- Tử Long Tủy hiểm thấy trên đời, bình thần dịch này giá trị khoảng bốn trăm vạn cần nguyên trở lên, ngươi đúng là mưa giữa trời hạn, biết chúng ta rất cần nó.
Trong đó có một người như cười như không nói.
- Có tất cả mười hai giọt thần dịch, chúng ta có bảy người, không dễ chia chác.
Tên còn lại nhàn nhã không để ý nói, sớm coi Diệp Phàm như món ăn trên bàn.
Kim Xích Tiêu bình tĩnh như không, tay chắp sau lưng chậm rãi bước đi, dường như tất cả đều nằm trong tay hắn nắm giữ, nói:
- Chưa chắc trên người hắn không có vật quý khác, đến lúc đó kiểm kê đã.
Người áo tím bên cạnh nhàn nhã, vẻ mặt ung dung trấn định, nhàn nhạt lướt nhìn qua Diệp Phàm, nói:
- Trước tiên bắt lấy hắn đã, lát nữa mới quyết định.
- Thật sự coi ta là quả thị mềm, muốn bóp là bóp hay sao?
Diệp Phàm hừ lạnh, đi tới trước từng bước một về phía mấy người.
Lúc này, hắn không hề sợ hãi mấy người Kim Xích Tiêu, chỉ kiêng kỵ bốn lão già kia, đều vượt xa Hóa Long Bí Cảnh, chính là nhân vật cấp Thái thượng trưởng lão ở Thánh địa.
- Có bốn vị tiền bối ở đây, ngươi còn muốn ngoan cố chống cự? Đúng là không biết sống chết!
Một người trong đó chế nhạo, lắc đầu cười lạnh không ngừng.
Đám người Kim Xích Tiêu, nam tử áo tím lui ra sau, không định tự mình lên quyết đấu, muốn để bốn vị Thái thượng trưởng lão đè chết hắn, hết sức cẩn thận.
- Lúc sáng gặp ở nhà hàng nhỏ, chúng ta còn không biết ngươi là tu sĩ kia, bây giờ nhắc tới, nếu ngươi lập tức quỳ xuống cho chúng ta, còn có thể suy nghĩ tha cho ngươi một mạng.
- Dùng người như ngươi không yên lòng được, nếu tự phế tu vi thì còn tạm được, muốn sống thì trước tiên dập đầu xin tha, con người của ta thích nhất là nhìn người khác nhận lỗi.
Bảy người đứng ở xa xa, nhàn nhã sỉ nhục, đứng trên núi đá nhìn xuống, khóe miệng treo một tia cười lạnh.
- Các ngươi chỉ là nói miệng mà thôi, ngay cả dũng khí đánh một trận cùng ta cũng không có, lại đi mời bốn lão bất tử ra tay.
Diệp Phàm cười lạnh, nói:
- Ta thấy về sau các ngươi đi bất cứ nơi nào, đều phải mời ra một cha nuôi hoặc ông nội nuôi đi kèm.
Một người trong đó mặt lạnh băng nói:
- Lát nữa cho ngươi chịu khổ, khiển ngươi quỳ xuống cầu xin, sống không bằng chết.
Tên còn lại giọng âm trầm nói:
- Ngươi chẳng qua là một tên Hóa Long biến thứ ba mà thôi, người ở đây không ai yếu hơn ngươi, chỉ là lười ra tay với ngươi mà thôi.
Diệp Phàm không để ý đến, mà nhìn về phía bốn lão già kia:
- Bốn vị lão huynh này, bảy người kia là cháu của các người hả?
Một người trong đó theo bản năng lắc đầu, nhưng khoảng khắc tỉnh ngộ lại, giận tái mặt nói:
- Miệng lưỡi lợi hại.
Ở đàng sau, đám người Kim Xích Tiêu đều mặt phát lạnh, một người lạnh giọng nói:
- Chiếm tiện nghi của chúng ta, lát nữa bắt ngươi quỳ tới chết.
- Thì ra bọn họ không có quan hệ với bốn người này, là con cháu nhà ai, sao ông nội của hắn không tới?
Diệp Phàm cười nói.
Bảy người có thân phận không tầm thường, chưa từng bị người ta chế nhạo như thế, một người tiến lên, ánh mắt hung ác nói:
- Để ta đánh với hắn một trận, ta muốn tự tay thu tên nô bộc này.
- Không cần chấp nhặt với hắn, mời bốn vị tiền bối đè chết hắn là được, không cần vì lời hắn nói mà làm bẩn tay chúng ta.
Kim Xích Tiêu lắc đầu nói, xem như một loại uyển chuyển ngăn cản, sợ xảy ra chuyện không may.
- Không tự tay đè hắn quỳ xuống, đến cùng thì ta vẫn cảm thấy thiếu gì đó, cả người không được tự nhiên.
Xoạt!
Hoàng Kim Tam Xoa Kích chỉ dài khoảng một tấc trong tay hắn phóng to lên đến một trượng, hơi lạnh tràn ra, thần quang vàng rực lưu chuyển, hào quang bắn ra vạn tia sáng chói.
