Sấm rền chớp giật, trong chốc lát có kiếm quang tỏa sáng, trong chốc lát lại là thần tháp trấn áp... nơi đó sôi trào.
Chư Hoàng tử đại chiến, ai có thể tranh phong cùng! Người không phải cấp số này đi vào chỉ là chịu chết, tối thiểu cũng phải khởi điếm là Chuẩn đế mới được, bằng không sao là đối thủ.
Một đạo kim quang lóe lên, hầu tử ở trong núi đối chiến một kích kịch liệt với người, bộc phát ra một mảng hào quang chói mắt, nơi đó chấn ra một cổ dao động cuồng bạo bay lên trời.
“Ông” một tiếng, vòm trời rung chuyển, một mảng tinh tú nổ tung, khí tượng kinh người!
Ai cũng không thấy rõ đó là một người như thế nào, không ngờ có thể chiến một trận với hầu tử, vừa hiện liền biến mất. Trong núi thực đáng sợ, bất cứ lúc nào sẽ phát sinh nguy hiểm.
“Vù” một tiếng, một con Kim Ô xẹt qua hỗn độn, bị bám một ngọn lửa, đốt thành một mảnh tro tàn, có Pháp bảo của người nào đó bị hủy diệt rồi.
- Đó là một kiện Thần khí hóa thành Kim Ô, cũng không phải là cao thủ của chủng tộc này!
Ở bên trong loạn chiến, Hỏa Lân Nhi đang quyết đấu với một lão Chuẩn đế, khó phân thắng bại, ngẫu nhiên sẽ xuất hiện nhoáng qua trong tầm mắt mọi người.
Ở bên ngoài, rất nhiều người tuyệt vọng, bọn họ còn kém quá xa, căn bản không phải một hai cấp, không có cách nào đi vào so chiêu với những người đó.
Đây là một kỷ nguyên mới, bọn họ thuộc loại thiên kiêu tuyệt đại, hoặc có thể nói là người mạnh nhất đến không cùng một thời đại, sẽ có một hồi va chạm mạnh chấn khiếp cổ kim.
Diệp Đồng đại biếu cho Thái Dương Thánh Hoàng, Hỏa Kỳ Tử và Hỏa Lân Nhi đại biếu cho Kỳ Lân Hoàng, hầu tử đại biếu Đấu Chiến Thánh Hoàng, Đạo Nhất đại biếu của Đạo Diễn Đại đế, Thần đại biếu hậu duệ của Thiên Đình, người trong quan tài đại biếu cho Địa phủ...
Người ở đây không tính ít, cùng với Hoàng Hư Đạo, Doãn Thiên Đức, Thần Tàm đạo nhân, Thần Tôn, Trung Hoàng... cũng đều đến đây, ở bên trong đại chiến không ngừng nghỉ.
Mọi người đều hoảng sợ, những người này nếu như ở khác niên đại, chỉ cần một người là đủ để vấn đỉnh thiên hạ tuyệt đỉnh. Nhưng ngày nay lại chỉ là một trong thành viên tranh hùng trên Đế lộ.
Một tiếng nổ vang, ô quang lấp lánh, Ám Bồ bổ thẳng xuống ngọn núi hỗn độn, quyết đấu cùng với một người thần bí trong đó, rồi sau đó rất nhanh biến mất.
Ở nơi đó, đại chiến khó có thể né tránh, có khi là không tự chủ được, chỉ cần đi vào, muốn tìm kiếm tiên kinh Đế Tôn, tìm kiếm bí mật thành đạo... tất nhiên sẽ đụng đầu với những người khác.
Ở bên ngoài rất nhiều người buồn bã, loại chiến trường này không thuộc về bọn họ, đi lên chỉ có thể bị giết. Mà những bộ chiến kia cũng đều dừng chân, mỗi người đều nản lòng thoái chí.
Đây là quyết đấu thuộc về hậu nhân của chư Hoàng và Đại đế!
- Chúng ta chỉ có thể là người xem thôi!
Có người thở dài.
- Hẳn là còn có người tham gia vào. Đây không chỉ là thịnh yến của bọn hắn!
Có người đáp, vả lại giọng điệu phi thường khẳng định.
Mọi người khoảnh khắc nghĩ tới một ít tên tuổi, trong lòng chấn động.
- Ở thời thái cổ, từng có một người với lực một người giết chết tất cả người cạnh tranh đi lên chân lộ duy nhất, tên của hắn là Đế Hoàng. Còn có thể lại đến sao?
Thời kỳ Thái cổ, hắn từng xuất hiện một lần, một người đứng ở trước Đế Quan thứ nhất ngăn chặn mọi người, đánh gục toàn bộ mọi người. Mà chính hắn cũng không hề đi tới, khẽ thở dài một tiếng, đưa lưng về phía Đế lộ duy nhất mà đi. Chuyện đó xảy ra làm cho cả một thời đại đó không một người nào vào Đế Quan, gây khiếp sợ cả nhân gian giới.
Bá chủ trong danh sách đương thời, thời đại này tuyệt đối không thiếu cao thủ, lại càng không thiếu vương của thiên tài: Diệp Phàm cường thế quật khởi; Thái Sơ, Trương Bách Nhẫn thần bí khó lường; cũng có Chuẩn đế cực kỳ kinh người còn chưa biết đều như hổ rình mồi.
- Thời kỳ thịnh thế hoàng kim, trăm tàu đua chạy, vạn đạo cùng sinh, tất nhiên phải phá vỡ thiên địa, tranh sát ở trong một mảnh càn khôn đẫm máu!
- Hỗn Độn thể đến nay chưa từng xuất hiện!
vẫn luôn có lời đồn, mọi người đều rất chờ mong. Có lẽ trận quyết đấu chung cực sẽ dần hiện ra thân ảnh hắn. Cũng có thể ngay ngày hôm nay cũng không chừng, đến lúc đó tất nhiên sẽ nở rộ ra vầng hào quang rực rỡ nhất.
Ngoài ra, còn có quả trứng đá ấp dưới thanh Bất Tử Thiên Đao kia, không chỉ một vị tu sĩ cường đại từng nhìn thấy ở trong vũ trụ. Đáng tiếc nó như là phiêu bạc trong dòng chảy thời gian, không thể ngược dòng. Nhưng chung quy là sẽ xuất thế, quyết chiến với người.
“Ầm” một tiếng nổ vang, như là có một thế giới bị xuyên thủng.
Vạn trượng kim quang xông thẳng lên trời cao, hầu tử đánh lên một ngọn núi lớn, dừng chân ở trước một pho thần tượng, trong mắt ẩn chứa nước mắt. Pho thần
tượng này rất giống như thật, trông rất sống động như Đấu Chiến Thánh Hoàng thật sự sống lại.
Đột nhiên, một bàn tay to màu đen vỗ tới sau lưng hắn, chí cương chí cường, bao phủ hầu tử ở phía dưới.
Mọi người kinh hãi, bàn tay kia thật đáng sợ, dập nát hỗn độn, nơi đó có một mảng phù văn lấp lánh, mơ hồ đều là từ tiểu long và chu tước tạo thành, đại biếu cho một loại lực lượng Cực Đạo.
Chỉ trong khoảnh khắc, một viên lại một viên tinh tú lóng lánh, từng đạo từng đạo tinh hà lượn lờ quanh bàn tay này. Loại đại thần thông cái thế này thật cực kỳ kinh người!
Đây là người nào? Mọi người đều kinh hãi, quả thực chính là đang khai thiên lập địa, không gì sánh nổi.
Bàn tay nhìn nhỏ như cái thớt, kỳ thật lại cất chứa cả càn khôn, nấu chảy hòa tan tinh tú vũ trụ, đây phải là nhân tài đại thần thông cỡ nào mới có thể làm được? Hắn rốt cuộc là ai?
Mọi người đều kinh sợ không thôi, người này rốt cuộc có thân phận gì? Mọi người trên Hắc Trân Châu Hào lại thay hầu tử toát một thân mồ hôi lạnh, vô cùng lo lắng.
- Nha!
Hầu tử kêu to một tiếng, hắn thần giác nhạy bén, tự nhiên liền trước tiên cảm ứng được sát khí, cảm thụ so với người khác càng sâu sắc hơn. Trong chớp mắt trong tay xuất hiện nửa thanh Tiên thiết côn, quét ngược về phía sau.
Một tiếng nổ vang, rồi sau đó là một mảng mây mù tiêu tán đi, nhìn kỹ đó là tinh hoa hỗn độn, trong đó có rất nhiều mảnh nhỏ tinh tú, một phương càn khôn bị hầu tử đâm nát.
Tiên thiết côn tản ra ráng màu tươi đẹp mà đằng đằng sát khí, hầu tử cầm trên tay, mắt vận hoả nhãn kim tinh, cùng với người kia đều tự rút lui ra ngoài.
Đó là một thân ảnh mơ hồ, toàn thân đều ẩn trong sương mù hỗn độn, không ngờ chỉ dùng thân thể đối kháng với binh khí Hoàng không trọn vẹn, rốt cuộc cường đại tới mức nào?
Không phải dùng thân thể đối chiến, vừa rồi đó là một loại đại thần thông, bàn tay nạp càn khôn, luyện hóa tinh tú vạn vật, loại thủ đoạn này rúng động nhân gian giới.
- Người tới từ Hoàng Sào?!
Hầu tử quát hỏi.
- Dĩ nhiên!
Người tới con ngươi như mũi đao nhọn phát ra chùm tia sáng kinh người, nhưng cả người lại rất mơ hồ ảm đạm, hình thành một hình ảnh đối lập.
- Khôn Thiên Thần Tướng, một trong tám đại thần tướng từng đi theo Bất Tử Thiên Hoàng!
Hầu tử ánh mắt khiếp người. Thân là người thái cổ, tự nhiên hắn từng nghe được không ít truyền thuyết, phỏng đoán ra thân phận của người này.
Không phải hậu đại của tám lộ chúng, mà chân chính là Thần tướng vô địch, từng có tám vị đánh khắp vũ trụ vô địch thủ, trấn áp chí cường giả của vạn giới chư thiên.
Người này là một trong số đó, còn sống!
Tin tức này rất kinh người.
Hầu tử lời nói vừa ra, mọi người ở phía sau từng người đều trợn mắt há hốc mồm. Tuy rằng không nhìn rõ, nhưng lại có thể cảm nhận được loại dao động này, quá mức khủng bố.
Diệp Phàm di chuyển, cầm trong tay Thanh Liên rời Chuẩn đế thuyền Hắc Trân Châu Hào, chìm sâu vào trong biển hỗn độn kia, hắn muốn đi chiến đấu. Người của Hoàng Sào đến là hướng về phía hắn và hầu tử mà tới, phải báo thù cho Thiên Hoàng tử.
Tám đại thần tướng đó là nhân vật từng chân chính vô địch, hiệu lệnh vũ trụ bát hoang, thống ngự một thời đại. Ngày xưa chinh chiến thập phương sớm đã không có đối thủ.
Những người này có mấy người thậm chí đều sắp đạp ra Hoàng Đạo của bản thân, vô cùng khủng bố. Nghe nói, có mấy người tọa hóa, có mấy người tuổi già không biết tung tích.
Vừa rồi nếu hầu tử không có nắm trong tay Tiên thiết côn, khẳng định là nguy rồi! Dù sao đó là một Chuẩn đế vô địch nhần hiệu lâu đời, huyền công sớm leo lên tới đăng phong tạo cực.
Thế nhưng, Diệp Phàm mới vừa bay vào trong biển hỗn độn liền gặp phải tập sát, một đạo mũi nhọn lãnh liệt bắn tới. Đó là một mũi tên Chuẩn đế phát ra!
Mũi tên ánh vàng xuyên qua hư không, có thể bắn chết Thiên Tướng, có thể bắn rụng thần linh, hào quang sáng loá.
“Vù vù...”
Tiếng rít gió kêu rú kinh người, rõ ràng là một mũi tên mà thôi, nhưng bốn phía lại có vô số Thần Ma đều xuất hiện, mỗi người đẫm máu, cảnh tượng cực kỳ khủng bố.
Mà ở trong đám người, thậm chí chính Diệp Phàm đều nhìn thấy cảnh mình rất già nua, sớm đi vào tuổi già, bị đóng đinh trên một cái cọc gỗ, máu Thánh thể đại thành đỏ tươi nhiễm đỏ mặt đất.
Đây là... cảnh tượng này khiến đồng tử Diệp Phàm co rút một trận, cảm giác thực không thoải mái, cái đỉnh trên đầu hắn khẽ ngân một tiếng bay vọt lên, trấn áp về hướng mũi tên kia.
- Thấy rồi chứ? Đó là chính ngươi, tránh được một kiếp này, tương lai cũng sẽ ngã xuống!
Trong bóng tối vang lên một thanh âm lạnh lùng.
Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh đi thu mũi tên màu vàng kia lại vồ hụt, mũi tên vốn đang cương mãnh bá liệt nhất lại hóa thành hư vô, tiêu tán ở nơi đó.
- Mũi tên luân hồi, chiếu rọi vạn vật luân hồi chuyển sang kiếp khác, đó chính là cảnh tương thê lương cuối đời của ngươi! Không thể tưởng được ngươi còn có thể sống lâu dài như vậy!
Thanh âm trong bóng tối sâu kín nói.
Tâm thần Diệp Phàm không ổn định, một loại ma âm xâm nhập trong tâm linh hắn, đúng là muốn cắn nuốt căn nguyên lực của hắn, hủy diệt thức hải hắn, rất quỷ dị.
- Cút!
Hắn rống to một tiếng, trong mi tâm phát ra hào quang mãnh liệt, một tiểu nhân màu vàng từng bước bước ra, tung một quyền đánh tới, trong hư không xuất hiện một đoàn khói trắng cùng với một tiếng hừ thảm thiết.
- Người của Luân Hồi Hải có chút bản lĩnh, nhưng dùng ảo thuật và mê thần đường nhỏ cũng muốn đánh hạ ta, còn kém xa! Năm đó ta từng đánh nhau với bậc cha chú của ngươi!
Diệp Phàm nói.
Hắn biết được thân phận của người tới, là người của chủ nhân Luân Hồi nhất mạch, xuất thân từ cấm địa Sinh Mệnh, huyết mạch chí cường!
Tuy nhiên người như vậy hắn đều đã giết bốn năm tên, ngày nay hoàn toàn không có một chút kiêng kị, Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh trên đầu lại khẽ ngân lên, trong nháy mắt vạch phá hư không bay đi.
“Keng!”
Một mũi tên hoàng kim bắn tới, hung hăng đánh trên vách đỉnh, phát ra một đoàn tia sáng đáng sợ, quét rơi một mảng tinh tú nổ tung trong hư không.
Mọi người đều hoảng sợ, tinh không nơi đây thực đặc biệt, như là vật trang sức được Đại đế cổ khảm trong hỗn độn, đều là tinh tú chân chính áp súc mà thành, càng thêm chắc chắn bất hủ.
Nhưng lúc này lại rơi rụng xuống, đều hóa thành bụi bậm, chấn khiếp thế nhân hoảng sợ đến ngây người.
Đại chiến bùng nổ kịch liệt, Diệp Phàm bước chân kiên định vượt ngang trời, ở trước người hắn có Thanh long quay quanh, có Hỏa hoàng bay múa, có Côn bằng dập nát vạn giới... muôn hình vạn trạng.
Sự cường đại và đáng sợ của hắn hiển lộ trước mặt người đời, quét ngang vô địch! Mũi tên hoàng kim kia cũng không thể đả thương hắn, bị Vạn Vật Mẩu Khí Đỉnh thu đi bốn mũi.
Cuối cùng, một thân ảnh màu xanh tránh cũng không thể tránh, cầm trong tay một thanh trường cung bổ tới. Kết quả “keng” một tiếng, bị Diệp Phàm chụp lấy, nắm chặt cây Luân Hồi Cung này.
Nhưng trong phút chốc, trên thân có cảm giác nguy hiểm, trong cây cung này truyền ra một cổ dao động cuồng bạo, gần như sắp cắn nuốt tâm thần của Diệp Phàm!
- Này! Thật mạnh! Đổi lại là người khác chắc bị mất mạng rồi đây!
Diệp Phàm khẽ nói. Hắn từng liều mạng huyết chiến với chí tôn cổ đại, nếu không phải khí cảm nhạy bén với loại dao động này, chỉ một kích đó có thể thần thức hắn đã bị cắn nuốt rồi!
Trong đó lại có một đạo hư Thần của chủ nhân Luân Hồi, tuy rằng so với chí tôn cổ đại mà nói yếu ớt cách xa, nhưng đối với Chuẩn đế, hư Thần của người chủ vùng cấm vô thượng vẫn là rất mạnh!
Diệp Phàm liên tiếp rung tay, có được một loại lực lượng hóa mục nát thành Thần kỳ. Đây là thu hoạch lớn nhất từ một trận chiến với chí tôn cổ đại năm đó, chiến kỹ và thể thuật của hắn đạt tới một điếm cực hạn, trong cùng một thế hệ này không người nào có thể sánh bằng.
Hắn thoát khỏi trường cung, làm cho thiếu chủ vùng cấm cố ý để mất cây cung kia mở to hai mắt, quả thực không thể tin được, nhưng cũng không có dừng lại lâu, vội xé mở hư không chạy đi.
Diệp Phàm tay kia nhẹ quét tới, Hỗn Độn Thanh Liên trong tay phất lên trên cây trường cung, lũ hư Thần kia lập tức tan rã, tiêu tán trong năm tháng.
Mà Thanh Liên thì hào quang bùng lên, chấn động khắp biến hỗn độn, làm cho địa phương này sôi trào. Hiển nhiên lũ hư Thần kia đối với Thanh Liên chẳng khác nào là một loại đại bổ!
“Keng” một tiếng, cây trường cung cả vật thể màu đen lại vào tay Diệp Phàm. Hắn lấy ra một mũi tên hoàng kim trong cái đỉnh cài lên dây cung, dùng sức kéo cong.
“Ầm” một tiếng, một mũi tên hào quang hoàng kim cuồn cuộn mãnh liệt bao phủ nơi đây, làm cho bộ phận biến hỗn độn phía trước đều tách ra.
Đây là một bộ binh khí Chuẩn đế uy lực thật lớn!
“Phốc!”
Mưa máu bay vãi ra, cường giả đến từ Luân Hồi Hải hét thảm một tiếng, bị mũi tên hoàng kim xuyên thủng, rồi sau đó nổ tung ở trên bầu trời, máu tươi nhiễm đỏ nơi đây.
Mọi người đều chấn động, một trận chiến này quá mức khủng bố! Quả nhiên là máu đẫm Đế lộ, bắt đầu xuất hiện thương vong đáng sợ, Diệp Phàm không hổ là sát thủ giết chết Cổ Hoàng.