- Hỏng rồi!
Đại hắc cẩu lần đầu tiên toát ra tiếng hừ lạnh, nó thật không ngờ đối phương tới nhanh như thế, trước kia không lộ diện, hiển nhiên là vì đang âm thầm bố trí.
- Để lại Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh, ta sẽ không làm khó các ngươi, dù sao ngươi cùng cứu Thần Vương lão tổ.
Khương Xuyên rất binh thản, nhưng có khí thế không thể chống cự.
Hắn một thân áo tím phần phật đứng trên hư không, nhìn xuống Diệp Phàm không nói thêm một câu, tựa như rồng ở vực sâu lúc nào cũng có thể nghịch thiên lao ra.
- Khương Xuyên ngươi đúng là có tiến bộ lớn mà, bây giờ làm bộ dạng duy ta độc tôn, cái gì cũng không để ý.
Khương Nghĩa tiến lên, từng bước lên cao như đạp lên trời.
- Thứ nên thuộc Khương tộc ta, tự nhiên phải tranh giành, nó là kiện Thánh binh thứ hai của Khương tộc ta, không thể để nó rơi vào tay người ngoài.
Khương Xuyên lạnh nhạt nói.
Mỗi người đều cảm nhận được hắn cố chấp, thoạt nhìn hắn rất trẻ tuổi, nhưng bối phận lại cực cao, đối chọi gay gắt với Khương Nghĩa căn bản không nhân nhượng.
- Nó thật là của ngươi ư?
Diệp Phàm đứng giữa không trung, lạnh lùng đối diện.
Lúc này, Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh thu nhỏ lại hóa thành cỡ nắm tay, bị hắn nắm trong tay, vạn tia sáng phủ xuống, trời sinh hợp với đạo, khí thế tự nhiên.
- Ta nói là của Khương tộc, tự nhiên là phải.
Khương Xuyên đáp, nhìn từ trên xuống.
- Ngươi nói phải là phải? Cùng lắm thì ta đánh tan đỉnh này, để cho Vạn Vật Mẫu Khí tản ra thiên địa, ngươi đi tranh cướp với thiên địa đi.
Ngón tay Diệp Phàm không ngừng sáng tối.
Đỉnh này do hắn rèn thành ở trong Luân Hải, trước khi chưa chân chính đan vào hoa văn đại đạo, tự nhiên có thể dùng bí pháp phán giải, hắn chuẩn bị đánh tan vào thiên địa.
- Ngươi dám...
Ở xa xa, mấy người Khương Dật Thần đều quát lên, nhưng thật sự lo lắng.
- Nếu ngươi dám đánh tan đinh kia, ta sẽ khiến ngươi hình thần hủy diệt.
Thần sắc Khương Xuyên phát lạnh nhìn xuống Diệp Phàm phía dưới, sát niệm
vô hình bắt đầu sôi trào.
- Vậy thì ngọc đá cùng vỡ thôi.
Diệp Phàm cười lạnh nói.
Kỳ thật, trong lòng hắn đang tìm đường lui, nắm giữ bí quyết chữ Hành, tự nhiên có thể tránh khỏi bố cục nguy hiểm, kiêng kỵ duy nhất là nơi này ở trong Khương tộc, muốn xông ra thì sẽ rất phiền phức.
- Ngươi dám...
Khương Xuyên hét lớn, rất sợ Diệp Phàm đánh vỡ đỉnh, tán đi Vạn Vật Mẫu Khí, vung ra một bàn tay lớn chém tới trước.
- Lão thập tam ngươi thật đúng là ngày càng có bản lĩnh, uy phong với tiểu bối thì tính là cái gì, để ta thử trọng lượng của ngươi.
Khương Nghĩa lớn tiếng nói.
Ầm!
Cánh tay phải của hắn sáng lên, khí xanh tràn ra, cả cánh tay chấn động ấn lên không trung, đụng vào bàn tay lớn của Khương Xuyên phát ra một tiếng trầm muộn.
- Chúng ta lui trước, lách qua một góc trận văn Hằng Vũ Đại đế, đi chỗ khác vượt qua hư không.
Lý Hắc Thủy nói.
Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh đã tới tay, không cần phải tiếp tục dừng lại, bằng không sẽ ngày càng nguy hiểm, phải sớm phá vây ra.
- Đình Đình đi theo chúng ta.
