Lúc này, hắn hỏa nhãn kim tinh, da lông toàn thân lóe ra quang hoa như được luyện thành từ hoàng kim, rực rỡ bắt mắt, giống như một thiên thần hạ phàm.
Cây côn đen nhánh lúc này cũng đang nhỏ máu, một gà hộ vệ của Thiên Hoàng tử đã bị đánh thành thịt nát, xương cốt tan vỡ, máu tươi trào ra.
Thánh Hoàng tử xuất hiện, ra tay đối phó Thiên Hoàng tử đúng là một việc rất bất ngờ, dẫn phát một trận đại loại. Tin tức này nhanh chóng truyền ra, rất nhiều người đều chạy tới xem náo nhiệt.
- Ngươi có ý gì?
Thiên Hoàng tử tiến lên. Hắn được bao phủ trong thần hoàn ngũ sắc, tổng cộng có chín đạo bảo hộ hắn ở trung tâm, có ý nghĩa cửu ngũ chí tôn!
Bá khí của Hầu tử cũng không kém, thánh quang hoàng kim quanh thân bắt đầu trời động, cầm đại côn trong tay chỉ ra, ngạo thị chúng sinh nói:
- Không có ý gì khác, chỉ là muốn đánh nát ngươi!
Bốn phía, mọi người chấn động. Người kế thừa của một mạch Đấu Chiến Thánh Viên tới đây, đúng là một hồi đối kháng vượt ra ngoài dự kiến của mọi người.
Thánh Hoàng tử quyết đấu Thiên Hoàng tử, có thể nói là đối chọi gay gắt.
Cả hai đều có thân phận hiển hách, rất nhiều chủng tộc thái cổ đều phải lễ bái, là những người có huyết thống mạnh nhất hiện tại, lai lịch lại dọa người.
Bất Tử Thiên Hoàng thì không cần phải nói nữa, có vô số truyền thuyết, là một nhân vật không thể địch nổi, vượt qua thần minh, chí cao vô thượng.
Đấu Chiến Thánh Hoàng là một vị hoàng cuối cùng ở thời thái cổ, chiến lực kinh thiên, có thể xưng là nghịch thiên. Xưa nay chỉ có hắn mới dám dùng Đấu Chiến xưng tôn, hào là Thánh Hoàng.
Người nối dõi của bọn họ đối kháng có thể coi như sao chổi đánh xuống trái đất, hào quang chói mắt, ai ai không thể không chú ý. Đây là một hồi va chạm của hậu nhân những người mạnh nhất.
- Thánh Hoàng tử ngươi không kiêng nể gì, trước mặt mọi người dám giết kẻ dưới tay của ta, khinh thường tính tình ta quá ôn hòa sao?!
Thiên Hoàng tử cất bước về phía trước, tư thế oai hùng, hoàn mỹ vô khuyết, vô cùng chói mắt, như Thiên Hoàng thượng cổ thức tỉnh.
- Ta nói là ta muốn giết ngươi! Ngươi cổ động không ít người ra tay với ta, còn mặt mũi mà nói như vậy sao?! Hôm nay, ta khỏi thương thế trở về, sẽ một côn diệt hết toàn bộ!
Hầu tử giận dữ, đấu chiến thánh khí hoàng kim động cửu thiên, như một Đấu Thần.
Những sinh linh cổ nơi này không dám mở miệng, đều vô cùng kính sợ hai người này. Đây chính là tranh phong của các Cổ Hoàng tử, người bình thường không có tư cách tham dự.
Ầm!
Cây đại côn trong tay Hầu tử không ngừng luân động, trên đó vẫn còn nhỏ xuống máu tươi, cả hư không đều phải run rẩy.
Một lão nô phía sau Thiên Hoàng tử biến sắc, tiến lên đón đỡ, không cho chủ tử tiến lên. Hắn tế ra một chiếc đồng đăng, bấc đèn đốt cháy, thiêu đốt vòm trời, trấn áp xuống phía dưới.
Choảng!
Cây đại côn trong tay Hầu tử còn nặng hơn núi, đánh nát đạo quang, hủy diệt thần hỏa, dùng khí thế thái sơn áp đỉnh đánh cho cây đồng đăng tứ phân ngũ liệt.
Phốc!
vẫn không có chút trì hoàn nào như cũ, lão nô cường đại này bị đánh nát, nguyên thần cũng không kịp chạy trốn, chết ngay tại trận.
- Thành vương sao?!
Một gà người hầu phía sau Thiên Hoàng tử cả kinh, rất nhanh lao lên, bảo hộ phía trước, ngăn cản thế công của Hầu tử.
Đang!
Trong tay lão nô này cầm một chiếc Long Giác Giản, phát ra một chuỗi xích quang. Một con Xích Long lao lên chống đỡ đại côn, phát ra từng đợt đạo âm. đủ loại ánh sáng hiện ra.
Đây là đối quyết của Vương giả.
Những người phía sau kinh hãi, tất cả đều nhanh chóng rút lui. Cường giả cấp bậc này trong Nhân tộc rất ít gặp khiến nhiều Giáo chủ cũng phải hít sâu một hơi khí lạnh.
Đại chiến kịch liệt diễn ra, Hầu tử như Đấu Chiến Thánh Hoàng sống lại, đạp lên thiên địa, đại côn quét ngang, vũ động càn khôn.
Đang!
Đại côn và Long Giác Giản va chạm, bắn ra vô số đốm lửa, từng đợt thụy khí tan biến, từng bức tường quang tan vỡ, đại đạo ngân tích bị đánh tả tơi. Hầu tử lực áp bốn phía, khiến lão nô này bị chấn động phải hộc ra máu tươi, lui nhanh ra sau.
- Không hổ là con của Thánh Hoàng, dùng Đấu Chiến làm danh xưng, chấn nhiếp thế gian, vừa mới bước đầu trảm đạo đã có thể thương tổn được ta!
Người này hổn hà hổn hển, hào quang lưu chuyển toàn thân, vô cùng khiếp sợ.
- Hay!
Từ đáy lòng, Diệp Phàm vô cùng cao hứng cho Hầu tử.
Hầu tử không chi còn sống trở về mà còn bước qua một cửa khó khăn. Phải Tiên Tam Trảm Đạo, cửa này không biết đã ngăn cản bao nhiêu người, dù thiên tư kinh thế, lực cản thậm chí có thể còn lớn hơn.
Thiên Hoàng tử rốt cục biến sắc. Hắn cũng đang bị chắn ở một cửa này, tới nay vẫn chưa thành công trảm đạo. Vừa rồi nếu hắn chống lại Hầu tử, hơn phân nửa sẽ lành ít dữ nhiều.
- Thần tử chớ ra tay, điều ngài khuyết thiếu chính là thời gian. Ngài tu luyện một năm bằng người ta trăm năm, tương lại không ai có thể tranh hùng với ngài được!
Tên lão nô kia nói.
- Thánh Hoàng tử ngươi thân là một thành viên của Hoàng tộc thái cổ, không ngờ lại câu kết với Thánh thể Nhân tộc, còn ra tay với các tộc khác. Ngươi muốn phản bội tổ tiên sao?!
Thiên Hoàng tử quát.
- Ngươi quản cũng nhiều thật đó! Ta muốn đi cùng ai, ngươi quản được sao?! Mặt khác, đừng chụp mũ cho ta! Ở thời thái cổ, vạn tộc san sát, hàng năm đại chiến liên miêng, khắp đại địa máu chảy thành sông, ai có thể nói rồ rốt cục bao nhiêu tộc bị diệt!? Cho tới bây giờ còn chưa nghe nói vạn tộcmột nhà mà ai chiếm đất nhà nấy cả mấy ngàn vạn năm qua rồi! Ngoài ra, Nhân tộc cũng là một chi trong vạn tộc, ta dù đi cùng Thánh thể Nhân tộc hay đi cùng người kế thừa của Huyết Hoàng Sơn thì có gì khác nhau?!
Hầu tử cũng rất sắc bén, khí thế như hồng, cầm côn cất bước về phía trước, vẫn muốn xuất kích giết Thiên Hoàng tử.
Thiên Hoàng tử cười lạnh nói:
- Hôm nay không phải là trước thái cổ, các tộc lại xuất hiện nhưng đại địa lại bị Nhân tộc chiếm cứ hoàn toàn, hành vi của ngươi chẳng lẽ không phải là chống lại đại bộ phận các tộc sao?!
- Nói vạn tộc cộng sinh, ngươi căn bản không hiểu, đừng cài lý với ta! Tưởng coi mình là con của thần sao?! Ta chẳng thấy Bất Tử Thiên Hoàng có gì đặc biệt cả!
Lời của Hầu tử vừa ra khiến rất nhiều sinh linh cổ đều biến sắc. Bất Tử Thiên Hoàng chính là một cấm kị, không để cho ai khinh nhờn!
- Câm mồm, ngươi là cái thá gì mà dám vô lễ với Thiên Hoàng thái cổ, đây chính là tội đại bất kính, thiên hạ cùng tru!
Lão nô cầm Long Giác Giản vừa giao thủ với hắn la lớn.
- Ngươi chi là một tên nô tài cũng dám sủa trước mặt ta sao?! Cút!
Hầu tử hét lớn một tiếng, đại côn lại luân động, đánh cho hắn lui ra sau, trên người xuất hiện từng đạo vết rách, mi tâm cũng đổ máu.
- Thánh Hoàng tử ngươi quá đáng!
Hai mắt Thiên Hoàng tử hiện ra vẻ đáng sợ, mái tóc đen dài như thác, phía sau hiện ra chín đạo thần hoàn, cộng phân ngũ sắc, như Thiên Hoàng chuyển thế.
Hầu tử cười lạnh nói:
- Năm đó, khi cha ta chứng đạo đã phá nát đàn tràng của lão tử ngươi, thần tích cái rắm ấy. Một quyền của Thánh Hoàng cũng đánh cho nát bấy, chỉ là hậu nhân thần hóa hắn mà thôi!
Lời nay vừa ra, cả hiện trường im bặt. Đây là một đề tài cấm kị nhưng Hầu tử căn bản không thèm nhìn, cứ vậy nói ra khiến trong lòng rất nhiều cổ tộc hoảng sợ.
Đấu Chiến Thánh Hoàng là một nhân vật không sợ trời, không sợ đất, căn bản không tin cái gọilà thần, bằng không đã không dám dùng danh hào như vậy! Trong lòng hắn chỉ có một ý niệm, đó chính là “Ta vô địch”!
Bất kể là người, hoặc là Thần linh trong truyền thuyết, nếu hiện ra hắn cùng sẽ dùng một quyền đánh nát thành bột phấn.
Các tộc thái cổ quả thực cũng nghe đồn những điều này nhưng không ai dám nghị luận nhiều. Thời cuối thái cổ, một mạch Đấu Chiến Thánh Viên, Thánh Hoàng thống trị đại địa, ai dám phản nghịch!?
Không ngờ hôm nay, Hầu tử không kiêng nể gì nói toạc ra khiến rất nhiều sinh linh cổ câm như hến.
Diệp Phàm rốt cục biết được vì sao sau khi Thiên Hoàng tử xuất thế liền tính kế Hầu tử, muốn lấy mạng hắn. Hóa ra lại có bí mật này.
- Mặc dù ngươi có huyết mạch Cổ Hoàng nhưng cũng không thể khinh nhờn Thiên Hoàng vô thượng! Hôm nay chúng ta đánh chết ngươi!
Lão nô bị thương kia lần nữa cầm Long Giác Giản ra tay, đạo đạo luân âm như biển, đạo quang đầy trời, chém về phía đầu Hầu tử.
Cùng lúc đó, một sinh linh càng già nua hơn cũng nhằm về phía Hầu tử.
Diệp Phàm biến sắc. Hắn cảm giác được sự cường đại của người này, sợ Hầu tử có sơ suất. Thánh xác vô song nở rộ quang hoa nhưng ẩn chứa huyền cơ, lập tức vọt tới.
Ầm!
Hắn đánh ra một quyền, giao phong với lão nô càng già nua kia, phát ra một chuỗi huyết quang. Lão nô kia đầu tiên là bàn tay bạo toái, sau đó cả cánh tay nổ tung, rồi thân thể cũng nứt nẻ, bay lùi ra sau, khó khăn lắm mới chưa tan vỡ toàn bộ thân thể.
Cùng lúc đó, một côn của Hầu tử cũng đánh cho Long Giác Giản băng toái thành mười mấy khối, khiến hai tay lão nô kia vỡ tan.
Chung quanh, bất kể là sinh linh cổ hay Nhân tộc cũng vô cùng rung động nhưng không ai dám kêu la gì. Ân oán giữa con cái Cổ Hoàng, bọn họ dù muốn cũng không thể tham dự vào.
Trong tràng, Diệp Phàm và Hầu tử sóng vai mà đứng, Đoạn Đức cũng tiến lên. Ba người như ba tôn đấu thần, huyết khí hoàng kim gắn vào một mảnh.
- Thánh Hoàng tử, ngươi dù trảm đạo thì sao? Thật sự cho rằng ta không làm gì được ngươi sao?!
Thiên Hoàng tử âm lãnh, chín đạo thần hoàn phía sau nhanh chóng phóng đại, phát ra một cỗ dao động khủng bố.
- Ngài thiên tư đệ nhất thiên cổ, sau khi thành công trảm đạo sẽ không còn ai cùng thế hệ có thể địch lại, sẽ trở thành một nhân vật giống như Thiên Hoàn. Mời ngài tiến vào Dao Trì, chúng ta sẽ đối phó hắn.
Một lão nô lên tiếng.
- Khoác lác!
Hầu tử hừ lạnh nói:
- Điều tiếc nuối nhất của cha ta năm đó chính là không được sinh cùng thời Bất Tử Thiên Hoàng, nếu không đã đánh cho hắn thành thịt nát. Ngày nay, ngươi ta cùng thời, vừa lúc để ta đối phó ngươi, hoàn thành tâm nguyện của cha ta!
Những lời này hắn nói ra đúng là đại nghịch bất đạo, nhưng sinh linh thái cổ xung quanh lại không dám nhiều lời, tất cả đều làm như không nghe thấy.
Cha của Hầu tử là một vị Thánh Hoàng cuối cùng ở cuối thời thái cổ, rất nhiều sinh linh cổ hiện cũng từng cùng thời với hắn, uy danh đấu chiến của hắn đủ trấn áp vạn tộc.
Đến nay, mỗi lần nhắc tới bọn họ đều vô cùng kính sợ. Năm đó, tất cả đại tộc đều phải đi quỳ bái, cao không thể với tới. Dù sao đó cũng là một vị Thánh Hoàng bằng xương bằng thịt, càng chân thật hơn so với Bất Tử Thiên Hoàng trong truyền thuyết.
Cũng vì như vâyh, bất kể Hầu tử khí phách cỡ nào, thậm chí bất kính cả với Thiên Hoàng thái cổ nhưng mọi người không ai thấy kỳ quái. Một mạch Đấu Chiến Thánh Viên vốn là như vậy, không sợ trời không sợ đất, oanh sát hết thảy thần thoại.
Lúc này, Diệp Phàm, Hầu tử, Đoạn Đức cùng nhau bức tới, hình thành một cỗ huyết khí phong bạo cường đại, thánh quang hoàng kim bao phủ nơi này.
- Người nào dám gây chiến, không quản tới quy cũ lần đại hội này sao?!
Từ trong Dao Trì truyền ra một tiếng hét lớn, có đại nhân vật đã xuất trướng, rất nhiều thân ảnh lao ra.
Một vị Sơn chủ của Huyết Hoàng Sơn, một vị Động chủ của Hỏa Kỳ Động cũng bay ra. Đây đều đại biểu cho Hoàng tộc, sau khi nhìn thấy Hầu tử thì ai ai cũng cảm thấy đau đầu.
Đây cũng không phải nhân vật bình thường, thân phận của Hầu tử quá nhạy cảm, dù muốn đại náo, ai cũng phải kiêng kị.
- Ta còn chưa bước vào Dao Trì, cũng không tính vi phạm quy cũ của đại hội, hôm nay ta phải giết thằng con của Bất Tử Thiên Hoàng này!
Hầu tử cầm đại côn trong tay, sát khí đằng đằng, vô cùng khí phách.