Không người nào biết rõ rốt cuộc nhiệt độ của ngọn lửa này cao đến mức nào, chỉ biết nó đã từng thiêu cháy đại nhân vật thành tro tàn, vô cùng nguy hiểm. Mặc dù Diệp Phàm có hạt Bồ Đề trong tay, nhưng cũng không dám xem thường.
Diệp Phàm chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn một khu đá nham thạch. Đây là một nơi tương đối yên lặng, tử khí nhạt hơn các chỗ khác rất nhiều, rất thích hợp để ở tạm.
Ở đây có rất nhiều khối nham thạch nằm rải rác, khối thì có hình dạng như con bò, khối khác lại có hình dạng như con rắn...thật là kỳ dị.
- Rốt cuộc làm cách nào mới có thể lợi dụng tử khí để luyện khí?
Diệp Phàm cau mày lại, khẽ suy nghĩ. Chẳng lẽ dẫn tử khí vào trong Luân Hải sao? Làm như vậy vô cùng nguy hiểm.
Cả thân thể mạnh hơn linh khí mà còn không chịu đựng nổi, nếu như dẫn vào trong cơ thể, rất khó nói sẽ có những chuyện đáng sợ gì xảy ra. Nhưng nếu không dẫn nhập tử khí vào trong cơ thể, làm cách nào mới luyện đỉnh được?
"Khí" nhất định phải được luyện thành trong cơ thể người sử dụng, làm vậy mới giúp “khí” tương hợp với bản thân, thân thể khi đó sẽ trở thành gốc rễ của "khí", giúp cho "khí" phát huy được uy lực lớn nhất.
- Cứ dẫn động một tia trước thử xem...
Hắn cầm hạt Bồ Đề trong tay rồi ngồi xuống, ngay lập tức phương viên ba thước xung quanh trở thành một vùng đất cát tường, tử khí không thể xâm nhập vào. Diệp Phàm để mầm chồi Thánh thụ này xuống đất rồi đi tới mép phương viên ba thước đó để dẫn động tử hỏa. Hắn rất cẩn thận, không dám thu lấy nhiều, chỉ dám dùng thần lực để dẫn động một tia thôi.
Xoẹt! Xoẹt!
Ngay lúc này, đám tử khí bên ngoài đột nhiên dao động rồi thiêu đốt thần lực đang chuẩn bị tiếp xúc vào, thần lực nhanh chóng tan rã ra.
Diệp Phàm thất kinh, đám tử khí này thật kinh khủng, ngay cả thần lực mà cũng tiêu diệt được. Khó trách nó lại có thể uy hiếp các đại nhân vật, đúng là rất hung hiểm.
Khi dẫn được một tia tử khí đến gần hạt Bồ Đề thì nó mới dừng dao động, không gây tổn hại cho thần lực nữa, hoàn toàn bình tĩnh lại.
- Rốt cuộc đây là lửa gì? Chỉ một tia tử khí thôi mà đã lợi hại như vậy, nó tuyệt đối có thể chấn nát linh bảo, xuyên thủng thân thể con người, thật sự làm người ta phải giật mình.
Diệp Phàm tự nói.
Hắn cẩn thận khống chế tia tử khí đó đến gần làn da của mình, rồi để nó khẽ đụng vào một luồng khí mẹ vạn vật.
Lập tức có dao động rung lên, luồng khí mẹ vạn vật kia dường như sống động hơn không ít, chậm rãi lưu chuyển quanh thân thể Diệp Phàm. Mà tia tử khí kia dường như cũng bị hấp dẫn, bắt đầu chuyển động theo nó.
- Quả nhiên hấp dẫn lẫn nhau!
Diệp Phàm vui mừng.
Tất cả những việc Diệp Phàm đang làm nãy giờ là để chuẩn bị luyện đỉnh, chỉ khi đã hiểu rõ tử khí hoàn toàn thì hắn mới dám dẫn nó nhập vào cơ thể. Tay hắn cầm hạt Bồ Đề, tập trung toàn bộ tâm thần để cho tử khí dung hòa với khí mẹ vạn vật.
Vào lúc tử khí chạm vào khí mẹ vạn vật, cảnh tượng diễn ra thật giống như gió nhẹ thổi qua mặt hồ vậy, mặt hồ khẽ rung động lên một cái. Luồng khí mẹ vạn vật kia phát ra dao động kỳ dị, sau đó hấp thu tử khí vào.
Nhất thời Diệp Phàm cảm giác được thân thể đang ấm lên, không hề có cảm giác nóng cháy như hắn vẫn nghĩ, giống như thân thể đang được ngâm trong nước ấm vậy, làm cho người ta thấy rất thoải mái.
Thấy bước đầu thành công, khóe miệng hắn khẽ nở nụ cười. Hắn vận chuyển huyền pháp được ghi lại trong Đạo Kinh, để cho luồng khí mẹ vạn vật kia lưu động ngoài thân: từ ngón tay tới cánh tay, rồi đến cổ, ngực, bụng, bắp đùi...
Hắn cẩn thận quan sát, sau khi tử khí tan vào trong khí mẹ vạn vật thì mọi chuyện đều ổn, không có dao động truyền ra, cũng không có dấu hiệu tàn sát bừa bãi.
Sau đó hắn thúc dục thần lực truyền vào trong khí mẹ vạn vật, để cho chúng nó giao hòa với nhau. Mọi chuyện vẫn ổn, không có điều dị thường gì.
Luồng khí mẹ vạn vật này lưu động ngoài thân làm cho hắn có cảm giác như gió xuân ấm áp thổi vào cơ thể, rồi nhẹ nhàng xoa bóp toàn thân, thật là thoải mái.
Mọi chuyện đến lúc này đều bình thường, không có nguy hiểm nào xảy ra.
Nửa khắc đồng hồ sau, Diệp Phàm dẫn động luồng khí mẹ vạn vật này vào trong thể nội của mình. Dĩ nhiên tất cả đều phải được tiến hành cẩn thận, đầu tiên hắn để cho luồng khí này truyền vào huyết nhục tại cánh tay, nếu như có gì ngoài ý muốn, hắn cũng có thể ngăn cản nhanh chóng.
Hắn bắt buộc phải cẩn thận như vậy, dù sao đến cả đại nhân vật còn bị tử khí uy hiếp. Nếu như trực tiếp đưa vào Luân Hải rồi có vấn đề gì xảy ra thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Luồng khí đó chảy vào trong huyết nhục giống như tinh khí đang du động, trong nó còn ẩn chứa khí tức ấm áp. Tử khí nhập vào cơ thể, nhưng không tạo nên dao động khác lạ nào.
Qua nhiều lần thử nghiệm, rốt cuộc Diệp Phàm đã dẫn động luồng khí mẹ vạn vật đó trở về Luân Hải, rồi tương hợp với tinh túy Huyền Hoàng. Khi tia tử khí đó đến gần, tinh túy Huyền Hoàng cũng khẽ dao động lên, nhưng vì chỉ có một ít tử khí nên hầu như không thay đổi gì cả.
Giai đoạn lúc đầu rất thuận lợi, không có nguy hiểm gì phát sinh. Diệp Phàm quyết định bắt đầu thu lấy nhiều tử khí hơn, dù sao một tia thật sự là quá ít, không thể nào luyện đỉnh được.
Trong tầng thứ sáu Hỏa vực - Tử Khí Đông Lai này, bởi vì khí mẹ vạn vật trở nên sinh động hơn, nên Diệp Phàm khống chế cũng tương đối dễ dàng. Lần thứ hai, Diệp Phàm dẫn động ba tia tử khí vào trong khí mẹ vạn vật, rồi đưa vào trong Luân Hải.
Qua nhiều lần thử nghiệm, Diệp Phàm cảm thấy làm như vậy vẫn có nguy hiểm, nhưng hắn có thể khống chế được, hẳn có thể mượn tử khí để luyện đỉnh.
Nửa ngày sau, Diệp Phàm lẳng lặng ngồi ngay ngắn tại đó, rồi không ngừng dùng thần lực dẫn động tử khí vào trong khu vực an tường cát lành này, sau đó lấy khí mẹ vạn vật hấp thu.
Đến hiện tại, tay chân hắn đã dần buông lỏng ra, không còn khẩn trương như lúc đầu nữa. Qua một thời gian như vậy, hắn đã hấp thu được mấy chục tia tử khí, rồi dùng khí mẹ vạn vật truyền vào trong Luân Hải, tụ tập từng giọt từng giọt lại.
Hai ngày sau, khí mẹ vạn vật trong Khổ Hải Diệp Phàm đã dần ngả sang màu tím, làm cho Khổ Hải rất ấm áp. Nhưng chỉ nhiêu đây vẫn chưa đủ, muốn luyện đỉnh thì tử khí phải bùng cháy mạnh mẽ lên mới được.
Đến ngày thứ ba, Diệp Phàm tìm cách giúp tử khí cháy mạnh hơn. Hắn ngồi xuống một tảng đá, thân thể như pho tượng, xung quanh ngoài ba thước có tử khí lượn lờ, làm cho thân thể hắn dần trở nên mông lung.
Đến ngày thứ tư, trong Luân Hải hắn đã có một ngọn lửa lớn như quả trứng gà đang nhảy nhót. Tử khí không ngừng tụ tập lại, rốt cuộc đã tạo thành lửa được, nhiệt độ rất cao. Dù đã được Huyền Hoàng bao phủ, nhưng Diệp Phàm vẫn cảm nhận được nhiệt độ do nó tỏa ra.
Đến lúc này, Diệp Phàm không dám dẫn động tử khí vào trong nữa, nhiệt độ do ngọn lửa trong Khổ Hải phát ra đã vượt ra khỏi dự liệu ban đầu, trông nó như một mặt trời màu tím đang thiêu đốt vậy.
- Chính là lúc này!
Diệp Phàm bắt đầu luyện đỉnh.
Tay Diệp Phàm cầm hạt Bồ Đề, ngồi xếp bằng trên tảng đá, tâm trở nên yên lặng. Trong thức hải khẽ hiện ra một tiểu đỉnh, ba chân hai lỗ tai, tản phát khí tức cổ xưa tự nhiên.
Đây là đỉnh trong lòng hắn, đỉnh mà hắn sắp trui luyện cần phải dựa vào đây để thành hình, không thể có bất cứ sơ suất gì xảy ra được.
Khí mẹ vạn vật bắt đầu khởi động, vây quanh tử khí lại. Diệp Phàm lấy tâm để trui luyện, dùng thần để rèn đúc, tinh thần tập trung cao độ giống như là cung đã lên nỏ vậy.
Ngọn lửa màu tím thiêu đốt, khí mẹ vạn vật mông lung bao lấy ngọn lửa đó rồi không ngừng biến hình, bắt đầu diễn sinh ra hình dáng của đỉnh.
Một ngày, hai ngày...bảy ngày sau, tầng thứ sáu Hỏa vực này có những âm thanh leng keng vang to, giống như có ai đang rèn đúc gì trong đó, âm thanh truyền đi rất xa.
Lần trước hắn muốn đỉnh thành hình không khó, chỉ cần nửa tháng hoặc một tháng là có thể thành hình. Nhưng khi tiểu đỉnh rời khỏi khối Lục Đồng là sẽ bị giải thể ngay, không thể giữ được hình dáng vốn có.
Mà nay, hắn lấy tử khí kinh khủng để trui luyện, việc này làm đỉnh rất khó thành hình, giống như hắn đang rèn đúc thánh thiết cứng rắn nhất thế gian, tìm mọi cách trui luyện nhưng cũng chỉ làm hình dạng khí mẹ vạn vật thay đổi một chút.
Nhưng Diệp Phàm lại không cho lo lắng, ngược lại hắn còn cho rằng rèn đỉnh phải khó khăn như vậy mới đúng. Những gì hắn làm trước kia không thể coi là rèn đỉnh được, chỉ là tụ hợp khí mẹ mà thôi. Đỉnh thành hình như vậy cũng giống như một ngôi nhà cao tầng được xây trên bờ cát, nhất định sẽ sụp đổ.
Hiện nay hắn lấy ngọn lửa cực phẩm để rèn luyện khí mẹ, đây mới đúng là luyện khí thật sự. Lúc đỉnh thành hình rồi, chắc chắn sẽ rất khó phá vỡ!
Ngày thứ chín, ngọn lửa màu tím kia dần dần yếu đi, lóe lên một cái rồi vụt tắt, đã bị dùng hết rồi. Mà lúc này khí mẹ vạn vật mới chỉ bị luyện thành một khối vật không ra hình thù gì, còn chưa có thành hình.
- Không hổ là khí mẹ vạn vật, đã dùng hết tử khí rồi nhưng vẫn không thể thành hình được...
Phải biết rằng tử khí có thể thiêu chết đại nhân vật, nhưng khi dùng để luyện đỉnh thì mới chỉ làm cho khí mẹ vạn vật hóa hình một chút, còn lâu mới đạt tới yêu cầu. Thật làm người ta kinh hãi!
Diệp Phàm đứng dậy, giãn cân giãn cốt một chút rồi ăn một chút thức ăn và uống một chút nước. Đột nhiên hắn lẩm bẩm:
- Không biết bên ngoài thế nào, có người canh chừng quanh Hỏa vực không vậy?
Hắn không tiếp tục luyện đỉnh mà cầm hạt Bồ Đề đi ra bên ngoài, muốn quan sát một chút.
Diệp Phàm liên tục xuyên qua các tầng của Hỏa vực, rốt cuộc đã đi tới tầng thứ nhất có ngọn lửa màu đỏ. Xuyên qua màn lửa màu đỏ đó, hắn có thể thấy ở đằng xa có vài tu sĩ canh giữ. Diệp Phàm núp ngay tại đó rồi dùng thần thức cường đại để thăm dò, nhất thời toàn bộ những gì diễn ra xung quanh đều được hắn nắm rõ.
