- Máu dựa vào thân thể hậu nhân mà tồn tại, một thế hệ lại một thế hệ rèn luyện, săn sóc ân cần, thần thức hóa hình, ngồi xếp bằng trong lòng chúng sinh!
Diệp Phàm lẩm bẩm nói, đây là kết quả hắn tiến thêm một bước thôi diễn ra.
- Sư phụ nên đề phòng những người này nha! Có thể thật sự có kiếp sau, tương lai sẽ xuất hiện đại địch không thể tưởng tượng!
Trương Thanh Dương nói.
- Đạo của ta là ở kiếp này, không cầu kiếp sau, vô địch ở kiếp này, dập nát hết thảy!
Diệp Phàm kiên định nói.
Hai ngày sau, Dương Hi đi vào dưới cây bồ đề bẩm báo, nhỏ giọng nói:
- Sư phụ! Con không cẩn thận đã giết chết quỷ mẫu!
Diệp Phàm gật đầu, tỏ vẻ biết.
Dương Hi không rời đi, lại nói:
- Con lại sơ ý giết chết sư phụ của quỷ mẫu!
- Người không chạm ta ta không chạm người!
Diệp Phàm nói.
- Con còn lỡ tay giết chết sư phụ của sư phụ quỷ mẫu!
- Người nếu phạm ta, không ngừng áp bức, không cần ần nhẫn nghẹn khuất!
Diệp Phàm lại nói.
- Dạ! Cho nên con lại giết chết một tổ sư của họ!
Dương Hi ngượng ngùng nói.
Diệp Phàm bật cười.
Nhưng, Dương Hi vẫn còn không chịu rời đi.
- Làm sao vậy?
- Con còn giết chết một vị Quỷ Soái, gần như có thể xác định hắn lập tức sẽ trở thành Chuẩn đế, là đầu sỏ tương lai của Địa phủ!
Diệp Phàm không khỏi hỏi:
- Ngươi rốt cuộc giết chết bao nhiêu người?
- Sau khi con rời khỏi đây, bị bọn họ phục kích, giết một người nhỏ liền chọc tới một người lớn, con tổng cộng giết chết một trăm lẻ tám Tướng của Địa phủ!
Dương Hi thấp thỏm không yên nói.
Diệp Phàm nghe được tin tức này vô cùng kinh hãi, hắn tin tưởng ở bên ngoài khẳng định đang sôi trào, đó chính là một trăm lẻ tám vị Quỷ tướng của Địa phủ nha! Tương đương với một trăm lẻ tám viên tinh tú bị binh định, bởi vì mất đi người trấn thủ.
Trên thực tế, cũng đúng như dự liệu của Diệp Phàm: thiên kiêu của Địa phủ bao vây tiễu trừ Dương Hi, làm cho hắn bị thương, dưới cơn giận dữ hắn quét ngang tới giết chết mọi người, chém đứt đoạn đại kỳ của một trăm lẻ tám viên tinh tú của Địa phủ.
- Còn có cái gì giấu giếm không?
Diệp Phàm hỏi hắn.
- Địa phủ Minh Hoàng tử, Diêm La tử, Trấn Ngục tử đều đi ra, muốn giết con!
Ba người này là kẻ kế thừa đảm nhiệm Địa phủ, tương lai trong bọn họ sẽ xuất hiện một Phủ chủ, thân phận cao dọa người.
- Kết quả ra sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Diêm La tử do sư huynh Diệp Đồng của con giết chết!
Dương Hi thành thật nói ra.
Diệp Đồng mười năm trước đã trở thành Chuẩn đế, thực lực sâu không lường được, cùng một cấp số với Cổ Hoàng tử. Ngày nay danh chấn tinh không vũ trụ, được xưng là Thái Dương Thánh Hoàng chuyển thế.
- Diệu Y bị đọa xuống Địa phủ, dùng nguyện lực lưu niệm cho ta, nói là... kiếp sau gặp lại.
Diệp Phàm một mình bước chậm trong vũ trụ, nhìn lên tinh không vô ngần, trong lòng đau thương. Hắn cần lực lượng có thể chiến một trận với chí tôn thần uy tuyệt đại, bằng không sao có thể xông vào Địa phủ.
