Mà nay chủ nhân của Thiên Lang Sơn, lão Lang Thần như mặt trời ban trưa, sâu không thể lường được, có đại uy danh ở Lô Châu. Một ngày nọ là đại thọ hai ngàn tám trăm tuổi sau khi hắn hóa hình.
Có rất nhiều người của các đại giáo tại Lô Châu tới đây, trong đó thậm chí là một số Giáo chủ tự thân tới. Đây là một sự kiện khó có được.
Diệp Phàm cũng đến nơi này, nhìn về phía Thiên Lang Sơn xa xa, nguy nga hùng vĩ, thanh khí bay cao, đồng thời lại vô cùng tráng lệ. Rất nhiều thác nước cao nghìn trượng đổ xuống, vách đó sinh trưởng các loại thần thụ cổ.
Cẩn thận quan sát thì cả vùng cổ sơn này giống như thần lang hú trăng, nằm ngang phía trước, có một luồng thần tính bất hủ. Sơn cốc rất lớn trong núi kia giống như miệng sói, có thể phun nuốt tinh hoa thiên địa.
Hôm nay có rất nhiều người tiến vào Thiên Lang Sơn. Tất cả đều tới để chút thọ lão Lang Thần. Đây đều là các cường giả đã thành danh hoặc nhân tài các tộc mới xuất hiện.
Diệp Phàm với bí quyết chữ Hành bước lên thang trời mà tới, các loại cổ trận đều không có hiệu quả, từng bước bước qua tuyệt địa, đi vào trước một sơn trang to lớn.
Hắn tuy rằng không có thiệp mời nhưng chỉ dựa vào tuyệt học này thì môn đồ Thiên Lang trước cửa cũng không dám chậm trễ, cung kính đón hắn vào.
Lão Lang Thần hóa hình hai ngàn tám trăm năm đã sớm dặn dò, phàm là người nào không có thiệp mời mà có thực lực mạnh mẽ thì cũng nhất định phải tôn sùng như khách quý.
- Nhân Vương Điện cũng có người tới. Mặt mũi của lão Lang Thần rất lớn mới được nhân vật tuyệt đỉnh của điện tới chúc thọ.
- Chuyện này cũng rất tiện cho Tam Khuyết đạo nhân ra khỏi Minh Lĩnh đạo quan đi trao đổi nửa trang cổ kinh kia.
- Chỉ là trao đổi nửa tranh cổ thôi, lại khiến hai đại nhân vật ra mặt như vậy có làm to chuyện quá không? Trịnh trọng như thế, chẳng lẽ chỉ vì một nửa trang kinh sao?
Đúng lúc này thì vài luồng Thái Dương Chân Hỏa bùng lên rực rỡ, rơi xuống hóa thành vài tên thanh niên mặc áo lông màu vàng, mái tóc dài như hoàng kim, giống như thần kim luyện thành, đôi mắt cũng là màu vàng.
Lúc này sơn trang đã có rất nhiều người, phi thường náo nhiệt, không ít người là đại nhân ật hùng cứ một phương, Giáo chủ tuyệt đỉnh.
Thế hệ thanh niên lại càng không phải nói, đều là nhân tài các tộc nhưng lúc này cũng đều biến sắc. Rất nhiều người tránh né, sợ phát sinh va chạm với mấy thanh niên bộ tộc Kim Ô này.
- Đây là của của Thái tử Lục Nha của bộ tộc Kim Ô. Hắn quả nhiên tới đây, muốn ra tay giúp huynh đệ kết bái Doãn Thiên Đức sao?
Mọi người đều cảm nhận được một khí tức khẩn trương. Tất cả đều biết Lô Châu không thể bình yên được nữa.
Vút!
Một thanh niên bộ tộc Kim Ô mở một bức tranh ra lớn tiếng hỏi người bên cạnh:
- Người này có tới không?
Đây đúng là bức tranh của Diệp Phàm.
- Không.
Có người đáp, cũng không muốn nói nhiều.
- Chắc là hắn không dám tới. Nơi lục Thái tử đi qua hắn chỉ có thể né đi, ai dám đối mặt chứ.
Một thanh niên trong bộ tộc Kim Ô vô cùng tự phụ, cười lạnh nói.
