Một người như vậy chấn nhiếp thế gian tới mức nào? Có thể nói là một bộ sách sử còn sống, rốt cuộc sống trên thế gian đã bao nhiêu năm? Quả thực khó có thể tin được, quá mức nghịch thiên.
Đây không phải phong ấn ở trong Thần Nguyên, mà là chí cường giả Thần tộc vẫn còn sống.
Thanh Đế đã tọa hóa ở hơn một vạn năm trước, mà lão nhân này lại từng triều bái, như vậy tính tới hiện tại ít nhất cũng có vạn năm tuổi trở lên, quả thực rất khủng bố.
Mà hiển nhiên ở thời điếm đó, người bình thường không thể nhìn thấy Thanh Đế, tất nhiên phải có thân phận cực cao, tu vi siêu phàm nhập thánh mới được, điều này cần phải có tích lũy năm tháng nhất định.
Đây mới đúng là chân chính hóa đá sắp chầu trời!
- Yêu đế phong thái vô thượng, bễ nghễ muôn đời, ngạo thị thiên hạ, cái loại oai hùng này đến nay nghĩ đến đều khiến người ta sợ run!
Lão tổ Thần tộc thở dài, trên mặt xuất hiện vẻ hồi tưởng lại, lão rơi vào trong ký ức.
- Thế nhưng, dù chí tôn có vĩ đại mấy đi nữa cũng có một ngày già đi!
Lão nhân nhẹ nhàng lắc lắc đầu, Yêu đế vô thượng chấn động bát hoang vũ trụ, nhưng chung quy cũng không thể thành tiên.
Mọi người há miệng thở dốc, muốn nói cái gì lại không thể nói ra, năm tháng đã chôn vùi quá nhiều rồi!
Lão tộc trưởng Thần tộc này cũng không phải phong ấn trong Thần Nguyên sống lại. Trên thực tế nhiều năm qua lão luôn luôn tu luyện, vì vậy đạo hạnh thủy chung tăng trưởng, muốn đột phá gông cùm xiềng xích cho chính mình thăng hoa.
Thế nhưng, lão quá già rồi, Tiên Thai mục nát sắp nổ tung, không thể “cá vượt Vũ môn hóa thành rồng”, không thể tiến hành lột xác chung cực cuối cùng.
Nửa thân mình lão nhân hóa đá, chính là noi theo chí tôn cổ đại gây nên, đây là một loại pháp trường sinh kéo dài sinh mệnh, Thánh Linh có thể từ thân thể đá hóa thành máu thịt, còn lão nhân lại đi ngược chiều, làm cho cơ thể và Tiên Thai sinh cơ ngủ đông, trầm miên, tiêu hao sinh mệnh giàm xuống tới điếm mức thấp nhất.
Mà trong quá trình này, lão nhân chỉ bảo trì ý niệm bất diệt, tiến hành ngộ đạo, vắt óc suy nghĩ cách thăng hoa, hết thảy tình cảm suy nghĩ... khác đều đông cứng lại, sẽ không tiến hành.
Đương nhiên điều này cũng có liên quan với lão từng dùng Thần Đan, bằng không không thể tiến hành ngủ say và sống qua năm tháng dài lâu như vậy.
Nhưng chỗ hỏng như thế này cũng là rõ ràng, đã hỏng nửa thân mình, ngộ đạo cũng không có tiến triển đột phá, mà bản thân thì gần như bị tàn phế.
Dựa theo như lời lão tộc trưởng Thần tộc, cấm địa Sinh Mệnh bất đồng có pháp môn trường sinh không giống nhau, không phải chân chính thành tiên, nhưng lại có thể có công hiệu làm chậm lại tuổi già.
Đương nhiên, chính yếu vẫn là phải tự chém bỏ cảnh giới Đại đế, sau đó tự phong ấn, khi tất yếu thức tỉnh mới dùng những pháp môn này kéo dài sinh mệnh.
Mà lão nhân thì cần ngộ đạo, bảo trì thanh tỉnh, vì vậy không dùng tiên nguyên phong ấn bản thân mình.
Như vậy từ cổ đại còn sống đến bây giờ, thật sự là có điếm dọa người, hù người sửng sốt.
Nên biết rằng, một đời Thánh thể đại thành cũng chỉ là hơn một vạn tuổi mà thôi!
- Vì cái gì, Thanh Đế chưa từng tiêu vong hay sao? Đây chẳng lẽ là hắn chuyển sang kiếp khác?
Rốt cục, lão tộc trưởng Thần tộc bình phục cảm xúc, thỉnh cầu Diệp Phàm cho lão xem cây Thanh Liên.
Khi lão run run tiếp nhận cây Hỗn Độn Thanh Liên, thần sắc khiếp sợ, hai tay không ngừng run rẩy. Nghĩ tới Đại đế Yêu tộc cái thế, hơn một vạn năm trước lão có cảm giác áp lực mênh mông như tinh không đè xuống, không kiềm nổi muốn quỳ xuống thần phục.
- Thanh Đế... là Thanh Đế! Đại đế vô thượng chân chính, loại khí tức này giống nhau y hệt!
Lão tộc trưởng Thần tộc con ngươi thực khiếp người, chùm tia sáng xé toạt hư không kia, nhìn chằm chằm vào cây Thanh Liên không ngừng quan sát.
Lão có điều không rõ, như thế nào lại cùng mạch cùng nguyên cùng thể, liền hỏi Diệp Phàm ẩn nghĩa trong đó.
Diệp Phàm cũng không giấu giếm, tất cả đều ăn ngay nói thật, bởi vì hắn cũng
muốn biết sao lại thế này, muốn hiểu rõ.
- Chẳng lẽ nói, Thanh Đế chưa chết. Thật sự sống lại?
Lão tộc trưởng Thần tộc cảm giác cây Thanh Liên trong tay vô cùng khó hiếu, trên mặt đầy vẻ sợ hãi.
Chuyện này nếu đúng là thật, nếu bị Yêu đế biết được là bọn họ mưu đồ gây rối, phát sinh hiếu lầm, có thể sẽ dẫn tới đại họa diệt tộc. Thần tộc đích xác cường hãn vượt qua các tộc, nhưng ở trong mắt một vị Đại đế chân chính thì cũng không là gì.
Ngay cả pháp trận vô thượng của Thần chủ đều không hủy được cây Thanh Liên nho nhỏ này, lão tin tưởng thế gian này nếu chí tôn không ra mặt, không có bất kỳ một loại lực lượng nào có thể đả thương được nó.
Lão tộc trưởng Thần tộc trước nay luôn cảm thấy năm đó Thanh Đế tọa hóa có điếm kỳ quái, từng có một đoạn thời gian lão cho rằng hắn còn sống trên đời, chưa từng mất đi. Dù sao hắn chính là người thành Để duy nhất sau thời hoang cổ đó. Vả lại, tính ra khoảng cách con đường thành tiên mở ra chỉ còn lại có một vạn năm, Yêu đế sao có thể không tính ra được? Có lẽ sẽ có thủ đoạn nghịch thiên để sống được đến kiếp này.
Những điều suy đoán này vừa nói ra, làm cho đám người Diệp Phàm, Hắc Hoàng cũng đều chấn động mãnh liệt, bọn họ cũng từng có suy đoán cùng loại: Thanh Đế là ai chứ, có thể nào không tính ra được?
Nhất là mất đi thời gian quá gần, cho dù có chết cũng có thể nửa chết nửa sống kiên tri tiếp tục để xem đến tột cùng thế nào mới đúng.
- Sống lại, Thanh Đế ở trên tay chúng ta à?!
Mọi người cùng nhau nhìn chằm chằm vào cây Thanh Liên này, đáng tiếc nó không có mảy may dao động thần thức, thăm dò trong thân cây Thanh Liên cũng không thu hoạch được gì.
- Thanh Đế có lẽ sẽ không dễ dàng chết như vậy, nhưng cũng không khẳng định chính là cây Thanh Liên này!
Diệp Phàm nói.
Đều nói Thanh Đế là cắm rễ trên miếng đồng xanh sinh ra, như vậy máu của hắn lại lần nữa dính trên miếng đồng xanh, từ đó hóa hình ra một gốc cây Thanh Liên nhỏ cũng không phải không có khả năng.
Khó bề phân biệt, Thanh Đế khi còn sống đến sau khi chết đều là câu đố không nói rõ!
Cuối cùng, Diệp Phàm luận đạo với lão tộc trưởng Thần tộc cùng cấp, nói chuyện rất nhiều về vấn đề tu luyện, thuận tiện cũng đề cập tới cường giả ngày nay.
- Đế chủ Thần Đình là rất mạnh, gần như thành đạo. Tuỵ nhiên hắn hơn phân nửa khó có thể bước ra một bước kia, nếu có thể làm được hắn sớm đã thành công, sẽ không khô tọa mấy trăm năm!
Lão tổ Thần tộc nói.
- Nhưng mặc dù như vậy cũng không có người nào có thể chế phục hắn, chỉ kém nửa bước thành tựu Để, có mấy người có thể chinh phạt? Diệp tử tối thiểu phải đạt tới Thánh thể đại thành mới được, còn phải chờ một đoạn thời gian nữa!
Lý Hắc Thủy lộ ra vẻ lo âu nói.
- Cũng không phải tuyệt đối không có, năm đó Chuẩn đế Kim Ô tộc, là một trong mấy người ta đã gặp đáng sợ nhất, ngày nay hẳn là có thể dùng lực chiến với hắn. Ta nghĩ hắn không nên vô thanh vô tức chết đi mới đúng, nhưng nhiều năm như vậy cũng không có động tĩnh, khiến người ta có điếm nhìn không thấu, nói không tốt không biết hắn còn sống trên đời hay không?
Đám người Hắc Hoàng, Bàng Bác nhức đầu một trận, Chuẩn đế Kim Ô tộc cùng bọn họ tuyệt đối sẽ không có thiện ý, nếu thật sự có một người như vậy chú định sẽ trở thành địch nhân, còn không bằng không có.
- Vũ trụ mênh mông, kỳ nhân dị sĩ xuất hiện lớp lớp, chỉ cần không thành đạo là Đế, ai cũng không dám nói chính mình là cao thủ đệ nhất dưới tinh không!
Cuối cùng, dĩ nhiên là nói đến cấm địa Sinh Mệnh, lão tộc trưởng Thần tộc cũng than thở nhìn không thấu, không thể biết trước tương lai, những địa phương đó không ai có thể bình định được.
- Trên thế gian này, ngoại trừ chí cường giả sắp thành đạo có thể nhìn thấy nghe được, cũng còn có một vài tổ chức cổ xưa không thể không nhấc tới, có lẽ sẽ còn khùng bố hơn!
Lão tộc trưởng Thần tộc có ý tốt nhắc nhở.
Bởi vì, lão đã xem những người này làm như lực lượng có thể trợ giúp lẫn nhau với Thần tộc. Thông qua mối dây liên hệ Cơ Thành Đạo kia, song phương có thể cuối cùng đi đến với nhau.
Trong cơ thể Cơ Thành Đạo có chảy xuôi Thần huyết tinh thuần nhất, mặc kệ hắn có thừa nhận hay không, hắn là một thành viên trong Thần tộc, thậm chí có thể bồi dưỡng trở thành Thần chủ.
- Còn có tổ chức nào?
- Địa phủ không cần phải nói, tổ chức Thần là hậu duệ của thành viên Thiên Đình, bảo lưu lại rất nhiều thủ đoạn đáng sợ, nội tình thâm hậu!
Lão tổ Thần tộc liền điếm thẳng ra hai tổ chức đối lập cổ xưa này.
Mọi người gật đầu, tỏ vẻ biết.
- Ngoài ra, còn có một di tộc cổ xưa các ngươi có thể không biết, hoặc là xem nhẹ!
Lão tộc trưởng nhắc nhở.
- Còn nữa ư?
- Không sai! Là Côn Lôn di tộc, nơi đó từng treo một cái Tiên Chung. Cũng chính là Đế Tôn, đổi lại những người khác có thể đánh hạ Côn Lôn tiên mạch sao? Căn bản không có khả năng, những người đó quá mức cường đại!
Mọi người nghe nói đều hít ngược một hơi khí lạnh, nhớ tới những bí văn kia, kiếp này đích xác có hậu duệ của Côn Lôn di tộc xuất hiện, từng nắm giữ Nhân Hoàng Ấn không trọn vẹn, mà đó chỉ là một góc mà thôi.
Diệp Phàm bọn họ đi xuống ngọn núi cụt, trong Thần động hỗn độn mãnh liệt, lão tộc trưởng trầm tư, lẩm bẩm:
- Tổ chức của thời đại Hoang Tháp hẳn là tiêu vong rồi chứ...
- Mau thân! Con đến đây!