Phật tháp bị đứt đoạn mấy tầng, năm trăm năm sớm đã phủ đầy bụi, trong bụi trần còn có ký ức cũ. Tây Mạc rốt cuộc không nhìn thấy A Dục Hồ đã từng đi qua, cũng không nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp kia.
Diệp Phàm đáp xuống trên mặt đất, đi từng bước một cố gắng tìm kiếm, năm đó hai người đi vòng quanh hồ, nghe tiếng chuông từ cổ tự văng vẳng vọng tới, đến nay dường như còn đang ở trước mắt.
Phía trước chỉ có gạch ngói nát vụn, cái chuông lớn vỡ rơi xuống đã mấy trăm năm, rỉ sét chìm ngập trong bùn đất. A Dục Hồ đã khô cạn, trở thành một mảnh sa mạc, có chăng chỉ là cát đá vụn.
Thân ảnh tao nhã tuyệt đại, trắng nõn như đóa sen kia, sớm đã không còn ở nhân gian, hết thảy đều trở thành quá khứ. Chỉ có gió vẫn như trước đang thổi qua tàn tích, xào xạt rung động, phế tích lay động, tiếng leng keng hỗn loạn không phải tiếng thiện xướng của Phật môn.
Hắn còn nhớ rõ, ánh nắng chiều đầy trời năm xưa, trời chiều hoàng hôn nhuộm đỏ điện thờ thần thánh, bọn họ vẫy tay chào ly biệt, hắn đi tới hướng con đường của mình, nàng mang theo nụ cười đưa tiễn, nụ cười sáng lạn, lại có nước mắt trong suốt chảy xuống.
- A...
Diệp Phàm đứng giữa A Dục Hồ Tây Mạc, ngửa mặt lên trời rống to, sợi tóc hỗn độn như từng con rồng bay múa, phát ra khí tức cường đại nhất.
Nơi này cát bay đá chạy, cát bụi như sóng lớn vỗ vào bờ, đánh nứt ra cao nguyên, như một con lũ thổi quét đi phương xa, kinh động khắp trời đất mênh mông.
Một tiếng cười bi thương, đây là một loại quay đầu bất đắc dĩ.
Dưới đáy hồ khô cạn, vỡ ra một đạo lại một đạo dòng suối, nước cuồn cuộn “ồ ồ” tuôn ra, trong suốt tinh khiết. Hai ngày hai đêm sau đổ đầy A Dục Hồ, từ bầu trời nhìn xuống phía dưới lóng lánh giống như một giọt nước mắt.
A Hàm Tự bụi bậm phủ hết, gạch ngói vụn ảm đạm không ánh sáng, như trước rơi rụng ở nơi đó, tường đổ chưa hề thay đổi, Diệp Phàm cũng không muốn xây dựng lại.
- Thần tích a!
- A Dục Hồ một lần nữa xuất hiện nước, trời xanh hiến linh rồi!
Trên cao nguyên, rất nhiều dân chãn nuôi chạy ra, chạy đi thông báo. Cùng nhau tụ lại chỗ A Dục Hồ, rất nhiều người quá vui mà khóc.
Nơi này từng là vùng đất phì nhiêu, gạo cá không thiếu, nhưng từ sau hắc ám náo động nơi này linh mạch đứt đoạn, cao nguyên trở thành hoang vắng.
- A Dục Hồ tái hiện, ông trời một lần nữa ban ân cho chúng ta. Đây là minh châu rực rỡ của cao nguyên chúng ta, Thánh hồ quý giá nhất của chúng ta sẽ mang cho chúng ta sung túc!
Rất nhiều người hoan hô. Không ít lão nhân kích động lệ nóng doanh tròng, từng bước một dập đầu, như hành hương đi về hướng nơi này. Rất nhiều người noi theo, ở bên hồ cầu khấn.
- Ồ! Người kia... quá giống với người độc nhất vô nhị trong bức tranh, là thần tiên của năm xưa!
Bỗng nhiên, một lão nhân tuổi gần đất xa trời, trong hai mắt đục ngầu lộ ra vẻ kinh sợ, run rẩy đi tới phía trước, lão thấy được Diệp Phàm.
Bên hồ, Diệp Phàm lẳng lặng đứng đó rơi vào trong thế giới của mình, nhìn A Dục Hồ, nhớ tới nhiều hình ảnh ở khứ nhiều.
- Xin hỏi ngài là thần tiên năm đó phải không?
Lão nhân nói giọng run rẩy.
Diệp Phàm xoay người, nhìn thấy bọn họ, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, không nói gì thêm.
- Là người ấy ư… người trong bức tranh!
- Năm xưa tổ tiên chúng ta từng nhìn thấy Người ấy cùng với một nữ Bồ Tát dạo bước ở trong này, từng giáng xuống thần quang trợ giúp rất nhiều người!
- Đúng vậy, vị nữ Bồ Tát kia từng ở trong này tu luyện, đã cứu rất nhiều người, không ít người trong nhà đều có bức họa của nàng!
Bọn họ nguyên quán ở đây, tổ tông từng nói có một nữ Bồ Tát tu luyện ở trong này, có đại ân với mọi người khắp cao nguyên: cứu trị người bệnh nặng, dùng thần quang tắm rửa trẻ con mới sinh ra, sáng lập bãi cỏ phì nhiêu trợ giúp dân chãn nuôi, dẫn tới dòng sông tưới cả vùng quê.
Từng có người nhìn thấy nữ Bồ Tát này đi chung với Diệp Phàm, hai người như là một đôi quyển lữ thần tiên, khắc sâu ấn tượng cho tổ tông dân chãn nuôi còn truyền lại tới nay.
- Nữ Bồ Tát còn tại thế không?
Một vị lão nhân đẩy tay đứa cháu nâng đỡ, quỳ xuống để cảm ơn và hỏi dò.
Diệp Phàm rất khó chịu trong lòng, ngày nay chỉ còn lại có một mình hắn, làm thế nào đáp lại? Hắn giơ tay buông xuống một màn ánh sáng, bao phủ mọi người nơi đây, làm cho lão nhân gần đất xa trời tinh thần quắc thước, đứng lên, giúp cho người trung niên bách bệnh diệt hết, làm cho trẻ con tinh thần thoải mái, càng thêm khỏe mạnh.
- Là Thần Nhân năm đó đây rồi! Là người đi chung với nữ Bồ Tát! Có thể nói cho chúng ta biết nữ Bồ Tát đi nơi nào không? Chúng ta vẫn luôn cung phụng bức họa, nhiều thế hệ cảm kích ân của nàng!
Phía sau có dân chãn nuôi ý vào lá gan lớn tiếng hỏi.
Diệp Phàm trầm mặc, hai tay chậm rãi múa lên, dưới mặt đất ù ù vang động, khắp cao nguyên đều rung chuyển. Ngày nay Nguyên Thuật của hắn đăng phong tạo cực, có thể thay trời đổi đất, rất nhanh long mạch trong lòng đất liền ào ào tuôn trào lên linh khí cuồn cuộn.
Tiếp theo sau, hắn bay lên trời, dùng chỉ như đao, vạch trên mặt đất thành từng dòng sông, sau đó không lâu dòng nước chảy vào, làm cho đất đai cằn cỗi được thấm nhuần hơi nước, một lần nữa sinh cơ toả sáng bừng bừng.
- Thượng tiên hiến linh, cảm tạ trời xanh ban ân!
Rất nhiều dân chãn nuôi nhìn thấy một màn này, đều quỳ xuống cảm tạ trời đất thượng tiên.
- Không phải trời xanh có mắt, không phải thiên địa hữu tình, cũng không cần lễ bái ta! Đây là chuyện của nữ Bồ Tát trong lòng các ngươi kia đã từng làm, ta nghĩ nếu nàng còn sống, còn có thể làm như vậy. Nếu muốn tế, nếu muốn bái, hãy mời kính nàng đi, nhớ kỳ tên của nàng là An Diệu Y!
Trên bầu trời, thân ảnh Diệp Phàm mờ dần đi.
Ở Tu Di Sơn vỡ nát tan tành, Đại Lôi Âm Tự sập đổ, niên đại Phật Giáo suy bại, tín ngưỡng thiếu mất, chúng sinh trên cao nguyên A Dục lại vẫn nhớ mãi không quên vị nữ Bồ Tát này, có thể thấy được ngày xưa nàng được khắc sâu ấn tượng vào lòng người biết bao.
Bắt đầu từ một ngày này, A Hàm cổ tự sập đổ, tường đổ được xây dựng lại, Cổ Miếu dựng lên, lại được ánh trời chiều chiếu rọi ánh sáng thần thánh, mục dân dọn sạch gạch ngói vụn, bao phủ ở trên như trước là cổ liệu cũ.
Nhưng cung phụng trong Điện thờ không phải cổ Phật chư thiên, mà chỉ có một nữ nhân: đó chính là An Diệu Y! Mỗi ngày đều có người cầu nguyện, hương khói càng ngày càng thịnh, vốn pho thần tượng bằng đất đó đã bắt đầu có sinh cơ và sáng bóng.
Diệp Phàm lại đi tới Lan Đà Tự, đáng tiếc rốt cuộc không tìm thấy cái gì, đã không có cho dù là một chút dấu vết. Hắn đi lên Tu Di Sơn, ngày nay nơi này không còn rầm rộ nữa, có chút lạnh lẽo. Mặc dù từ A Di Đà cổ tinh vực tới đây không ít cường giả và kẻ truyền đạo, nhưng bất kể như thế nào cũng không có khí tượng hùng tráng so với Thánh địa đệ nhất của Phật môn trước kia.
Bồ đề chọc trời, khắp núi đồi đều là Bồ đề.
Diệp Phàm đi lại không mục đích, một mình lưu lại dấu chân khắp Tu Di Sơn, rồi sau đó hắn một đường đi về hướng đông, vượt qua Trung Châu, đi tới Đông Hoang, tìm kiếm dấu vết những nơi từng đi qua.
Đáng tiếc, hết thảy như ảo ảnh trong mơ, như giấc mộng đều chôn vùi ở quá khứ.
- Diệu Y mất rồi...
Diệp Phàm một mình đi lại khắp núi sông, lui tới ở trong vùng hoang dã, như một con sói cô độc, dưới ánh trời chiều đỏ như máu làm nền cảnh tượng thực cô đơn.
Hắn phải trở nên mạnh, hắn phải đạt tới một bước có thể chiến với chí tôn, quay đầu lại năm trăm năm, đã tích tụ từng chút một làm cho nỗi lòng hắn đang xúc động, đang sôi trào, máu dần dần lưu chuyển cuồn cuộn.
- Địa phủ! Ta phải đánh đi vào!
Cùng với một tiếng thét dài, dãy núi vạn khe đều nổ vang, hắn như một viên sao chổi quét ngang không trung, một ngày này hiện ra tung tích ở rất nhiều địa phương.
Khi hắn tìm được di tích Bắc Vực Thần Thành đồng thời tế điện tại đây, dẫn phát chấn động, có người nhận ra hắn. Sau đó tin tức giống như một cơn lốc quét khắp địa vực Đông Hoang.
- Thánh thể Diệp Phàm biến mất nhiều năm đã trở lại!
- Trời ạ, là hắn đến đây rồi! Ngày nay là cao thủ tuyệt thế, từng giết chết sáu bảy Cổ Hoàng tử, ai dám tranh hùng?
Đông Hoang chấn động, vô số cường giả chạy tới, nhất là rất nhiều tu sĩ mới quật khởi, cường giả trẻ tuổi mới nổi gần mấy chục năm nay, đều vô cùng kích động.
- Tiền bối! Đúng thật là ngài sao?
- Diệp tiền bối xin hãy thu ta làm đồ đệ đi!
Một đám người xông tới, có người kích động hành đại lễ thăm viếng, có người quỳ xuống muốn trở thành đệ tử dưới trướng của hắn.
Mấy trăm năm trôi qua, địch thủ của Diệp Phàm ngày xưa không phải bị hủy diệt nát tan thành bụi, thì cũng bị đệ tử của hắn đánh cho không ngẩng đầu lên được. Danh tiếng của hắn chấn động tinh hà, tự nhiên có rất nhiều người hâm mộ.