Trên Thiên Lang cổ sơn rất ít cỏ cây, dù có cũng chỉ là một ít linh thụ cổ. Đây là một ngọn núi đá thu hút tinh khí thiên địa, tụ ánh sáng của trăng sao, nạp tinh khí của mặt trời, có thánh khí bay lên.
Phía trước sơn trang, mấy thanh niên mặc áo vàng tóc dài trông rất anh tuấn, giống như mấy người tạc bằng vàng ròng, đồng tử tòa ra Thái Dương Chân Hỏa, lấp lánh kinh người.
Bộ tộc Kim Ô trời sinh là hỏa thể, ai nấy đều rất cường đại, ít người dám chọc vào.
Bọn họ sống trên Phù Tang Thần Thụ, hút tinh hoa của thái dương, trong người đều ẩn chứa hỏa tinh, mạnh mẽ vô cùng, có thể thiêu đốt vạn vật thành tro bụi.
Tuy nhiên nơi này dù sao cũng là Thiên Lang Sơn. Bọn họ cũng không dám vô lễ, chỉ đứng bên ngoài trang, nếu đi vào thì vẫn phải giữ đúng phép tắc.
- Lục Thái tử tới đây sao?
Một vị Giáo chủ hỏi, tuy là nhân vật cao tuổi nhưng cũng biết Lục Nha lợi hại.
- Chủ nhân nhà ta còn chưa tới, có chuyện quan trọng chưa thể thoát thân. Tuy nhiên cửu Thái tử của tộc ta thì đã tự mình tới chúc thọ lão Lang Thần rồi.
Một thanh niên tóc vàng đáp.
- Bộ tộc Kim Ô có mười vị Thái từ, mỗi người đều có tư chất ngút trời, trong đó Lục Nha Thái tử là cao nhất.
Một vị Giáo chủ khen ngợi.
Đương thời bộ tộc Kim Ô vô cùng cường đại, lên tới cực điểm rồi. Mười vị Thái tử ai nấy cũng đều đáng sợ, có mấy người có thể giết cả Thánh chủ.
Kim Ô đại Thái tử cũng thôi đi, dù sao cũng đã tu đã hơn bốn mươi năm nhưng cả đám này lại đều như vậy.
Tuy rằng đây là thời đại xuống dốc, quy tắc thiên địa đại biến, cường giả không thể nhiều như thời thái cổ nhưng bộ tộc Kim Ô vẫn rất mạnh.
Bọn họ đang bước vào thời thịnh thế, một môn có mười Thái tử có thể uy hiếp các nơi, những nơi đi qua mọi người đều phải lui tránh.
Lão vương của bộ tộc Kim Ô tuyệt đối không ít con nối dòng nhưng chỉ có đạt tới cấp Thánh chủ mới có tư cách được gọi là Thái tử. Như vậy cũng đủ để thuyết minh tất cả.
Quá khứ có hai ba Thái tử rất cường đại, mà nay lại lập tức xuất hiện mười người. Thịnh thế đã là điều rất rố ràng rồi.
Diệp Phàm ở xa xa đứng nghe, sau khi biết tất cả chuyện này cũng rất giật mình. Hắn cảm thấy quá khó tin. Chuyện này giống như là mộng ảo vậy.
Một môn có mười Thái tử, thảo nào mà ngay cả thủ hạ của Lục Nha tới mọi người cũng phải cẩn thận, cổ tộc như vậy thì ai dám trêu vào chứ?
- Lục Thái tử muốn ra tay giúp Doãn Thiên Đức thật sao?
Có thanh niên hỏi.
- Chủ nhân Bát Cảnh Cung tư chất ngút trời, là bạn tri kỉ của Lục Nha Thái tử, tất nhiên là sẽ ra tay.
Một thanh niên bộ tộc Kim Ô đáp.
Nhắc tới Doãn Thiên Đức thì không ai là không nghiêm mặt lại. Kẻ này sâu không thể lường, không ai dám chọc, chỉ có mạnh mẽ như bộ tộc Kim Ô mới có thể kết giao với hắn.
Thiên Lang Sơn trang mở ra từ vách núi, có một loại ý vị đặc biệt, người ra vào rất nhiều, khung cảnh vô cùng to lớn, diện tích của rất lớn.
- Bao giờ thì cửu Thái tử tới?
Một vị Giáo chủ hỏi. Rất nhiều người muốn có quan hệ thật tốt với bộ tộc Kim Ô cường đại này.
- Cửu Thái tử của tộc ta đại khái sẽ chậm hơn một chút. Đến lúc đó người sẽ chuẩn bị một lễ vật đặc biệt.
Một người của bộ tộc Kim Ô đáp.
- Thật sự là quá khách khí rồi. Cửu Thái tử tới là tốt rồi, còn cần gì phải khách sáo như vậy.
Một đệ tử của lão Lang Thần đi ra, mỉm cười nói, cũng rất khách khí với những người này, sai người đón bọn họ vào trong.
Bên trong sơn trang rất mộc mạc nhưng cũng không đơn sơ, thạch cung to lớn, nham điện rộng rãi, khí thế hùng hồn.
Rất nhiều người đã tới từ sớm, đều là cường giả kiệt xuất một phương. Ở trong này gặp Giáo chủ một giáo hay một kỳ tài thiên tử kinh người cũng chẳng có gì lạ.
- Hả?
Bỗng nhiên một thanh niên của bộ tộc Kim Ô nhìn thấy Diệp Phàm ở cách đó không xa, lông mày nhíu lại, mở bức họa trong tay ra.
- Rất giống, khóe mắt đuôi mày cũng gần giống nhau, tuy nhiên lại không có vẻ sa sút tinh thần như thế.
Một thanh niên tóc vàng kinh dị nói.
- Hắn không biết lục Thái tử sẽ đi qua Lô Châu sao? Lại có thể đi tới Thiên Lang Sơn này?
Đồng tử của một người khác bắn ra hai luồng sáng vàng.
Mấy người này đi tới rất nhanh nhưng chỉ ngồi ở một góc điện sáng sủa uống trà gần Diệp Phàm, nhìn thẳng về phía hắn.
- Ngươi là ai, tên gì?
Một gã thanh niên đồng tử màu vàng trầm giọng hỏi.
Diệp Phàm nhìn bọn họ một cái, nói:
- Ta tới đây là khách, các ngươi cũng không phải chủ nhân nơi này, định thẩm vấn phạm nhân sao?
- Hừ.
Một gã Kim Ô hừ lạnh, trên mặt hiện lên một tầng kim khí, lập tức lộ thần sắc không tốt, theo dõi hắn không ngừng.
Một tên Kim Ô tuổi hơn lớn hơn ngăn cản, không để hắn có hành động thiếu suy nghĩ, khách khí hỏi:
- Xin vị này chớ trách, xin hỏi ngươi là…
- Diệp Phàm.
Diệp Phàm đặt chén trà lên mặt bàn đá, ngẩng đầu lên, tóc đen tung bay, lộ ra hình dáng, dọa mấy đệ tử của bộ tộc Kim Ô sợ hãi lùi lại phía sau.
- Là ngươi, dám tới nơi này.
- Thật sự là to gan. Lục Thái tử sẽ đi qua đây, không ngờ ngươi lại không tránh né, dám tới đây thực.
Mấy con Kim Ô này đều kêu to, khiến rất nhiều người kinh ngạc nhìn lại.
Diệp Phàm tát một cái, đánh bay Kim Ô dám chỉ tay về phía hắn ra ngoài, xương cốt vỡ vụn, máu màu vàng bắn ra rất dọa người.
- Ta dùng trà, các ngươi tới phiền nhiễu thật đúng là huyên náo. Lục Thái tử của các ngươi đi qua nơi này thì ta phải lảng tránh, rốt cục ai mới kiêu ngạo hả?
Diệp Phàm bình thản nói.
Mấy con Kim Ô này đã hóa hình từ lâu, thực lực đều bất phàm nhưng lúc này thần sắc rất khó coi, không nói một lời, xoay người bước đi.
Bọn họ đã nhận ra người này thực đáng sợ, bọn họ không phải là đối thủ, mặc dù trên người có cấm khí chuyên để đối phó với hắn cũng không nắm chắc.
- Nói đến là đến, nói đi là đi à. Nói cho rõ ràng đã.
Diệp Phàm đứng lên, bước từng bước chấn động cả bốn phương. Một tầng sáng chặn đứng đường đi của bọn họ lại.
- Ngươi đừng có khinh người quá đáng.
Một con Kim Ô quát nhưng bị mấy người khác kéo lại rất nhanh, không cho hắn lên tiếng nữa.
Diệp Phàm lập tức nở nụ cười, nói:
- Ta khinh người quá đáng à? Là bộ tộc các ngươi coi thường người khác, vô cớ tới hòi han ta. Hiện giờ lại tò vẻ oan ức à?
Lúc này rất nhiều người đã bị kinh động tới, tất cả đều đi về phía này, vây ở xa xa mà xem. Rất nhiều người là thanh niên tuấn kiệt và nhân vật cấp Giáo chủ.
- Hắn là...kẻ giết đệ đệ của Doãn Thiên Đức sao?
- Là hắn, rất giống bức họa kia. Ngay cả đệ đệ chủ nhân của Bát Cảnh Cung cũng dám giết, thật sự là khiến người ta giật mình. Rốt cục hắn có lai lịch thế nào?
Mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc, tất cả đều quan sát. Mười năm gần đây chủ nhân Bát Cảnh Cung tuy rằng không xuất thế như vẫn uy hiếp bốn phương.
Bộ tộc Kim Ô vô cùng cường đại, mà người trước mắt này lại dám tùy tiện giam cầm, chỉ thấy đã biết là một người không tầm thường rồi.
Mọi người đều dự cảm tương lai sẽ có một hồi long tranh hổ đấu, Lô Châu có thể vì vậy mà phát sinh náo động.
- Lục Nha Thái tử tuy rằng chưa tới nhưng không phải là chốc lát nữa cửu Thái tử của bộ tộc Kim Ô sẽ tới sao? Nhất định là sẽ có một hồi đại chiến rồi.
- Người này dám tới đây, không giống một người chịu thiệt thòi đâu, tuyệt đối không nhường nhịn, nhất định sẽ có một trận chiến xảy ra.
Diệp Phàm đứng nơi đó, khiến vài tên Kim Ô Hóa Long Bí Cảnh không thể nhúc nhích. Nhưng người này đều đã hóa hình mấy chục năm, tất nhiên tu vi không kém nhưng lại không đủ sức phản kháng.
- Chúng ta dù lời nói có đắc tội một chút nhưng cũng chưa ra tay. Ngươi không nên làm vậy tại tiệc thọ của Lý Trọng Thiên.
Một Kim Ô cố gắng hết sức bình tĩnh nói.
- Thật không? Các ngươi cầm bức tranh trong tay tìm kiếm, không phải là muốn chủ nhân của các ngươi tới trừ ta sao? Thế có gì khác nhau đâu.
Diệp Phàm lộ một nụ cười hờ hững.
- Ngươi dám làm chuyện xằng bậy...cửu Thái tử lập tức sẽ tới, Lục Nha Thái tử cũng sẽ đi ngang qua, ngươi không thoát được đâu.
Một Kim Ô khác kêu lên.
Đối với kẻ này Diệp Phàm cũng lười trả lời, chỉ đạp một cước, dẫm hắn trên mặt đất. Tiếng xương cốt gãy nát vang lên răng rắc.
- Ngươi thực muốn đối địch với bộ tộc Kim Ô, trở thành đại địch với chúng ta sao?
Một Kim Ô khác quát.
Ầm!
Lần này Diệp Phàm càng hành động rõ ràng hơn, tát một cái khiến đầu đối phương tiến vào lồng ngực hơn một nửa, miệng bị chặn lại, chỉ có đôi mắt là còn lộ ra bên ngoài.
- Việc đối địch là do các ngươi lựa chọn, không có quan hệ với ta.
Diệp Phàm cười lạnh.
- Đừng nói là đám bộ tộc Kim Ô các ngươi tới đây, dù là hậu nhân của cổ đế có tới thì ta vẫn đạp dưới chân như cũ.
Mọi người đều kinh hãi, thần sắc lộ vẻ khác thường, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng này, không ngờ Diệp Phàm lại dám nói như vậy.