Mục lục
Già Thiên - tác giả Thần Đồng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chuyện vừa nãy mọi người cũng nhìn thấy, chuyện xảy ra thì mọi người cũng rõ ràng cả rồi."

Diệp Phàm tay trái nắm Thanh Đồng cổ đăng, tay phải trầm ổn cầm Ngư Cổ bị tổn hại, cũng không lui lại, ngược còn tiến về phía mấy người kia bước thêm mấy bước, nói:

"Nếu ta đã lấy Ngư Cổ, thì không bao giờ trả lại cho hắn."

Thanh Đồng cổ đăng tỏa ra thần huy rực rỡ như mặt trời, thánh khiết như mặt trăng, hình thành một tầng quang mang màu đỏ thần thánh, long lanh sáng lạn, hoàn toàn cùng dung hợp với Diệp Phàm, hắn phảng phất như được Trời sinh ra, giống như là một thể, hắn thoạt nhìn siêu trần thoát tục, giống như tiên nhân mặc thần y xuống trần.

Tay phải của hắn nắm giữ Ngư Cổ tuy rằng tổn hại, lúc nãy không phát ra ánh sáng, thế nhưng hiện giờ lại tỏa ra uy thế như Lôi Thần, tử điện ngang dọc, sấm sét từng hồi, cũng bị Diệp Phàm giữ trong tay, thực sự khiến người ta kiêng kỵ.

"Lý Trường Thanh chính xác là không nên nói lung tung, làm cho người khác sinh long tham, làm phát sinh chuyện mà người khác không thoải mái, thế nhưng Diệp Phàm ngươi cướp đi bảo vật cứu mệnh của hắn thì rất quá đáng ."

Lưu Vân Chí đi tới gần, Kim Cương bảo xử ở trong tay hắn phát sáng lóa mắt, khiến người ta có cảm giác trầm trọng, vô cùng có khí thế.

Bên người còn có một nam một nữ, từ lúc bắt đầu vẫn ngăn cản Bàng Bác động thủ, trợ nói giúp Lý Trường Thanh, lúc này cũng theo sát Lưu Vân Chí tiến lên.

"Diệp Phàm ta biết ngươi rất tức giận, dù là ai gặp phải chuyện như vậy, cũng sẽ rất tức giận, thế nhưng chúng ta lên khoan dung một lần."

Bạn học nữ nói chuyện rất bình thản, giống như là đạo lý đứng ở bên nàng, không thiên vị, rất có bộ dáng công chính, liêm minh, nói:

"Trong hoàn cảnh này, mà cướp đoạt vật bảo mệnh của hắn, chúng ta đều biết đây có ý nghĩa gì, ngươi không thể quá phận như thế."

Chuông Đồng cũ nát trong tay nàng, trước bị vứt bỏ nhiều năm, u ám không ánh sáng, tuy rằng thoạt nhìn rất tầm thường, không có gì khiến cho người khác chú ý, trong lúc nàng nói chuyện, ngón tay mảnh khảnh làm động tác như vô ý thức, thỉnh thoảng lại phát ra một, hai tiếng chuông vang.

Bạn học nam bên cạnh Lưu Vân Chí cũng mở miệng nói:

"Chúng ta đều là người có tấm lòng khoan dung, mọi người quen biết nhau đã 4 năm, lại cũng phải gặp biến cố này, đang lý ra nên đồng tâm hiệp lực, giúp đỡ lẫn nhau. Chuyện không thoải mái đến đây bỏ qua, không nên tiếp tục dây dưa, Diệp Phàm ngươi đưa Ngư cổ bảo mệnh trả lại cho hắn, ngươi chẳng lẽ trơ mắt nhìn hắn mất đi sinh mệnh sao."

Bên trong cổ tay phải của hắn, có một cái Lư Hương rỉ sét, chỉ to bằng bàn tay, có chút không trọn vẹn, một số bộ phận thân Lư bị vỡ vụn, nhưng vẫn có vẻ cổ phác tự nhiên.

3 người đứng chung một chỗ, mà đều là người có thu hoạch trong Đại Lôi Âm Tự, mỗi người nắm một kiện đồ vật vứt bỏ của Thần, giờ này khắc này, lời nói của bọn họ rất có trọng lượng.