Diệp Phàm lên tiếng, không muốn để cho nàng tiếp tục ở lại.
- Gia gia còn ở nơi này mà.
Trong lòng Đình Đình còn có băn khoăn.
- Tiểu tỷ tỷ đi theo chúng ta đi.
Bé con ngẩng đầu, lác cánh tay Đình Đình.
- Bọn họ không dám làm gì Khương lão bá, kỳ thật Đình Đình ở lại cũng không sao, không ai dám khi dễ nàng.
Khương Hoài Nhân nói.
Diệp Phàm muốn dẫn nàng đi, tự nhiên không phải lo lắng tình cảnh của nàng, mà là muốn dùng Bất Tử Thần Dược trị liệu hoàn toàn thân thể Thái Âm của nàng.
Nhưng mà một vị đại năng tuyệt đỉnh đã sớm tập trung bọn họ, gia gia của Khương Dật Thần, ánh mắt Khương Duệ bắn ra hai tia vàng, nhìn chằm chằm mỗi một hành động của bọn họ.
- Lục ca, huynh thật sự muốn làm vậy?
Cửu gia tổ tiên Khương gia chặn tầm mắt của hắn.
- Lão cửu, ngươi làm thế cùng vô dụng, Để vãn tổ tiên đã bày ra, bọn họ không đi được, bất cứ người nào cũng có thể giam cầm nơi này.
Khương Duệ lắc đầu.
- Không ai trong các ngươi được đi!
Khương Dật Thần gào thét.
- Má nó, vừa rồi không tát vỡ miệng ngươi, ngươi còn không biết nhớ kỹ?
Khương Hoài Nhân nói.
- Ngươi...
Khương Dật Thần không ngừng biến sắc, nhưng không dám nói ra một câu khó nghe, hắn quả thật bị đại cường đạo kia hù dọa sợ, tát hắn một cái ngây ngẩn, đến cả gia gia của hắn cũng không cản được.
Tuy rằng thập tam gia gia Khương tộc cũng rất cố chấp, nhưng mà ngay cả thật sự bắt được vị tổ tông đại cường đạo này thì cũng không dám làm gì hắn, cũng chỉ có thể thả đi.
- Ngươi cái gì ngươi, phải gọi tiểu thúc, đồ không biết lớn nhỏ.
Khương Hoài Nhân mắng to.
Khương Dật Thần chưa từng nghẹn khuất như lúc này, đã bị tổ tôn tát một cái còn không thể cãi lại, hắn tức giận muốn đập đầu.
Người trung niên tóc hoa râm là đại bá của Khương Dật Thần, mời đến mấy lão già tiếp tục chủ trì trận văn Hằng Vù Đại đế, ngăn cản đoàn người Diệp Phàm chạy đi.
Đại hắc cẩu nổi điên, mắng:
- Con bà nó, năm đó khi bổn hoàng tung hoành thiên hạ, có ai dám chặn đường ta, hôm nay cho các ngươi kiến thức một chút thủ đoạn của ta.
Hắc Hoàng đứng thẳng lên, đôi móng vuốt còn linh hoạt hơn tay người khác lung tung giữa không trung, mồ hôi trên trán toát như suối, dường như có vẻ quá sức.
Tạo nghệ đạo văn của nó cực kỳ tuyệt diệu, khó có người địch nổi, vậy mà vẫn cố sức như thế, có thể thấy được thần vãn đang khác đáng sợ cờ nào.
Ầm!
Chỉ khoảng nửa khác, khí sát phạt lao lên trời như một còn giao long to lớn, đập nát bầu trời, khí tức hung thần đâm sâu vào tâm hồn, sát ý tràn ngập thiên địa động trời động đất.
Mọi người đều bị kinh động, đây là một tòa sát trận, tuy rằng chỉ là một góc, nhưng tựa như có thể hủy diệt thế giới, sát phạt thấu xương xé nát thần hồn.
- Đó là một góc sát trận Đại đế viễn cổ.
Ở xa xa, hai mắt Khương Duệ bắn ra hai tia sáng vàng chói mắt, tinh khí cả người như thác lũ bắn ra ngoài cơ thể, tinh khí thần của hắn đều thực chất hóa.
Không ít người kinh hô ra tiếng, cảm thấy hết sức bất ngờ, con chó kia có lai lịch gì, có thể nắm giữ được hai loại trận văn Đại đế khác nhau, điều này đúng là quá dọa người mà.
Vô Thủy sát trận!
Đại hắc cẩu vội vàng chỉ có thể bố trí một góc nhô, hoàn toàn sao chép theo mẫu, bày biện ra một góc nhỏ trong tàn đồ của nó cất giấu.
Dù vậy, cùng vẫn sấm sét cuồn cuộn, khí sát phạt ngập trời, tựa như sát chủ cái thế giáng xuống.
Đại hắc cẩu sắp hư thoát, mệt không thở nổi bò lên kỳ bàn trận văn, gào thét nói:
- Con bà nó, có bản lĩnh thì các ngươi ngăn cản thử xem!
- Các vị tổ gia gia, các ngài phải nghĩ cách, không thể thả bọn họ chạy đi.
Trung niên tóc hoa râm nhíu mày.
- Chơi trận văn với ta, các ngươi còn non lam, có bản lành thì nghĩ ra cách đi, phá giải sát trận đệ nhất thiên hạ này.
Đại hắc cẩu uống một ngụm thần tuyền, rốt cuộc phục hồi lại.
- Thật sự có thể vượt qua hư không?
Lý Hắc Thủy hỏi.
- Lúc nào cùng được, trận văn của hai vị Đại đế đều xuất hiện, ai mà cản nổi?
Đại hắc cẩu cũng rất ngạo mạn.
- Chết tiệt, các ngươi không đi được, mời sát trận tổ tiên ra đây, đè chết bọn chúng.
Khương Dật Thần đưa ra chủ ý, nhưng bị một lão già hung hăng trừng mắt.
- Thần Vương có đại án với ta, ta sẽ không quên, ngày sau chắc chán báo đáp.
Diệp Phàm truyền âm, sau đó quét về phía một số người, nói:
- Chỉ là, nếu có kẻ muốn hại ta, ta không thể không đánh trả.
- Ngươi không cần đắc ý, chưa chắc ngươi có thể rời đi được.
Khương Dật Thần oán hận trừng hắn.
- Khương Dật Thần, tốt nhất là ngươi thành thật ở trong Khương tộc, bằng không thì chỉ cần ngươi đi ra ngoài, bị ta bắt được thì sẽ tim một cái hầm cầu trấn áp ngươi một ngàn năm!
Diệp Phàm mắng to.
- Ngao ngạo, ta thích ý này!
Đại hắc cẩu gào thét.
Đám người Lý Hắc Thủy cùng cười phá lên, tất cả đều trào phúng nói chỉ cần Khương Dật Thần lộ mặt là chắc chán bát lấy hắn.
- Ngươi chờ đó!
Khương Dật Thần nổi điên, nhìn chằm chằm bọn họ.
Diệp Phàm còn rất nghiêm túc, nói:
- Lời ta nói không phải dọa suông, ngươi tự lo cho mình đi.
-Ngươi... Tốt,tốt,tốt!
Thần sắc Khương Dật Thần cùng người trung niên tóc hoa râm đều âm lãnh...
Lúc này, đại chiến giữa Khương Nghĩa cùng Khương Xuyên đến hồi gay cấn, sắp phán ra tháng thua, ở xa xa truyền tới tiếng nói già nua:
- Vốn là cùng một cội sinh ra, cần gì phải thế?
Rất nhiều người biến sắc, lão tổ tông Khương gia đã tới, đó là một vị hóa thạch sắp tọa hóa, bối phận cao tới dọa người.
- Các ngươi còn không dừng tay.
Tiếng nói già nua quát.
Khương Nghĩa cùng Khương Xuyên đều dừng lại, dường như rất tôn kính lão nhân này, không muốn làm ngài ấy nổi giận.
- Trả lại Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh cho người ta, đưa bọn họ rời đi. Đinh Đình cháu gái ngoan, về sau đi theo bên cạnh ta.
Hoá thạch Khương gia tuyên bố mệnh lệnh như thế.
Từ ý nghĩa nào đó, lời hắn nói còn hữu dụng hơn cả Thánh Chủ, không ai không dám nghe theo.
- Lão tổ tông, con muốn dẫn Đình Đình đi vài ngày trước, sau đó sẽ đưa đến bên ngài.
Khương Nghĩa đột nhiên lên tiếng, bởi vì hắn nghe được cháu của mình truyền âm muốn rời khỏi đây lấy thần dược ưị liệu thân thể Thái Âm.
- Được.
Hoá thạch kia không xuất hiện, chỉ có tiếng nói truyền ra.
-Đi!
Đại hắc cẩu cùng nhút nhát, không muốn ở nơi này lâu, Khương gia từng xuất hiện Đại đế, khẳng định còn có trận văn khoáng thể khác, hắn sợ tên hóa thạch kia lại đi ra chơi.
Xoạt!
Trận văn Đại đế tổn hại tắt ngấm, ánh sáng lóe lên, bọn họ biến mất tại chỗ. Trước khi đi, truyền ra một tiếng nói non nớt tràn ngập lo lắng.
- Chó nhỏ này, ngươi sẽ không đưa chúng ta đi lạc chứ.
- Yên tâm...
Khi lời đại hắc cẩu truyền ra, đã ở xa không biết bao nhiêu vạn dặm.
Ánh sáng lóe lên, bọn họ xuất hiện ở một mảnh đại thảo nguyên bao la, mặt trời đỏ chói, sói hoang tru dài, một mảnh hoang vắng đơn độc.
- Không phải là chúng ta đi tới Bắc Nguyên chứ?
Trong lòng mấy người bồn chồn, đã sớm lĩnh giáo con chó này không thể dựa vào được.
Đại hắc cẩu chột dạ, nói:
- Không trùng hợp như vậy chứ.
Cuối cùng, bọn họ xác định vị trí là đi tới biên giới Bắc Vực, chi thiếu chút nữa là tiến vào Bắc Nguyên.
- Con chó chết bầm, không cho ngươi chơi kỳ bàn trận văn bậy bạ nữa, khác một bộ trận đồ trở về, bằng không đánh chết ta cũng không theo ngươi.
Khi bọn họ trở lại một mảnh ốc đảo ở Bắc Vực, lúc này mới thở ra một hơi.
Diệp Phàm lấy ra mấy loại Thánh quả đưa cho Đình Đình, lại cho nàng một lọ thần tuyền, cuối cùng lại đặt Long Vãn Hắc Kim Thánh Linh Kiếm vào tay nàng xem như quà tặng.
- Ca ca...
- Đi thôi, thân thể Thái Âm sau này sẽ làm muội tăng mạnh nguyên lực, mà không còn là trói buộc nữa.
Diệp Phàm mỉm cười.
Cuối cùng, Khương Nghĩa dẫn Đình Đình đi, cô nàng bước ngán bước dài, lưu luyến không rời, lệ rơi bước đi.
- Tiểu tỷ tỷ, bảo trọng nha.
Bé con đứng trên tảng đá lớn, vung vây cánh tay nhỏ bé.
Sự kiện Dao Trì sắp bắt đầu, phong vân Bắc Vực bắt đầu sôi động, không biết đã có bao nhiêu người tới đây.
Mấy thế gia Nguyên Thuật cổ, bao gồm Nguyên Vương nhất mạch lánh đời nhiều năm cùng bị mời ra, được người Dao Trì đón vào tịnh thổ, rõ ràng mấy khối Thạch Vương cổ có quan hệ rất lớn.
Diệp Phàm ở xa mấy trăm dặm cùng bị người Dao Trì tim tới, mời hắn nhất định phải đi một chuyến tiến vào Dao Trì.
Mấy ngày, một tin tức khác truyền ra, Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh trở về tay Diệp Phàm, truyền ra dẫn đến một trận chấn động, ánh mắt nhiều người đều đỏ lên.
- Tiểu tử, cơ hội của ngươi tới rồi.
Đại hắc cẩu cười hắc hắc nói.
- Cơ hội gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Tự nhiên là địch với cả thế gian, giết khắp chư vương.
- Nhất định là đám người Khương Dật Thần truyền ra, chúng ta bắt được hắn, trấn áp dưới hầm cầu một ngàn năm.
Lý Hắc Thủy nói.
- Phải bắt được hắn.
Liễu Khấu gật đầu.
Đồng thời, Liên minh sát thánh trồi lên mặt nước, ẩn hiện trong các Thánh tử, một trận bão táp sắp ập tới.
"Thời đại là địch với thế gian thật sự phải tới sao?"
Diệp Phàm cảm nhận được áp lực nặng nề, chỉ là trong mắt hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, trong lòng sôi trào chiến ý...