Nó có chiến lực cực cao, xưng tôn ở một vực hiếm có địch thủ, ngày nay cũng ngăn cản đường đi của Diệp Phàm, khiến đám người Bàng Bác đều động sát khí nhưng không có thời gian chiến đấu với nó. Phía sau một đám người đuổi sát theo sau, một khi bị bao vây hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
- Đi thôi!
Diệp Phàm khẽ quát.
Đây là một hồi kịch chiến, Diệp Phàm bọn họ mặc dù đang chạy trốn nhưng vẫn không bối rối, tiến hành mấy lần phản kích kịch liệt liền mở ra một đường máu nhắm về phía phương xa.
Cuối cùng, bọn họ phá vỡ lớp lớp vòng vây.
Sau khi chuyện này truyền ra khỏi đây lập tức gây ảnh hưởng rất lớn: bất kể là dân bản xứ hay là cường giả đến từ Vực ngoại đều biết sự vũ dũng của Diệp Phàm. Cường giả của Thần vực đi ra cũng rất nhiều chí tôn trẻ tuổi liên thủ cũng không thể lưu giữ được hắn.
- Đại ma đầu Diệp Phàm thật sự là khó dây vào! Thần quân xuất động, đều bị hắn chạy trốn, thật là khó tin!
- Các ngươi có biết người của Thần vực phái ra là ai không? Là Yến Trùng Thiên quy ẩn nhiều năm, là Thánh Vương ngút trời được xưng là đệ nhị dưới tinh không! Ngay cả hắn cũng không thể lưu giữ người kia lại được!
- Này... Ma đầu Vực ngoại này chẳng lẽ thật sự có thể được xưng đệ nhất thiên hạ hay sao?
Một trận chiến này, ma danh của Diệp Phàm càng tăng lên, Bỉ ngạn liệt hắn là Đệ Nhất Ma, là một kẻ báng bổ Thần mà có thể sống đến bây giờ đối với bọn họ mà nói thực khó tin!
Nhưng, một trận chiến này hậu quả cũng thực đáng sợ, ngoại trừ Thánh Vương ngút trời Yến Trùng Thiên được xưng đệ nhị dưới tinh không này, còn xuất hiện nhân vật càng khủng bố hơn.
Thần vực phái ra một Thần lão, đạt tới cảnh giới Đại Thánh, muốn đích thân ra tay đồ ma, diệt trừ Diệp Phàm cũng đám đại ác Kim Xà lang quân.
Hơn nữa cường giả tỏ Vực ngoại buông xuống cũng đều có hành động khác thường. Tỷ như Thánh Linh thạch nhân cầm Tiên Lệ Lục Kim Xích đang tìm Diệp Phàm, Đại Thánh Cổ tộc cũng như thế, muốn diệt trừ hắn khỏi thế giới này.
Ở chỗ sâu trong một vùng đất hoang dã, núi rừng trùng trùng điệp điệp, sườn núi cao vạn nhận*, vách đá dựng đứng ngàn trượng, vượn hú hổ gầm.
(*Nhận: nhà Chu định tầm thước là một nhận, chừng sáu thước bốn tấc tám phân bây giờ)
Diệp Phàm bọn họ cảm nhận được sát khí tràn ngập thế giới này, vì vậy quyết định ẩn náu, tiến vào chỗ sâu nhất một dày núi, tạm thời rời hồng trần, tĩnh tu đạo thuật, tìm hiểu cổ pháp.
Đây là một sơn cốc âm u tĩnh lặng lạ thường, gần như không có bất cứ thanh âm gì. Trong cốc có một đám nước lạnh giá, nước trong suốt nhưng nhìn xuống phía dưới lại là một mảng tối đen, sâu không thấy đáy.
Long Mã vừa ngáp vừa thông một chân thả xuống, ngay lập tức nó méo miệng nhăm mặt ngựa, như là bị kim đâm đau nhức, rất nhanh liền rụt chân lại, trên chân nó đã kết một lớp băng thật dày lạnh thấu xương tủy.
Đây may là nó, đổi lại là người bình thường có thể đã bị đóng băng vỡ nát chân rồi. Hiển nhiên đám nước này không tầm thường.
Mà kỳ quái ở chỗ, liền nhau trong cũng một sơn cốc còn có một nguồn dung nham không phải núi lửa, cũng nằm trên một vùng đất, cuồn cuộn nổi lên chất lỏng nóng cháy.
Hoàng Kim sư tử từng thử một chút loại lửa phi thường nóng cháy này, thật có thể đốt chết kẻ trảm đạo, hiển nhiên nơi này không phải là vùng đất phàm thường.
- Địa phương này thật đúng là không tầm thường, các ngươi xem, hai dãy núi nằm cách xa nhau trong thung lũng, có phải rất giống một con rồng hay không?
Bàng Bác dựng thân ở giữa không trung chỉ xuống phía dưới.
- Không sai! Đây là một bức Âm Dương Đồ của thiên nhiên, để ta bố trí ở đây một phen, có thể sẽ phát huy Nguyên Thiên Thần Trận đến cực hạn, chúng ta có thể an tâm tu luỵện!
Diệp Phàm lẩm bẩm nói.
Hắn lấy ra một số trận thai, phân biệt đặt ở giữa hai thung lũng, còn cẩn thận bố cục, khắc ra từng tòa từng tòa pháp trận màu vàng, địa phương này trở thành nơi cư ngụ của họ.
Sau đó, hắn lại bày ra Khi Thiên trận văn của Vô Thủy Đại đế, hoàn toàn làm cho địa phương này quay về hư vô, biến mất trong thiên địa.
“Các ngươi an tâm ở trong này tu luyện, cố gắng chịu đựng một thời gian, tương lai bất cứ nơi nào trên thiên hạ đều có thể đi tới!
Diệp Phàm nói xong, hắn lấy ra cây bồ đề trồng ở trong cốc.
Bởi vì có Thần dịch Mệnh Tuyền của Thiên Tôn cổ, loại thần thụ này sinh trưởng thật tốt, cả cây xanh tươi sáng lóng lánh. Mỗi khi lá cây lay động đều phát ra từng tràng đại đạo nổ vang, giống như có người đang tụng kinh.
- Ngươi không ở lại đây sao, định đi đâu?
Bàng Bác chau mày hỏi.
- Ta định đi ra ngoài một vòng. Ta có Nguyên Thuật, có thể thay trời đổi đất, người khác rất khó nhận ra ta!
Diệp Phàm nói. Việc tu luyện của hắn không phải bế quan đơn giản như vậy, mà muốn hoàn thiện kinh văn cần phải từ từ đến, không có khả năng một lần là xong.
- Đại đạo thương của ngươi...
Bàng Bác lo lắng.
- Đạo thương bởi vì tu bí cảnh Tứ Cực mà xảy ra, chỉ cần kinh nghĩa của ta viên mãn, tu luyện đến tuyệt đỉnh thì có thể khép lại, không thành vấn đề!
Diệp Phàm đáp.
“Ầm!”
Ngay trong ngày đó Thần vực chấn động mãnh liệt, một luồng thần niệm cực lớn thổi quét lục hợp bát hoang, nhầm tới khắp các nơi Bỉ Ngạn!
Loại khí thế này bàng bạc mênh mông như nhật nguyệt rơi xuống, giống như quần tinh rực rỡ, chiếu rọi sáng lạn khắp tinh vực, một cỗ khí tức chí thánh chí thần buông xuống khiến mỗi người đều kính sợ.
- Thần tích!
- Thần hiến hóa trên thế gian!
Thống trị giả tối cao của Thần vực đứng trên thiên hạ, các tộc dập đầu triều bái, ai cũng kính sợ, tất cả đều run sợ trong lòng.
Đây là một cỗ tín ngưỡng lực lớn lao xuất từ Thần vực, cộng minh cũng thần tượng các tộc trong thế giới này “ù ù” vang động, cứ thể thổi quét càn khôn.
