Mục lục
Già Thiên - tác giả Thần Đồng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những người khác nghe được cũng thật hít một hơi khí lạnh. Gần đây có nghe thấy, có mười mấy Vương tộc cùng đại tộc rất cường đại đều tự phái ra một cao thủ hợp thành một đội nhân mã sắp tới đây, không nghĩ tới lại là bọn họ.

- Ngay cả nhân vật bực này cũng không có cứng rắn cùng Thánh thể, đây chính là... uy danh hiển hách truyền vạn tộc.

Có người cảm thán.

Bên cạnh, Phong Hoàng toàn thân lượn lờ thần quang ngũ sắc, lẳng lặng đứng ở nơi đó, nghe mọi người nói vẫn không nhúc nhích.

- Tộc chủ!

Đúng lúc này, người chủ Phong tộc xuất hiện, người trong tộc cùng nhau thi lễ.

Diệp Phàm cũng nghe nói đến, liền đứng dậy nhìn lại hướng đám người bên ngoài, đầu tiên là nhìn thấy Phong Hoàng, sau đó thấy một nam nhân trung niên thần uy lẫm lẫm.

- Ra mắt tiền bối!

Tộc trưởng Phong tộc có ân với hắn, mặc kệ đã phát sinh chuyện sau này, nhưng hắn sẽ không quên sự tương trợ của đối phương ở thời điểm đột phá cửa ải đánh vỡ lời nguyền của Thánh thể.

- Lại nhìn thấy ngươi, ta thật sự già rồi. Sau chuyến đi Trung Châu lần này, ta sẽ ẩn lui!

Thánh chủ Phong Tộc có hơi cảm khái.

Năm đó, Diệp Phàm mới ở Tứ Cực Bí Cảnh mà thôi, ngày nay lại một đường hát vang, đạt tới một bước này, đủ để cùng Thánh chủ các nơi cùng ngồi cùng ăn, làm cho lão không khôi cảm khái thời gian trôi qua, huy hoàng đi xa, một thế hệ con người mới đổi chỗ người cũ.

- Hoàng nhi! Sao không lên tiếng chào hỏi!

Thánh chủ Phong tộc nhìn về phía Phong Hoàng Thần nữ thiên kiêu của Phong tộc.

Dung nhan tuyệt thế mờ mờ ẩn hiện sau tấm mặt nạ ngũ sắc kia ửng đỏ, cùng đôi mắt sáng như nước kia có một loại phong tình khác thường, Phong Hoàng dáng người thướt tha thon dài, tha thướt tiến lên.

- Ra mắt Diệp huynh!

Nàng lên tiếng, rất là bình tĩnh, tuy nhiên trong mắt nàng nhưng không có loại rực sáng tự phụ như trước kia, nàng thu hồi tất cả vẻ kiêu ngạo.

Diệp Phàm hoàn lễ, đối với hắn không có điều gì đáng hận. Năm đó, Công chúa Phong tộc kiêu ngạo như một con phượng hoàng nhỏ, ngẩng cao đầu, đối với bất luận kẻ nào cũng không để vào mắt, phong thái cùng thái độ như vậy có liên quan với môi trường nàng sống.

Thánh chủ Phong Tộc thở dài trong lòng, nguyên vốn có thể rất thân cận cùng Diệp Phàm, tương lai một vạn năm khắp Đông Hoang cùng thiên hạ đều sẽ thuộc về bọn họ, đánh lên dấu ấn của Phong tộc, ngày nay nói gì đều đã chậm rồi.

Ở một địa phương ngư long hỗn tạp, tự nhiên có đủ hạng người. Rất nhiều người cùng với Cổ tộc đều dừng chân vây xem, không ít người thấp giọng bàn luận.

- Đây là Công chúa Phong tộc, một viên minh châu của Đông Hoang, thuở nhỏ đã được xem như có thiên phú hiếm thấy, tốc độ tu luyện cực nhanh, tiến triển cực nhanh. Nhưng mà, nàng quá tự phụ và kiêu ngạo, hết thảy nam nhân đều không để vào trong mắt, năm đó nàng đã làm một quyết định sai lầm!

- Ngươi là nói sự kiện nàng ta cự tuyệt quan hệ mối thông gia kia à! Không sai! Bằng không tương lai một Thánh thể đại thành đã bị cột vào trên chiến xa của Phong tộc rồi!

- Ngày nay, Diệp Phàm hậu sinh đáng sợ, đặt song song cùng con của cổ Hoàng, con đường phía trước đầy huy hoàng, không người nào có thể kháng cự, tuy rằng nàng là tư chất ngút trời, nhưng cuối cùng vẫn còn kém một ít!



Phong Hoàng nghe được mấy lời bàn tán này liền nắm chặt nắm tay, đầu ngón tay xinh xắn đỏ hồng đã có chút trắng bệch. Tuy nhiên cuối cùng nàng thở dài một hơi, tràn ngập một loại cảm giác bất lực.

Ngày nay, đương thời cùng trong một thế hệ ai còn có thể tranh hùng cùng Diệp Phàm? Con của cổ Hoàng không thể địch, hắn sớm đã đứng sừng sững trên tuyệt đỉnh một thế hệ, khó gặp gỡ kháng thủ.

Lần này, chỉ có Diệp Phàm cùng Thánh Hoàng tử, Thần Tàm đạo nhân, Thiên Hoàng tử, Hoàng Hư Đạo... có thể cùng luận bàn cùng người chủ của Thần triều, những người như vậy mới có tư cách trực tiếp tiến vào tổ miếu Trung Châu, đây là người trong thiên hạ tán thành.



Mà những người khác cùng một thế hệ với bọn họ, mặc cho ngươi thiên tư ngút trời, kỳ tài kinh thế gì đi nữa cũng phải mở một con đường máu, cạnh tranh được một cái tư cách mới có thể đi vào, bao gồm Phong Hoàng nàng ở bên trong đều như thế.

Lúc này mới mười mấy năm mà thôi, địa vị của Diệp Phàm đã có thể sánh ngang cùng các Thánh chủ, ở bất cứ nơi nào đều đã là cùng ngồi cùng ăn, bối phận căn bản đều không thành vấn đề.

Vả lại đây chính là biến hóa của thân phận, nếu luận tu vi, chỉ sợ các Thánh chủ đều phải cúi đầu, đây là một cái độ cao mà người cùng thế hệ khó có thể với tới.

Phong Hoàng chua xót trong lòng, mới không bao lâu nhưng lại đã xảy ra biến hóa như vậy. Ngay cả tổ phụ của nàng là hùng chủ một thế hệ đều muốn sóng vai mà đi cùng Diệp Phàm, đều phải cẩn thận không ít, mà không phải cao cao tại thượng như trước kia. Đây là một loại đả kích mãnh liệt.

- Chúng ta dùng nhiều Diêm La Thổ như vậy sao?

Diệp Phàm xoay người hỏi Đoạn Đức.

Đoạn mập mạp cùng đại hắc cẩu tính tình y hệt nhau, gặp được bảo bối vào tay còn muốn bảo hắn nhả ra được sao, điều đó thật rất khó. Hắn lắc đầu một cái thật mạnh nói:

- Miễn cưỡng đủ rồi!

Diệp Phàm vừa nghe liền khẳng định đã quá đủ dùng không hết! Tên khốn vô sỉ này lấy của công nhét túi riêng để sau này dùng! Hắn lập tức rất nhanh ra tay bẻ một khối nhỏ đưa cho người chủ Phong tộc.

Quán chủ tu vi không cao, trình độ luyện khí chưa nói tới tinh thâm, nhưng nhăn lực vẫn phải có, sớm hiểu ra người ta nhìn trúng chính là tài liệu của hắn, mà không phải là thành phẩm. Hắn cười khổ, nhìn cung điện bằng huyết nê luyện chế thành cứ như vậy bị bẻ ra, trong lòng xót xa nói không nên lời.

Phong Hoàng đứng chung một chỗ cùng tổ phụ, tiếp nhận Diêm La Thổ, kinh ngạc nhìn Diệp Phàm bọn họ rời đi, trong lòng lại dâng lên đủ loại cảm xúc.

- Con đường tu đạo mỗi bước đi đều thực gian nan!

Thánh chủ Phong Tộc than nhẹ một tiếng.

Thung lũng rất rộng rãi, quầy hàng rất nhiều, còn có một số cung khuyết treo lơ lửng giữa trời, đều thuộc về các đại tài phiệt, lúc này xuất ra các kiện trân liệu, có thể nói ảnh hưởng của tổ miếu Trung Châu thật sự quá lớn.

Một nam nhân có một mái tóc dài màu thủy lam, khí thế phi phàm, một người đối diện với mấy người Diệp Phàm bọn họ, như là một ngọn núi thần sừng sững chặn ngang ở nơi đó.

Ánh mắt hắn rất sáng như hai ngọn Thần đăng, dường như có thể hiểu rõ linh hồn người ta, làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào. Thân thể hắn to lớn cường tráng, dương cương hữu lực, tản ra một vòng thần quang, gắn thân thể hắn vào trong đó, có thể nói người này sừng sững cao chót vót.

Có người cho dù đứng ở trong biển người, cũng có thể bị người ta liếc mắt một cái nhìn ra không tầm thường! Không hề nghi ngờ nam nhân trước mắt chính là như thế, vượt qua phía trên chúng sinh, hấp dẫn hàng vạn hàng ngàn ánh mắt, có được tư chất của Đế, lại giống như một Thần minh thái cổ bất hủ.

Hòa Kỳ Tử!

Mặc dù chưa từng nhìn thấy qua, lúc này là lần đầu tiên gặp nhau, Diệp Phàm cũng lập tức đoán được, đây là con của cổ Hoàng ở Hỏa Lân Động, khí tức so với Nguyên cổ còn nồng đậm và cường đại hơn, có thể cùng luận bàn với hầu tử.

Đó là máu huyết của cổ Hoàng, người thường không cảm nhận được, nhưng ở bên tai Diệp Phàm, lại như sóng thần đang nổ vang, hắn cảm nhận được một loại tiềm năng cường đại, như là một Đại đế đang ngủ đông trong cơ thể hắn, bất cứ lúc nào sẽ sống lại

- Diêm La Thổ !

Hắn phun ra mấy chữ như vậy, không ngờ lại là vì loại trân liệu hiếm thấy này mà phải ra tay, chặn đường đi bọn họ.

Con của Cổ Hoàng cực kỳ đáng sợ, so với con cháu đời thứ tám của Nguyên Hoàng mạnh hơn không ít. Huyết mạch lực khủng bố của hầu tử đều không phải là trường hợp đặc biệt, nhân vật chân chính con của cấp Đế đều là cái dạng này.



Tại Đông Hoang, trong Thái Huyền Môn, trên một trăm lẻ tám ngọn núi cao muôn hình vạn trạng, có khí tường hòa bốc lên, đây là dấu hiệu báo trước của một đại giáo cường thịnh.

Một nam nhân áo lam đứng ở ngoài Thái Huyền Môn, siêu trần thoát tục giống như một trích tiên. Hắn đang dõi mắt nhìn về phía xa một trăm lẻ tám tòa ngọn núi cao nhất, rồi sau đó nhìn thẳng vào đỉnh núi lớn nhất trong đó.

- Tái kiến đỉnh núi sinh ta dưỡng ta, ta sắp đi xa, nếu còn sống trở về, ta nhất định sẽ làm cho Thái Huyền bao trùm phía trên cả cổ tinh này, ta sẽ phá vỡ gông xiềng vận mệnh, dùng máu huyết của ta để phấn đấu tranh giành, cuối cùng sẽ trở về!

Hoa Vân Phi nói nhỏ, rồi sau đó thì thào:



- Mặc cho thế gian sỉ nhục ta, ác với ta, phỉ báng ta, một ngày nào đó ta sẽ đập nát hết thảy!

Trong Thái Huyền Môn, trên ngọn Chuyết Phong truyền đến một tiếng thở dài, một thanh âm vang lên bên tai hắn:

- Tìm đạo đi!

Hoa Vân Phi cả kinh, sau đó đột nhiên rút lui, rất nhanh đi xa, nói:

- Không! Ta sẽ tẩy sạch hết thảy, giết hết địch nhân!

Tại Diêu Quang Thánh Địa, trước một cái đỉnh lớn màu đen, một nam nhân tuổi còn trẻ đơn độc, chắp hai tay sau lưng, tóc đen rối tung, nhìn Trung Châu từ xa, đôi mắt sâu sắc, như là đang quan sát ván cờ của thiên hạ.

Long Văn Hắc Kim Đỉnh như sấm rền chớp giật, phát ra từng lũ từng lũ thần uy Cực Đạo, nhưng cũng không thương tổn mảy may tới nam nhân này, duòng như trời sinh đã dung hòa cùng hắn, người khác không thể tới gần nhưng hắn lại ngoại lệ.

Diêu Quang Thánh tử lộ ra một tia cười lạnh nơi khóe miệng, cuối cùng trống rỗng tại chỗ biến mất, ngay sau đó ngồi ngay ngắn trên ngai vàng mà chỉ có Thánh chủ Diêu Quang mới có thể ngồi lên, trong điện vũ rộng lớn như vậy không ai lên tiếng.

Tại Đông Hoang, trong một tòa điện phủ cổ xưa, đây là dùng đầu lâu chư vương mà xây thành, cũng có thánh cốt lót đường lóe ra hào quang bất hủ, đây là Nhân Thế Gian.

Một thanh âm già nua truyền đến, như là ma âm từ Cửu u rót vào đầu óc khiến người ta sợ run:

- Trong điện phủ này thủy chung còn thiếu một thứ, ta nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng mới nhớ tới, duy nhất còn thiếu đầu lâu của Thánh thể!

- Thỉnh Sát Thánh yên tâm, chúng ta nhất định sẽ hái đầu hắn đem đến, không bao giờ để hắn chạy thoát lần nữa, tẩy sạch mối nhục, để sát đạo khí của điện phủ cường thịnh hơn lên!

Gần như là cùng một lúc, trong điện phủ cổ kính của Địa Ngục cũng truyền ra giọng âm trầm của Ma Thần, sát phạt khí quét ngang cổ kim, như biển cát cuộn trào mãnh liệt.

- Lấy sát chứng đạo...

Tại Bắc Vực, trên một ngọn núi cao, Thiên Hoàng tử nhìn về phía Trung Châu xa xa, ánh mắt lành lạnh, cười lạnh liên tục, lẩm bẩm:

- Ta đến đây!

Các bộ vạn tộc Thái cổ, các đại Thánh địa Nhân tộc, ở một ngày này đều chiêng trống rùm beng, cao thủ đồng loạt nhích người, đi về hướng Trung Châu.



Trong thung lũng bên ngoài tổ mạch Trung Châu, đại hắc cẩu nhe răng nói:

- Ngươi một thân một mình muốn động thủ cùng chúng ta ư?


- Huynh trưởng ta không phải có ý đó.


Hỏa Lân Nhi xuất hiện, một mái tóc dài màu thủy lam tung bay, cơ thể nàng trắng như ngọc, giống như một pho tượng ngọc, xinh đẹp không chân thực.


Nàng là con gái duy nhất của cổ Hoàng, huyết mạch cao quý, đã đi rất xa trên đường tu luyện, thực lực bí hiểm. Cũng không biết có bao nhiêu ánh mắt của các bộ Thái cổ nhìn chằm chằm vào nàng. Ngay cả Hồn Thác Đại Thánh cũng đề cập chuyện cầu thân cho huyền tôn. Tinh anh trẻ tuổi các tộc, nhóm Vương giả tiềm lực lớn nhất ai ai cũng muốn kết mối quan hệ thông gia.


- Phải không! Ta nhưng thật ra cảm thấy hắn muốn hoạt động gân cốt cùng chúng ta, ta không ngại đi lên bồi tiếp hắn một phen!


Hầu tử cường thế nói.


- Diệp huynh, Thánh Hoàng tử! Lại gặp mặt!


Hỏa Lân Nhi cười thực mê hoặc người, khóe miệng cong cong, hàm răng trắng như tuyết trong miệng làm nổi bật đôi môi mọng đỏ ướt át, mái tóc màu thủy lam chảy dài lóng lánh như suối nước, phô ra phong thái say lòng người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK