Bàng Bác và Trương Tử Lăng liếc mắt nhìn nhau, bọn họ biết Lưu Vân Chí và Lý Trường Thanh đã xong, con hổ trưởng thành đã quay trở về, thì tuyệt đối không thể còn mạng, nhất là loại đang nuôi hổ con thì sẽ rất hung hãn.
Những người khác sắc mặt đều trở nên trắng bệch, vừa mới ra khỏi Thái Cổ cấm địa thì đã gặp mãnh thú, nếu như tiếp tục đi về phía trước không biết sẽ gặp cái gì nữa đây.
Bây giờ nghĩ lại, ban đêm ở cái cấm địa này âm u đầy tử khí tuy rằng rất kinh khủng, nhưng ban ngày sẽ không có nhiều nguy hiểm như vậy.
"Thoát khỏi Cá Sấu Chúa, trải qua vô vàn hung hiểm, xuyên qua vũ trụ cô quạnh, cuối cùng cũng đến một thế giới có sinh mệnh, nhưng ở chỗ này mà mất tính mạng, thực sự vô cùng uổng phí và đáng tiếc."
Chu Nghị nhìn ngọn núi vừa nãy cách 2,3 dặm thở dài.
Sở dĩ có tiếng Hổ gào chính là do Lưu Vân Chí và Lý Trường Thanh ở đó, nghĩ tới đây tất cả mọi người đều phát lạnh, trước mắt xuất hiện một hình ảnh đầy máu tanh, Hổ dữ xé rách ba thân thể, móng vuốt và răng kiếm dính đầy máu tươi, ăn tươi nuốt sống, tình cảnh đáng sợ này chỉ tưởng tượng thôi cũng làm người khác lạnh cả sống lưng.
"Đi mau!"
Nơi này tuyệt đối không thể ở lâu, hổ dữ chiếm giữ nơi này, xung quanh đây là lãnh địa của nó.
Sau khi đi được khoảng 4, 5 dặm, mọi người mới thở dài một hơi.
"Khu rừng này tại sao lại yên tĩnh như vậy, có phải hay không chúng ta lại trở về Thái Cổ cấm địa rồi?"
Cổ Thụ che kín bầu trời, giữa núi rừng nguyên thủy im ắng, không có chim hót thú kêu, cũng không nhìn thấy hồ điệp bay lượn, tất cả động vật dường như đều mai danh ẩn tích hết rồi.
Phương hướng không sai, nhưng mọi người dường như cảm thấy có gì không đúng, trở nên cẩn thận gấp bội .
Đại khái khoảng 2000m ở phía trước, Cổ mộc cổ thụ che trời dần dần thưa thớt dần, một khoảng đất tương đối trống trải xuất hiện, bằng phẳng, cứng rắn, đi trên đất mà cảm giác như mình đi trên đá Cẩm Thạch kiên cố, nơi này không có một ngọn cỏ, chỉ có một ít nham thạch cực lớn.
"Phía trước tại sao lại đen tối như vậy, nó là cái gì? "
"Dường như là... một cái hồ nước khổng lồ màu đen."
Ở đây, cự thạch ngổn ngang, ngăn cản tầm mắt của mọi người, cho đến khi xuyên qua bãi loạn thạch mới nhìn rõ cảnh vật phía trước, tất cả mọi người đều vô cùng kinh hãi.
Một hồ nước khổng lồ chắn ngang phía trước, yên tĩnh như sắt đá, không một chút gợn sóng, mà khiến người ta giật mình nhất chính là màu sắc của nó, một màn đen kịt, đen như mực, màu đen làm mọi người cảm thấy sợ hãi.
"Bây giờ thì ta mới biết, trên đời thật sự có ác thủy, nhìn hắc sắc đại hồ ta cảm thấy vô cùng khó chịu, từ trước tới giờ chưa từng gặp hồ nước đen khổng lồ như thế này."
Hồ nước đen âm u đầy tử khí, không có một chút dấu hiệu sinh mệnh, không chỉ có như vậy, mảnh đất xung quanh tất cả đều khô cằn, ngay cả cỏ dại cũng không thể mọc, nơi này dường như là khu vực không có sự sống.
"Hình như. . . Hình như có tiếng gì đó." Thanh âm của một bạn học nữ run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Lúc này, mọi người đều nghe được một âm thanh vô cùng kỳ quái, vô cùng nhỏ bé, giống như đang rên rỉ thống khổ.
"Răng rắc "
Đột nhiên, một tiếng vỡ vụn truyền đến, giống như có 1 cái gì đó cứng rắn vỡ tan.
"Ở đây... ở chỗ này!"
Liễu Y Y sắc mặt tái nhợt, chỉ tay về phía bờ hồ đen kịt, nơi đó có 1 khối cự thạch dài mười mấy thước nằm ngang.
Giống như có vật gì đang nằm trên tảng đá, chỉ lộ ra một phần thân thể, lớp da dày trên người đen thui lạnh lẽo cứng rắn như kim loại, có cảm giác đen bóng.
"Đây là sinh vật gì vậy? !" Tất cả mọi người đều kinh sợ.
"Đừng động đậy, nhanh rời khỏi nơi này!"
Xung quanh hồ nước màu đen cực lớn, không có lấy 1 ngọn cỏ, nghỉ lại ở nơi như thế này, khẳng định không có gì tốt đẹp.
"Răng rắc "
Tiếng vỡ vụn lần thứ hai truyền đến, âm thanh rên rỉ thống khổ, nó dường như đang giãy dụa, sau đó dịch chuyển thân thể cọ sát va chạm với khối cự thạch.
Cự thạch cao tới 7, 8m, dài mười mấy mét, cứ như vậy bị đá lăn đi, chìm vào bên trong hồ nước đen kịt, bắn tung lên từng đợt nước màu đen.
Cho đến lúc này mọi người mới nhìn rõ đầu ác thú, cao tới 3 mét, to tới 1m50, lớn không thể tưởng tượng, nhưng làm cho mọi người càng khiếp sợ, là cái thân thể cao không tới 3m này lại có thể đá 1 cái làm 1 tảng đá dài mười mấy mét, to 7, 8m, chìm vào trong hồ nước, lực lượng lớn như vậy, chỉ nghe thôi cũng đủ kinh hãi rồi.
"Nó là sinh vật gì vậy? !"
Mọi người chưa từng thấy loại thú này, không lông, cũng không có vảy giáp, nó giống như thép đen đúc thành, toàn thân đen thui, sáng bóng như kim loại.
Nó cao không đến 3 mét, giống 1 khối sắt lớn đen thui, thoạt nhìn vô cùng rắn chắc, lực lượng lớn không gì sánh được.
Nhìn qua thì giống 1 con trâu mộng, nhưng nhìn kỹ thì lại rất khác, trên đầu mọc ra 9 cái sừng sắc nhọn, sắc bén vô cùng, màu đen lấp lánh.
Mà nó lại có tận 5 con mắt, ánh mắt đỏ như máu. Trong cái miệng lớn dài hơn nửa thước, răng nhọn giống như là từng cây từng cây chủy thủ lộ ra bên ngoài, hàn quang lấp lánh, dữ tợn đến dọa người, có khí tức hung sát vô cùng.
Đây là 1 con man thú đáng sợ chưa từng thấy, vừa nhìn đã biết nó điên cuồng và hung ác, mọi người ở xa xa nhìn mà tim đập thình thịch.
"Nó dường như đang lột da. . ." Có người giật mình, thấp giọng nói.
Trên lưng của hắc sắc mãnh thú, nứt ra bằng 1 cái miệng lớn, lộ ra 1 bộ phận thân thể mới, đen thui nhưng lại lấp lánh, giống như do ô kim chế tạo thành.
"Đi mau, thừa dịp nó đang lột da thoát xác, chúng ta mau rời xa nơi này!"
Nó như một con ve đang thoát xác, phương thức sinh trưởng kỳ lạ ở trên một con mãnh thú, có vẻ rất yêu tà, cũng may mà nó đang lột xác, nếu không, mọi người cũng không dám tưởng tượng đến cái hậu quả đáng sợ xảy ra tiếp theo.
Nếu như đem so sánh với tiếng hổ gầm như sấm động, con ác thú này thoạt nhìn như một con mèo ngoan hiền, nhưng lại có thể dễ dàng đá một khối cự thạch to đến 7, 8m vào trong hồ nước, hung thú đáng sợ như vậy thì không có cách gì đoán ra được.
Mọi người có kinh sợ nhưng không có nguy hiểm gì, vòng qua hồ nước đen, rời xa cái nơi có âm thanh phát ra, cho đến khi không nghe thấy gì nữa mới thôi.
Mọi người lại một lần nữa đi tới một đỉnh núi, nhìn về ngọn núi phía xa xa, kiến trúc nơi đó ngày càng rõ ràng, quy mô rất to lớn, cung điện liên miên bất tuyệt, giống như cung điện tiên giới tại nhân gian.
"Ta sao lại cảm giác thân thể nóng lên. . ." Một bạn nữ nói với bạn nữ bên cạnh.
"Ta cũng có cảm giác như vậy."
Đúng lúc này, tất cả mọi người đều phát hiện ra chuyện dị thường, toàn bộ làn da đều đỏ lên một cách đáng sợ, giống như đang chảy máu, mọi người đều có cảm giác vô cùng nóng bức, giống như đang có một ngọn lửa thiêu đốt ở trong lòng.
Đây không phải do thời tiết, mà là do thân thể có vấn đề, mọi người càng ngày càng cảm thấy da thịt nóng bỏng, giống như đang bị đặt trong lò nướng thịt.
"Ta. . . chịu không nổi. . . Thật là khó chịu!"
Một bạn học nữ thống ngổ ngồi xuống mặt đất, kêu lên:
"Đau quá a, da thịt dường như đang nứt ra. . ."
Nàng không cách nào làm chủ được nữa, nước mắt chảy dài, té trên mặt đất, không ngừng lăn qua lăn lại.
Tiếp theo là bạn học thứ 2, thứ 3 không thể chịu đựng được nữa, cả người đỏ như máu, có những tia máu chảy ra, ngã ngửa trên mặt đất, thống khổ bắt đầu lăn lộn.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chuyện gì đang xảy ra? !"
Tất cả mọi người đều ý thức được sự nghiệm trọng của chuyện này, lúc này không ai có thể đứng được nữa, tất cả đều ngã ngửa trên mặt đất, kêu lên thống khổ, cảm giác như bị lột da lóc thịt, toàn thân đau đớn vô cùng.
"A. . ."
Rốt cục có người nhịn không được, kêu lên đau đớn, lăn qua lăn lại, trên mặt đất những vết máu.
"Ta không muốn chết. . ." Có người kinh khủng kêu to.
Đột nhiên xảy ra chuyện này, không có ai biết vì sao lại phát sinh, cũng không rõ tình hình bản thân của chính mình, chỉ cảm thấy giống như bị lăng trì, toàn thân giống như bị cắt ra.
"Mau giết ta đi. . . ta chịu hết nổi rồi..."
Giãy dụa, gào khóc, lăn lộn, kêu lớn, rất nhiều người gần như tuyệt vọng, lớn tiếng kêu gào, sự đau nhức làm cho thần trí họ dần mơ hồ.
Cuối cùng, bao quanh thân thể toàn là máu, giống như có một ngọn lửa máu đang thiêu đốt. Kịch liệt giãy dụa, thống khổ kêu to, khu rừng này không còn yên tĩnh nữa, làm cho tất cả chim thú ở gần đều chạy tứ tán.
Đây không phải là sự thống khổ, mà dường như bản thân đang ở trong địa ngục, đây chính là cực hình bi thảm nhất thế gian. Cuối cùng, đau đớn dường như làm cho mọi người ngất đi, không ai có thể tỉnh táo được nữa.
Cũng không biết qua bao lâu, khu vực này mới dần dần yên tĩnh lại, âm thanh thống khổ đã biến mất.
Hai giờ sau, Diệp Phàm nằm trong đám cỏ dại tỉnh lại đầu tiên, bầu trời xanh lam, xung quanh chim kêu vượn hót, hắn rất nhanh ngồi dậy.
Trên người không còn cảm giác đau đớn, thậm chí tinh thần sung mãn, toàn thân thư thái, tinh lực tràn đầy, hắn có cảm giác bây giờ mình có thể xé rách một con Hổ răng kiếm.
Thế nhưng, hắn rất nhanh phát hiện ra điều dị thường, y phục trên người dường như rộng hơn, thùng thình, hoàn toàn không vừa với thân hình.
Hắn duỗi 2 tay ở trong tay áo rộng thùng thình, chỉ trong chớp mắt, bản thân hắn trước nay đều bình tĩnh, thì giờ kêu lên một tiếng sợ hãi, đây là bàn tay của hắn hay sao? Đã nhỏ đi mấy phân, vô cùng trơn bóng, căn bản không giống bàn tay của một người trưởng thành.
Diệp Phàm rất nhanh đứng dậy, hắn cảm giác tất cả mọi chuyện thật không thể tưởng tượng được. Lúc này, trên người y phục rộng thùng thình, giống như y phục để hát kịch.
Không phải y phục tự dưng biến thành to hơn, mà là thân thể của hắn đã nhỏ đi, chỉ giống như thiếu niên 11, 12 tuổi.
Lúc này, Bàng Bác cách đó không xa cũng đã tỉnh lại, dụi dụi hai mắt, thấy Diệp Phàm đứng đó không xa, nhất thời lộ ra kinh sợ, nói:
"Tiểu hài tử kia, ngươi là ai? Từ đâu tới, mau nói cho ta biết, tại sao ngươi lại mặc y phục của Diệp Phàm? !"
Nói đến đây, hắn dường như có cảm giác có cái gì đó không đúng, nhất nhanh chóng đứng dậy, rồi như gặp quỷ kêu lớn.
"Y phục của ta tại sao lại rộng hơn, không, cơ thể của ta tại sao lại nhỏ đi?"
Nói xong, hắn giật mình nhìn về phía Diệp Phàm, lắp bắp nói:
"Ngươi. . . Ngươi là Diệp Phàm?"
Nói đến đây, hắn bịt kín miệng, bời vì thanh âm của hắn giống như trẻ con, tràn đầy vẻ non nớt.
Nhìn Bàng Bác đứng đó không xa, Diệp Phàm cũng ngẩn ngơ sững sờ, đây là một thiếu niên ngây ngô, non nớt, nhìn bộ dáng chỉ có thể tầm 11, 12 tuổi, mờ hồ nhận ra đây chính là bộ dáng khi còn niên thiếu của Bàng Bác.
"Chúng ta làm sao vậy?"
Bàng Bác đi tới bên người Diệp Phàm , kích động gọi hắn, hắn quá kích thích.
"Ta nghĩ. . . Chúng ta có thể là phản lão hoàn đồng rồi."
Diệp Phàm cũng kinh nghi bất định, chỉ có thể phán đoán như vậy, hai người hiện tại đều có bộ dáng non nớt, so với trước kia thì khác nhau một trời một vực.
"Ta không thèm, sự tình đánh chết này tại sao lại phát sinh trên người chúng ta? !"
Bàng Bác la to, hắn không thể lý giải, không rõ vì sao lại phát sinh những chuyện không thể tưởng tượng này.
"Mau đi xem những người khác ra sao."
Diệp Phàm bảo hắn nhanh đi tới phía trên núi, lúc nãy hắn đã lăn xuống dưới nùi mấy chục thước, may mà nơi này thế núi bằng phẳng, mà lại có rất nhiều cây rừng sinh trưởng, bằng không thì bọn họ chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Có thể tưởng tượng, lúc trước bọn họ giãy dụa kịch liệt vô cùng, bây giờ hồi tưởng lại, sự đau đớn này vẫn khiến người ta không rét mà run.
Đi tới trên đỉnh núi, hai người Diệp Phàm nhất thời ngây dại, Bàng Bác hét lớn:
"Những lão ông lão bà này là ai?"
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nhất thời bọn họ hóa đá, cảm thấy sự sỡ hãi đến run rẩy linh hồn.
Mấy chục người cùng nằm chung một chỗ, phóng tầm mắt nhìn lại, đầu tóc trắng như mây, làn da nhăn nheo, dáng vẻ vô cùng già nua.
Thế nhưng, những người này lại mặc quần áo vô cùng quen thuộc, nói bọn họ 70, 80 tuổi cũng không quá, quả thực là đã già rồi.
"Bọn họ. . . không phải là Chu Nghị, Vương Tử Văn, Lâm Giai, Lý Tiểu Mạn đó chứ? !"
"Trong nháy mắt, hồng nhan đã già", hai người có cảm giác miệng lưỡi khô rát, đứng im như tượng đất ở trên đỉnh núi.