Diệp Phàm còn sống, chỉ có điều là vẫn còn sức cùng lực kiệt, không muốn nhúc nhích một chút nào, không chỉ có thân thể như thế, mà tâm thần cũng gần khô kiệt.
Một trận chiến này đối với hắn mà nói quá thảm thiết, nhất là trong khoảnh khắc gặp được thân thể tàn hủy và máu huyết của Cơ Tử, Khương Thái Hư, làm cho hắn ảm đạm tổn thương thần khí, phiêu bạc rất nhiều năm, lại khó có thể nhúc nhích.
Một trận chiến ngày đó, tạo thành phế tích máu và xương, Đại đế chết đi, anh kiệt ngã xuống, thiên địa đều rơi vào màn mưa máu.
Diệp Phàm huyết chiến ở chiến trường vũ trụ, trong chiến dịch đó hắn đã phát huy được tác dụng thật lớn, ở thời điếm trọng yếu phát động hai kích tương trợ hai vị Đại đế. Cũng chính hai kích này mới dẫn tới chủ nhân Luân Hồi và chí tôn Quang Ám ngã xuống.
Tương đối mà nói, hắn có thể nói là thân con kiến, ở thời khắc mấu chốt liều mạng huyết chiến đã phải trả một cái giá quá lớn, cái đỉnh thành tiên vỡ nát, bản thân mình đổ máu ở Vực ngoại.
Không riêng như thế, Đạo Diễn Tiên Y cũng nổ tung hóa thành mảnh nhỏ, lây dính máu của hắn ở khoảnh khắc đó cực kỳ sáng lạn.
Hắn sở dĩ có thể sống sót, là nhờ thần linh trong Đạo Diễn Tiên Y bảo vệ một tia linh thức bất diệt của hắn, cùng với mấy chục mảnh nhỏ ngăn chặn huyết quang hủy diệt kinh thiên động địa kia.
Hai cỗ Thánh thể đại thành đều trở thành máu bùn, mảnh xương văng khắp nơi, bản thể hắn đương nhiên không giữ lại được hòa thành máu bùn trộn cùng một chỗ. Nhưng hai cỗ thân thể kia cũng giống như Đạo Diễn Tiên Y, chống đỡ cho hắn thoát khỏi sát kiếp và lực lượng hủy diệt kia.
Bọn họ là cùng căn nguyên, là cùng một thể, máu bùn của Thánh thể đại thành bảo vệ một giọt chân huyết bất diệt cho hắn, nhét vào trong máu bùn, chưa từng bị sát khí vô thượng kia chặt đứt sinh cơ.
Khi cô bé tới nơi, vùi mình trong máu bùn và mảnh nhỏ Đạo Kiếp Hoàng Kim khóc lớn, nước mất như mưa, bi thương tới cực điểm, những giót nước mắt đó chẳng khác nào Bất tử dược, bảo vệ ấn ký của hắn cuối cùng không bị làm tan biến.
Chỉ có điều ở thời điếm đó, hắn đã không còn mảy may năng lực lên tiếng, cả người đều rơi vào bóng tối vô tận, có lẽ đó chính là tử vong, hắn đã bước vào lĩnh vực đó.
Chuyện Đế chiến sau đó hắn không biết, mảnh nhỏ Tiên Y làm bạn với tàn huyết và mảnh xương vụn đi về hướng phương xa, trôi nổi trong bóng tối và lạnh như băng, không ngừng đi xa, hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài.
Cũng không biết là bao nhiêu năm, hắn vượt qua trong cô quạnh, một tia thần thức bất diệt và một giọt chân huyết trộn lẫn cùng một chỗ, được bảo hộ, bảo tồn tiếp tục vượt qua trong bóng đêm hư không.
Có lẽ là mấy chục năm, có lẽ là cả trăm năm, trong bóng tối hắn cố gắng muốn mở mắt ra, nhưng thủy chung không làm được, lại chìm vào hôn mê.
Sau lại, hắn nghe được một đoạn kinh văn, tiếng vang vọng trong một tia thần thức bất diệt, đinh tai nhức óc, dần dần dẫn đưa hắn trở về dần dần sống lại. Đó là mấy trăm cổ tự kinh văn ghi lại trong cỗ quan tài đồng thau do chín con rồng kéo, đả làm cho hắn bất diệt.
Sau lại, hắn có tri giác chân thật, ngay thời điếm đó bí quyết chữ “Giả” vận hành, dựa vào một giọt máu sống lại, tiến hành tẩm bổ, tái tạo thân thể của hắn.
Mà cũng ở thời điếm đó, hắn phát hiện một gốc cây Thanh Liên làm bạn trong người, chiếu xuống một màn ánh sáng, nhưng lại ẩn chứa tinh hoa huyết mạch của hắn, tham dự chữa trị thân thể hắn, chân thân dần dần sinh trưởng.
Đồng thời, thần thức của hắn cũng như thế, ở dưới dẫn dắt của tiên kinh trong cỗ quan tài đồng thau, dưới chữa trị của bí quyết chữ “Giả”, dưới tẩm bổ của cây Thanh Liên, thong thả lớn mạnh.
Mấy chục năm trước, hắn có chân thân, đó là máu thịt của chính hắn, chắc chắn bất hủ, dù từng đánh lên vẫn thạch cũng không bị hủy diệt. Nhưng cũng chỉ dừng lại tại đó, hắn không còn có dao động pháp tắc, không còn có trật tự thánh đạo.
Hắn giống như dùng Thần kim luyện chế thành, chắc chắn bất hủy, nhưng lại không vận chuyển dậy nổi bí thuật của ngày xưa. Dưới một trận chiến liều mạng huyết chiến với chí tôn, vô cùng thảm thiết, mảnh nhỏ đại đạo không thể nhận ra.
Trong những năm đó, thậm chí hắn khó có thể nhúc nhích chút nào, có lẽ có mảnh nhỏ pháp đạo nấp trong máu thịt, nhưng cũng không để cho hắn sử dụng, hắn chỉ có thể cô độc trôi nổi trong biên hoang vũ trụ tối đen.
Trong thời gian đó, dường như hắn gặp được nửa mặt Hư Không Kính làm bạn một đoạn thân tàn, đó là Hư Không, hay là Cơ Tử, hay là Hoàng Đế, làm cho hắn muốn rống to, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, không thể nhích động một chút nào, nhìn bọn họ đi xa, táng trong vũ trụ lạnh như băng.
Đồng dạng, hắn cũng thấy được máu và xương của Hằng Vũ Đại đế hay Khương Thái Hư, còn có rất nhiều mảnh nhỏ binh khí Đế, còn vấy máu, khiến trong lòng hắn càng thêm đau thương, mà lại bất lực.
Mấy năm gần đây hắn mới có thể nhích động, nhưng vẫn như cũ không thể tự chủ phi hành, trạng thái thân thể cũng không tốt lắm, sau lại hắn lại rơi vào hôn mê, thẳng đến khi rơi xuống trên viên đại tinh này mới thức tỉnh.
Nhiều năm trôi qua như vậy, hắn không biết ở bên ngoài ra sao, không biết cố nhân ở phương nào, hắn thậm chí không biết kết quả của hắc ám náo động.
Ngày nay, trong những ngày sống bình thường gần đây, hắn vẫn như cũ luôn đau thương như xé nát tim gan, nguyên thần như là bị người ta cắt một đao, xương cốt như là bị mảnh nhỏ đại đạo nghiền áp sắp hóa thành bột mịn. Đây là kết cục của một trận chiến với chí tôn cổ đại, tuy rằng còn sống nhưng thực thảm.
Hắn rơi vào hỗn loạn, thể xác và tinh thần mệt mỏi, cũng có một loại đau lòng: Cơ Tử cứ như vậy chết đi sao, Bạch Y Thần Vương không thể xuất hiện nữa sao, còn vị Cái Cửu U kia với câu nói “ai dám chiến một trận với ta” đến nay vẫn còn chấn động tâm thần hắn.
Rất nhiều người đều đã đi xa, ngay cả từ biệt cuối cùng cũng chỉ là nhìn thoáng qua trong vũ trụ lạnh như băng, không thể thu hồi máu và xương của họ.
- Về đến nhà rồi! Đây là nhà của ta!
Thiếu niên tên là Bạch Dạ, một cái tên rất kỳ quái, nhưng theo mặt chữ mà nói lại rất bình thường: hắn sáng sủa lạc quan, năm nay chỉ có mười bốn tuổi, nhưng khí lực lại hơn người, còn mạnh hơn người trưởng thành. Bằng không cũng không thể cõng Diệp Phàm trên lưng mà bước đi như bay một lẽo từ trên vùng núi về thôn.
Đây là mấy gian nhà ngói vách đá rất bình thường, gần một cái ao cá, ở vị trí phía đông thôn, gia cụ trong phòng rất cổ xưa, hơi sứt mẻ, nhưng sắp xếp rất gọn gàng.
Bạch Dạ ánh mắt trong sáng, đem tới một tấm khăn mặt, bảo Diệp Phàm lau mặt, sau đó lại ôm đến một tấm chãn khô sạch mềm mại lót giường cho hắn nằm tịnh dưỡng.
Diệp Phàm yên lặng tiếp nhận lau sạch nước bùn, thay một thân quần áo mới, ngồi ở đó, ngơ ngác xuất thần.
Đầu vẫn như cũ rất đau, khi hắn cố gắng vận chuyển thần thức, muốn khôi phục bản thân mình, thì vẫn như vậy. cấp Hoàng Đạo của chí tôn cổ đại tạo thành thương tổn cho hắn thật lớn, dù là chân thân bất diệt cũng xảy ra vấn đề lớn.
Nếu là người thường đã sớm bị hủy diệt nát tan thành bụi, hắn là nhờ có đủ loại nguyên nhân kết hợp, mới có thể còn sống sót.
Nhiều năm trôi qua, Diệp Phàm rất muốn tiếp tục tung hoành bát hoang, xông thẳng lên trời cao, nhưng thủy chung vẫn không khống chế được thân thể, hắn mơ hồ cảm nhận được trong máu thịt của hắn có lực lượng cường đại, luôn luôn đang vận chuyển, nhưng không cho hắn sử dụng.
- A! Nó như thế nào mọc trên chỗ khô được?
Đúng lúc này, thiếu niên Bạch Dạ cả kinh kêu lên. Cây Thanh Liên kia không ngờ lại cắm rễ ở trên đất khô, sinh trưởng tiếp.
Nó chỉ có ba cái lá, bộ rễ cũng không thô to lắm, ở chỗ không có nước mà lại có sinh mệnh lực cường đại như vậy, quả thực khiến người ta trố mắt nhìn trân trối, không thể tin được.
Bạch lão ông há miệng mấy lần, muốn nói cái gì lại nhịn xuống.
Diệp Phàm liền nhổ nó lên, đi tới hồ nước trước căn nhà, thả nó vào đó, kết quả y như trước chỉ khoảnh khắc nó mọc rễ cắm vào trong nước, như có như không có màn sương trắng nhàn nhạt tràn ngập.
- Ngươi yên tâm ở trong này dưỡng thương đi!
Thiếu niên Bạch Dạ lộ ra nụ cười sáng lạn nói.
- Cảm ơn các ngươi!
Diệp Phàm lên tiếng. Tuy rằng thần thức như bị đao cắt nứt ra, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, hắn vẫn như cũ bắt giữ được thần niệm của họ, hiếu được ngôn ngữ trên viên tinh tú này.
Có lẽ, đây cũng là hy vọng và tín hiệu hắn có thể khôi phục chăng!
- Không cần cảm tạ!
Thiếu niên gãi gãi đầu, trong vẻ sáng sủa mang theo một ít chất phác.
Đúng lúc này, lão ông bưng tới một chén nhiệt thang, bảo Diệp Phàm uống hết. Mặc dù biết hắn có thể lai lịch rất kinh người, nhưng vẫn đưa tới những đồ ăn thức uống của phàm nhân này.
- Hắc ám náo động đã kết thúc rồi sao?
Diệp Phàm thu hồi suy nghĩ hỏi, đây là vấn đề trước mắt hắn quan tâm nhất. Một trận chiến năm đó, rất nhiều anh kiệt phải trả giá nhiều lắm, mà kết quả... lại khiến người ta tuyệt vọng. Lúc này thanh âm của hắn đều có chút run run.
Đó là một trường huyết chiến hắn cùng với Hư Không Đại đế, Cái Cửu U, Cơ Tử, Khương Thái Hư... cố gắng muốn thay đổi sự thật tàn khốc... nhưng đã chết rất nhiều người, đến tột cùng kết quả như thế nào.
- Cái gì náo động? Ngươi là nói Cùng Kỳ xuất thế, Hỗn Độn diệt thế sao? Cũng không phải, bọn chúng chưa từng xuất hiện!
Thiếu niên nói.
- Ta nói là, viên tinh tú này có bị huyết kiếp, có chí tôn cổ đại buông xuống hay không?
