Điểm khiến người ta nghi ngờ duy nhất chính là tiểu giáo xuống dốc này lại có lịch sử tới mấy ngần năm, đối với phàm thế mà nói thì cũng không biết đã thay đổi bao nhiêu vương triều rồi.
Mấy thôn nhỏ ở bên cạnh cũng không biết là Tần Môn có từ lúc nào. Bởi vì nó quá cổ xưa, dường như từ thời tổ tiên bọn họ đã có rồi.
- Không phải là họ Thái, mà một tiểu giáo lại có thể kể thừa lâu như vậy...
Diệp Phàm rất cẩn thận quan sát mầy ngày, cảm thấy ngoài chỗ của Lý Tiểu Mạn ra thì các phía đông, tây, bắc cũng không kém đều có cao thủ Tiên Thai tàng đầu tiên, còn có các đệ tử Hóa Long Bí Cảnh.
Chuỵện này đã ngoài lẽ thường rồi. Ngay cả đại giáo đỉnh cấp cũng không hơn được thế này. Người ít như vậy mà đệ tử trẻ tuổi cường đại sao lại nhiều thế chứ?
Cuối cùng hắn lặng lẽ tiếp cận ngọn núi trung tâm cao nhất, muốn nhìn thực lực của tổng môn một chút.
Nói là ngọn núi cao nhất, kỳ thật nó chỉ hơn so với những ngọn núi xung quanh hai ba trăm thước, không có khí thế nguy nga, cũng không có khí trời thần tà, trông vô cùng bình thường.
Nhưng nó bình thường như vậy mà trông lại như vị lão Thánh nhân kia, thoạt nhìn bình thường, nhìn kỹ lại thấy đặc biệt.
Sau đó không lâu tới tim Diệp Phàm đột nhiên gia tốc. Hắn phát hiện ra một vị đại năng ngồi trước cửa không nhúc nhích.
- Đây là một tiểu giáo thật sao? Vừa tới cửa đã gặp một vị đại năng!
Hắn thầm giật mình một cái. Vậy thì trong những kiến trúc trên ngọn núi này chẳng phải sẽ cầng có nhiều nhân vật lợi hại hơn, thậm chí là vài vị đại năng à?
Diệp Phàm không dám tiếp cận thêm nữa. Linh giác của nhân vật bậc này rất siêu phàm, nếu không cẩn thận để bị cảm ứng được là xong. Không phải tiểu hồ màu vàng trên mi tâm hắn được lôi kiếp tẩy rửa, thần thức cường đại siêu cấp, lại có Nguyên Thiên thần thuật thì sớm đã bị phát giác rồi.
- Đây là một bí giáo lánh đời!
Hiện giờ hắn đã có thể xác nhận, tiểu giáo thoạt nhìn như xuống dốc này lại phi thường bất phàm, có bí mật không muốn người biết tới, mặc dù không phải họ Thái nhưng phân nữa cũng đáng để tìm hiểu.
Mấy ngày kế tiếp Diệp Phàm cấn thận tìm hiểu huyện chí, châu chí của vùng đất này, phát hiện ra nơi này năm đó có một thế gia vọng tộc — Họ Thái.
Ở một năm xa xưa không rõ, giao tộc này liền đưa người rời đi, chẳng biết đi đâu.
- Cố gia của Thái tộc...
Sau đó không lâu Diệp Phàm lại vô tình phát hiện ra trong Tàng Thư Các của một vọng tộc tại địa phương một quyển sách cổ, mang tới cho hắn cầng nhiều hiểu biết.
Ở thời kỳ rất xa xưa, nơi này chỉ có một thế gia vọng tộc duy nhất, chính là Thái tộc. Nhưng không biết vỉ sao ba vạn năm trước bọn họ lại đưa người rời đi, từ đó biến mất.
- Ba vạn năm trước, không phải là năm mà theo truyền thuyết Thanh đế hóa hình đắc đạo sao?
Thái tộc năm đó sinh hoạt tại Tần Lĩnh, mà theo lời đồn đại thì Thanh đế cũng ra đi từ vùng đất này, khởi nguyên từ Hóa Tiên Trì.
Tám chín phần mười Tần Môn chính là tộc nhân của Thái tộc. Bọn họ trở về quê cũ, lại thay hình đổi dạng. Nhưng Thanh đế năm vạn năm trước đã mất rồi, bọn họ còn sợ cái gì?
Diệp Phàm không phát hiện ra bóng dáng của Hoa Vân Phi nhưng tin rằng hắn hẳn là ở gần đây, thậm chí ở ngày trong Tần Môn.
- Trên người hắn phân nửa là có bí bảo ngăn cách khí tức, Nguyên Thiên Thần Nhãn cũng không thể nhìn thấu, đúng là vô cùng phiền toái.
Diệp Phàm lo lắng nhiều, cảm thấy cũng chỉ có thể gia nhập Tần Môn trước, chậm rãi tìm kiếm Cửu Bí, bằng không căn bản không thể quang minh chính đại mà tiếp cận.
Mà hắn cũng cần tránh nam mạch của Lý Tiểu Mạn ra một chút, chứ chẳng may để nàng cảm ứng được thì hậu quả thật không hay.
Dãy núi của các nhánh cách nhau mấy chục dặm, tất nhiên cũng có thời khấc gặp mặt, tuy vậy chỉ cần không lộ thói quen trong dĩ vãng thì bằng vào Cải Thiên Hoán Địa đại pháp mà hắn học trong Nguyên Thiên Thư thì cũng chẳng có vấn đề gì.
Đông mạch của Tần Môn có ba ngọn núi thấp, có bốn nhân vật cấp trưởng lão trở lên, mười lăm đệ tử, có gà vịt mấy trăm con.
Diệp Phàm đúng là dở khóc dở cười. Rõ ràng có cao thủ Tiên Thai tàng đầu tiên trấn giữ vậy mà lại nuôi tới mấy trăm con gà vịt, quá giống thế tục.
Hắn sở dĩ lựa chọn nơi này là bởi vì đông mạch mở núi thu đồ đệ, vừa đúng là cơ hội cho hắn, muốn lẻn lẻn mà vào.
- Cẩu Oa tử, lên núi phải tu luyện cho tốt, không được trộm trứng nữa nhé. Giờ đây là sư môn của ngươi rồi đó.
Một thợ săn nhìn thẳng vào đứa con mình.
Diệp Phàm chẳng biết nói gì. Đi lên núi cùng hắn có bốn đứa nhóc vất mũi chưa sạch, đều là trẻ con trong thôn dưới chân núi, có việc gì thì lại lên núi chơi, giờ lại muốn thành đệ tử của nơi này.
Thu đệ tử độc môn không thèm hỏi han nhiều thế này thì hắn đúng là không biết nói gì. Lấy tài liệu ngay tại chỗ, đều là trẻ con quanh vùng, căn bản chẳng cần chọn căn cốt.
- Bí giáo lánh đời không thể nói theo lẽ thường được...
Hắn cũng chỉ còn biết nói như vậy mà thôi. Mấy đứa trẻ này chỉ tầm sáu bảy tuổi, đều lộ vẻ tò mò nhìn hắn.
Diệp Phàm đúng là cảm thấy hơi thiếu tự nhiên vì sắp trở thành sư huynh đệ với mấy đứa trẻ con này. May mà sau đó không lâu có hai người lên núi, cũng muốn bái sư học nghệ.
Trong đó có một người mười tám mười chín tuổi, thanh tú nho nhã, rất có khí chất thư sinh, mang theo phong độ của người trí thức. Người còn lại đã hơn năm mươi, mái tóc thưa thớt, người gầy dơ xương, dáng vẻ bệnh tất, chòm râu cũng trắng toát rồi, không ngờ cũng chạy tới đây tu đạo.
Đông mạch của Tần Môn cũng không cự tuyệt ai, tất cả đều nhận. Bốn đứa trẻ con, cộng thêm ba người Diệp Phàm, tổng lại là bảy người bái làm đệ tử của môn phái.
Mơ hồ Diệp Phàm cảm thấy thư sinh và lão già ốm yểu kia không đơn giản nhưng trước mặt người khác cũng không dễ gì vận dụng Nguyên Thiên Thần Nhãn tra xét.
- Bí giáo lánh đời này căn bản không sợ những người này tới, đủ để thuyết minh sự mạnh mẽ của bọn họ.
Đây là cảm thụ của hắn sau vài ngày trên núi. Thư sinh kia cũng là một cường giả Hóa Long Bí Cảnh. Còn lão già ốm yểu kia là một tu sĩ tu luyện một Bí Cảnh cảnh đặc thù. Đây là làn đầu tiên Diệp Phàm nhìn thấy, thực lực cũng rất khó xác định.
