Theo những gì sách cổ ghi chép, thì ở nơi ““Nguyên Địa” có khả năng thu thập được mấy khối “Nguyên”, thậm chí còn nhiều hơn nữa, nếu như tới được cổ động kia, không chừng còn có thu hoạch khác.
Khương lão bá thở dài một hơi, nói:
"Sau khi hắn trở lại trấn, đem khối “Nguyên” này bán cho Lý gia, nhưng chưa tới 1 ngày đã biến mất rồi, có một số người suy đoán, Lý gia không muốn trả tiền, cho nên đã ngầm giờ trò thương thiên bại lý trong bóng tối."
Diệp Phàm đã hiểu, nhất định là Lý gia đã giết người diệt khẩu rồi, "Nguyên" đối với tu sĩ vô cùng trọng yếu, bọn họ sẽ không để cho người này nói lung tung với những người xung quanh.
"Xem ra có chút phiền phức. . ."
"Đại ca ca, có phiền toái gì, Đình Đình sẽ giải quyết giúp huynh."
Tiểu Đình Đình nghiêng đầu, chớp đôi mắt to, thật thà nói.
Diệp Phàm cười cười, đưa tay vuốt cái mũi nhỏ của nàng, nói:
"Đình Đình thật ngoan. . ."
Sau khi ăn xong điểm tâm, Diệp Phàm rời khỏi quán cơm nhỏ, đi xung quanh Lý gia 2 vòng, thì thấy bên trong bức tường đổ, có tới hơn 30 gian phòng bị đổ.
Đúng lúc này, có tiếng thú gầm từ ngoài trấn truyền đến, không bao lâu sau, có một tọa kỵ chạy như điên, bụi bay mù trời, thân thể thì như ngựa, nhưng cả người lại lấp lánh vảy đen , tốc độ cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã tới cửa lớn của Lý gia.
"Long Lân mã!"
Diệp Phàm cả kinh, hắn biết loại dị thú này, toàn thân mọc đầy vảy xanh, thân thể thì như mã, có sức mạnh cực lớn, khi đã chạy thì nhanh hơn ngựa bình thường nhiều, một ngày đi 4,5 ngàn dặm thì không có vấn đề gì, nó cũng không mệt mỏi, chẳng cần phải dừng lại nghỉ ngơi.
Phàm nhân thì không có khả năng có được loại thú này, cho dù cả Tu sĩ Khổ Hải cũng rất khó có thể thu phục được nó, Long Lân mã thực lực bất phàm, bình thường là tu sĩ Mệnh Tuyền hàng phục, sau đó đem nó ban, hoặc tặng cho những vãn bối chưa có Thần Hồng.
Vảy màu xanh của Long Lân mã lấp lánh, nó đang rung đùi đắc ý, ngửa mặt lên trời gào thét, đúng là thần tuấn, ngồi trên yên ngựa là một nam tử trẻ tuổi, tầm 25, 26, khuôn mặt trắng, tròn, môi mỏng, ánh mắt âm lãnh.
Lý gia ở bên trong bị kinh động, vội vàng ra mở cửa, khi thông thấy thì có người hô lớn, chạy vào bên trong báo tin:
"Thiếu gia đã trở về. . ."
Diệp Phàm cũng dần dần bình tĩnh, xem ra phần lớn tu tiên giả của Lý gia chính là tu sĩ Khổ Hải, nếu không thì đã trực tiếp sử dụng Thần Hồng để bay về rồi.
"Cái “Nguyên” này chắc chắn phải lấy được!"
Bây giờ không phải là lúc động thủ, chẳng mấy chốc hắn lại trở về trong thâm sơn, sau khi quan sát lại một lần nữa Kim Thư trong Khổ Hải, hắn phát hiện những chữ cổ ngày càng mờ đi, dường như sắp hoàn toàn biến mất.
"Vì sao lại như vậy. . ."
Diệp Phàm suy nghĩ rất lâu về vấn đề này, tự nói:
"May mà ta đã nhớ được những phần đã biến mất."
Sau đó, hắn bắt đầu tham ngộ Đạo Kinh, mỗi một lần tham ngộ bắt đầu, thì rất lâu sau hắn mới tỉnh lại, lại tiếp tục tế luyện “Đỉnh” trong Khổ Hải .
Mười chín đạo "Thần văn" đã dung luyện ở một chỗ, giống như 1 mảnh vụn của Thần Thiết, rực rỡ sáng ngời, đã bị Diệp Phàm luyện hóa trăm ngàn lần, nhưng vẫn chưa thành hình dáng của “Đỉnh”.
Lúc này, Diệp Phàm đã thử tế luyện 1 thanh Phi kiếm, kết quả mặc dù không thành công hoàn toàn, nhưng cũng thành được hình dáng của cái kiếm, nếu như tiếp tục luyện, sớm muộn cũng có một ngày sẽ thành công.
"Tại sao “Đỉnh” lại khó tế luyện tới như vậy?"
Diệp Phàm lại dung luyện chiếc phi kiếm màu vàng, lại tiếp tục đúc đỉnh, nhưng mỗi lần thử, là một lần thất bại, hắn chỉ có thể đúc được 1 khối không ra hình dạng gì cả, ngay cả hình dáng sơ khai nhất cũng chưa thành.
"Nếu cứ tiếp tục như vậy, không biết đến năm tháng nào mới đúc ra được “Đỉnh” tràn ngập đạo vận, nếu như lại thất bại, thì đã tiêu phí biết bao nhiêu năm tháng thời gian, đúng là công dã tràng xe cát."
Quá trình đúc “Đỉnh” không phải chỉ tập trung điều khiển 1 dòng Sinh Mệnh Tinh Khí, mà lại phải tập trung tinh thần cao độ, làm cho Diệp Phàm uể oải, không còn cách nào khác phải dừng lại.
Trên bầu trời Khổ Hải, mảnh vụn Thần Thiết bé như một hạt đậu đang tán phát quang huy xán lạn, cho dù có cả trăm lần luyện nữa cũng không thể thành hình được.
"Chỉ có một khối Thần Thiết như vậy, cũng được xem như 1 nửa của “Khí” rồi, không biết có thể điều khiển nó giống như điểu khiển Thanh Mộc Bảo ấn hay không nữa."
Diệp Phàm vô cùng đáng tiếc, hắn không có bảo vật nào cả, cũng không biết bây giờ hắn có thể “ngự vật” được hay không, nếu có bảo vật, thì hắn nhất định phải thử xem thế nào.
Đột nhiên, hắn nhớ tới Kim Thư bị khối Lục Đồng đẩy ra khỏi trung tâm, trong lòng hắn nảy ra 1 ý nghĩ, nói:
"Ta cũng nên ngự nó thử xem thế nào."
Khối “Thần Thiết vụn” to như hạt đậu nhanh chóng chìm vào trong Khổ Hải, tâm niệm của Diệp Phàm thúc đẩy, bao trùm lấy tờ Kim Thư, một đạo kim quang rực rỡ bắn ra ngoài cơ thể, giống như 1 tia chớp xẹt qua không trung.
Hào quang rực rỡ lao qua, ngay cả mấy cây Cổ Mộc và những táng đá lớn cũng không ngăn cản được nó.
Diệp Phàm đi về phía trước, nhẹ nhàng đẩy một cái, một cây Cổ Mộc đã đổ ầm ầm xuống đất, vết cắt nhẵn thín, lúc kim quang xẹt qua, cây Cổ Mộc chưa kịp lung lay thì đã bị chặt đứt.
Diệp Phàm vô cùng kinh sợ, mấy cây Cổ Mộc thì còn tạm được.
Mà hai khối cự thạch này cũng vậy, chỉ đưa tay đẩy 1 cái, chỉ trong chớp mắt đã nứt thành 2 mảnh, vết cắt bằng phẳng vô cùng.
Kim Thư đã bay ra ngoài chứng mười mấy mét, giống như 1 Thái dương rực rỡ đang lơ lửng trên không trung, tâm niệm của Diệp Phàm vừa chuyển, kim quang đã lóe lên, trong nháy mắt bay trở về, trở lại bên trong Khổ Hải của hắn.
"Đúng là vô cùng sắc bén. . ."
Diệp Phàm kinh ngạc, hắn cũng chỉ muốn thử một chút mà thôi, không nghĩ tới là hắn điều khiển được Kim Thư bay ra ngoài, giống như 1 đạo phong mang sắc bén.
"Tờ Kim Thư này không chỉ có ghi lại Đạo Kinh, chẳng lẽ còn có thể dùng làm vũ khí?"
Có suy nghĩ như vậy, cho nên Diệp Phàm tiếp tục thử lại lần thứ 2, kim quang như cầu vồng, giống như tia chớp xẹt qua không trung.
Diệp Phàm phát hiện, hắn chỉ có thể khống chế Kim Thư bay ra ngoài tầm mười mấy mét, ngoài phạm vi này, hắn khó có thể khống chế được nó.
"Đạo Kinh là một trong những Cổ Kinh thần bí nhất Đông Hoang, cho nên tờ Kim Thư này chắc chắn rất phi phàm, ta cuối cùng cũng có 1 vũ khí rồi, trông nó như một dải lụa, nhưng lại vô cùng sắc bén."
Lòng tin của Diệp Phàm càng lúc càng lớn.
"Ngay cả 1 tờ giấy cũng đã như thế này rồi, khối Lục Đồng chắc chắn còn đáng sợ hơn nữa, nó mới chân chính là vũ khí, không biết uy lực của nó thế nào đây . ."
Nghĩ tới đây, Diệp Phàm không thể kiềm chế nổi nữa, quan sát Khổ Hải thêm 1 lần, muốn điều khiển khối Lục Đồng.
Nhưng mà, ở trung ương của Kim sắc Khổ Hải, khối Lục Đồng vẫn nằm im như đá, chẳng hề nhúc nhích.