Đây là một thanh cổ binh có đan vào pháp tắc thiên địa, hắn nắm trong tay, từng đạo sát quang quét ra như một mảnh biển rộng đầy sóng gió.
- Các vị tiền bối tránh ra đã, để tự ta tới thu tên nô bộc này.
Hắn bước nhanh tới trước, lướt qua bốn lão già tiến vào giữa sân.
Diệp Phàm rất bình tĩnh đứng đó không nói gì, nhưng đã chuẩn bị ra tay.
- Bây giờ quỳ xuống còn kịp, ta để lại cho ngươi một mạng.
Đây là một vị thiếu chủ thế gia Bắc Nguyên cực mạnh và xa xưa, tu vi Hóa Long biển thứ tư.
- Ngươi đã muốn chết, ta sẽ đưa ngươi lên đường.
Rốt cuộc Diệp Phàm ra tay, thân hình mơ hồ như tiên bay lượn, nhẹ nhàng nhưng rất nhanh, tốc độ nhanh đến tận cùng.
Xoạt!
Thiếu chủ kia tay cầm Hoàng Kim Tam Xoa Kích dùng sức đánh xuống, xung quanh hắn là một mảnh biển rộng màu vàng, một mảnh chói lóa mãnh liệt, vạn đạo sát quang.
Tay trái Diệp Phàm hóa thành thiên bi màu vàng, tay phải hóa thành một cái cối xay vàng, bên trên lóe lên phù văn như có khắc hai bộ thiên thư.
Keng! Keng!
Hai tiếng kim loại va chạm truyền ra, thần bi cùng cối xay vàng đánh lên trên bảo binh hoàng kim, tia lửa tung tóe.
Hào quang trên Tam Xoa Kích mờ đi, bị đánh gãy hai lưỡi đao bên cạnh, chỉ còn lại mũi nhọn ở giữa, từ một cây kích lớn hóa thành chiến mâu hoàng kim.
Ở đàng sau, mọi người đều biến sắc, Diệp Phàm tay không đánh gãy một thanh binh khí đan vào pháp tắc, khiến cho mỗi người chấn động, muốn ngăn cản thì đã chậm.
Xoạt!
Tốc độ của Diệp Phàm cực nhanh, tay phải hóa thành cối xay vàng đánh xuống, bên trên chớp động các loại phù triện huyền ảo khó lường, tựa như giải thích một bộ cổ kinh.
Thiếu chủ kia vô cùng hoảng sợ, không ngờ tới thân thể một người mạnh mẽ đến thế, cắt nát lưỡi đao trên bảo binh hoàng kim của hắn, lao tới sát bên người.
Ầm!
Hắn không thể không nhanh chóng đánh trả, bỏ đi "chiến mâu" không thể huy động khi quá gần người, ngã người lùi ra vừa dùng hai tay cản địch tranh thủ thời gian cho mình.
Phốc!
Đáng tiếc, hai tay của hắn vừa giơ lên đã bị Diệp Phàm đánh nát, ngay cả hai cánh tay cũng gãy vụn, hóa thành sương máu.
Ầm!
Tay ừái Diệp Phàm đè xuống, đó là một tấm thiên bi màu vàng, văn lạc tiên thiên chớp động, khắc rậm rạp trên đó, dùng sức đè xuống.
Thiếu chủ kia hét to một tiếng, căn bản không chịu nổi, thân hình lập tức lùn xuống như bị thái sơn đè trên đầu, hắn không chịu nổi áp lực khổng lồ, thân thể cúi xuống.
Bịch!
Hắn căn bản không ngăn được, bị đè đến không động đậy nổi, hai chân thiếu chút bị bẻ nát, mềm nhũn không tự chủ được quỳ xuống, càng là một tư thế sỉ nhục.
Vừa rồi hắn tuyên bố muốn Diệp Phàm quỳ xuống, kết quả vừa mới đối diện đã bị đối phương đánh quỳ rạp xuống đất, còn khó chịu hơn là giết hắn.
- Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn ta làm nô bộc?
Diệp Phàm vỗ thẳng xuống, thiên bi vàng lập tức dập nát đầu tên thiếu chủ này.
Tiếp đó, hắn lấy thanh vũ khí hoàng kim chiến mâu, lui ra sau, tử thi thiếu chủ kia vẫn giữ tư thế quỳ, chẳng qua đã nổ nát đầu.
Đám người ở sau không cản kịp, bốn lão già như sói như hổ lao tới, thúc đẩy pháp lực như biển trấn áp, nhưng chỉ bắt được một cái tàn ảnh, Diệp Phàm thoáng cái lao ra ngoài.
- Trả mạng huynh trưởng của ta!
Một nam tử ưẻ tuổi ở xa sắc mặt xanh mét, tế ra một cái hồ lô đồng đỏ, khoảng khắc mở nút hồ lô liền như trâu uống nước, cắn nuốt khắp chốn.