Diệp Phàm hỏi, bởi vì hắn đã nhìn ra, lão ông là một tu sĩ, mà thiếu niên tuy rằng không hiếu pháp thuật nhưng khí lực lại rất cường đại, cũng không tính là người thường, hẳn ít nhiều phải biết được chuyện của giới tu luyện.
Ông cháu hai người hai mặt nhìn nhau, lộ ra vẻ nghi hoặc, cùng một lúc lắc đầu, tỏ vẻ không biết hắn đang nói gì.
- Ngươi là... người ở bên ngoài tới à?
Sau một lúc lâu, lão ông mới dè dặt hỏi.
Diệp Phàm ngẩn ra, rất nhanh hắn hiếu thông suốt, biết đây là một chỗ như thế nào. Không ngờ lại là một tinh vực kỳ lạ, bị màn sương mù hỗn độn ngăn cách với vũ trụ bên ngoài.
- Ngươi nói hắc ám náo động, chẳng lẽ là chỉ chiến trường Phi Tiên? Yên tâm, chỉ cần không chủ động đi vào tham chiến, dưới tình hình chung người ở bên trong này sẽ không đi ra, huyết tai rất ít gặp!
Thiếu niên Bạch Dạ nói.
- Chiến trường Phi Tiên?!
Cái tên này thực dễ dàng khiến người ta sinh ra rất nhiều liên tưởng. Con ngươi ảm đạm của Diệp Phàm phát ra chùm tia sáng kinh người.
- Đúng rồi! Chính là ở bên kia, chúng ta thì ngụ ở bên cạnh, gần với nó.
Bạch Dạ chỉ ra xa xa, đó là một vùng đất mờ mờ tối, ở đầu cuối đó chính là chiến trường Phi Tiên.
- Rất nhiều người cực kỳ cường đại sẽ tới nơi này tranh phong, vốn đều là người từ bên ngoài tới...
Sau khi hiếu biết điều này, Diệp Phàm nhẹ giọng lẩm bẩm, rồi không hề nghỉ ngơi, lập tức bước đi ra ngoài.
- Ôi chao, ngươi thân thể còn chưa khỏe, nơi đó rất nguy hiểm, chém đạo hạnh, tước tu vi người ta, vô cùng thần bí!
Bạch Dạ kêu lên.
- Ta chỉ là muốn lên núi nhìn thử xem!
Diệp Phàm nói, hắn hành động không có vấn đề, chỉ là không thể bay lên vì mảnh nhỏ pháp đạo của bản thân bị giam cầm trong máu thịt.
Bạch Dạ cũng đi theo, lo lắng cho hắn, hộ tống hắn cùng nhau đi lên đỉnh một ngọn núi, nhìn về phía chiến trường Phi Tiên ra xa: đầu cuối khu vực mờ mờ tối có rất nhiều điếm sáng, như là một vùng thần thổ đang sống lại.
- Tinh tú chúng ta tên là Đệ Nhất Kiếp Tinh, mà khu vực mênh mông vô ngần kia, còn lớn hơn rất nhiều so với đại lục của nhân loại, chiếm cứ một phần tư của viên tinh tú này!
Đệ Nhất Kiếp Tinh, một cái tên rất quái lạ...
Diệp Phàm nghe nói thế, trong lòng yên lặng tính toán, đây là một khu vực thực rộng rãi có thể còn lớn hơn Đông Hoang, thật đúng là một chỗ chiến trường rộng lớn.
Như có như không hắn có thể cảm ứng được nơi đó có khuếch tán ra một loại dao động thần bí, mà trong chiến trường lại ngưng tụ ra từng cái từng cái phù triện, lạc ấn vào núi rừng sông suối.
- Xem kia! Chiến trường Phi Tiên đang sống lại, sắp chịu đựng một trường đại chiến săn giết, quyết đấu, bao vây tiễu trừ cực kỳ đáng sợ. Tục truyền ở bên ngoài mỗi khi đến một thời đại thế hoàng kim, đều sẽ đến chiến trường Phi Tiên của chúng ta quyết đấu, mỗi người đều là cao thủ tuyệt thế!
Thiếu niên Bạch Dạ hưng trí bừng bừng nói, vẻ mặt rất hướng tới.
- Phải không? Nhanh như vậy sẽ nhìn thấy rất nhiều cố nhân sao?
Diệp Phàm nói khẽ, mảnh nhỏ pháp đạo không hiện ra, nhưng trong con ngươi thiếu sáng rọi của hắn lại càng thêm sâu sắc.