Trên đường đi ra phía sau núi, Cơ Thành Đạo kêu to, nước mắt tuôn rơi. Từ biệt chính là hơn ba trăm năm, ở thời điếm đó hắn mới biết chuyện không bao nhiêu, mà đã thật đau khổ khi sinh lỵ tử biệt. Ở thời điếm đó hắn nằm trên mặt đất khóc lớn, cầu xin người khán hộ Thần tộc, kết quả hoàn toàn vô dụng.
Đây là một khoảnh thế giới hoa thơm cỏ lạ chim hót líu lo, chỉ có mấy gian nhà tranh rất đơn giản, sống với tự nhiên.
Ở trước một cái bàn, một nữ nhân xinh đẹp đang vẽ tranh, từng bức tranh, từng cảnh vẽ rất sinh động, kể lại một câu chuyện xưa: có một nam nhân oai hùng, toàn thân đẫm máu vẫn quật cường không chịu cúi đầu, lưng đeo một đứa trẻ quanh quẩn một chỗ ở bên ngoài Thần tộc, không chịu rời đi.
Vẽ tranh tới đây, nữ nhân rơi lệ, chuyện cũ động tới mối thương tâm.
Người thủ hộ mở ra đại trận, cảnh vật, thanh âm ở bên ngoài lập tức truyền vào.
- Nương!
Cơ Thành Đạo kêu to, liếc mắt một cái nhận ra đó chính là mẫu thân mình.
Sân Nguyệt thoắt ngẩng đầu, cây bút trong tay rơi xuống đất, cả người đều ngây dại, nàng cảm nhận được khí tức quen thuộc, sau đó trong nháy mắt nàng biết đó là đứa con của mình, là Tiểu Thành Đạo năm đó. Lệ nóng lập tức chảy dọc theo hai má, một tiếng “hài tử” nói ra sau hơn ba trăm năm thê lương và chua xót.
Mau tử gặp lại nhận nhau, mấy người Diệp Phàm đều không có đi tới.
Màn đêm buông xuống, truyền đến mấy tiếng kêu gào đau đớn: mấy vị nguyên lão Thần tộc bị tập kích, chỉ trong một đêm đều biến thành đầu heo, mông lại gần như bị đá nát.
Khi đoàn người Diệp Phàm bọn họ cùng với Sân Nguyệt rời đi, mới truyền ra vài tiếng gào thét phẫn nộ. Mấy vị nguyên lão bị phong ấn lúc này mới phá giải. Đêm trước bọn họ bị Hắc Hoàng chế ngự, lưu lại cho Cơ Thành Đạo xả hết giận.
Tiểu tử kia không hề khách sáo, đấm đá một trận điên cuồng. Sau khi xong việc tất cả mấy người đều bị phong ấn lại.
Trong Thần tộc đương nhiên có người biết, tối thiểu lão tộc trưởng cùng với mấy người khác có thể nhìn thấy rõ toàn bộ, nhưng đều mở một con mắt nhắm một con mắt không để ý tới.
Năm tháng vội vàng trôi qua, lại trôi qua mười năm, trong vũ trụ các tộc phồn vinh hưng thịnh, thời kỳ thịnh thế hoàng kim phát triển tới điếm cực hạn, không ít cao thủ mới ồ ạt xuất hiện.
Mà cũng chính trong một năm này, truyền đến tin tức ở một nơi dị thường thần bí, người ngoài khó có thể tìm tới, được cho là chiến trường cổ ở một vũ trụ khác, Thánh Hoàng tử thắng thảm đối thủ bị trọng thương, cần cứu viện.
- Hầu ca tuy rằng thắng, nhưng có thể có đối đầu sẽ thừa dịp huynh ấy bệnh lấy tính mạng huynh ấy. Hầu ca sai người gian nan mang về tin tức!
- Thánh Hoàng tử bị thương nặng, ngay cả tính cách cương liệt như hắn mà chỉ có thể lựa chọn ẩn nhẫn ngủ đông, nói rõ hắn suy yếu tới cực điểm, thương thể rất nghiêm trọng, cần phải hoả tốc đi trợ giúp mau!
Mọi người Thiên Đình nhận được tin tức, sau đó Diệp Phàm, Hắc Hoàng, Bàng Bác quyết định lập tức nhích người, một hồi đại chiến mới tiến đến, có lẽ chiến dịch này qua đi, hết thảy đều sẽ không trì hoãn nữa, tranh hùng trên Đế lộ cũng nên kết thúc.