"Keng keng "

Bàng Bác đi nhanh đến, sau đó đem tấm biển đồng Đại Lôi Âm tự, dựng đứng ở trên mặt đất, nói:

"Thực sự là nói so với hát còn êm tai hơn, ta phát hiện công lực đổi trắng thay đen của các ngươi rất cao thâm. Trước hết, các ngươi cũng rõ ràng mới vừa nãy xảy ra chuyện gì.

Thứ hai, các ngươi phải biết rằng con người nên có một chút chính khí thì mới tốt!

Rõ ràng là Lý Trường Thanh cùng người khác muốn hại Diệp Phàm, tại sao lại biến thành Diệp Phàm thiếu rộng lượng rồi, đây là cái gì đạo lý gì, cuối cùng sẽ dẫn tới Diệp Phàm không đúng có phải không?

Người khác muốn hại chết hắn, Diệp Phàm thu lấy đồ vật hại người, có cái gì không đúng?

Nếu theo lời các ngươi nói, Diệp Phàm ngược lại giống như đã biến thành ác nhân, mà Lý Trường Thanh lại không làm chuyện gì sai cả, đừng có ở đó mà giả mù sa mưa, hiên ngang lẫm liệt, thật khiến cho người khác buồn nôn!"

Lúc này, quang mang trên người Bàng Bác vẫn chưa tan biến, 4 chữ cổ "Đại Lôi Âm tự" trên tấm biển đồng toả ra từng đạo quang hoa trùng thiên, phật âm thuyết pháp, âm thanh như sấm nổ, có âm thanh huyền ảo như người đang tụng kinh, cả người hắn như một vầng thái dương rực rỡ, vô cùng có khí thế.

Những lời này nói vừa ra, làm cho một nam, một nữ vừa nói lúc nãy sắc mặt trở nên không tốt.

"Chúng ta không nói Diệp Phàm không đúng, chỉ là muốn Diệp Phàm nhớ lại tình nghĩa bạn học, không nên lấy đi Ngư Cổ của Lý Trường Thanh, để hắn có thể sống sót."

Hoàn toàn là tránh nặng tìm nhẹ, không đề cập tới việc Diệp Phàm thiếu chút nữa bị người đẩy ra khỏi Ngũ sắc tế đàn, sẽ bị bão táp cuốn đi, lại cường điệu việc Diệp Phàm làm như vậy sẽ hại chết tính mạng bạn học.



Diệp Phàm nghe bọn hắn nói xong, bình thản cười cười, nói:

"Thật ra, 3 người các ngươi không cần phải lo lắng gì cả, ta cũng không muốn cùng hắn tính toán."

Toàn thân Diệp Phàm thần uy hiển hiện, làm cho người ta có cảm giác mộc mạc mông lung, không dính bụi trần, tất cả mọi người đều cảm giác được sự an lành và yên tĩnh.

"Nhưng mà ta muốn sửa lại lời nói của các người một chút, Lý Trường Thanh cùng người khác thiếu chút nữa làm cho ta mất mạng, chứ không phải là ta muốn hại tính mạng hắn, chuyện này mọi người thấy rõ ràng."

Diệp Phàm đưa mắt nhìn 3 người Lưu Vân Chí mấy lần rồi nói:

"Nơi này cũng có không ít bạn học không tìm được gì ở Đại Lôi Âm tự, nhưng vẫn còn sống tốt, là vì sao? Bởi vì không lâu trước đây mọi người cùng dùng chung di vật của Thần. Ta lấy đi Ngư Cổ của Lý Trường Thanh, chỉ là không muốn hắn có chỗ dựa để làm bậy, hắn có thể sai khiến người khác cướp đồ của ta, cũng có thể có tâm tư với người khác.

Còn an nguy của hắn, mấy người có thể hoàn toàn yên tâm, mọi người trước kia cũng là bạn học, có thể dùng chung thần vật của nhau, giúp đỡ lẫn nhau, thì vẫn có thể bình an vô sự. Đương nhiên, nếu như mấy người không muốn cùng hắn dùng chung Chuông Đồng, Lư Hương, Kim Cương Xử, thì để hắn đi theo ta, ta sẽ không quên tình nghĩa bạn học đâu."

Đầu tiên Diệp Phàm nhắc lại nguyên nhân của sự việc, nói thẳng vào điểm mấu chốt. Sau đó lại nhắc tới việc dùng chung di vật của Thần, tuy rằng không nói thêm gì, nhưng mọi người nhớ lại, trước đây là do Diệp Phàm đề nghị dùng chung, mới có thể làm cho mọi người tránh được tai kiếp.

Sau đó, lại nhẹ nhàng nói đến Lưu Vân Chí 3 người cũng có thần vật, làm cho người khác không còn gì để nói nữa.

Chu Nghị cũng đứng ở phía trước, trừ lúc đầu hắn phản đối Diệp Phàm thu giữ Ngư Cổ của Lý Trường Thanh, sau đó yên lặng lắng nghe, không có phát biểu ý kiến gì, lúc này mới lần thứ 2 mở miệng, nói:

"Lý Trường Thanh đúng là không đúng, xử lí hắn như vậy cũng không quá đáng. Nhưng Diệp Phàm ngươi có tận 2 kiện di vật của Thần, có phải là quá lãng phí không, phải biết rằng ở đây còn có không ít bạn đến phế phẩm cũng không có."

Nhà của Chu Nghị bối cảnh nhất định, nhưng chưa từng có khiến người ta cảm giác được sự kiêu căng, vẫn rất nho nhã, hiền hoà, hắn lúc này nói tới vấn đề này, Bàng Bác nhíu mày, nhưng cũng không phản bác được gì cả.

"Ta ngay cả Thanh Đồng cổ đăng trong tay đều cũng vui lòng dùng chung cùng mọi người, bây giờ thu giữ được Ngư Cổ, cũng lo lắng vì việc này"

Diệp Phàm cười, ngoắc tay với 1 nam bạn học đứng ở phía sau, nói:

"Trương Tử Lăng cho ngươi, nếu như phát sinh nguy hiểm, nhất định phải nhớ cùng người bên cạnh dùng chung."

Trương Tử Lăng vẫn đứng ở phía sau Diệp Phàm cùng Bàng Bác, mấy người có hảo cảm từ trên sân bóng, so với bạn học bình thường thì thân cận hơn một chút, lúc nãy hắn không giống như Bàng Bác động thủ, nhưng hiển nhiên là đứng về phía Diệp Phàm.

Diệp Phàm đột ngột quyết định như vậy, Chu Nghị há miệng ngạc nhiên, không nói gì nữa.

Lưu Vân Chí nhíu mày, bạn học nữ bên người hắn lập tức phản đối, nói:

"Ở đây có không ít bạn nam tìm được đồ ở Đại Lôi Âm tự, ngược lại, không có mấy bạn học nữ tìm được Phật khí. Ta cảm thấy nên giao cho 1 bạn học nữ."

Nói xong, nàng ra hiệu nhìn về phía bạn học nữ ở phía sau.

Bàng Bác lộ ra châm chọc vẻ, nói:

"Đã là bạn học thì còn phân biệt gì nữa, Thần vật trong tay ai cũng phải dùng chung với người khác, giao cho ai mà chẳng giống nhau, lẽ nào ngươi không bằng lòng trợ giúp những người khác sao?"

Bàng Bác dùng chiêu “gậy ông đập lưng ông”, đột ngột xuất kích, mang theo vẻ mặt chế nhạo, nhất thời làm cho bạn học kia tức giận, sắc mặt đổi thành trắng bạch, nói:

"Ngươi không nên xuyên tạc ý của ta!"

Trương Tử Lăng rất bình tĩnh tiến lên, đón lấy Ngư Cổ mà Diệp Phàm đưa cho, hai người đều không nói gì.

Diệp Phàm trực tiếp bỏ qua Lưu Vân Chí, cũng không nhìn hắn, hỏi Chu Nghị nói:

"Chu Nghị ngươi cảm thấy thế nào?"



"Ta không có ý kiến, chúng ta hiện tại ở bên ngoài gặp rủi ro, phải giúp đỡ lẫn nhau, hi vọng là không nên phát sinh mâu thuẫn như vừa rồi."

Chu Nghị rất bình tĩnh nói ra những lời này, sau đó thì không nói gì nữa.

Các bạn học khác chứng kiến cảnh này, tận mắt thấy được sự biến hóa vi diệu, trông thì rất nhẹ nhàng, nhưng mấy lần mâu thuẫn đối nghịch, lại bị Diệp Phàm hóa giải nhẹ nhàng.

Điều này làm cho mọi người nhớ tới Diệp Phàm hồi học đại học, cũng giống như vây giờ, lúc bình thản thì lại vô cùng lãnh đạm, biết lúc nào lên bộc lộ tài năng, chưa bao giờ gây sự, nhưng lại càng không sợ phiền phức tìm tới cửa.

Bàng Bác đưa tay vịn tấm biển đồng Đại Lôi Âm tự, nhìn mấy người Lưu Vân Chí, nói:

"Diệp Phàm không tính toán chuyện các ngươi hại hắn, thế nhưng có mấy lời ta không thể không nói, người khác làm gì, trời cao đều nhìn thấy, bây giờ đã không thể phủ nhận sự tồn tại của Thần , làm người nên chính trực một chút, đừng làm ra chuyện gì không tốt!"

Lời nói trắng trợn, như tát vào mặt mấy người ở phía trước, thế nhưng lại làm người khác không nói được lời nào, bởi vì chữ “Lý” đứng ở bên hắn.

Lưu Vân Chí không hề bận tâm, biểu tình cũng không lúng túng, chỉ gật đầu, nói:

"Nói rất hay, sau này nhất định phải tránh cho loại chuyện này phát sinh."

Lâm Giai cùng Vương Tử Văn đứng ở phía sau, hai người đều trung lập tư tưởng, lúc nãy không có ý kiến gì, bây giờ thì thay nhau nói.

"Vì tránh cho chuyện không thoải mái phát sinh, ta cảm thấy chúng ta nên thương lượng một lần."

"Hiện tại đã xác định được, những người có thu hoạch ở Đại Lôi Âm tự phải trợ giúp những người khác, mỗi người nên trợ giúp thêm mấy người."

Lý Tiểu Mạn thủy chung không nói gì, nàng chăm chú nhìn Diệp Phàm ở cách đó không xa, nhìn hắn ung dung hóa giải tất cả mọi chuyện, bên trong đôi mắt nàng vô cùng bình thản, không có biểu hiện gì, không có biểu hiện là giúp đỡ phe nào.

Cade ở bên người nàng việc nghe Hán Ngữ rất bình thường, cho tới bây giờ mới hiểu rõ được sự việc, người nước ngoài này âm thầm líu lưỡi không ngớt.

"Ầm "

Đột nhiên, một âm thanh vỡ vụn truyền đến, mọi người cả kinh, quang mang bảo hộ vòng ngoài của Ngũ Sắc Tế Đàn bị phá rồi, có vật gì đó chui vào, toàn bộ mọi người đều nhìn về phương hướng đó.

Một đạo ô quang nhanh đến cực hạn, "Phốc" một tiếng xuyên thủng rồi trán của 1 bạn nam, huyết hoa tung tóe, bạn nam kia hai mắt mở lớn, ngửa mặt lên trời ngã xuống đất, không có tiếng động.

Nếu như không phải vì nguyên nhân quang mạc, thì ô quang đáng sợ này sẽ không có một tiếng động, mọi người sẽ không phát giác ra được.

Nhớ tới sự việc mấy bạn học không lâu trước đây bị giết, mọi người sợ đến tim đập chân run, đạo ô quang này ẩn trong bóng tối, không cách nào phát giác ra được.

Ô quang xuất hiện, giống như lời tuyên cáo: Tử thần lại đến rồi!


Những âm thanh la hét vang lên, mọi người trên tế đàn hoàn toàn rối loạn, những người không có di vật của Thần, điên cuồng chạy đến chỗ Lưu Vân Chí, Vương Tử Văn, Chu Nghị để dùng chung.


"Ngao hống. . ."


Đột nhiên, bên trong bão táp truyền đến một âm thanh khiến người ta sởn gai ốc, kinh thiên động địa, tiếng sấm do bão cát tạo thành đều bị nó áp chế.


"Là Đại Lôi Âm tự. . ."


Vào đúng lúc này, không ít người sắc mặt trắng bệch, bọn họ nghe ra được phương vị của âm thanh, chính là Đại Lôi Âm tự phát ra!


"Đại Lôi Âm tự đã bị huỷ rồi, chẳng lẽ Đại Lôi Âm tự không trấn áp được đồ vật ở bên dưới. . ."


Bàng Bác vừa nói xong, nhất thời làm rất nhiều người da đầu tê dại, cảm giác kinh khủng tràn đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK