Quách Chân khá chột dạ, bởi vì đối mặt không phải người khác mà là cao nhân Linh Bảo Phái một trong mấy nhánh mạnh nhất đạo giáo. Hắn một kẻ tán tu, lúc nào ra mắt loại trường hợp này, đối với hắn mà nói đây là một đám thần tiên.
Diệp Phàm vỗ vỗ đầu vai hắn nói:
- Không phải là mấy bậc thang sao, ngươi lên đi bốn bậc.
- Vài cái bậc thang? Giọng điệu thật sự quá lớn.
Mấy tên đệ tử trung tâm đứng lên, khóe miệng lộ vẻ cười lạnh. Hắn thật đúng là không thể để mắt hai tên tán tu này, nghe thấy nói vậy càng cảm thấy chói tai.
Hắn thân là đệ tử trung tâm, có đạo hạnh bất phàm, tu vi đạt tới cảnh giới Mệnh Tuyền, không ít đệ tử đều lấy hắn làm đầu, một số người tiến lên nói hùa.
Quách Chân nghiến răng, lấy ra miếng kim loại màu xanh lam, cầm ở trong tay phát ra ánh lam nhu hòa, kiên trì bước tới phía trước, mắt thấy sắp lên bậc thang thử đạo.
- Chậm đã. Chút đạo hạnh cỏn con ấy đã dám lên đạo đài của chưởng giáo chí tôn? Đây là một loại khinh nhờn. Như vậy đi, ngươi trước qua cửa của ta rồi tính.
Tên đệ tử trung tâm này nói, thay đổi chủ ý.
Quách Chân chỉ mở ra Khổ Hải, trong Mệnh Tuyền mới có vài tia tinh khí tràn ra, còn không chính thức bước vào cảnh giới nhỏ thứ hai. Nhưng hắn bị người khing thị như vậy cũng là một loại sỉ nhục, không thể không ứng chiến.
- Ta đến khảo nghiệm ngươi một chút.
Tên đệ tử trung tâm này nói xong, trong Luân Hải bắn ra một cái thần liên, phát ra hào quang rang rọi, chém ngang hông.
Quách Chân chỉ mở ra Khổ Hải viên mãn, thần thông còn chưa hiển hiện, chỉ có thể bị động né tránh, đặc biệt chật vật, ngẫu nhiên dùng miếng kim loại màu xanh lam trong tay chống cự một chút, phát ra một đoàn hào quang.
- Ngươi kém cỏi như vậy, thật sự không được. Bằng loại thủ đoạn này cũng muốn xông lên thềm đá, hai người các ngươi không biết trời cao đất rộng.
Tên đệ tử trung tâm lắc đầu, bộ dạng chỉ điểm vãn bối.
Sắc mặt Quách Chân lúc đỏ lúc trắng, cưỡi hổ khó xuống, mặc dù có miếng kim loại màu xanh lam nơi tay, nhưng tiếp tục như vậy vẫn sễ ôm hận, muốn thu tay lại không có bậc thang để xuống, bị người nhục nhã như vậy rất khó chịu.
Diệp Phàm đứng lên, một đạo tinh khí trong lòng đất rót vào, trong nháy mắt lỗ chân lông Quách Chân thư giãn, tràn ngập thần huy, miếng kim loại trong tay tỏa hào quang rực rỡ, keng một tiếng chặt đứt thần liên.
Vút!
Hắn bước lên trước, miếng kim loại mông màu xanh lam vung lên, một vùng hào quang màu thủy lam bay ra. Tên đệ tử trung tâm này khoảnh khắc bay ngược ra ngoài, rơi xuống mặt đất, giãy giụa vài cái liền ngất đi.
- Sao có thể?
- Cửu sư huynh đều bại, hắn là tu sĩ cảnh giới Mệnh Tuyền, sao có thể không địch lại một người vừa mở Khổ Hải chứ?
Một đám người trố mắt nhìn, khó tin. Đệ tử trung tâm bị hại, mà còn sạch sẽ lưu loát, gần như không có trì hoãn, hôn mê.
Một lão đạo sĩ tiến lên, sờ mạch tên đệ tử trung tâm này nói:
- Cũng không bị thương tổn.
Kết quả này khiến người khó thể chấp nhận, nhất là bốn tên người quen cũ, từng chế nhạo Quách Chân lại càng trợn mắt há hốc mồm, trong lòng bồn chồn, chuyện này có chút không thể tưởng tượng.
