- Nhị vị! Các người thật quá đáng rồi?
Lý Nhất Thủy không chút để ý, nói:
- Hả? Như thế nào quá đáng, ngươi đã lên tiếng chọn nó rồi sao, vừa rồi các ngươi không có tuyển chọn, thì chúng ta mới mua thạch liệu này!
- lão già kia! Các ngươi không thấy Cổ Phong vừa rồi ở chỗ đó gõ gõ và quan sát sao, hắn rõ ràng định chọn khối vật liệu đá kia!
Lý Hắc Thủy quả thực muốn nện hai người này một trận.
- Hắn cuối cùng không có tuyển chọn, không phải đã tránh ra rồi sao?
Lý Nhất Thủy tựa cười như không cười đáp.
Giờ phút này, trong ngoài thạch viên đều “ồ” lên một tiếng động lớn, nơi nơi đều là tiếng bàn tán rầm rĩ, có hâm mộ, có mắng chửi, có đồng tình, còn có kẻ vui sướng khi người gặp họa.
- Hai lão già này thật đúng là khôn lanh, quyết đoán làm ra quyết định như vậy, quả thật ra ngoài dự đoán của mọi người.
- Quá đê tiện, quá vô sỉ, như thế nào có thể như vậy?
- Quả nhiên là già lão thành tinh, không ngờ lại ra tay như vậy, tuy nhiên thật sự có chút tà đạo!
- Ta như thế nào không nghĩ tới nhỉ, Nguyên Thuật thiên tài kia quá non trẻ, bị người thừa sơ hở chen vào như vậy!
Bên ngoài tràng đấu tiếng ồn ào huyên náo một hồi lâu, khó có thể bình tĩnh trở lại, có kẻ phẫn hận, có trào phúng, có người ôm mối bất bình cho chuyện bất công của thiên hạ...
Tất cả mọi người đều tán thưởng Nguyên Thuật của Diệp Phàm, cảm thấy hắn mới vừa lộ ra tự tin như vậy, nhất định tuyển chọn tảng đá, hơn phân nửa sẽ ẩn chứa kỳ vật tuyệt thế quý hiếm.
Tuy rằng rất nhiều người cho rằng rất khó so sánh cùng khối Thần nguyên kia, nhưng mọi người nhất trí tin tưởng, hắn sẽ cắt ra bảo bối có giá trị phi thường.
- Đừng ngăn cản ta, không nên bon họ môt trận, ta không nuốt trôi được cục tức này!
Lý Hắc Thủy thật sự nổi giận rồi, hắn muốn ném ra Hắc Thiết Lệnh trong lòng ngực, nện cho hai người này một trận.
- Tuổi còn nhỏ mà khẩu khí thật không nhỏ, người lớn nhà ngươi không dạy cho ngươi phải tôn kính tiền bối sao?
Lý Nhất Thủy giận tái mặt, lộ ra vẻ cười lạnh, một tia sát khí chợt lóe lên rồi tắt.
“Cướp đoạt kỳ thạch của chúng ta, còn động sát ý với chúng ta...” Lý Hắc Thủy đã định ném ra Hắc Thiết Lệnh, dạy cho chúng một chút.
Diệp Phàm lại túm chặt lấy hắn, không cho hắn tiến lên.
Lý Hắc Thủy bình tĩnh lại, không có xúc động, xoay người đối mặt với người của Cơ gia, nói:
- Chúng ta đã thanh toán trước mười hai vạn cân Nguyên, bọn họ làm như vậy, các ngươi mặc kệ sao?
Nguyên sư phó của Cơ gia lộ ra vẻ khó xử, nói:
- Các ngươi tuy rằng thanh toán Nguyên. nhưng chỉ là nhằm vào mấy khối bảo vật trấn viên mà thôi, cũng không có đưa ra tuyển chọn cuối cùng là khối vật liệu đá nào!
Cơ Bích Nguyệt một thân áo xanh biếc, dáng người nhấp nhô khiêu gợi, một đôi chân ngọc trong suốt, bước sen khoan thai đi lại đây, cười yểu điệu nói:
- Hai vị tiểu huynh đệ! Chuyện này thật sự không có cách nào, chỉ có thể trách các ngươi không có sớm xác định tuyển chọn.
người của Cơ gia đều nói như vậy, khẳng định là không thể sửa đổi, khiến Lý Hắc Thủy căm giận không thôi.
Yêu Nguyệt Không tiến lên, khuyên Lý Hắc Thủy:
- Quên đi!
Đại Hạ hoàng tử lắc lắc đầu, cũng truyền âm nói:
- Các ngươi sơ suất quá!
Một số người thấy hành vi trơ trẽn của Lý Nhất Thủy như vậy, nhưng cũng chỉ có thể bàn tán nguyền rủa với nhau, căn bản không thay đổi được gì, đây là thạch viên hiệu chữ Thiên của Cơ gia, hết thảy đều dựa theo quy củ.
Một ít nhân vật lớp tiền bối đều thấy rõ ràng trước mắt, nhưng cũng không thể nói thêm được gì.
Trên đảo nhỏ một mảnh sáng lạn, viên Thần Nguyên lớn bằng đầu người kia vẫn lơ lửng giữa không trung, cũng không rơi xuống, từ trong lớp đá bắn ra mấy chục đạo thần mang làm cho một gốc cây cổ thụ, cùng với những cánh hoa trong suốt bay múa kia đều thấm nhuần quang huy thần thánh.
Lý Nhất Thủy tùy tiện hờ hững nhìn thoáng qua Diệp Phàm cùng Lý Hắc Thủy, nói:
- người trẻ tuổi! Thế giới này nói công bình thì công bình, nói không công bình thì không công bình, rất nhiều chuyện có giá trị các ngươi hãy học tập cho tốt đi!
- Được tiện nghi khoe mã, hành vi của các ngươi...
Lý Hắc Thủy chỉ tay vào hai người mắng.
Lý Nhất Thủy không để bụng, nói:
- lão phu cùng Dương Côn huynh tới một vài lão hữu mượn một ít Nguyên, trừ trả giá mua kỳ thạch này, còn muốn đánh cược thêm với các ngươi một chút!
- Không sai!
lão già tên Dương Côn, là Thái thượng trưởng lão của Ngũ Hành Cung, lập tức lấy ra sáu vạn cân Nguyên ném trên mặt đất.
Chiêu thức ấy rất tuyệt, vừa mới đoạt vật liệu đá của người ta, lại nhân cơ hội này đánh cược thêm, không thể không nói không độc, thuần túy là muốn đuổi tận giết tuyệt người ta.
- Các ngươi cũng thật quá đáng đi?
Diệp Phàm giận tái mặt nói.
- Nếu nói đúng ra, hất nước ra ngoài là chính ngươi nói, muốn đánh cược với mọi người tại đây!
Lý Nhất Thủy tựa cười như không cười đáp lại.
Tuy rằng rất nhiều người đều cảm thấy hắn thật quá đáng, nhưng cũng không tiện nói thêm điều gì. Song phương rõ ràng là có thù oán cũ từ trước, hai tên thiếu niên bị người ta tính kế, chỉ sợ cũng chỉ có thể tự mình chịu thiệt.
Lý Hắc Thủy tức thì liền phát hỏa, đối phương có thể nói là khinh người quá đáng, ra tay không từ thủ đoạn như vậy, khiến hắn không kìm nổi muốn phát tác.
- lão già kia! Muốn lấy thế ép chúng ta, các ngươi còn không được!
- Hả! Vậy ngươi có thể làm gì chứ?
Dương Côn hỏi.
Lý Nhất Thủy thực lạnh nhạt, tùy ý mở miệng, nói:
- Ta cảm thấy rất hứng thú đối với Long Văn Hắc Kim Thánh Linh Kiếm trên người các ngươi, ta nghĩ rằng nó có thể có giá trị mười vạn cân Nguyên, không bằng ta lại đi gặp vài vị lão hữu mượn thêm một ít Nguyên, đấu thêm mười vạn cân Nguyên. đến lúc đó các ngươi lấy ra Thánh Linh Kiếm thanh toán là được rồi!
Đám người Yêu Nguyệt Không, An Diệu Y từng phỏng đoán giá trị của Long Văn Hắc Kim Thánh Linh Kiếm là ba mươi lăm cân Nguyên. Lý Nhất Thủy nói như vậy, rõ ràng là không có hảo ý, muốn hạ thấp giá mưu đoạt kiếm này.
- Cho ngươi ngủ mơ ngàn năm đi!
Lý Hắc Thủy phát tác.
- Không sao! Cứ đệ hắn đi!
Đúng thời khắc mấu chốt, Diệp Phàm vừa âm thầm truyền âm, vừa kéo tay hắn lại.
- Tiểu Diệp Tử, ngươi...
Lý Hắc Thủy quay đầu nhìn hắn, rồi sau đó như là nhớ tới điều gì, cố nén tình tự kích động trong nội tâm, chậm rãi bình tĩnh ổn định lại.
- Chỉ mượn được hai vạn cân Nguyên, đã nhiều như vậy rồi, tổng cộng là tám vạn cân Nguyên đánh cược cùng các ngươi.
Lý Nhất Thủy lộ ra vẻ tươi cười thản nhiên nói:
- Ta rất ưa thích Long Văn Hắc Kim Thánh Linh Kiếm nha!
- Được! Ta tiếp nhận! Các ngươi cắt thạch trước đi!
Nói tới đây, Diệp Phàm lớn tiếng hỏi:
- Còn có người nào muốn tham dự hay không?
Yêu Nguyệt Không truyền âm, khuyên nhủ:
- Huynh đệ ngươi thật còn muốn đánh cược nữa sao? Lần này hay là nhận thua đi!
- Không cần phải hành động theo cảm tình.
Đại Hạ hoàng tử cũng khuyên.
ở giờ khắc này, ánh mắt mọi người đều nhìn lại đây. Khương Dật Phi áo trắng hơn tuyết, thần sắc bình thản, nho nhã mà tuấn tú. An Diệu Y mắt như chứa linh khí, mỹ miều mộng ảo, lẳng lặng quan khán. Kim Xích Tiêu thần sắc trang nghiêm, vẫn không nhúc nhích.
Phần nhiều nhân vật lớp người già, cũng đều trầm mặc không nói gì, lẳng lặng chờ xem hết thảy.
- Một khi đã như vậy, chúng ta cũng đến thử xem!
Có mười mấy người tiến lên, liên hợp cùng nhau, góp được chừng một vạn tám ngàn cân, bày ra một đống lớn Nguyên trong suốt óng ánh.
Tuy rằng còn có rất nhiều người động tâm, nhưng nhịn xuống xúc động trong lòng, một là cảm thấy bỏ đá xuống giếng quá bá đạo, hai là nhìn thấy Diệp Phàm chủ động mời mọc quá bình tĩnh.
- Tốt! Nếu không có ai, vậy giới hạn trong những người chúng ta này!
Diệp Phàm lộ ra ý cười.
Nhóm người thứ nhất cộng hai mươi mấy người, góp được một vạn năm ngàn cân Nguyên. Ngô Tử Minh, Lý Trọng Thiên hai người góp được ba vạn cân Nguyên. Lý Nhất Thủy và Dương Côn gom góp tổng cộng tám vạn cân Nguyên đánh cược. Cuối cùng một nhóm người, góp chung được một vạn tám ngàn cân Nguyên.
Cộng hết nguyên lại là mười bốn vạn ba ngàn cân Nguyên.
Giờ khắc này, Lý Nhất Thủy biến sắc, bởi vì hắn nhìn thấy Diệp Phàm lại đang nhìn hắn cười, khuôn mặt thanh tú, miệng đầy răng sáng trắng như tuyết, phi thường sáng lạn.
Trong lòng hắn lập tức chìm xuống, trong đầu “ầm” một tiếng, hét to một tiếng, hỏng rồi có thể lại bị vẻ mặt vô hại của tên tiểu khốn kiếp này lừa cho một vố nữa rồi.
- Lý tiền bối! Ngài còn không cắt thạch sao, để chúng ta đều mở mang kiến thức.
Diệp Phàm mỉm cười nói.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, ánh mắt “xoát xoát” quay lại, nhìn về phía Diệp Phàm, Lý Nhất Thủy và... khối kỳ thạch giá trên trời kia.
Lý Hắc Thủy hoàn toàn yên lòng, thiếu chút nữa ngửa mặt lên trời cười to, lẩm bẩm cười hắc hắc:
- Diệp Hiểm a Diệp Hiểm! Đây thật đúng là cái kỳ thuật sống, lừa gạt người cũng coi như là một loại nghệ thuật...
Cả trong lẫn ngoài thạch viên hiệu chữ Thiên, tất cả mọi người đều nhìn lại đây, Diệp Phàm cùng Lý Nhất Thủy trở thành tiêu điểm.
Mọi người kinh ngạc, giờ khắc này, vốn Lý Nhất Thủy phải đắc chí mãn ý mới đúng, nhưng aương mặt hắn lại sa sầm xuống, hiển nhiên tâm tình thực không xong.
Mà Diệp Phàm bị đoạt vật liệu đá lại là vẻ mặt bừng sáng, tươi cười lộ ra hàm răng trong suốt lập lòe, có thể dùng vui vẻ để hình dung.
về phần hắc tiểu tử bên cạnh, thấy thế nào cũng cực kỳ xấu xa vì nghẹn cười, hắn cố nén không có cười thành tiếng, miệng há rộng như sắp nứt ra đến mang tai.
- Xong rồi! Lý Nhất Thủy khẳng định bị lừa gạt rồi!
- Không thể nào, vừa rồi hắn làm thực tuyệt, gian độc cỡ như vậy còn có thể bị người lừa gạt sao?
- ngươi không thấy hai tên tiểu tử kia cười ý vị thâm trường như vậy sao, quả thực giống như là mắt chồn đang nhìn con gà con sắp chết!
Tất cả mọi người ngắm nhìn trong tràng đấu, nhìn chằm chằm hai người cùng khối kỳ thạch giá trên trời kia.
Lý Nhất Thủy không thể bình tĩnh được nữa, đảo mắt nhìn phía trước, sắc mặt chìm xuống. Bên cạnh, Dương Côn cũng mặt trầm như nước, cúi đầu xem xét kỳ thạch trên mặt đất.
Tảng đá này tên là “Vũ Hóa Phi Tiên”, dài tới một thước, cũng không có hình dạng đặc biệt, thực bất quy tắc, tuy nhiên mặt trên lại có rất nhiều văn lạc, hình dạng như lông chim.
Vũ Hóa Phi Tiên thạch, nằm dưới một gốc cây cổ thụ ngàn năm, rất nhiều tu sĩ đã từng xem qua, nhưng đến nay không người nào dám mở ra, giá trị mười hai vạn cân Nguyên.
- Đây chính là trân thạch khó gặp, có nhiễm khí tức của Thái Sơ, tuyệt đối là vật liệu đá hãm hại người.
Diệp Phàm mỉm cười bình luận.
Lý Nhất Thủy sắc mặt càng âm trầm, yên lặng không một tiếng động, lấy ra một thanh ngân đao, bắt đầu cắt đá. Động tác của hắn rất chậm, dù sao cũng là một khối kỳ thạch có giá trên trời, hắn sợ làm tổn thương nó.
- Sai rồi Lý tiền bối, cắt loại Vũ Hóa Trân Thạch này phải cắt ngược theo chiều vãn lạc, giống như là lột vảy vậy, từng chút một cắt dịch về phía trước.
Diệp Phàm ở một bên còn thật sự chỉ điểm.
Trên trán Lý Nhất Thủy nổi vồng gân xanh, nói như quát:
- Không cần ngươi nói!
Bên cạnh, Dương Côn cũng hừ lạnh một tiếng thật nặng nề, lộ ra thần sắc cực kỳ không kiên nhẫn.
Nhưng đúng lúc này, Lý Nhất Thủy dùng sức quá mạnh, Vũ Hóa Phi Tiên thạch “rắc” một tiếng nứt ra.