Diệp Phàm líu lưỡi. Một đông mạch Tần Môn nhỏ xíu, có ba ngọn núi thấp, tổng cộng hai mươi mấy người mà trong đám đệ tử ngoài thư sinh và lão già đau yếu kia thì còn có hai gã tu sĩ Hóa Long Bí Cảnh trẻ tuổi khác.
- Nói ra đúng là dọa chết người khác mà. Bí giáo lánh đời, cộng mấy nhánh lại thì chất lượng đệ tử gần như có thể so với Thánh địa rồi.
Tổng cộng có hơn một trăm người mà thôi nhưng đã có thành tựu như vậy, đúng thật là hoang đường, nói ra không ai tin nổi.
- Nhưng người này phân nửa là đều giống ta, thông qua manh mối nào đó mà tìm tới Cửu Bí...
Diệp Phàm tìm hiểu tỉ mỉ một việc mới cảm thấy nơi nhỏ bé này đúng là ngọa hổ tàng long, có rất nhiều truyền nhân của đại giáo vô thượng, khó có thể nhìn thấu.
Ầm!
Cách đó không xa có bụi mù bay lên tận trời. Ngay sau đó là gà bay chó sủa, một đứa nhóc nước mắt nước mũi tèm lem đi ra khỏi chuồng gà.
- Sư huynh cứu mạng với...
- Làm sao vậy cẩu Oa tử?
Diệp Phàm cười hỏi.
- Tiểu thạch đầu ngã xuống dưới hầm, bên trong còn có một cái quan tài đỏ thẳm...
-
Bốn đứa nhỏ lên núi vẫn không ngoan ngoãn, chạy tới đây trộm trứng, kết quả là không hiểu đất rung thế nào lại rơi xuống một hầm ngầm.
Rất nhiều người trên núi bị kinh động, chạy tới nơi này, nhìn thấy đều vô cùng kinh hãi. Đây là một tòa lăng mộ cổ xưa trong lòng đất giờ lộ ra.
Diệp Phàm không thể không kinh ngạc thán phục. Tần Lĩnh quả nhiên có nhiều cổ mộ, ngay cả trong môn phái cũng có, đúng là kỳ lạ.
- Bái kiến sư bá...
Bụi mù còn chưa tan hết, trên bầu trời đã có một luồng sáng rơi xuống. Tấm màn ngăn cách các giới đi tới đông mạch của Tần Môn, thi lễ với sơn chủ tu vi Tiên Thai tàng thứ nhất...
- Sư bá, sắp sửa tiến cử đệ tử vào nội môn, ta xin thông báo cho người chuẩn bị sẵn sàng.
Lý Tiểu Mạn thi lễ, xuất trần thanh lệ, mái tóc đen phất phới, quần áo trắng nõn, không nhiễm chút bụi bấn.
- Ta biết rồi.
Sơn chủ đông mạch gật đầu.
Trong lòng Diệp Phàm chấn động. Tiến vào nội môn có thể tiến gần tới Cửu Bí một chút chăng? Nhất định phải nắm chắấc cơ hội này. Đây chấc cũng là ý nghĩ của nhiều người.
Gần đây hắn luôn để ý tới Lý Tiểu Mạn, vẫn chưa thấy nàng tiếp xúc đặc biệt với ai, không thể tìm thấy tung tích của Hoa Vân Phi.
Hắn cảm thấy Hoa Vân Phi nhất định ở Tần Môn nhưng lại không biết rốt cục là ai, nghĩ muốn thông qua Lý Tiểu Mạn tìm kiếm nhưng vẫn không có gì sơ hở làm manh mối.
- Sư bá, ta cáo lui.
Lý Tiểu Mạn thi lễ, phất tay áo bay lên không giống như tiên tử.
Bụi mù trong hầm ngầm tan hết, một quan tài màu đỏ thắm lộ ra trong lòng đất. Ba đứa nhóc oa oa khóc lớn, còn có gà vịt kêu quàng quạc loạn lên.
Sơn chủ thấy đám trẻ con đang gào khóc phía dưới lập tức vui vẻ nói:
- Mấy đứa các ngươi đúng là không có tiền đồ, suốt ngày đi trộm trứng gà. Nêu còn không nghe lời thì ta sẽ đem nhốt các ngươi vào trong hầm ngầm.
- Sơn chủ tha mang. Chứng con chỉ trộm nốt lần này, về sau không dám... nữa.
Ba đứa nhóc khóc òa lên, nhìn thấy quan tài lớn mà sợ phát khiếp.