Trong hang hổ vẫn như trước, khô ráo rộng lớn, từng có hung thú cư trú, còn lượn lờ một cổ sát khí.
Bàng Bác lộ thần sắc ngưng trọng, hắn không ngờ lại nhìn thấy thần ngạc, vảy đen dày đặc, lóe ra ánh sáng lạnh, có thể tới mười mấy con, nằm úp sấp ở nơi đó vẫn không nhúc nhích.
- Thật đúng là âm hồn bất tán, đi đến đâu đều có thể đụng phải các ngươi! Năm đó hại chết nhiều bạn học của ta như vậy!
Bàng Bác tung bàn chân lớn đá điên cuồng.
- Không đúng! Đều đã chết, sớm mất đi sinh mệnh cũng không biết đã bao nhiêu năm rồi!
Lệ Thiên nói.
Diệp Phàm cùng Bàng Bác đặc biệt chán ghét thần ngạc, năm đó khi vượt qua tinh vực, loại sinh vật này đã để lại cho bọn hắn ấn tượng tàn nhẫn không thể xóa nhòa, cướp đi tánh mạng của rất nhiều bạn cũ, gặp lại liền đại hận.
- Chết đã hai mươi mấy năm, đều là già cả mà chết!
Hắc Hoàng tiến lên, vươn một chân lớn đầy móng vuốt chộp lấy, xem xét cẩn thận sau đó nói như vậy.
Diệp Phàm ngồi xổm xuống, cũng cẩn thận kiếm nghiệm một phen, hẳn là năm đó khi từ trong cấm địa Thái cổ chạy ra, chúng nó cũng bị tước đoạt thọ nguyên, bởi vậy mà chết.
- Năm đó, lại có nhiều thần ngạc như vậy không chết, nhất định là trốn ở trong thi thể những cố nhân kia mới tránh khỏi tầm mắt chúng ta, rồi sau đó theo sau chúng ta ra ngoài.
Bàng Bác nói với giọng căm hận.
Máu thịt của thần ngạc sớm đã hư thối, nhưng vảy đen bên ngoài lại vẫn như cũ lóe ra tia sáng âm u, làm cho chúng nó thoạt nhìn trông rất sống động, âm trầm lành liệt.
Năm đó hết thảy vượt qua tưởng tượng của họ, có một số tồn tại kỳ bí đi theo vượt qua hư không đến đây, mài đến mới đây Lâm Giai mới lộ ra manh mối.
- Bọn họ... lại thật sự chết rồi!
Đồng tử Diệp Phàm co rút lại, sự tình ra ngoài dự liệu của hắn.
Ở chỗ sâu nhất trong hang hổ, ba hình người lếch vào một góc tối, dựa vào nhau, cánh tay bị trói chặt còn có mảnh vải, dây lưng mục nát, dường như là cực độ hoảng sợ mà chết.
Hai mươi mấy năm, bọn họ sớm hóa thành xương khô, chỉ có một số chìa khoá, kẹp tóc các thứ rơi xuống còn lại, cùng với một ít sợi lông tóc rơi vãi, đáng sợ dọa người.
- Chúng ta sai lầm rồi sao?
Bàng Bác không đành lòng lẩm bẩm.
Lưu Vân Chí, Lý Trường Thanh, Vương Diễm đều đã chết, cũng không phải người ác độc âm thầm trong bóng tối nhằm vào bọn họ. Năm đó không nên vứt bỏ bọn họ ở trong này, có phải ra tay quá mức hay không?
Ở cách chỗ thần ngạc không xa, có xương cốt của hai con kiếm hổ con, dài cũng chỉ một thước, ngoài ra còn có bộ xương của một con hổ thật lớn, cũng phủ phục ở nơi đó, mi tâm có một cái lỗ thật nhỏ, bị xuyên thủng mà chết.
Năm đó, khi bọn họ rời đi nghe được một tiếng hổ gầm, vốn tưởng rằng là Kiếm Xi Hổ về động, gặp được Lưu Vân Chí bọn họ xâm nhập sào huyệt mà giận dừ, không nghĩ tới lại là như thế này.
Bọn họ đi tới cẩn thận kiếm tra ba bộ xương, mỗi người đều gục đầu sát cằm, cực độ sợ hãi mà chết, mi tâm bị xuyên thủng, chết ở dưới miệng thần ngạc.
- Với nhiều năm kinh nghiệm ta phán đoán, những người này chết đã hai mươi mấy năm rồi, căn cứ xương của bọn họ suy đoán, mỗi người đều chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi. Đương nhiên nếu thinh kẻ trộm mộ đến hiện trường xem xét, sẽ càng chuyên nghiệp hơn một ít!
Hắc Hoàng nói.
- Không sai! Là bọn hắn không thể nghi ngờ!
Bàng Bác trầm giọng nói.
Ba người sợi tóc tuy rằng khô rụng, nhưng dù sao vẫn còn, kiểu tóc cùng thế giới này hoàn toàn bất đồng, căn cứ xương cốt chiều cao thân thể bọn họ mà phán đoán, cũng hoàn toàn phù hợp với ba người năm đó.
Trước ngực nữ nhân kia còn có một chuỗi dây chuyền, treo một quả Huyết Kim Cương, nhuộm máu đen, đúng là Vương Diễm yêu thích nhất, ngày nay vẫn như cũ đang lóe ra huyết quang.
- Năm đó, Lưu Vân Chí thường khoe ra tấm dương chi ngọc kia cũng còn đó, đó là mạng căn của hắn, bọn họ chết ở nơi này không thể nghi ngờ!
Nhưng kết quả như thế này, lại làm cho Diệp Phàm cùng Bàng Bác đều có một loại mất mát, buồn bă một hồi lâu. vốn tưởng rằng lập tức sẽ vạch trần được đáp án, không nghĩ tới lại là tình cảnh này.
Diệp Phàm vẫn nghĩ rằng Lưu Vân Chí chưa chết, địch nhân trong bóng tối chính là hắn, nhưng chân chính vạch trần đáp án, lại khiến hắn hoang mang bối rối.
- Năm đó chúng ta quá mức vô tình sao?
Bàng Bác lẩm bẩm.
Một trận gió thổi qua, có lá rụng rơi ở xa xa, làm cho bọn họ trầm mặc một hồi lâu cũng chưa bừng tỉnh.
Đám người Hầu tử đứng ở ngoài động, đối với hết thảy chuyện này không thể giúp được gì, chỉ khuyên nhủ: kết cục hạng người như vậy nếu có giết chết bọn hắn, cũng không có gì phải băn khoăn.
- Đúng vậy! Bọn họ đều một lòng dồn các ngươi vào chỗ chết, lưu lại ắt là họa lớn, chết cũng đã chết rồi, trừng phạt là đúng tội!
Lý Hắc Thủy nói.
Diệp Phàm ngồi xổm xuống, lại một lần nữa cẩn thận điều tra, cuối cùng chỉ có thể vươn mình đứng dậy, thở dài nói:
- Ta nhưng thật ra hy vọng bọn họ chưa có chết!
Độc thủ rốt cuộc là ai? Khó bề biết rõ, vốn tưởng rằng đã đoán được rồi, kết quả lại là công dã tràng. Sau khi nhìn thấy kết quả này Diệp Phàm thực không đành lòng.
- Không cần rối rắm, để bổn hoàng thi triển một tiểu thuật, trở lại hình ảnh cũ lúc trước, xem thử kết quả cuối cùng thế nào!
Hắc Hoàng nói xong, trong mi tâm của nó bắn ra một luồng u quang, ba cái đầu của bộ hài cốt lập tức tái sinh vật chất có máu thịt trở lại, có lại ngũ quan, hiện lại nguyên hình.
- Không sai! Kỳ thật rất đơn giản, với loại tiểu thuật nàỵ có thể tra biết!
Hầu tử gật đầu. Đó không phải máu thịt mà chính là thần lực, căn cứ xương cốt xây dựng lại tướng mạo trước đó, có thể hiện ra lại dung mạo chân thân người chết.
Diệp Phàm cùng Bàng Bác khẩn trương chú ý, một lát sau bộ mặt ba người dần dần đầy đặn, hóa ra nguyên hình đúng là ba người Lưu Vân Chí, Vương Diễm, làm cho bọn họ buồn bã một trận.
- Ngừng đi, không cần trọng tố! Là bọn hắn!
Bọn họ rời khôi hang hổ, đi đến hướng ngoài cấm địa. Diệp Phàm trầm tư suy nghĩ rốt cuộc trong đó xảy ra chuyện gì, là tương phản cùng trực giác, là khác biệt cùng suy đoán.
- Không có điểm nào đáng ngờ, làm cho chúng ta phải buồn bă!
Bàng Bác nói.
Cơ Tử Nguyệt nói:
- Không có điểm đáng ngờ mới là khả nghi nhất. Nếu có người nghĩ tới các ngươi muốn tới chứng thực, sẽ tính kế tới mỗi một chi tiết lừa gạt các ngươi, cho các ngươi tin rằng bọn họ thật sự đã chết!
- Không sai!
Diệp Phàm gật đầu.
- Lập tức gọi Đoạn Đức tới!
Bàng Bác nói.
- Đúng! Kêu kẻ trộm mộ đến đây đi! Hắn có thủ đoạn đặc thù, có thể phân biệt thật giả!
Hắc Hoàng nói. Ngay cả nó cũng phải thán phục đối với thủ đoạn, lĩnh vực chuyên nghiệp của Đoạn mập mạp.
Cái gọi là kêu gọi Đoạn Đức rất đơn giản, chỉ cần tung ra tin đồn, nói địa phương nào đó có mộ huyệt của Đại Thánh xuất thế, mập mạp chết tiệt này khẳng định sẽ điên cuồng chạy tới.
Đương nhiên, lần này khẳng định không cần dùng tới, bởi vì Đấu Chiến Thắng Phật đại chiến ở đây, chấn động khắp Nam Vực, các thế lực lớn cùng với người như Đoạn Đức tất nhiên sẽ đến tra xét.
Quả nhiên, ngay trong ngày đó, trong vùng dã lĩnh này đã tới rất nhiều tu sĩ, tất cả đều xuất từ các thế lực lớn.
Hắc Hoàng không có kiên nhẫn, quát to kêu gọi:
- Đoạn Đức!
Nó ở trong đám người tung ra một lời đồn, ngoài cấm địa Thái cổ bị nứt ra rồi, xuất hiện rất nhiều khe lớn, có một tòa đại mộ thượng cổ xuất hiện, nghi là thánh mộ.
Có thể nói hiệu quả thật tốt, Đoạn Đức vui vẻ xuất hiện, tốc độ cực nhanh khiến người ta líu lưỡi. Khi Diệp Phàm, Hắc Hoàng bọn họ lộ diện, Đoạn Đức lập tức khua chân múa tay chửi ầm lên cùng nguyền rủa, nói bọn họ rất thất đức, đây cũng không phải là lần đầu tiên, báo hại hắn vội vàng chạy từ Trung Châu tới.
- Đoạn ca nghiệp vụ cũng thật phức tạp đa dạng, lần này không thể không làm phiền huynh!
- Vô Lượng Thiên Tôn! Bần đạo sắp trở thành thú triệu hoán rồi! Con bà nó! Lần sau không có binh khí Vương giả trở lên trả thù lao thì đừng gọi ta!
Đoạn Đức sắc mặt sa sầm xuống nói.
Khi quay lại hang hổ kia, lông tơ cả người Đoạn Đức đều dựng thẳng lên, “bịch bịch bịch” lui nhanh về phía sau mấy bước, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, nói:
- Các ngươi rốt cuộc trêu chọc phải tồn tại thế nào đây?
- Mập mạp ngươi không phải muốn hù dọa chúng ta, rồi sau đó đòi lấy thù lao giá trên trời chứ?
Hắc Hoàng nhe răng nói.
- Ta là đang nói thật, nơi đây có lệ quỷ cực kỳ khủng bố từng nghỉ chân. Cả đời ta chỉ ở trong một huyệt mộ của Đại Thánh viễn cổ từng gặp phải, thiếu chút nữa chết ở trong đó.
Đoạn mập mạp trong lòng còn hoảng sợ.
- Không thể nào, một động đá thôi mà, chỉ ba người chết, ba con hổ chết, mười mấy con cá sấu chết, có thể sinh ra Quỷ Vương sao?
Đoạn Đức lấy ra một cái cổ Kính, chính là hắn lấy được từ trong đại mộ viễn cổ vừa nói kia, cũng là nguyên nhân mấy người Diệp Phàm thỉnh hắn tới đây, cần bảo vật này. Nó từng có ích lúc rơi xuống Luyện Ngục dưới Ưng Nhai.
Đây là một vị Đại Thánh Nhân tộc sau khi hóa đạo lưu lại đạo cốt duy nhất, là một mảnh xương trán trường tồn cùng thế gian. Xương trán là Tiên Thai đạo cốt của người, dùng nó mài thành gương, có đạo văn trời sinh vô cùng phức tạp khó hiểu, có rất nhiều diệu dụng.
Kính quang chợt lóe sáng, chiếu vào trong cổ động, hiện ra một bức hình ảnh ảm đạm, tái hiện biểu tình hoảng sợ của ba người Lưu Vân Chí, Lý Trường Thanh, Vương Diễm, rồi hổ cái về động, thần ngạc cũng đi đến, hết thảy đều y như suy đoán lúc nãy.
Cho đến thời khắc mấu chốt, kính quang chợt nhoáng lên một cái, một đạo thân ảnh mơ hồ tiến vào trong động, đánh chết tươi thần ngạc cùng hổ, nắm lên Lưu Vân Chí, Lý Trường Thanh, Vương Diễm đã ngất đi.
- Quả nhiên có biến hóa, có người che dấu chân tướng nơi này!
Bàng Bác kêu lên, nắm chặt nắm tay.
Ở giờ khắc này, Đoạn Đức nhưng lại tuôn chảy ra mồ hôi, không kìm nổi run rẩy, nói:
- Lần này gặp thứ dữ rồi! Bình sinh ít thấy!
Đột nhiên, kính quang cuối cùng nhoáng lên một cái, khoảnh khắc đạo bóng đen mơ hồ kia xách lấy ba người đi ra cổ động, đột nhiên quay lại, ở trong kính hướng về phía mấy người lộ ra một vẻ cười âm lãnh, lần đầu tiên lộ ra hình dáng, đúng là một con lệ quỷ đáng sợ!
Trước đây, hết thảy đều là mơ hồ, không thể thấy rõ hình thể của nó, giờ này mấy người lần đầu tiên chân chính nhìn thấy, dữ tợn mà khủng bố, răng nanh trắng bóc, ánh mắt như mắt cá chết, cơ thể đen nhánh không có một chút sinh cơ, tràn ngập khí tức tử vong!
Mấy người đều không tự chủ được thối lui lại. Con lệ quỷ này rất dọa người, đột ngột xuất hiện trong kính, làm cho lông chim màu vàng toàn thân tiểu phượng hoàng trong lòng Cơ Tử Nguyệt đều sáng lên.
Hào quang trong kính tối sầm xuống, hết thảy đều biến mất, không còn hiện ra nữa, trong động đá tĩnh lặng tới cực điểm, tràn ngập một loại khí tức lạnh lẽo.
- Là con lệ quỷ nhìn thấy trong cổ quan đồng thau kia!
Bàng Bác nói.
- Không sai! Đúng là nó, quả nhiên đi theo ra!
Diệp Phàm trong lòng trầm xuống.
Ba người kia căn bản là không có bị thần ngạc giết chết, đã bị con lệ quỷ kia cứu đi, che dấu chân tướng nơi đây. Điều này làm cho trong lòng bọn họ đều có chút sợ hãi.
Diệp Phàm cùng Bàng Bác đồng thời nghĩ tới, năm đó ở trong Đồng Quan một bạn học chết đi một cách khó hiểu, cổ bầm đen, ứ đầy vết máu, cực kỳ giống dấu tay của lệ quỷ lưu lại, giống như bị bóp chết tươi.
Bởi vậy còn đã xảy ra một hồi giằng co, Diệp Phàm đều bị cuốn vào, tuy rằng hắn thử chứng minh người kia là bị thần ngạc giết chết, nhưng dấu tay màu tím đen trên cổ rất rõ ràng, khó mà giải thích thông suốt. Ngay lúc đó phỏng đoán có hơi gượng ép.
- Nói như vậy, năm đó người bạn học kia là trước bị lệ quỷ bóp chết, rồi sau đó lại bị thần ngạc chui vào thân thể.
Bàng Bác giật mình rùng mình một cái.
Năm đó, người kia đứng kế cận Diệp Phàm, gần như kề vai cùng hắn, mà cứ như vậy chết đi một cách bí ẩn, ngày nay mới hiểu được kết quả là thế, Diệp Phàm không khôi rùng mình một cái, lệ quỷ từng cách hắn gần như vậy ư!
Đoạn Đức toát ra một thân mồ hôi, nói:
- Con bà nó! Các ngươi luôn tìm việc cho ta, loại lệ quỷ này cùng âm linh chúng ta thường nhắc tới hoàn toàn không giống nhau. Nó đạo hạnh thâm hậu đáng sợ, nói không chừng là một lão quỷ sáu bảy ngàn năm, nó mà cuốn lấy chính là cả đời, thẳng đến khi nào đạt tới mục đích mới thôi!
- Lưu Vân Chí, Lý Trường Thanh, Vương Diễm cũng chưa chết, ngày nay lại thêm con lệ quỷ, còn có thần ngạc, còn có gì khác đi theo chúng ta cùng nhau vượt hư không đến đây hay không?
Bàng Bác lẩm bẩm. Quá trình vượt qua tinh không còn phức tạp hơn xa so với tưởng tượng của bọn hắn.
- Chờ chút! Ngươi là nói các ngươi từng leo lên tới Huỳnh Hoặc cổ Tinh, là một chỗ trấn áp của một người tên là Thích Ca Mâu Ni trọc đầu?
Đoạn Đức mắt lộ tinh quang, như là nhớ tới, nói:
- Ta nhớ ra rồi, khi ta đi khảo cổ một tòa đại mộ hải yêu ở hải ngoại, có gặp một lão trọc đầu, hắn hình như là một trong mười đại đệ tử của Thích Già trọc đầu kia, hàn huyên hơn nửa đêm, hắn nói một chuyện...