Mục lục
Già Thiên - tác giả Thần Đồng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Kết hạ đại nhân quả cùng Độc Nhân...” Diệp Phàm cảm thấy nhức đầu, vị Đại đế này quá mức dọa người, không ai không nơm nớp lo sợ.

Độc Nhân Đại đế ngạo nghễ dọc ngang thời thái cổ, lúc tuổi già khai sáng ra Bất DiệtThiên công, dựa vào đó hoá sinh ra thần thai, trút bỏ thân thể cũ tế luyện thành Thánh binh Cực Đạo.

“Thượng cổ Thôn Thiên Ma Quán uy lực vô cùng, tương truyền nếu như để nó sống lại, cũng giống như Thôn Thiên Đại đế sống lại ở thế gian.

Cả đời Độc Nhân để cho thiên hạ cảm thấy là nhân vật khủng bố đệ nhất thế gian, chân đạp lên thi cốt của chư vương đi tới, Thôn Thiên Ma uy cái thế!

Lúc tuổi già hắn khai sáng ra Bất Diệt Thiên công, nhưng không ai biết được uy lực có cường đại bao nhiêu, bởi vì khi đó sớm đã đứng trên thiên hạ, trên đời không có kẻ địch nào chịu được một chiêu.

“Từ xưa đến nay, nếu luận về thần bí của cổ kinh, tự nhiên thuộc về Bất Diệt Thiên công, không ai biết được tiên uy của nó đến tột cùng như thế nào!”

Tuy nhiên, mọi người phỏng đoán, nhất định là cái nắp quán vang dội cổ kim, dù sao đó là công pháp của một vị Đại đế cái thế lúc tuổi già mới khai sáng, khẳng định vượt qua cổ kinh trước kia.

“Dựa vào đó lại sống thêm một đời, xóa bỏ danh hiệu Thôn Thiên, đây là lúc hắn dùng Bất Diệt Thiên Công tế luyện ra kiện vũ khí Cực Đạo thứ hai!”

Rất nhiều người trong lòng đều rung động, hắn nhưng lại muốn tế ra hai thanh Thánh binh, đây là người bình thường nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

“Thời điểm hắn là Thôn Thiên Đại đế, đi khắp Đông Hoang, Trung Châu rộng lớn như vậy cũng không có tìm được tiên tài, cuối cùng dùng chính Đế thân vô thượng của mình tế luyện.”

“Hắn hoá sinh ra thần thai, chặt đứt quá khứ, rốt cục thì tìm được nguyên căn Vạn Vật Mẫu Khí, loại này có thể nói là thánh vật nghịch thiên!”

“Độc Nhân Đại đế, khẳng định là muốn tạo ra một kiện Thánh binh vô thượng, bởi vì chậm chạp cũng không động thủ, lúc này mới lưu lại mẫu khí.”

Tất cả mọi người trong Thiên Cung đều nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, ánh mắt gần như có thể giết người, thánh vật của Đại đế cái thế vang dội cổ kim tìm thấy, nhưng lại ở trong tay hắn.

Trong điện rơi vào cảnh ồn ào ầm ĩ, bất kể là một thế hệ trẻ tuổi ở ngay cửa, hay là hùng chủ có tư cách ngồi bên trong, ai nấy vừa ganh tị vừa cực kỳ hâm mộ.

- Thì ra là Đại đế viễn cổ lưu lại, bằng không một tên tu sĩ nho nhỏ như thế nào có thể tìm ra được.

- Dĩ nhiên là tiên trân của Độc Nhân, trách không được, bằng không loại thánh vật thuộc về Đại đế này như thế nào có thể bị thường nhân tìm được.

Nguyên căn Vạn Vật Mẫu Khí là duy nhất trong thiên địa, không có khả năng lại có phần thứ hai, cũng chỉ có Độc Nhân mới có thể nghịch thiên đoạt được vào tay.

Tất cả đều đang phỏng đoán, khẳng định là hắn muốn tạo ra một thanh Thánh binh chung cực, đáng tiếc chung quy là không thể hoàn thành.

- Đây chính là một nhân quả bằng trời, ngươi chiếm được cơ duyên lớn lao như vậy...

Nam Cung Chính lắc đầu.

Diệp Phàm cảm thấy lo sợ trong lòng, không nghĩ tới đoạt thánh vật của Độc Nhân, hắn cùng với vị Đại đế này thật đúng là nhân quả không nhỏ, ngay cả Bất Tử Dược của lão cũng thiếu chút nữa bắt được.

“Hắn cùng đã chết đi nhiều năm như vậy...” Rất nhanh Diệp Phàm ổn định lại tâm tình.

Ngay cả Độc Nhân vô địch cổ kim, có thể so với Thần thì sao chứ? Chung quy là mất đi vô tận năm tháng, mai một thành hạt bụi trong lịch sử.

- Nói là nói vậy, nhưng Độc Nhân Đại đế quá mức không tầm thường, trong còi u minh hơn phân nửa sẽ có nhân quả!

Nam Cung Chính mở miệng.

Diệp Phàm cũng không thèm để ý, nhưng rất nhiều nhân vật lớp người già lại còn thật sự trầm tư suy nghĩ, hiển nhiên cực kỳ kiêng kị Đại đế cổ, mặc dù bọn họ đã chết đi rất lâu rồi.

- Hằng Vũ Đại đế vì cắt đứt nhân quả mà đi xa Trung Châu, đến chết cũng không trở về!

- Hư Không Đại đế vì chặt đứt nhân quả, sau khi chết tự táng mình trong hư không vô tận, thi cốt vĩnh viễn không xuất thế!

Có người nhắc tới những điều này, lập tức khiến cho Diệp Phàm cảm thấy nhức đầu, tuy nhiên hắn cũng không sợ những điều này, điều duy nhất hắn lo lắng chính là Độc Nhân chưa chết.

- Yên tâm đi! Khẳng định hắn đã chết lâu rồi! Hắn không chết như thế nào lại có Đại đế đời sau của Nhân tộc các ngươi xuất hiện!

Hầu tử truyền âm nói với Diệp Phàm.

Đấu Chiến Thánh Hoàng vô địch ở thời thái cổ từng nói qua một ít đế bí, đáng tiếc khi đó hầu tử còn quá nhỏ tuổi không có lưu ý lắm, chỉ nhớ được vài điểm nhỏ.

- Không ai có thể sống lâu như vậy, đích thật là sớm đã chết đi.



Tây Vương Mẫu cũng lên tiếng.

- Thế gian nếu có Đại đế còn sống, Thánh binh Cực Đạo sẽ có cảm ứng, Mấy vị Đại đế vô thượng có thể so với thần linh đó, rốt cuộc vẫn đều chết đi!

Thánh chủ Khương tộc nói.

Những người khác đều gật đầu, đây là bí mật rất nhiều kỳ nhân dị sĩ đều biết, nếu có Đế hiện ra, Thánh binh sẽ trước hết cảm ứng được.

- Thật không nghĩ tới vị tiểu hữu này cao số như thế, nhưng lại còn sống từ trong Thanh Đồng Tiên Điện đi ra, mà còn chiếm được thánh vật quán thế như thế.

Có một vị hùng chủ nói, ánh mắt lấp lóe không chừng.

Mọi người đều nhìn chằm chằm Diệp Phàm, bất kể là nhân vật lớp người già, hay trẻ tuổi một thế hệ ngoài cửa đại điện, thần sắc ai nấy đều không có thiện ý lắm.

Nếu không phải đang ở Dao Trì, vả lại vì có liên quan với Lão Phong Tử vị Thánh nhân đương thời này, chỉ sợ có người sớm đã không kiềm chế được, ra tay cướp đoạt.

Không hề nghi ngờ, nếu Diệp Phàm đi ra ngoài Dao Trì, khẳng định sẽ có người âm thầm ra tay, màn đổ máu trong đêm lần trước hơn phân nửa sẽ tái diễn.

- Diệp huynh quả nhiên có cơ duyên lớn, chiếm được thánh vật của Độc Nhân Đại đế, kế thừa bộ phận tiên tàng của hắn.

Đại Diễn Thánh tử Hạng Nhất Phi nói.

Diệp Phàm cả kinh trong lòng thầm nghĩ: lời nói này mới nghe không có gì, nhưng nếu suy nghĩ tinh tế, tâm ý của hắn có thể giết người không gươm đao!

“Kế thừa của Độc Nhân”, “người thừa kế” những chữ này quá mức nhạy cảm, có thể sẽ dẫn phát náo động rung trời, động tới là có đại họa sát thân.

Độc Nhân khác biệt với các Đại đế khác, lúc ban đầu được xưng là Thôn Thiên Đại đế, khắp đại địa đều vì hắn mà sợ run, ai cũng không muốn công pháp của hắn lại xuất thế lần nữa.

- Diệp huynh thực làm cho người ta cực kỳ hâm mộ, không biết còn chiếm được tiên tàng gì nữa không?

Đạo Nhất Thánh tử cũng làm ra vẻ hờ hừng hỏi.

Diệp Phàm sa sầm xuống, trong lòng nghĩ: lời nói của hai người này mới nghe đều tìm không ra chỗ nào xấu, nhưng lại có thể giết người không thấy máu.

- Ta nghĩ nhất định còn chiếm được thần vật khác đi?

Một gà con cháu đại giáo đỉnh cấp phụ họa theo.

- Đúng vậy! Diệp Phàm cần gì phải giấu, nói ra để chúng tôi nghe xem, cùng

chung chia sẻ vui mừng!

Lại có người nói tiếp.

Ở ngoài cửa đại điện, rất nhiều người trẻ tuổi một thế hệ bàn luận xôn xao, đều

suy đoán xem hắn còn có đại cơ duyên gì nữa không.

- Không phải chứ! Còn có đại cơ duyên ư...

Một vị lão nhân trong Thiên Cung sắc mặt lúc sáng lúc tối lẩm bẩm.

- Chúng ta suýt nữa quên mất! Độc Nhân từng ở trong đó bế quan, hẳn là để lại một ít thứ gì đó.

Một vị Thái thượng trưởng lão của Vạn Sơ trầm giọng nói.

Giờ khắc này, bầu không khí trong đại điện có chút rét lạnh, ánh mắt mọi người đều ngắm nhìn trên người Diệp Phàm, rất nhiều người đều lộ ra vẻ cười lạnh, ý vị sâu sắc.

- Các ngươi nói ám chỉ điều gì?

Diệp Phàm ngồi ở sau bàn ngọc, bình tĩnh lên tiếng:

- Ta chi thu được nguyên căn Vạn Vật Mẫu Khí, không còn gì khác!

- Độc Nhân Đại đế đặt nguyên căn Vạn Vật Mẫu Khí ở ngoài Đồng Điện, hiển nhiên hắn xem nơi đó trở thành chỗ bế tử quan, mật địa như thế sao có thể không còn thứ gì khác?



- Trọng địa Độc Nhân Đại đế bế quan, nghĩ đến nhất định không thể thiếu hai bộ cổ kinh kia!

Có người còn tiến thêm một bước, ngấm ngầm chỉ ra.

- Không sai! Thôn Thiên Ma Công và Bất Diệt Thiên Công nhất định ở trong Thanh Đồng Tiên Điện, là một phần của tiên tàng!

- Diệp huynh tự do ra vào phần mộ bất tử của cao thủ một thế hệ, nguyên căn Vạn Vật Mẫu Khí đều thu được, tất nhiên chiếm được đồng ý kế thừa của Độc Nhân Đại đế!

- Thôn Thiên Ma Công chỉ sợ sẽ sắp xuất thế!

Liên tiếp mấy câu nói từ chỗ bí ẩn truyền ra, không biết là người nào phát ra, từng bước đẩy mạnh ý giết người không thấy máu, Ý của họ rõ ràng chỉ thẳng ra Diệp Phàm chiếm được kế thừa của Độc Nhân.

- Có thể xác định, đều là chỗ đám người ngoài cửa đại điện truyền vào.

Hầu tử nói như vậy.

Nơi đó đều là người trẻ tuổi một thế hệ, mặt ngoài nhìn không ra cái gì, tất cả đều đang nhao nhao bàn luận, không có ngay mặt chia mũi nhọn.

Diệp Phàm quét mắt nhìn lướt qua, Đại Diễn Thánh tử Hạng Nhất Phi, Diêu Hi, Đạo Nhất Thánh tử, Vạn Sơ Thánh nữ, Diêu Quang Thánh tử, Kim Xích Tiêu...

- Người thừa kế Độc Nhân sớm đã xuất thế, còn có ai không biết Hoa Vân Phi tu thành Thôn Thiên Ma Công chứ? cố ý hại ta như thế, tâm tư không khôi quá mức ác độc!

Diệp Phàm nói rất nhẹ, cũng không có lớn tiếng tranh luận.

- Phải không? Hiện giờ cũng không có người nào biết được rốt cuộc ngươi tu luyện công pháp gì, mấy năm gần đây ngươi tăng tiến vùn vụt, thần bí như thế, không phải Thôn Thiên Ma Công thì là gì?

Sau khi câu nói này truyền ra, sát khí trong đại điện lại tăng thêm một đám, có một số người vẫn luôn chờ đợi, chỉ là còn thiếu lấy cớ để ra tay.

- Nếu ta tu luyện Thôn Thiên Ma Công, Khương Thái Hư tiền bối lại nhìn không ra hay sao? Các ngươi là đang nghi ngờ linh giác của một vị Thần Vương tuyệt thế ư?

- Nếu ta tu luyện Thôn Thiên Ma Công, Lão Phong Tử đại ca lại để mặc cho ta sống sót sao, còn có thể đồng hành cùng ta hay sao, các ngươi là đang hoài nghi ánh mắt của một vị Thánh nhân ư?

- Ta nếu tu luyện Thôn Thiên Ma Công, sau khi đánh gục các Thánh tử Thánh nữ vì sao không thèm cắn nuốt, mà là đánh cho bọn họ tan nát chứ? Còn có thể dễ dàng tha thứ cho một số người trong các ngươi còn sống đến bây giờ hay sao?

Diệp Phàm liên tục hỏi lại, nhìn chằm chằm vào đám trẻ tuổi một thế hệ, rồi sau đó lại đứng dậy, vô cùng cường thế bức tới.

- Muốn giết ta à, một người không được, các ngươi cùng lên hết đi, làm gì dùng chiêu thức hạ cấp đê hèn như vậy? Ta còn có cơ hội bảy lần dùng toàn lực xuất thủ bồi tiếp các ngươi!

- Nhìn chung hết thảy, ta tin tưởng Diệp Phàm hắn không có khả năng chiếm được kế thừa của Độc Nhân, không có lý nào hoài nghi hắn!

Tây Vương Mau lên tiếng.

- Ta có một chuyện không rõ, xin hỏi Thánh chủ Khương tộc, khi Diệp Phàm cứu Thần Vương tuyệt thế, đã hao đi Bất Tử Thần Dược là cây nào?

Trong bóng tối có người hỏi.

- Cái này...

Thánh chủ Khương gia lộ vẻ khó xử.

- Chư vị có lẽ không biết đâu! Đó là một quả Long Quả của Chân Long Bất Tử Dược kết xuất ra!


Người trong bóng tối lớn tiếng nói.


- Cái gì?


Tất cả đều “ồ” lên.


Nếu như trước đây cho dù biết là Chân Long Bất Tử Dược cũng không có gì, các vị Đại đế đều đã sớm chết đi nhiều năm, thần dược của họ sớm trở về chỗ hoang vắng.


Nhưng, Diệp Phàm đi vào nơi Độc Nhân bế tử quan, nguyên căn Vạn Vật Mẫu Khí đều mang theo đi ra, thì không thể không khiến người ta liên tưởng đủ thứ.


- Quả thực chiếm được kế thừa của Độc Nhân hay sao?


Rất nhiều hùng chủ đều đứng bật lên, tất cả đều lộ ra sát khí, trên dưới khắp đại điện mọi người đều tập trung vào Diệp Phàm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK