Chiến trường Phi Tiên, một đạo lại một đạo quang môn lóe sáng, một cái lại một cái thân ảnh đi ra, rất nhiều khu vực đều có khí tức chí cường chí đại tràn ngập, hiển nhiên có người không hề bị chém đạo hạnh.
Đây là một hồi sóng to gió lớn động trời, cũng dự báo trước sắp sửa bùng nổ một hồi hạo kiếp chấn nhiếp thế gian. Diệp Phàm trở về, làm cho rất nhiều người đều đứng ngồi không yên, cảm giác sầu lo sâu sắc!
Rất nhiều cường giả tuyệt thế đến đây, uy chấn thế gian ba trăm năm, từng người đều như mặt trời giữa không trung, những năm gần đây bọn họ đã tạo ra uy danh vô địch!
Có một số là người thân quen của Diệp Phàm, có một số là người xưa nay từng nghe nói qua uy danh cũng chưa từng gặp mặt, một người tiếp một người buông xuống ở chiến trường Phi Tiên.
Mọi người suy đoán, bất kể như thế nào đều không thể tránh khỏi có chiến đấu, bởi vì có một số là tử địch của Diệp Phàm, ngày nay hắn ở vào trạng thái suy yếu nhất chính là cơ hội khó có được!
- Sư phụ con đến đây!
Đúng lúc này, một tiếng rống to chấn động núi rừng sông suối, xa xa một thân ảnh như rồng vọt tới, dập nát hết thảy ngăn cản.
- Muốn gặp sư phụ ta, trước phải qua một cửa ta đây, ai dám chiến một trận với ta?!
Người tới hét lớn, chấn động bầu trời, trên trời dưới đất đều vang vọng âm thanh của hắn, có một loại khí tức vô địch cái thế ập tới.
- Là hắn!
Trong lòng mọi người đều chìm xuống, tất cả đều vô cùng kiêng kị, từng người đều lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Đây là một thân ảnh đồ sộ, cao lớn, đầu đầy tóc đen tung bay ở trước gió làm cho hắn thoạt nhìn có một loại khí tức cuồng dã, ánh mắt linh hoạt, sắc bén, trong thiên linh cái có huyết khí vọt lên ngập trời, cuồn cuộn như biển.
Hắn đứng ở chỗ này, lập tức làm cho vòm trời tứ phương đều sắp sụp đổ, thân thể cường đại thật sự chấn nhiếp thế gian, khiến người ta có một loại cảm giác không đúng thực.
Diệp Phàm hơi giật mình kinh ngạc, nam nhân oai hùng khiếp người này có điếm lạ mặt, nhưng hắn trước tiên liền biết là ai, bởi vì huyết khí màu vàng cùng với căn nguyên quen thuộc kia rất gần gủi với hắn.
Đây là Dương Hi trong cơ thể có chảy xuôi Thánh huyết, là đệ tử hắn thu nhận ở quan ải thứ năm mươi trên cổ lộ Nhân tộc.
Nhiều năm trôi qua như vậy, Tiểu phá hài năm đó đã trưởng thành tới tình trạng này rồi, nếu không có khí tức gần gủi, rất khó liên tưởng được là hắn. Khi còn bé non nớt khóc nhè, hiện tại hắn là một cường giả tuyệt thế đỉnh thiên lập địa, hùng bá một phương.
- Sư phụ!
Dương Hi vọt tới, toàn thân đều là huyết khí màu vàng lượn lờ, trong đó cũng thấu phát ra ráng mây đỏ, cực độ cường đại, không có gì có thể ngăn cản hắn, rất nhanh vọt tới.
Hắn trực tiếp quỳ gối, trong miệng hô sư phụ, phi thường kích động, trong mắt có nước mắt nóng hối lăn xuống, thân thể cường tráng không thể tự kiềm chế run rẩy.
Năm đó khi tin dữ truyền đến, tuy rằng Dương Hi đã không còn là đứa bé, nhưng vẫn như cũ khóc lớn mấy ngày, khó có thể tự kiềm chế, hắn hận tu vi của mình thấp kém, không thể vì Diệp Phàm đi chiến một trận, chỉ có thể đợi cho một cái kết quả như vậy.
Cũng chính vì vậy, ba trăm năm qua Dương Hi so với ai khác đều dụng công, khổ tu không mệt mỏi, mới có một thân tu vi chấn nhiếp thế gian ngày hôm nay, làm cho mọi người đi lên Đế lộ này đều kiêng kị.
Những năm gần đây, hắn quả thực chính là một Diệp Phàm thứ hai, có chảy xuôi máu màu vàng, có tu pháp môn tuyệt thế của Thánh thể nhất mạch, quét ngang hết thảy đối thủ.
Dương Hi cường đại không cần hoài nghi, sớm đã được chư hùng kính sợ nhiều
năm, là một người cực kỳ khó đối phó. Cho dù là mấy người cường đại nhất ở thời đại Diệp Phàm cũng chưa hề động tới hắn.
Giờ khắc này, hắn biếu lộ chân tình, trên mặt đầy nước mắt, run giọng nói:
- Sư phụ đúng thật là Người sao, năm đó Người chết trận ở Vực ngoại, tin tức truyền đến là bất ngờ như thế...
Ở thời điếm đó hắn đứt từng khúc ruột, lại không đủ sức nghịch thiên, đoạt mệnh cho sư phụ, chỉ có thể cực kỳ bi ai khóc lớn.
Ngày nay, không ngờ có thể gặp lại, mặc dù hắn không tính là nhỏ tuổi, nước mắt cũng rơi như mưa, thân thể run rẩy, quỳ một gối xuống trước mặt Diệp Phàm.
Diệp Phàm cũng cái mũi lên men, thời gian trôi qua, rất nhiều biến đổi! Hắn đỡ Dương Hi dậy, còn thật sự nghiêm túc đánh giá, không khỏi gật gật đầu.
- Hảo hài tử! Ngươi trưởng thành rồi!
Rất nhiều lời không cần nói nhiều, hết thảy cảm tình đều không ở trong lời nói, mà đều thể hiện trong dao động cảm xúc.
- Sư phụ ngài đã trở lại, sư mẫu, sư huynh, Hắc Hoàng... rất nhiều người của Thiên Đình nếu biết được, nhất định sẽ khiếp sợ, vui mừng mà khóc. Mỗi người đều vô cùng tưởng niệm ngài.
- Rồi sẽ gặp lại!
Diệp Phàm hơi chua xót nói, ở trước mặt đệ tử hắn không hề che giấu gì. Ba trăm năm trôi qua, không phải hắn không nghĩ trở lại, mà là chỉ mới hành động được không bao lâu.
- Sư phụ chờ chút, để ta đuổi đám ruồi bọ này đi!
Dương Hi nói với Diệp Phàm, rồi lau nước mắt. Sau đó thoắt xoay người, đối mặt với phương xa, trên mặt tràn ngập vẻ lãnh liệt, nói:
- Sư phụ của ta ngay cả chí tôn đều từng liều mạng huyết chiến, ngay cả ông trời đều không thu được người! Các ngươi tính là gì, đều cút cho ta!
Hắn dĩ nhiên rất phẫn nộ! Năm đó Cái Cửu U, Khương Thái Hư, Cơ Tử... một người lại một người mất đi, làm cho mọi người Thiên Chi Thôn đau thương thời gian rất lâu, kết quả Diệp Phàm trở về lại gặp phải loại chuyện này.
Loại thanh âm chấn động như sấm sét này vừa rống lên, làm cho trời cao đều vỡ ra, rất nhiều linh hồn người ta gần như muốn rời thân thể mà ra.
Đây là huyết mạch Thánh thể, thân thể khủng bố, huyết khí ngập trời. Nhiều năm qua Dương Hi được xem là Diệp Phàm thứ hai, cái loại uy lực vô thượng này cả thế gian hiếm thấy.
Rất nhiều người đều rút lui, không tự chủ được toàn thân run rẩy, tốc độ máu chảy nhanh hơn, cùng theo nổ vang.
Trong số người đó không thiếu cường giả tuyệt đại chân chính, nghe nói vậy tự nhiên thần sắc lạnh như băng.
Có người lên tiếng:
- Tiểu bối! Ngươi quá cuồng vọng! Thời điếm chúng ta tung hoành thiên hạ, ngươi còn chưa được sinh ra đâu. Những lời này dù là sư phụ của ngươi nói, đều không được!
Thế nhưng, hắn vừa nói dứt lời, Dương Hi còn chưa kịp nói, phía sau đã vang lên tiếng khiến trách ầm ầm như sóng biển, những người ôm lòng hành hương mà đến vẫn chưa rời đi, còn nhiều hơn rất nhiều so với người từ Đế quan tới.
Mọi người lòng có địch ý đều cả kinh, nhiều cường giả như vậy, bản thân nó đã đại biếu cho một loại đại thế, nếu trực tiếp đối phó với Diệp Phàm, thì có thể sẽ dẫn phát thế nhân quở trách.
- Trước không nói hắn có phải Thánh thể Diệp Phàm chân chính hay không, mặc dù là trong lời nói ở trong này cũng không thể nói như vậy, hắn đáng để kính trọng. Nhưng nơi này là chiến trường Phi Tiên, là tranh hùng trên Đế lộ, không để cho lùi bước. Duy nhất có thể làm chính là, nếu chúng ta thắng, có thể lưu lại tính mạng của hắn!
- Nói rất đúng! Thánh thể Diệp Phàm đáng được kính trọng, nếu chúng ta chiến thắng hắn, tuyệt sẽ không hạ sát thủ!
Người nói chuyện đến từ Bá thể tổ tinh, trong cơ thể chảy xuôi Thương Thiên Bá Huyết, từ xưa đến nay chính là kẻ địch truyền đời với Thánh thể. Trong miệng hắn nói kính trọng, nhưng loại ngôn ngữ này thật sự là một loại khiêu khích và vũ nhục.
- Một đám hạng người ruồi chó cũng dám kêu gào! Bảo Bá vương lăn ra đây nhận lấy cái chết, các ngươi không có tư cách đứng ở chỗ này, giết các ngươi đều ngại dơ mắt của sư phụ ta!
Đây là Dương Hi đáp lại, hắn như một ngọn núi lớn màu vàng đứng sừng sững ở nơi đó, nhìn xuống mấy người đến từ Bá thể tổ tinh, hồn nhiên không để ở trong mắt.
Mọi người đều chấn động, tất cả đều giật mình không thôi, bất kể là người đối địch hay là đám cường giả ủng hộ Diệp Phàm mà đến, trong lòng đều ngưng trọng.
Bá vương, năm đó dù bại trong tay Diệp Phàm, chiến lực cũng đích thực tuyệt đối nghịch thiên, cả thế gian khó gặp gỡ địch thủ, phóng mắt nhìn khắp tinh không vốn không có mấy người dám chiến một trận cùng hắn.
Cách mấy trăm năm sau, đệ tử của Diệp Phàm trưởng thành lên, không ngờ lại trực tiếp khiêu chiến với Bá vương, sao không làm cho lòng người kinh sợ? Đây là muốn thay mặt sư phụ mà chiến, tiếp tục gặp Bá vương!
Bá vương có đến đây không? Mọi người không biết, nhưng mặc kệ nói như thế nào, có Dương Hi ở nơi này chú định sẽ có một trường long hổ tranh phong.
Quả nhiên mấy người đến từ Bá thể tổ tinh tất cả đều biến sắc, lập tức đã có người đạp vỡ hư không vọt lại đây, đánh tới hướng Dương Hi, muốn quyết chiến cùng hắn.
- Các ngươi Bá huyết loãng, cũng chỉ là hậu duệ mà thôi! Tuy nhiên các ngươi nếu đã đến từ viên tinh tú kia, mặc dù không khiêu khích với sư phụ ta, thì vì Bá thể đại thành lão tổ tông vô liêm sỉ của các ngươi kia, ta cũng muốn giết toàn bộ các ngươi!
Dương Hi phi thường cường thế, trực tiếp phóng vọt tới, không phải đối mặt với một người, mà là đồng thời ra tay với bốn người một lúc, chưởng chỉ vung lên, cương phong màu vàng cuồn cuộn mãnh liệt, vô cùng khủng bố.
Bá thể có ân oán với Thánh thể quá sâu, lúc đầu ở thời đại thần thoại vẫn luôn đụng độ nhau. Ngày nay gặp nhau tự nhiên là lập tức căm thù, bọn họ hận không thể lập tức giết chết Diệp Phàm và Dương Hi.
Những người này rất mạnh, nhưng đáng tiếc gặp phải Thánh thể có được huyết mạch tinh thuần. Bọn họ Bá huyết loãng không thấm vào đâu, mới vừa lên giao phong liền bị thiệt thòi.
“Phốc!”
Dương Hi tung một chưởng lực lượng thật sự quá mạnh mẽ, tại địa phương bị áp chế pháp tắc đại đạo này, hắn chấn ra cương phong vẫn như cũ làm dãy núi phía trước hóa thành tro bụi. Vả lại người thứ nhất phóng tới bị một chưởng của hắn đập nát, trực tiếp chấn vỡ ở nơi đó, mảnh thi thể bay tung tóe, máu tím vẩy ra.
Cảnh tượng này chấn khiếp mọi người đều sợ hãi, đây phải là thực lực cường đại cỡ nào? Đúng là có phong cách của Diệp Phàm, quả nhiên là thầy nào con nói.
Nhiều năm qua, mọi người đều bàn tán về đệ tử của Diệp Phàm, bởi vì bọn họ quá cường đại, một người so với một người càng khiến mọi người khiếp sợ. Ở trong đó Dương Hi không thể nghi ngờ là một người phi thường đặc thù, bởi vì hắn với Diệp Phàm có được huyết mạch gần gủi, không thể tránh khỏi bị lấy ra để so sánh với sư phụ của hắn.
Ba trăm năm qua. Dương Hi chưa từng lưng đeo gánh nặng, ngược càng vì vậy mà khích lệ chính mình, hy vọng không làm mất uy danh của sư phụ, để thế nhân nhìn thấy Thánh huyết của sư phụ truyền đời, tiếp tục nở rộ vầng hào quang rực rỡ.
Không hề nghi ngờ hắn đã làm được, mặc dù không thể so với Thánh thể cổ đại, nhưng trải qua nhiều năm rèn luyện, dĩ nhiên hắn đã đăng phong tạo cực, đã kích hoạt bí cảnh huyết mạch cổ xưa, không kém gì Thánh thể cổ đại chân chính.
- Các ngươi những hạng người ruồi chó này cũng dám nói nhục sư phụ ta, toàn bộ đi chết đi!
Dương Hi nói được thì làm được, quỹ tích di chuyển của hắn không thể nắm bắt, vô cùng khủng bố, như một con Bạo long hình người màu vàng vọt ngang qua không trung, nhảy một cái chính là trăm ngàn trượng.
“Phốc, phốc...”
Cuối cùng, toàn bộ mấy người kia bị giết chết, mỗi một quyền đều thấy máu, đều nghe tiếng xương gãy. Dương Hi cũng không có tiêu phí quá nhiều tinh lực, thoáng cái đã giết chết sạch đối phương.
- Giết hay lắm!
Rất nhiều người rống to, địa phương này toàn cảnh sôi trào.
Ngày xưa, Bá thể đại thành huyết tẩy tinh vực, tham dự vào hắc ám náo động trong đó khiến lòng người bi phẫn, nhưng lại không làm gì được...
Nếu không có Bá thể đại thành rơi vào ngủ say ở nơi đó, ba trăm năm qua sớm đã có người tiến đến Bá thể tổ tinh chiến một trận. Ngày nay có người ra tay như vậy, tự nhiên làm cho lòng người cảm thấy vô cùng vui sướng.
Nhóm người hành hương theo dấu chân Diệp Phàm mà đến đều hoan hô ầm ĩ. Bọn họ nhân số rất đông, lúc này đã tụ tập thành một nhóm người đông nghìn nghịt, đối chọi gay gắt với nhóm người đối diện.
Nơi đó, không hề nghi ngờ đều là chí cường giả mới vừa từ trong Đế quan buông xuống, tất cả đều vô cùng cường đạiế
Đúng lúc này, một người nam nhân cao lớn như Ma thần mang theo khí tức áp bách chín tầng trời, từng bước một đi tới, chấn cho núi rừng sông suối vạn vật tất cả đều run rẩy.
Hắn xuất hiện làm cho khắp chiến trường đều trong nháy mắt rơi vào tĩnh lặng, không ai nói chuyện, bởi vì loại khí tức này rất khiếp người, không ngờ lại kinh sợ phát ra từ linh hồn, từng trận khiếp sợ.
Bá vương!
Thời gian cách đã hơn ba trăm năm, Diệp Phàm lại nhìn thấy người này.
Bá vương xuất hiện, làm cho mọi người tại đây đều có một loại sợ hãi. Bởi vì hắn quá cường đại, cái loại tư thái chỉ có ta độc tôn, vô địch tuyệt thế này chấn động thật sâu trong lòng mỗi người.
Hắn vừa tới liền nhìn thẳng vào Diệp Phàm, trong mái tóc xỏa dày rậm đôi mắt hắn như là đao phong sắc bén mà bức người, có thể đánh rách tả tơi vòm trời cao.
- Không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy ngươi, còn có thể chiến một trận hay không?!
Giọng nói của Bá vương vang vang điếc tai, làm cho rất nhiều người trên chiến trường đều run rẩy, xương tai như sắp nứt ra.
- Ngươi vẫn phải bại!
Diệp Phàm lên tiếng nói rất nhẹ, cũng rất tự nhiên, nhưng lại như là tiếng hoàng chung đại lữ chấn động khắp thế gian, rất nhiều người nghe vào tai đều chấn động kịch liệt không thôi.
Giống như một đạo sấm sét, ba trăm năm trôi qua, trạng huống thân thể của Diệp Phàm thực không xong, ngay cả pháp lực đều mất hết, nhưng vẫn như cũ tự tin như vậy.
Mọi người nhìn về phía hắn đều có một loại kính sợ sâu sắc, dưới ánh mặt trời thân thể Diệp Phàm bùng cháy một tầng sáng rọi, làm cho hắn đứng ở đó có được một loại phong thái vô địch!
Ba trăm năm, mảnh nhỏ pháp đạo của hắn biến mất, nhưng thân thể hắn trải qua một trận chiến với chí tôn, sau khi trọng tố lại càng cường đại hơn, ở trong chiến trận này, hắn không sợ bất luận kẻ nào.
- Ngươi thật cuồng vọng!
Trong con ngươi Bá vương không có đồng tử, hóa thành hào quang tím khiếp người, như mũi đao nhọn tỏa ra chùm tia sáng đáng sợ.
Năm đó, hắn bại dưới tay Diệp Phàm, luôn tự cho là mối sỉ nhục cả đời. Sau khi biết Diệp Phàm còn sống, toàn thân hắn đều run rẩy, máu tím trong cơ thể sôi trào, rất muốn báo mối nhục ngày xưa.
- Bá vương! Ngươi ít bày ra tư thái đi! Năm đó sư phụ ta đã đánh ngươi đại bại, nếu không có Hộ đạo giả trên cổ lộ Nhân tộc ngăn cản cầu tình cho ngươi, ngươi sớm đã chết đi nhiều năm rồi, dựa vào cái gì tiếp tục tranh phong với sư phụ ta, hôm nay để ta chiến với ngươi!
Dương Hi quát.
Hắn đã xin chỉ thị với Diệp Phàm nhận được cho phép, muốn chiến một trận với Bá vương, liền bước nhanh tới phía trước.
“Thánh thể nhất mạch thật khó lường!”
Đây là tiếng nói trong lòng mọi người, tất cả đều rung động, năm đó Diệp Phàm
đã đánh bại Bá vương, ngày nay đệ tử hắn cũng trưởng thành lên, muốn chiến một trận với Bá vương.
Bá vương toàn thân tử khí sôi trào, rống to một tiếng, núi sông ở phụ cận toàn bộ sụp đổ. Sắc mặt hắn lạnh như băng, vô cùng dọa người.
Điều này với hắn mà nói thật không thể chịu được!
Phía sau, đột nhiên có người lên tiếng:
- Tiểu bối ngày nay đều cuồng vọng như vậy sao?
Đó là một đoàn hỏa diễm, trong đó có một thân ảnh hình người, vừa bước ra từ Đế quan, lúc này đang phóng thích uy lực khủng bố, đạo hạnh của hắn chưa bị chém hết.
- Hỏa Linh Thương Viêm!
Rất nhiều người cả kinh kêu lên thành tiếng.
Lão Thánh Linh này uy danh chấn tinh không, quá mức cường đại và khủng bố, không nghĩ tới lão vừa xuất hiện liền tỏ thái độ muốn nhằm vào Diệp Phàm.
- Nhiều năm trôi qua, ngươi không tiến được nửa bước, vẫn là không có leo tới cảnh giới Chuẩn đế, thật khó cho ngươi!
Diệp Phàm cười nói, tâm tình tốt lắm! Nhìn thấy lại những cố nhân này hắn không khỏi nghĩ tới năm tháng cao chót vót ngày xưa, làm cho chiến huyết của hắn không kiềm nổi phải sôi trào.
Hỏa Linh Thương Viêm vừa nghe câu này, lập tức mặt sa sầm xuống. Lão đã rất cao tuổi, bối phận lại vượt hơn xa sư bối của Diệp Phàm, mà bị trêu chọc như vậy, con ngươi lão lạnh xuống.
Năm đó, khi lão chiến một trận cùng với Lão Phong Tử, vũ trụ đều kinh hoàng, ngoại trừ mấy người kia không có người nào là đối thủ của lão.
Sau ba trăm nhiều năm, mấy thế hệ đều trưởng thành lên, nhưng lão lại vẫn như cũ không có tinh tiến thêm một bước, không thể bước vào được cửa ải đạo kia. Tuy rằng chỉ kém một bước, nhưng chính là không thể thành công, điều này làm cho lõa luôn nghẹn uất một hơi.
Ngày nay, bị người vạch trần như vậy, sao có thể làm lão thống khoái cho được. Nhất là những người này đều là hậu bối của lão, quả thực khiến sắc mặt lão càng thêm tối tăm.
- Vậy để ta tới nhìn thử xem, ngươi có tiến bộ hay không!
Thương Viêm âm trầm mà vô tình lên tiếng.
Lão bước từng bước một đi tới, toàn thân hỏa quang xông lên tận trời, hình thành một vầng hào quang do thiên hỏa luyện chế thành, bảo hộ toàn thân lão ở trong đó, thân thể rực rỡ chấn nhiếp lòng người.
Hiển nhiên, mặc dù đi vào chiến trường Phi Tiên, lão vẫn còn có đạo hạnh cường đại, chưa bị chém hết.
- Rống...
Diệp Phàm còn chưa kịp lên tiếng nói, từ xa trên không trang truyền đến tiếng gầm như sóng thần, có người vượt qua hư không cực nhanh tới gần.
- Hỏa Linh! Không cần cậy già lên mặt, sư phụ của ta từng liều mạng huyết chiến chí tôn cổ đại, ngươi dám sao? Ngày nay ngươi không xứng chiến một trận với sư phụ ta, Phật gia ta đến siêu độ ngươi!
Cũng không phải một người tới đây, mà là hai thân ảnh cùng nhau tới, tất cả đều nhanh đến cực hạn, người lên tiếng chính là một người đầu trọc.
“Ầm!”
Huyết khí ngập trời, thần mang che lấp mặt trời, hai thân ảnh khủng bố cùng bay tới, từ trên trời giáng xuống, cường đại đến cực hạn.
- Sư phụ, chúng ta đến đây!
Diệp Đồng và Hoa Hoa đều xuất hiện, cùng nhau quỳ xuống, trên mặt đầy nước mắt, kích động đến run rẩy toàn thân.
- Đứng lên!
Diệp Phàm đỡ bọn họ dậy.
- Sư huynh! Mấy người chúng ta liên thủ bình định toàn bộ bọn họ đi! Xem ai còn dám không biết trời cao đất rộng!
Bên kia Dương Hi đang giằng co với Bá vương kêu lớn.
- Được!
Diệp Đồng đáp, toàn thân hỏa quang nối thẳng lên trời, hắn bước ra một bước, lập tức bức tới hướng Hỏa Linh Thương Viêm, nói:
- Hôm nay ngươi là của ta, lại đây chiến một trận!
Mọi người đều rúng động. Dù là nhóm chí cường giả từ trong Đế quan mà đến cũng đều ngưng trọng trong lòng. Đây là đại đệ tử của Diệp Phàm, nhiều năm qua uy chấn vũ trụ, làm cho bọn họ vô cùng kiêng kị.
Lập tức đệ tử của Diệp Phàm đến đây ba người, mỗi người đều cường đại tuyệt thế, chấn nhiếp chư hùng.
“Đánh giặc huynh đệ thân, ra trận phụ tử binh”. Mấy đại đệ tử của Diệp Phàm lập tức xuất hiện ba người, một người so với một người cường thế, tất cả đều có năng lực thông thiên động địa.
Dương Hi, toàn thân huyết khí màu vàng với ráng mây đỏ cùng phát ra, giống như một đợt sóng thần bốn bề sóng dậy bao la hùng vĩ, chấn động trời đất mênh mông, đây là miêu tả chí cường của Thánh thể.
Hoa Hoa, phật pháp vô biên, dựng thân ở nơi đó, chư thiên Bồ Tát với cổ Phật đang tụng kinh, hiển hóa mà ra ở sau lưng hắn, phụ trợ cho hắn ở trung tâm nhất trên thế giới.
Diệp Đồng, có được Thái Dương thể, mỗi một tấc máu thịt dường như đều ẩn chứa một vầng mặt trời, chói mắt mà sáng lạn, cả người đều chảy xuôi hào quang thần thánh.
Những năm gần đây, bọn họ sớm đã danh chấn tinh không, chấn nhiếp các tộc. Đây cũng không phải là cậy mạnh ngoài miệng, mà bản thân còn có uy thế vô thượng, thực lực cũng đủ cường đại.
Ba trăm năm chinh chiến, ba người đều sớm tạo ra uy danh hiến hách trong tinh không!
Lúc này, ba người đi tới nơi đây, mỗi một bước chân hạ xuống thiên địa này đều nổ vang và rung chuyển, như là ba ngọn núi lớn màu vàng, thần lực cuồn cuộn mãnh liệt, rúng động lòng người.
Đừng nói là chiến đấu, chỉ riêng loại phong thái vô địch này đã khiến cho người ta sợ hãi. Mỗi người đều phi phàm như vậy, bọn họ cùng nhau bước tới làm cho trời sụp đất nứt, như là ba vị Chiến Thần viễn cổ hạ phàm.
Một đạo lại một đạo ánh sáng nối tiếp thành một vầng hào quang bao phủ bọn họ ở trong đó, khí tức chí cường tấn công rất nhiều người đều không đứng vững được, sắp phải ngã quỵ.
Ba đại đệ tử của Diệp Phàm ra tay, mọi người sợ run!
- Bá vương lại đây chiến một trận!
Dương Hi là người đầu tiên vọt tới, đối đầu với tôn chủ đương thời của Thương Thiên Bá Huyết nhất mạch.
Bá vương là hạng người nào, là người mạnh nhất trong huyết mạch đương thời, có được tư thái vô địch, đối mặt với hậu bối khiêu chiến, con ngươi hắn sắc bén mà khủng bố, phát ra hào quang tím khiếp người.
“Ầm!”
Hắn bước ra một bước, thiên địa đều rung chuyển, vung một cái tát đánh ra dập nát trời cao, nhàm thẳng tới xương trán của Dương Hi, muốn hủy Tiên Thai của hắn.
Bá vương tự cho mình rất cao, ở trong thiên địa này không có mấy người được hắn xem ở trong mắt. Nay đối mặt với đệ tử của cừu địch, hắn không muốn nhiều lời cái gì, thầm nghĩ nhanh chóng hủy diệt, đánh gục tại đương trường.