Thân hóa ức vạn, tín ngưỡng lực của Thần thu hoạch được giờ khắc này phân tán rải khắp các nơi thiên hạ: Thần tự mình ra tay tìm kiếm Diệp Phàm, nhất quyết tru sát Ma đầu Vực ngoại.
Diệp Phàm mới vừa đạp bước rời sơn cốc, liền cảm ứng được lưu quang đầy màu sắc trong thiên địa, cảm giác rúng động sâu sắc, loại tín ngưỡng lực bàng bạc này hắn từng nhìn thấy ở Tu Di Sơn!
Không nghĩ tới thế giới này cũng có. Thần vực từ xưa đến nay, thu vào tín ngưỡng lực của chúng sinh năm này qua năm khác, sớm đã tích lũy niệm lực thần thánh bàng bạc như đại dương mênh mông.
Ngày nay, vị Thần đương thời chẳng qua chỉ vận dụng một phần hắn có khả năng có được, mà đã khí nuốt núi sông, cuồn cuộn quét khắp bốn phương tầm hướng, có thể nghĩ mà biết đáng sợ tới mức nào.
May mắn là Diệp Phàm đã chuẩn bị đầy đủ, sớm khắc tốt Khi Thiên trận văn, che giấu khí tức của mình nên vẫn chưa bị loại niệm lực tinh thuần này cảm ứng được. Hắn lập tức men theo đường cũ quay lại, nhảy vào thung lũng âm dương, phong ấn thông đạo với bên ngoài.
- Cái gì, vị Thần kia đi ra, có thể vượt hơn xa Đại Thánh?
Đám người Bàng Bác đều chấn động.
Ở trong đầu bọn họ xem ra, thống trị giả của Thần vực nhiều lắm chỉ là Đại Thánh đỉnh phong vô địch, trong tay có nắm giữ binh khí Đế, vì vậy mới có thể hiệu lệnh thiên hạ, giết chết Đại Thánh.
Hiện tại xem ra, dường như còn vượt qua phạm trù này.
- Không dám khẳng định là Chuẩn đế, nhưng hơn phân nửa một chân đã bước vào, chân chính là cường đại tuyệt thế!
Diệp Phàm lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Ở bên ngoài long trời lỡ đất, Thần đi ra Thần vực, phát ra tín ngưỡng lực tích góp nhiều năm qua như vậy quét khắp thiên hạ, kết nối cũng mỗi một con dân tìm kiếm kẻ báng bổ Thần.
- Không đúng! Trên người kẻ báng bổ Thần có cái gì sao, làm cho Thần ở trong Thần vực đều đứng ngồi không yên, phải giáng lâm thiên hạ. Rốt cuộc có gì quan trọng? Nhất định không phải vì một lũ hóa thân bị giết đơn giản như vậy!
Tại tổ địa các đại chủng tộc không ít nhân vật lớp người già đều có nghi hoặc trong lòng.
Mọi người không tin với tôn nghiêm vô thượng của Thần mà sẽ vì một Vương của Thánh nhân mà gây chiến, nhất định có bí mặt gì đó không muốn cho người biết.
- Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh... trên tay người kia có một kiện binh khí chí tôn hình thức ban đầu, rơi vào trong tay Thần tương lai có thể sẽ trở thành Thần khí!
- Không chỉ như thế, người kia cũng hiểu được thu thập tín ngưỡng lực, là một Ma Thần, đúng là niệm lực trong cái đỉnh hủy diệt một lũ hóa thân của Thần, người như vậy tuyệt đối không dễ dàng cho phép trưởng thành!
Trong Thần vực truyền ra tin tức như vậy, dẫn phát lên một hồi sóng to gió lớn, người của Bỉ Ngạn tìm kiếm Diệp Phàm càng ngày càng nhiều, muốn bắt hắn làm như lễ vật hiến cho Thần.
