường. Người khác muốn thu được tốc độ tăng tiến như hắn thì rất khó, nhưng Hoa Vân Phi lại làm được, tiến triển cũng cực nhanh.
Hóa long biến thứ tám khủng bố, thiên kiếp của hắn không hề thua kém bao nhiêu so với hắn, khiến người ta thật sự kinh hãi.
Thôn Thiên Ma Công quả nhiên đáng sợ, thiên địa đều là dược đỉnh, bất cứ cường giả nào cũng có thể bị cắn nuốt căn nguyên, cường kiện bản thân. Có thủ đoạn như vậy không muốn xông thiên cũng không được.
Thuật này làm thiên nộ cho nên mỗi lần tấn giai đều bị thiên phạt có tính hủy diệt, thượng thiên hận không thể lập tức đánh hắn thành tro tàn cho nên mới hình thành lôi hải mạnh mẽ như vậy, cũng gần xấp xỉ với Thánh thể rồi.
- Một đường giết tới, ông trời cũng không thể giết chết! Tu luyện loại ma quyết này chỉ cần không chết thì muốn không cường đại cũng khó!
Diệp Phàm than khẽ.
Dùng pháp này chứng đạo trải quả rất nhiều đáng sợ, một đường tất nhiên là thiên nan vạn hiểm, cửu tử nhất sinh, chỉ có những bậc kinh tài tuyệt diễm mới có hy vọng sống sót.
Khó trách có người dự đoán chỉ cần Hoa Vân Phi không chết thì mười năm sau có thể tung hoành thiên hạ, là tai nạn cho Ngũ Đại Vực. Dựa theo tiến cảnh hiện tại, lời tiên đoán này có lẽ sẽ trở thành sự thật!
Chỉ ba năm ngắn ngủi, Hoa Vân Phi đã chiếm được căn nguyên của ba mươi hai cao thủ, trong đó mười một người là kỳ thi thượng cổ, hai mươi mốt người là tuấn kiệt đương thời.
Lúc này Hoa Vân Phi đnag độ kiếp, những tinh khí mà hắn cắn nuốt được tràn ra, hiển hóa thành chân thân, như đang độ kiếp.
- Thiên kiếp cường đại như vậy nhưng hắn lại có thể chống đỡ được, cũng đã tới giai đoạn chót rồi!
Diệp Phàm cũng không tiến vào phạm vi lôi kiếp vì hắn vừa thành công đột phá, dù lúc này tiến vào, dẫn phát thiên phạt nhưng cũng chỉ là tay trắng mà thôi, không thể tiến thêm một bậc nữa.
Hơn nữa, Hoa Vân Phi có thể chống đỡ được loại thiên phạt này, dù hắn dẫn động lôi hải cường đại hơn một ít thì hơn phân nửa cũng không thể đánh chết đối phương được.
- Cứ chiếu theo sự phát triển này, tương lai không ai kiềm chế được hắn nữa. Khi hắn đạt tới căn nguyên các loại thể chất thì tất nhiên sẽ là thiên hạ vô địch!
Đương thời, các loại nhân tài, chư vương thiên hạ có thể so với một gốc Bất Tử Dược, Hoa Vân Phi tu luyện loại thiên công này, tương đương đang hái thần dược của thế gian.
Diệp Phàm đạp trên mặt nước, từng bước tiến vào trong hư không, bước về phía lôi hải sấp tiêu tán. Nếu đã gặp, một hồi đại chiến sinh tử là điều không tránh khỏi.
Xích lạp!
Khi một đạo tia chớp cuối cùng biến mất, tất cả tinh khí quy hồi trong cơ thể Hoa Vân Phi, đám hư ảnh kia hoàn toàn biến mất.
Diệp Phàm với tư thái hiên ngang, mái tóc đen dày, ánh mất sáng quắc, luân động Đả Thần Tiên đánh nát vòm trời, như một mảnh ngân hà đánh tới, như một thánh linh viễn cổ tái hiện.
Đang!
Hoa Vân Phi cầm một cây Phượng Sí Lưu Kim Đảng trong tay, trực tiếp đón đỡ, phát ra âm thanh như sóng thần, cả mặt hồ sôi tào, núi rừng ở xa xa cũng phải rung chuyển.
Hai người gặp nhau, vẻn vẹn chỉ là một kích đầu tiên đã tạo thành cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
- Diệp huynh, lại gặp mặt!
Hoa Vân Phi sớm thay một bộ áo lam, thanh nhã xuất trần, mang theo vẻ tươi cười hiền hòa.
- Đứng thể, nhân sinh nơi nào mà không gặp được!?
- Kỳ thật chúng ta hoàn toàn có thể ngồi lại nói chuyện, không nhất định phải đại chiến sinh tử!
Tay áo Hoa Vân Phi buông lỏng xuống.
- Ngươi không phải vẫn muốn cắn nuốt căn nguyên Thánh thể ta sao?!
Diệp Phàm không nói lời thừa, lại bức tới.
- Trước khác nay khác. Ngươi ta hiện tại đều đã trở thành công địch thiên hạ, không bằng linh thủ lại, cần gì phải phân ra sinh tử!
-
Diệp Phàm cười cười.
- Không phải liên thủ để ta giết người, ngươi đoạt căn nguyên sao?! Cuối cùng ngươi cũng phải cắn nuốt ta mà thôi! Ta vẫn luôn rất hào hứng với Độc Nhân Đại đế, ngươi để ta kiến thức một chút các loại thánh thuật vô song đi!
- Diệp huynh, lúc này không phải là ba năm trước, ta không còn chỗ nào kiêng kị, buông tay nhất bác, ai sống ai chết rất khó nói!
Hoa Vân Phi thản nhiên nói.