Diệp Phàm nâng Hoàng Kim Chiến Mâu lao tới, tựa như bị rút nhỏ nhắm thẳng vào miệng hồ lô, sắp bị hút vào.
Nhưng mà ngay khoảng khắc đó, thân thể hắn bỗng chấn động, như Thanh Long vẫy đuôi nhảy lên, nhanh chóng phóng to, chiến mâu đâm thẳng tới trước.
Rắc!
Thanh mâu màu vàng xuyên thẳng qua miệng hồ lô, xuyên thấu ra sau, mũi nhọn không chống đỡ được, hồ lô đồng đỏ vỡ thành mấy mảnh.
Phốc!
Hoàng Kim Chiến Mâu xuyên qua hồ lô đồng đỏ, tốc độ mũi nhọn càng nhanh hơn, màu vàng sáng chói lập tức xuyên thủng ngực người này, máu phun ra.
- A...
Nam tử kia hét to, trước ngực sáng lên, ngũ tạng hủy diệt, thần hồn bị thương.
Diệp Phàm như một vị Thần Ma đứng giữa sân, một tay nâng Hoàng Kim Chiến Mâu kéo lên, dùng sức chấn động, phốc một tiếng máu bắn tung tóe, khối thân thể xé thành nhiều mảnh bắn lung tung.
Khối thịt, mảnh xương mang theo máu tươi rơi xuống, hồn phách người này bị diệt, Hoàng Kim Chiến Mâu nhỏ máu, Diệp Phàm xỏa tung tóc, tay cầm chiến mâu bước tới trước không hề dừng lại.
- Cái gì...
Mọi người đều bị dọa ngây người, thủ đoạn sạch sẽ lưu loát, đáng sợ dọa người.
Diệp Phàm ép tới, mỗi một bước đặt xuống là mặt đất đều chấn động một chút, tựa như một người khổng lồ bước đi, Hoàng Kim Chiến Mâu trong tay chỉ lên trời, máu tươi chảy xuôi, tóc xỏa như thác giống như một vị chiến thần thượng cổ.
Vù! Vù!
Tiếng xé gió truyền đến, bốn lão già kia lao tới, lại tế ra pháp lực mênh mông như biển, hào quang tràn lan bao phủ thiên địa, muốn trấn áp luyện hóa Diệp Phàm.
Nhưng mà để lại cho bọn họ chỉ là một đạo tàn ảnh, tốc độ Diệp Phàm quá nhanh, hắn như bước đi từ viễn cổ, cách rất xa hiện thời, không hề bị ảnh hưởng.
Tay hắn nâng Hoàng Kim Chiến Mâu, mỗi bước đi trăm trượng nhắm về phía mấy người Kim Xích Tiêu, tóc đen xỏa tung, sát khí lan tràn, như thần linh giãy khỏi xiềng xích đánh ra từ trong địa ngục.
Năm tên cường giả còn lại đều biến sắc, đối phương như rồng vùng vẫy, khí tức sôi trào quét tới, mỗi người không thể không dốc sức chống cự.
- A...
Một người trong đó hét to, bọn họ từng chế nhạo Diệp Phàm là vì Tử Long Nguyên, lúc này tay cầm một thanh Thiên La Tán chặn giữa không trung bảo hộ mình ở mặt sau.
Oong!
Hư không rung động mạnh mẽ, như tấm vải rách bay phần phật trong cơn bão, không ngừng rung động.
Diệp Phàm tay cầm Hoàng Kim Chiến Mâu, dùng nó như thanh đao, hai tay cầm chặt chém xuống, kéo theo thần quang vàng chói ngập trời nuốt hết đất bằng.
Rắc!
Diệp Phàm vung chiến mâu vàng chém xuống, bổ thanh Thiên La Tán đan vào pháp tắc thành hai nửa, mặt cắt nhẵn bóng.
- A...
Cường giả toẻ tuổi kia hét to, giữa mi tâm xuất hiện dấu nứt ra, phun ra tia máu, trong mắt tràn ngập sợ hãi.
Phốc!
Hoàng Kim Chiến Mâu trong tay Diệp Phàm không khác gì thiên đao, lập tức chém xuống xẻ đôi Thiên La Tán, đồng thời lưỡi mâu cũng cắm vào đầu kẻ này.
Máu tươi tuôn ra, hắn dùng sức đánh xuống, mũi mâu vàng như một tia chớp chém người này thành hai nửa, rất là cân đối.
Một mảnh máu tươi phun ra, hai nửa thân người ngã xuống hai bên, trên mặt tràn ngập hoảng sợ, trong mắt toàn là khủng hoảng.
Ầm!
Hai nửa thi thể rơi xuống, Diệp Phàm đứng ở giữa, mái tóc đen rối tung, chiến mâu vàng trong tay dưới ánh sáng mặt trời chiếu vào càng thêm rực rỡ, máu tươi nhỏ xuống khiến hắn tựa như một vị Thần Ma sừng sững ở đó.