Nhưng mà, liên tiếp mấy ngày đệ nhất Ma đầu Diệp Phàm mất tung mất tích, hoàn toàn không thấy thân ảnh đâu, như là bốc hơi khỏi nhân gian.
Điều này làm cho thiên hạ chấn động, Thần đi ra Thần vực vận dụng tín ngưỡng lực nhưng lại không thể tìm ra Ma đầu Vực ngoại. Điều này không phù hợp lẽ thường.
“Ầm!”
Trời sụp đất nứt, thần quang rực rỡ, trong một vùng đất hoang, màn sương máu vọt lên ngập trời, Thiên Cẩu Đại Thánh bỏ mình, bị Thần giết gọn.
Hắn là một Đại Thánh, đều là Thú tôn tồn tại cũng Hôi Giao, Kim Thiềm, thực lực của hắn cường đại không thể nghi ngờ, nhưng không chịu nổi thần uy, bị truy giết gọn gàng.
Điều này làm cho mọi người từ Vực ngoại tới đây đều rúng động. Đây cũng không phải là Đại Thánh đầu tiên bị giết, chẳng lẽ vị Thần này thật sự có thể là vô
địch dưới tinh không?!
Trong lúc nhất thời, thiên hạ đều tĩnh lặng, chư hùng buông xuống từ Vực ngoại đều câm như hến, đều trầm mặc xuống, Thần không thể địch lại.
Tầm ngày sau, trên một bãi tha ma bùng nổ lớn, một Đại Thánh khác ẩn tránh ở nơi đây bị giết chết, máu chảy đám đia nhiễm đỏ cả nơi này, đồng dạng cũng đến từ Vực ngoại.
Bỉ Ngạn như động đất, thiên hạ sôi trào, mọi người đều rúng động không hiểu, các tín đồ của Thần quỳ bái, tứ hải đều kinh sợ, cảm thán Thần là chí tôn cường đại.
Nhưng mà, trôi qua nửa tháng, một sự thật thứ nhất không thể không dẫn tới mọi người trầm tư suy nghĩ: Thần đi ra nhưng vẫn như cũ không thể tìm ra kẻ báng bổ Thần.
- Đây là chuyện gì vậy? Thần không gì làm không được, thần cảm nối thông cũng chúng sinh, thần uy quét khắp thiên hạ, như thế nào lại không phát hiện được kẻ báng bổ Thần kia?
Một tháng qua, Diệp Phàm vần như cũ chưa bị tìm ra, không có một chút tin tức, không thể bị phát hiện, điều này làm cho người của Bỉ Ngạn càng thêm khó hiểu.
- Sao lại thế này, vì sao còn không thể diệt trừ, Thần là tối cao vô thượng, một ý niệm chấn động thiên hạ, như thế nào ngay cả một tên Ma đầu Vực ngoại mà không tìm ra được?
Mọi người đầy lòng nghi hoặc, trong lòng xuất hiện đủ các loại nghi vấn.
Hai tháng sau, Ma đầu không thấy, Thần quay trở về Thần vực, trong thiên hạ xuất hiện một bầu không khí khác thường.
- Chẳng lẽ Thần đã tới lúc tuổi già? Ta từng nghe nói, một khi cảm ứng của Thần suy yếu, đó là tới thời kì thay thế lão Thần rồi!
Lời đồn đãi này vừa truyền khắp thiên hạ, dẫn phát một hồi chấn động lớn và khủng hoảng.
Thần phẫn nộ lại bước ra Thần vực, thể hiện thần năng vô lượng của mình, bắng cách truy giết sạch sẽ bộ tộc truyền bá lời đồn, khiến thập phương đều run sợ, vô cùng khiếp hãi.
Đồng thời, Thần đi lại ở bên ngoài mười mấy ngày tìm kiếm kẻ báng bổ Thần, nhưng vẫn như cũ không có kết quả, không có thu hoạch.
Khi Thần quay về Thần vực, lời đồn đãi tiếp tục nổi lên. có người trong bóng tối nói rằng: Thần thật sự già rồi, có thể ngay trong vài năm tới sẽ tọa hóa, các tộc nên sớm tính toán, lễ kính vị Thần mới.
Vả lại đúng lúc này, Ma đầu đệ nhất thiên hạ “Diệp Phàm” lại một lần nữa xuất hiện, hoành hành thiên hạ chứng minh cho mọi người biết hắn vẫn còn sống tốt, Thần không làm gì được hắn.
Thiên hạ xôn xao, Thần nghe thấy liền đi ra, núi sông thập phương đều run rẩy, nhưng vẫn như cũ vồ hụt, không thể có thu hoạch được gì.
Lần này không cần người khác truyền bá lời đồn đãi, các tộc đã dao động, cảm thấy Thần có thể thật sự không còn thời gian bao lâu, đã không còn cảm ứng nhạy bén của Thần như ngày xưa, hẳn tính mạng Thần không còn bao lâu nữa rồi.
- Tân thần tướng sinh ra, Thần trở thành quá khứ!
Mấy tin tức này vừa ra, thế giới của Thần chấn động mãnh liệt, khắp thế giới rung chuyển mạnh, tín ngưỡng lực không ổn định, đã xảy ra biến hóa trực tiếp nhất chính là điếm sáng chuyển vận tới Thần vực đã giảm mạnh.
Thần dự cảm được điều gì, lại lần nữa đi ra Thần vực, cầm Thần khí mà đi, uy áp thiên địa, tiến vào từng bộ tộc muốn dùng nó trấn áp ngăn chận đại thế, bảo vệ cho sổ mệnh của chính mình.
Nhưng mà, ngay lúc Thần đi lại trong thiên hạ, Ma đầu Vực ngoại Diệp Phàm lại xuất hiện, cách xa nhau không tới vạn dặm, nhoáng lên một cái rồi biến mất. Rất nhiều người nhìn thấy, rồi truyền đi khắp thiên hạ.
- Thần không xong rồi! Thật sự không còn sống bao lâu nữa rồi! Trong vòng vạn dặm cũng không thể cảm ứng được gì, ta nghĩ chí thần chân chính lập tức sắp sinh ra, thay vị trí của Thần!
- Lão thần tướng ngã xuống, đây là một sự thay đổi và luân hồi, sinh mệnh của Thần không còn bao lâu nữa, chúng ta nên lo lắng lập tân thần tượng cúng bái!
Lời đồn đãi nổi lên bốn phía, chấn động thiên hạ.
Không chỉ nói ở bên ngoài, chính là bên trong Thần vực đều tràn ngập một bầu không khí quỷ dị, không ít người đang âm thầm hoạt động, áp lực khiến người ta hít thở không thông.
Thời gian kế tiếp trong mười năm, vầng hào quang của Thần càng ngày càng ảm đạm, bởi vì kẻ báng bổ Thần thỉnh thoảng nhảy ra, không chỉ có một người Diệp Phàm, mà lục tục xuất hiện nhiều người, đương nhiên vẫn là với hắn là nhất, tiêu dao mười năm ở bên ngoài vẫn như cũ sống rất tốt.
Trên thực tế, Diệp Phàm cũng không có đi ra ngoài khiêu khích, vẫn luôn tránh ở trong thung lũng, hắn cảm nhận được có một âm mưu: có người đang nhằm vào Thần, tuyệt đối sẽ là một hồi náo động lớn và khủng bố kinh thế.
Thời gian mười năm có thể thay đổi rất nhiều thứ, người trong thiên hạ hơn phân nửa đều cho rằng Thần không xong rồi, nghênh đón tuổi già đáng sợ, sắp tới ngày tọa hóa.
Thời gian mười năm, tín ngưỡng lực Thần có khả năng thu được đã giảm xuống tới mức thấp nhất, mà còn vô cùng hỗn loạn, rất nhiều đều là tạp niệm, giống như điềm báo một vương triều sắp sửa sụp đổ.