"Ta có cảm giác nó giống như 1 ngọn núi rất lớn."
Trên trán của Diệp Phàm đầy mồ hôi, cho đến lúc sức cùng lực kiệt, cũng không thể nào mảy may di chuyển được khối Lục Đồng, một cỗ khí tức tang thương bao phủ lấy trung tâm của Khổ Hải, nó có áp lực rất lớn.
"Khó trách Đạo Kinh lại bị đẩy ra ngoài lề, khối Lục Đồng này quả thất rất thần kì, làm cho ta có cảm giác như đang đối mặt với 1 đại dương mênh mông, 1 vũ trụ tinh không vô ngần của Thái Cổ, áp lực lớn như trời đè."
Khối Lục Đồng cũng không phải là hoàn chỉnh, mà chỉ là một mảnh vỡ mà thôi, chỉ riêng mảnh vỡ đã như vậy rồi, thì khi nó hoàn chỉnh đáng sợ biết bao nhiêu.
"Khó có thể đánh giá, không cách nào đo lường được nó cả!"
Diệp Phàm vô cùng chấn động, càng nghĩ sâu mới cảm thấy giật mình sợ hãi, tự nói:
"Không biết hình dáng hoàn chỉnh của nó như thế nào nhỉ. . ."
Đúng lúc này, ánh mắt của hắn đột nhiên sáng lên, hắn nhớ tới Đạo văn trên khối Lục Đồng, đúng là có một Đạo vận (1) không hiểu.
(1): Đạo vận: quỹ tích của Đạo.
"Không có cách nào di chuyển khối Lục Đồng, thì ta thử mô phỏng theo Đạo văn của nó!"
Phía mặt ngoài của khối Lục Đồng không có Đạo văn, chỉ ở trên những cạnh vỡ, mới có rất nhiều Đạo văn, phức tạp khó hiểu, thâm ảo khó lường, không có cách nào để người xem hiểu nó cả, nhưng nó lại là một loại đạo pháp tự nhiên, có cảm giác như thiên địa hỗn độn quy nhất (2), làm cho người ta nhìn thôi cũng cảm thấy chấn động.
(2): Thiên địa hỗn độn quy nhất: Trời đất hợp lại làm một.
Diệp Phàm vẫn chưa đạt tới cảnh giới nghiên cứu sâu xa về Đạo văn, chuyện hắn muốn làm là làm sao đúc khối Thần Thiết vụn này thành “Đỉnh”, muốn một lần nữa tiếp tục tế luyện nó, lần này hắn mô phỏng tất cả Đạo văn của khối Lục Đồng.
"Những Đạo văn chằng chịt này nhất định có lai lịch rất lớn, rất có thể nó là “Đạo văn” trời sinh trong truyền thuyết, độc nhất vô nhị trên thế gian."
Sau khi Diệp Phàm nghỉ ngơi một lát, lại bắt dầu dung luyện khối "Thần thiết vụn", đem nó hòa tan, để cho bám vào mặt của Khối Lục Đồng, giống như chuyện phàm nhân rèn thép, đập hết lần này đến lần khác, để cho những đạo văn chằng chịt kia bám lên nó.
Hắn không ngừng tế luyện và mô khắc, cho đến khi hắn có cảm giác, khối Thần Thiết vụn đã đem lại 1 loại vận ý tự nhiên.
Nhưng khi hắn chăm chú quan sát, lại phát hiện nó rất bình thường, không bất luận biến hóa gì, ngay cả Đạo văn cũng không tồn tại.
"Là ảo giác sao?" Diệp Phàm tự nói.
Trong khoảng thời gian sau này, hắn liên tục hòa tan khối thần thiết vụn, tế luyện rất nhiều lần, cả bên trong lẫn bên ngoài đều mô khắc Đạo văn của khối Lục Đồng, có thể nói là trăm ngàn lần tế luyện.
"Dường như nó cô đọng so với trước kia không ít, mặc kệ có phải ảo giác hay không, mô khắc Đạo văn của khối Lục Đồng, chỉ là chuyện tốt, không phải chuyện xấu."
Cuối cùng, Diệp Phàm lại một lần nữa đúc "Đỉnh", hắn muốn xem khối Thần Thiết vụn sau khi mô khắc Đạo văn có biến hóa gì không.
Trên bầu trời Khổ Hải, khối Thần Thiết vụn không ngừng biến hình, dường như đã bớt sáng đi không ít, có cảm giác chân thực hơn.
Kết quả là ngay cả phôi cũng không đúc ra được, nhưng Diệp Phàm vẫn có cảm giác phấn chấn, hắn cảm thấy có chút dị thường, trong lúc tế luyện khối Thần Thiết vụn hắn đã có một cảm giác huyền diệu.
"Đạo văn trên khối Lục Đồng quả nhiên thần bí, mỗi ngày sau này đều phải dung luyện và mô khắc, chuyện đúc thành công được “Đỉnh” không phải là không có khả năng."