- Đó rốt cục là bảo bối gì?
Có người cho rằng là uy lực của miếng kim loại màu xanh lam.
Quách Chân không tự chủ đi tới trước bậc đá, từng bước tiến lên. Mọi người đều kinh ngạc, không thể nghĩ tới hắn thật sự dám lên thiên thê. Mặc dù đánh bại một tên đệ tử trung tâm cũng tuyệt đối không có loại thực lực này.
- Đây không phải quá kiêu ngạo hả. Một tu sĩ Luân Hải Bí Cảnh mà thôi, cũng dám lên đạo đài kia, nghĩ cũng không cần phải nghĩ.
- Hai người này thật sự không biết trời cao đất rộng, chẳng lẽ thật cho rằng có thể sánh vai cùng chưởng giáo chí tôn cổ đại sao?
Rất nhiều người khe khẽ nói nhỏ, căn bản không cho rằng một tên tán tu có thể đi lên, điều này không sự thật.
Nhưng hành động kế tiếp của Quách Chân khiến bọn họ trợn mắt há hốc mồm. Hắn bước liền sáu bước, từng bước chấn động, một lèo bước lên bậc thứ sáu, khiến rất nhiều nhân vật lớp trước kinh sợ.
- Đây là chuyện gì xảy ra?
Mọi người đều ngây dại, phi thường khó hiểu, khiến một đám người chờ xem trò cười suýt nữa cằm xuống đất.
Một số người đang chuẩn bị nói lời châm chọc, lập tức ngậm miệng lại, đồng thời dùng sức nuốt một ngụm nước miếng, hận không thể dụi mắt. Chuyện này không khỏi quá khó tin.
- Chỉ là một tán tu mới mở Khổ Hải mà thôi, bằng vào hắn có thể lên sáu bậc thềm đá?
Tên đệ tử trung tâm thức tỉnh vừa lúc nhìn thấy cảnh này, lại suýt nữa ngất đi. Một nửa là tức giận một nửa kinh sợ. Chuyện này làm hắn sao có thể chịu đựng.
Quách Chân giống như mộng du, hai chân không bị khống chế, lại rút lui, ngay cả hắn đều không hiều vì sao, cảm thấy choáng váng, sau khi tới mặt đất chân bước có vẻ không vững.
Bên kia, Diệp Phàm sớm đã đứng dậy, đi chung quanh khu đạo quan này, thả ra thần thức cường đại rà soát mỗi một tấc đất, tìm tòi đạo ngân thánh hiền thượng cổ để lại
- Ngươi làm sao làm được, là cao nhân phương nào?
Một lão đạo sĩ nhìn chằm chằm Quách Chân.
Đám người trẻ tuổi kia nghe vậy, hai mặt nhìn nhau, tất cả đều kinh ngạc, không còn dám có một tia khính thị, đều nhìn chằm chằm Quách Chân muốn hiểu rõ đầu đuôi.
Nhưng Quách Chân đều không rõ, ngây ra ở đó không biết giải thích thế nào, thất thần hồi lâu nhìn miếng kim loại quang sâu thẳm lại nhìn hai chân.
- Này, ngươi đi lên đạo đài từ lúc nào hả?
Một đám người trẻ tuổi kêu lên, không nghĩ tới Diệp Phàm đi lên đài chưởng giáo chí tôn giảng kính, không biết lúc nào đứng ở nơi đó.
Diệp Phàm đi lại trên mảnh thiên thai này, lần tìm mọi ngóc ngách, cả vùng đạo quan đều nhìn hết một lượt đều không thu hoạch gì, cuối cùng chỉ đạo đài có đạo ngân dao động bởi vậy mà đi lên.
- Ngươi từ bậc thềm phía sau đi lên?
Mười mấy lão nhân đều đứng bật dậy, khiếp sợ vô cùng.
Bên kia cũng có bậc đá, mà đều xây bằng Thanh Ngọc. Đồng dạng cũng có 33 bậc nhưng càng khó lên, bởi vì đó là đường lên trời chuẩn bị cho người trảm đạo.
Ngày nay, nào còn có đại thần thông như vậy? Đám lão sĩ này nhìn thấy cảnh này đều choáng váng, căn bản không tin hết thảy.
