Đây là nơi ở của bộ lạc Man tộc, ẩn sau bên trong dãy núi mênh mông tại Nam Lĩnh. Bọn họ đối mặt với những sinh vật cực kỳ đáng sợ và cường đại, cũng bởi thế mới rèn luyện cho toàn tộc họ có sức chiến đấu rất cao.
- Thơm quá đi…
Lệ Thiên hít hít con chim nướng trên đống lửa, sau khi vặt sạch long vũ màu vàng vẫn dài tới hai mươi mấy thước. Thứ này bị Đông Phương Dã đánh chết.
Lúc này nó bị chia thành mấy trăm phần. Rất nhiều trẻ con và người già đều ngồi một chỗ quanh đống lửa, bắt đầu ăn thịt.
Thần vũ màu vàng tỏa sáng, có một loại lực lượng đáng sợ, chứng minh con chim này khi còn sống mạnh tới mức nào nhưng lúc này lại trở thành một bàn đồ ăn Trung Quốc.
Mỡ rơi xuống trên đống lửa phát ra tiếng lèo xèo, thịt nướng thơm nức đặc biệt mê người, sau khi được thêm các loại gia vị thì mùi thơm lại càng đậm.
Có ông lão Man tộc mở vài hũ rượu lâu năm, hương thơm trộn lẫn với rượu lại càng hấp dẫn.
Diệp Phàm và một số người già Man tộc ngồi một chỗ, thương lượng đại sự xuất binh tới Bắc Nguyên. Đôi bên nói chuyện vui vẻ, ăn miếng thịt lớn, uống chén rượu to.
Ngẫu nhiên có vài người Man tộc uống tới hứng chí, một tay cầm thịt nướng một tay vung gậy, ồn ào đòi đánh cho đám Vương gia không còn đường sống.
- Ta bảo này, đây là những món ăn thôn dã sao? Thật sự còn hơn cả thần tiên đó !
Lệ Thiên cắt một miếng thịt vàng óng ánh, uống một ngụm rượu lâu năm, ngon tới cảm giác như bay lên.
- Loại thịt này cũng không hay gặp đâu. Ngươi cũng phải nghĩ xem nó là thứ gì chứ. Tuy chỉ là một con dị cầm không đi theo con đường hóa hình nhưng cũng đã có khả năng luận bàn với đại năng, bình thường rất ít gặp.
Đông Phương Man nói.
- Loại thịt này đúng là ngon thật. Ta hận không thể ở lại trong bộ lạc của các ngươi đó.
Lệ Thiên nói tiếp.
Xa xa, năm vị thúc tổ và mấy lão già trong thôn đang thưởng thức rượu lâu năm, nghe vậy cười nói:
- Man nhi lớn lên bằng thịt, năm tuổi đã đi tới vách núi trộm trứng, suýt nữa là bị một con Đại bàng trưởng thành xử lý. May mắn là chúng ta đi theo sau hắn.
- Thật đúng là tuổi thơ hạnh phúc mà. Thuở bé đã đi trộm trứng chim đại bàng đúng là không phải trải nghiệm bình thường.
Lệ Thiên hâm mộ, cảm thấy rất thú vị.
- Anh trai ta thích bắt giao long, trước kia nơi ở của chúng ta rất nhiều hồ sâu. Lúc nhỏ hắn đã bắt đầu tìm kiếm, tới khi mười mấy tuổi thường xuyên xuống nước bắt giao.
Đông Phương Man nói.
- Thế còn là người sao? Trộm trứng đại bàng, bắt giao long dưới hồ sâu. Ta cảm thấy còn dễ dàng như bắt chim sẻ, vồ cá chạch vậy. Các ngươi khi còn bé cũng quá biến thái rồi.
Lệ Thiên không thể không phục.
- Grao rao…
Cách đó không xa, một đám trẻ con tám chín tuổi gào thét chạy tới, đu dây mây từ một sườn núi xuống, trông còn mạnh mẽ hơn cả vượn.
- Có thịt đại bàng ăn, a, còn có cả thịt giao. Đúng là rất ngon !
Mấy đứa nhỏ này chạy tới như bay, vọt qua cây cối nham thạch, rất nhanh tới trước mặt.
- Ngao ô…
Một tiếng rống to khiến cả dãy núi rung chuyển. Một con quái vật bay ngang trời, tạo thành một cái bóng lớn trên mặt đất.
Đây là một tồn tại đáng sợ như Thương Long nhưng lại có một đôi cánh, thân thể dày đặc vảy, mỗi cái cánh đều có thể phủ một ngọn núi.
- Quái vật này khủng bố thật !
Lệ Thiên suýt nữa là đánh rơi bình rượu lâu năm xuống đất.
- Khí tức thật khủng khiếp. Mấy người đương thời có thể đối địch với sinh linh này chứ ?
Yến Nhất Tịch cũng sợ hãi.
Bản thân Diệp Phàm cũng biến sắc, nhìn chằm chằm vào bầu trời, suy nghĩ xuất thần. Tuy rằng nơi này giống như thời tiền sử, có các loại cổ cầm quái thú dị chủng
nhưng sinh linh này cường đại quá mức, khiến hắn cũng phải sợ hãi.
- Đừng lo lắng. Đó là một con Thú thủ hộ của bộ lạc Man tộc ta, là do tộc trưởng đời trước tự tay nuôi lớn đó.
Nó tuy rằng không phải Thương Long chân chính nhưng trên người có huyết mạch Thương Long, hiện giờ đã sống ba ngàn chín trăm tuổi, rống lên một tiếng là chấn động vạn sơn, khủng bố vô cùng.
Năm tháng vô tình, lão tộc trưởng đã mất đi hơn hai ngàn năm nhưng đầu dị thú này vẫn còn sống, hơn nữa khí huyết cường thịnh, chưa có dấu hiệu già đi.
- Đây đúng là xứng với cái tên Thần thủ hộ thật. Qủa là một truyền kỳ còn sống. Cái tên con cháu Doãn Thiên Đức kia mà dám đuổi tới nơi này thì sẽ thả Thương Long ra cắn chết hắn
Lệ Thiên nói.
Hắn bắt đầu tìm kiếm xung quanh, muốn xem còn có con dị thú nào nữa không. Bộ lạc cổ này thực sự thần bí, lại có Thần thủ hộ đáng sợ như vậy, nếu đưa tới Bắc Nguyên thì chẳng phải sẽ quét ngang một vùng sao.
Đông Phương Man cười đôn hậu nói:
- Ngươi định tìm xem có còn Thú thủ hộ nữa không à? Chỗ kia còn một con kìa.
Hắn chỉ về phía mặt nước. Nơi đó có một tảng đá lớn đen thui, dài tới mấy trượng.
Lúc này mấy tráng hán của Man tộc bê một bồn sắt bên trong có rất nhiều thịt nướng thơm nức tới.
- Một con Huyền Vũ.
Diệp Phàm giật mình. Đây là một con Huyền Quy đáng sợ, đã có đầu rồng, lưng còn mai cứng. Nó ngửi thấy mùi thịt liền nhô đầu lên từ từ thưởng thức.
- Một con rùa lớn như vậy, đúng là hiếm lạ. Đây thật sự là một đầu Thần thủ hộ sao? Yêu quy sinh trưởng trăm ngàn năm cũng không lớn tới như vậy đâu. Không giống lắm nhỉ.
Lệ Thiên hồ nghi, sau đó nói nhỏ:
- Con rùa này lớn tới vậy, toàn thân đều là tinh hoa, ăn vào có phải là bổ lắm không?
Đông Phương Man cũng thì thào:
- Đừng có nói lung tung. Con rùa này hơn hai ngàn năm trước đi vào bộ lạc của chúng ta đã thế này rồi. Ngày đó lão tộc trưởng đã ra lệnh cho chúng ta nuôi dưỡng nó cho tốt, không được sơ suất.
- Tại sao lại phải đối với nó như vậy?
Ngay cả Diệp Phàm cũng cảm thấy hứng thú.
Một vị Man tộc cao tuổi nói:
- Ngày đó lão tộc trưởng nói, nó rất giống con rùa trong truyền thuyết kia, là do một vị tộc trưởng từ rất xa xưa nuôi lớn.
- Không thể nào. Lại tà quái như vậy sao?
Yến Nhất Tịch cũng biến sắc.
- Cũng không thể xác định được. Lão tộc trưởng nói có thể là con cháu của nó, cùng một giống rùa. Dù sao cũng không được làm tổn thương tới nó, phải đối đãi cho tốt.
Sau đó không lâu đám người Diệp Phàm nghe thấy tiếng hổ gầm, lá rừng bay tán loạn. Một con Bạch Hổ lớn như núi Nhạc từ phương xa vọt tới.
Đó là một Thú thủ hộ khác của Man tộc, là do một vị thiên tài tiền bối nuôi dưỡng. Nó học phương pháp thổ nạp của cổ kinh Man Võ, đã sống hơn ba ngàn năm trăm năm.
Sâu không thể lường được. Đó là nhận xét của Diệp Phàm. Bộ lạc Man tộc này thật sự rất thần bí, lại mạnh mẽ như vậy, khó trách lại nói Nam Lĩnh thời viễn cổ đều là thiên hạ của bọn họ.
Mấy ngày sau đó Diệp Phàm đều thương nghị với nhóm người cao tuổi của Man tộc. Dù sao thì tấn công một thế gia thái cổ cũng là việc quá lớn, động sẽ khiến thây cốt thành núi, không biết phải chết bao nhiêu người.
- Thánh thể ngươi quỳ xuống cho ta.
Một ngày nọ, tại Hoàng Thành, một trong mười đại cổ thành của Nam Lĩnh có người xuất hiện kêu lên như vậy, truyền khắp toàn bộ phía nam đại vực.
- Rốt cục có người tới rồi à?
Diệp Phàm từng phát ngôn bừa bãi, ngồi tại Nam Lĩnh chờ đại địch trong thiên hạ đánh tới, nhất định tiếp hết. Nhiều ngày sau rốt cục có người đánh tới rồi.
- Sắp đánh giết tới Bắc Nguyên rồi, thời điểm này ngươi còn đi nghênh chiến sao?
Yến Nhất Tịch hỏi.
- Ta chính là muốn ánh mắt của toàn thiên hạ tập trung vào Nam Lĩnh, khiến tất cả cừu địch bố cục về đây, điều khiển cao thủ trong bóng tối đối phó với ta, xem nhẹ hướng khác.
Diệp Phàm nói.
Sắp đánh vào Bắc Nguyên, hắn muốn thu hút tất cả tinh lực của kẻ địch tới Nam Lĩnh, sau đó lại dùng đại quân Man tộc đánh vào Bắc Nguyên, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai đánh một kích sấm sét.
- Thu hút tất cả địch nhân có thể gây rối tại đây, khiến bọn họ tập trung hỏa lực tại Nam Lĩnh, đánh vào chỗ trống. Còn chúng ta lại thoát đi công phạt Vương gia.
Yến Nhất Tịch gật đầu.
- Thánh thể quỳ xuống chịu chết.
Đây là tiếng kêu cuồng vọng tới cực điểm, gần như mất đi lý trí. Trong thiên hạ hiện nay, Vương giả đại thành không xuất hiện thì không ai có thể làm nhục Diệp Phàm.
Người dám chửi bậy chửi bạ như thế thì nam nhân đầy tà khí như Lệ Thiên lập tức âm trầm hẳn, nói rằng phải giúp Diệp Phàm cắt đầu kẻ này ném xuống hồ nuôi cá.
Nam Lĩnh ồn ào hẳn. Ánh mắt của thế nhân đều ngưng tụ tại Hoàng Thành, muốn xem ai lại điên cuồng như vậy.
Không ngoài dự đoán, Vương gia Bắc Nguyên đưa người tới. Vương Thành Thiên giá lâm, tuổi tác không lớn nhưng sớm đã đứng sừng sững tại Tiên Thai tầng thứ hai bậc chín, là một nhân vật đáng sợ thành danh đã nhiều năm.
Là hắn cho người kêu gào như vậy, hận không thể khiến cho Diệp Phàm lập tức hiện thân, bắt lấy hồn phách, dùng pháp môn tàn khốc làm nhục hắn tới chết.
Chủ của cả gia tộc bị chém, loại sỉ nhục này khó có thể nói lên lời. Mất mặt trước toàn thiên hạ, so với việc tát thẳng vào mặt Vương gia còn nghiêm trọng hơn.
Từ xưa tới nay, ngoại trừ thời loạn lạc hắc ám và tai ách phá giáo ra, chưa từng có một vị Thánh chủ nào lại bị người ta tát mà ngã lăn ra chết.
- Thánh thể quỳ xuống chịu chết.
Cuối cùng Vương Thành Thiên tự mình hô lên những lời này. Hắn chính muốn làm nhục Diệp Phàm tại Hoàng Thành phồn hoa nhất, buộc đối phương phải hiện thân.
Hắn không sợ hãi bởi vì có mang theo một kiện Thánh binh viễn cổ, dù Vương giả có tới mà không có binh khí tương ứng thì cũng phải chết mà không có chỗ chôn.
- Họ Diệp, ngươi không xong rồi. Ta nói cho ngươi biết, khi tộc ta đuổi giết vài người bạn cũ của ngươi, ta đã từng ra tay, giết bọn chúng giống như cho nhà có tang. Hôm nay ta lại tới chém ngươi.
Tiếng gào thét càng quá phận hơn truyền tới. Giọng nói của Vương Thành Thiên truyền khắp Hoàng Thành, làm nhục bạn cũ của Diệp Phàm, cũng khiến không biết bao nhiêu thế lực chú ý.
- Hắn dám kêu tên như vậy thì nhất định có chỗ dựa.
Yến Nhất Tịch nói. Bọn họ đã đi tới Hoàng Thành, phỏng đoán Vương gia tới Bắc Nguyên lần này hơn phân nửa là có cổ sát trận của Trảm Ngã Minh Đạo Quyết, nếu không thì cũng phải mang theo một kiện Thánh binh.
- Đi gặp hắn, cho hắn một niềm vui lớn đi.
Thần Nữ Lô trong tay Diệp Phàm tỏa sáng trong suốt, tỏa ra ánh sáng yêu dị.
Vương Thành Thiên vốn rất lạnh lùng, cũng không phải kẻ thích nhiều lời, đứng chắp tay sau lưng, không hề sợ hãi. Lúc này trong ngực hắn là một kiện Thánh binh viễn cổ, có thể phát ra một đòn bất cứ lúc nào.
- Ta đột nhiên cảm thấy, giết ngươi như vậy thật không thú vị. Đi vào cổ thôn đó thôi. Không phải ngươi bảo vệ bọn họ sao. Hôm nay ta sẽ hủy diệt tất cả bọn họ trước mặt ngươi.
Hắn không cho Diệp Phàm có đường sống, cùng mấy người bước lên một pháp trận, vượt qua hư không, biến mất tại Hoàng Thành.
Diệp Phàm không chút do dự, cùng Yến Nhất Tịch và Lệ Thiên đi theo, cũng biến mất trong hư không. Ba người bọn họ đều rất chờ mong. Nếu vận khí tốt không chừng có thể thu hoạch một kiện Thánh binh.
Hoàng Thành đại loạn. Cũng không biết có bao nhiêu người đang chú ý tới nhưng song phương lại cứ thế mà đi. Những người này nhanh chóng xây dựng đài trận, đều muốn nhìn thấy trận chiến không tầm thường này.
Vương Thành Thiên và Diệp Phàm đối mặt, cười lạnh nói:
- Phía trước chính là sơn cổ thôn kia sao? Ta sẽ xóa sổ nó.
Giờ phút này hắn phát động công kích. Một thanh Tử Kim Chùy bay lên, hóa thành một luồng điện quang bổ thẳng về phía Diệp Phàm, uy thế ngập trời.
Ầm !
Dãy núi bốn phía sụp đổ, thần lực như biển. Cổ thôn xa xa lập tức biến thành tro.
Đây là uy lực của Thánh binh, tuy rằng không trọn vẹn nhưng vẫn khủng bố khôn cùng, giống như tận thế ập tới.