Diệp Phàm không để ý đến, đứng trên đạo đài tỏa thần thức cường đại cẩn thận cảm ứng, chỉ trong khoảnh khắc hắn nhìn thấy một đám chữ cổ in trong hư không.
- Đúng rồi. Đây là nơi chưởng giáo chí tôn các đời của bọn họ giảng đạo, đây là dấu ấn đạo năm đó, ấn vào trong đạo đài.
Rất lâu sau Diệp phàm mới gật đầu tự nói, hiểu rõ tình huống. Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, đạo đài này là một báu vật.
- Hắn từ 33 bậc ngọc thạch kia đi lên? Đại biểu thiên vị đăng tiên thành đạo. Bước qua 33 tầng trời, đại thần thông cổ đều không nhất định có thể làm được.
Một đám người trẻ tuổi sau khi rõ tình huống, cảm giác tóc gáy dựng ngược. Điều này không khỏi quá dọa người, rốt cục phải có đạo hạnh sâu bao nhiêu có thể làm được?
Mọi người đều lộ ra vẻ rung động, tán tu trước mắt này rốt cục lai lịch thế nào? Có thể làm được hết thảy điều này, hắn mặt không đổi sắc, giống như lững thững đi dạo trong sân.
Diệp phàm từng bước từ bậc đá bên này đi xuống, tổng cộng bước 33 bước tới mặt đất. Lần này mọi người nhìn rõ ràng, tất cả đều cứng họng nói không ra lời.
Hắn cũng không để ý đến, vòng quanh đạo đài mà đi, nhắm mắt lại, nghe thanh âm của trăm ngàn năm trước, mong bắt giữ đến dấu vết Cửu Bí. Nhưng hắn thật vọng, trong đạo đài tuy rằng in vào rất nhiều pháp quyết, nhưng cũng không có loại bí thuật này.
- Tham kiếm tiền bối.
Một lão đạo tỉnh táo lại trước hết, khom người thi lễ chào hỏi, thần sắc kích động khẩn trương. Ở niên đại này có thể nhìn thấy người đại thần thông, thật là phi thường hiếm thấy, không biết là phúc hay họa.
Những lão đạo sĩ khác cũng nhanh chóng đi lên, đồng loạt thi lễ, trong lòng lo sợ. Một người đại thần thông trẻ tuổi như vậy xuất hiện trước mắt, giống như thần thoại hoang đường.
Cái loại sinh mệnh sức sống này tuyệt đối không phải là giả, không có một chút dáng vẻ già nua, rất khó tưởng tượng hắn làm như thế nào. Là đại tới tuyệt đinh phản lão hoàn đồng hay là bản thân tuổi tác không lớn? Trong lòng mỗi người đều đang đoán.
Dựa theo lẽ thường mà nói, ở thời đại mạt pháp này tuổi trẻ như thế có thành tựu như vậy, giống như muốn chứng thực cưỡi mây phi tiên, rất không sự thật.
Mười mấy lão đạo sĩ có bộ dạng này khiến một đám người trẻ tuổi ngớ ra, không dám thở mạnh, đồng loạt hành đại lễ. Theo suy nghĩ của bọn họ, đây là một vị nhân vật cấp bậc tổ tong.
Quách Chân có chút ngây ra, tán tu một đường đồng hành đột nhiên xa lạ như vậy, lại khiến người ta có cảm giác cao không thể với tới, ngay cả cao nhân Linh Bảo Phái đều khiếp sợ, khiến hắn cảm thấy như ở trong mơ.
Mà bốn người trước kia quen biết với hắn lại càng sắc mặt tái nhợt, thân thể run rẩy. Vài lần nói trào phúng, bọn họ cảm thấy chọc vào tai họa ngập trời.
Đồng thời, trong lòng bọn họ vô cùng hối hận. Lúc trước ở Thái Sơn Diệp Phàm vốn muốn đồng hành cùg bọn họ, kết quả mấy người khinh thường đẩy cho Quách Chân, mất đi một thiện duyên to lớn. Đây nguyên bản là một hồi tạo hóa.
Bốn người hối hận, cáu giận nhưng hiện tại nói gì cũng đã muộn, chỉ có thể nơm nớp lo sợ chờ đợi vận mệnh không biết, sợ Diệp Phàm giáng họa đem tất cả bọn họ đều đập chết sạch.
Mấy người tự nhiên là nghĩ nhiều. Diệp Phàm sao có thể chấp nhặt cùng bọn họ. Lúc này hắn rời khỏi đạo đài, hoàn toàn phục hồi tinh thần, thầy thể nói:
- Các ngươi... Đều đứng lên đi.
Vù!
Đúng lúc này, Tiểu Tùng nắp trong pháp khí không gian của Diệp Phàm thấy không khí hòa hoãn liền hoạt bát nhảy ra, trèo lên cổ tùng trong sân tìm hạt thông.
- Một con sóc màu tím.
- Con sóc nhỏ toàn thân lóe lên hào quang màu tím mà trong suốt, là sung vật của người kia, đại thần thông.
Một đám người đều ngây dại, bất kể là nhân vật đời trước hay là người trẻ tuổi ai cũng rung động, lập tức nghĩ tới tin đồn mấy ngày gần đây, bộ tộc Đại Hạ Long Tước có bốn chỉ lớn, suýt nữa bị một người cắt đứt một chỉ.
Gần đây, các phái Trung Thổ đều nghị luận gây nên một hồi chấn động. Tục truyền Đại Hạ Long Tước chủ mạch có bất tử lão yêu xuất thế, chuyên môn điều tra chuyện này.
Một con sóc nhỏ màu tím linh động, một người thần bí trẻ tuổi, không điểm nào không tương xứng với đặc trung của người đại thần thông kia. Những người này cảm giác một trận choáng váng, quả thật là đại nhân vật đi tới nơi này.
Bọn họ lại hành đại lễ thăm hỏi, làm cho Diệp Phàm có chút không được tự nhiên. Một đám lão đạo sĩ tuổi lớn hơn xa hắn, khi ở Bắc Đẩu tung hoành chưa từng được hưởng đãi ngộ như vậy.
Hắn cho đám người này đứng lên, rồi sau đó lại nói cho Quách Chân vẫn cư xử như cũ, không cần kiêng kị, hắn cũng không phải những hóa thạch sống đã sống rất lâu.
Mọi người vừa nghe, lập tức suy đoán ra. Đây hiển nhiên là một người hiện đại, không phải người đại thần thông cổ đại còn sót lại, có thể có thành tựu này càng thêm khiến người rung động.
Quách Chân chậm rãi thả lỏng, bốn người từng quen biết kia trong lòng một trận thở dài. Bọn họ sâu sắc thể hội được, cơ duyên có khi chỉ là khoảng cách xoay người, cứ như vậy vô duyên bỏ lỡ.
Mười mấy lão đạo nhân nhất trí tiến lên thỉnh cầu Diệp Phàm giảng đạo, vì bọn giải thích nghi hoặc, truyền một ít pháp môn tu luyện. Diệp Phàm bị người trái kêu tiền bối, phải lại tiền bối, nhất là người hai ba trăm tuổi, ngay cả hắn đều cảm thấy không yên. Bởi vậy hắn đi lên đạo đài, nghiêm túc giảng kinh, tại chỗ lấy tài liệu, đem những đạo ngân vừa rồi bắt giữ đến khắc trong hư không, chữ cổ đầy trời, mỗi một chữ đều lóe thần huy.
- Đây chẳng lẽ là “Linh Bảo Xích Thư Ngọc Quyết Diệu Kinh” quyển thứ năm?
So với ghi lại trong mật địa phái ta còn rõ ràng, chân chính không sứt mẻ.
Người của Linh Bảo Phái rung động, trong lòng dâng lên song gió ngập trời, khó thể bình tĩnh.
Diệp Phàm thành thật nói đây là dấu ấn từ trong đạo đài, hết thảy chính là của bọn họ, là chưởng giáo chí tôn cổ đại giảng đạo để lại.
- Xin tiền bối rất định phải di giá tới mật địa phái ta, truyền lại pháp môn đã mất.
Mấy đạo nhân kích động thi lễ.
Diệp Phàm gật đầu, hắn đang có ý này. Địa phương này không có Cửu Bí, hắn đã cẩn thận tìm tòi, có lẽ trong Linh Bảo mật địa thật sự có cũng không biết chừng. Đồng thời hắn muốn thỉnh giáo những người chuyện huyết mạch Yêu thần, lần này bất kể như thế nào đều phải hoàn tonaf làm rõ bí ẩn Bàng Bác thật giả.