Qua một thời gian, hắn mới nghe được tiếng người nói chuyện.
- Nhiều ngày rồi, chúng ta rút lui được rồi chứ, ở đây thật là chán.
- Tầng thứ sáu Hỏa vực chính là chỗ các đại nhân vật luyện khí, hắn bị đưa vào đó thì chắc chắn sẽ bị đốt thành tro. Cần gì phải bắt chúng ta đến đây chờ đợi đây? Thật là phí thời gian.
*****
Diệp Phàm yên lặng trở về trong tầng thứ sáu Hỏa vực, không chú ý tới mấy người đó nữa. Hiện giờ không có việc gì quan trọng hơn việc giúp đỉnh thành hình cả.
Hắn lại dẫn động tử khí nhập vào cơ thể. Do đã có kinh nghiệm nhiều lần, mới chỉ qua nửa ngày thì lại có một ngọn lửa màu tím hiện lên trong Khổ Hải, ngọn lửa này được khí mẹ vạn vật bao lấy.
Leng keng! Leng keng!
Âm thanh rèn khí lần nữa truyền ra, Diệp Phàm rất chăm chú, tập trung toàn bộ tinh khí thần để trui luyện mẫu khí, cố gắng giúp đỉnh được thành hình.
Nhưng lần này lại nhanh hơn, mới chỉ qua ba ngày thì ngọn lửa màu tím đã bị dập tắt.
- Khí mẹ vạn vật quả nhiên bất phàm...
Diệp Phàm cảm thấy mình có thể dẫn động nhiều tử khí vào cơ thể hơn, nếu không, cứ rèn một chút rồi lại bị gián đoạn như vậy thì cũng không biết đến khi nào mới làm đỉnh thành hình được.
Cuối cùng hắn đã dẫn động được rất nhiều tử khí vào trong cơ thể, tạo thành một ngọn lửa màu tím đẹp mắt có kích thước to như quả đấm vậy. Khí mẹ vạn vật khó khăn lắm mới bao lấy hoàn toàn ngọn lửa này lại, nếu như lúc nãy hắn thu lấy nhiều hơn nữa, chắc chắn sẽ có tử khí tràn ra ngoài.
Ngọn lửa màu tím thiêu đốt tỏa ra nhiệt độ nóng kinh khủng, âm thanh leng keng lại phát ra, Diệp Phàm lấy tâm trui luyện, dùng thần để rèn đúc.
Phốc!
Đột nhiên có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, bởi vì khi nãy hắn dẫn nhập quá nhiều tử khí, nên trong quá trình rèn đỉnh đã có tử khí từ trong khí mẹ vạn vật tràn ra ngoài.
Đây không phải là một luồng, cũng không phải là mười mấy sợi, mà là một quả cầu có kích thước lớn như mắt rồng vậy, hừng hực thiêu đốt như mặt trời, trông giống như mặt trời đang xuất hiện trong cơ thể hắn vậy!
Diệp Phàm thoáng cái đã biến sắc!
Hắn không phải là thái thượng trưởng lão Cơ gia, cũng không phải là Diêu Quang Thánh Chủ, hắn có thể ở chỗ này luyện khí được hoàn toàn là nhờ hạt Bồ Đề, nhưng lúc này tử khí lại tràn ra ngay bên trong cơ thể hắn, thật đúng là tai nạn.
Quả nhiên, sau khi thoát khỏi khí mẹ vạn vật, tử khí thoáng cái đã cuồng bạo lên, tựa như muốn đốt tất cả những thứ có chung quanh thành tro tàn.
Ầm!
Đột nhiên Khổ Hải màu vàng xuất hiện sóng lớn cuồn cuộn chặn tử khí lại, hoàn toàn bao phủ nó.
Chuyện đáng sợ đã xảy ra, ngọn lửa màu tím bị nước biển màu vàng cuốn lấy rồi bị dìm xuống, sắp dập tắt rồi.
- Này...
Diệp Phàm thất kinh, hắn không ngờ Khổ Hải khác người của hắn còn có uy thế như vậy, có thể áp chế được tử khí.
Bỗng nhiên có một đạo ánh sáng tím lóe lên, ngọn lửa màu tím đó chui lại vào trong khí mẹ vạn vật, không bị nước biển màu vàng kia dập tắt đi.
- Ha ha ha...
Diệp Phàm cười to, vươn người đứng dậy.
Việc hắn lấy khí mẹ vạn vật để bao trùm ngọn lửa màu tím vốn là lựa chọn bất đắc dĩ, phải lấy mồi lửa để bao dung khí mẹ vạn vật mới đúng. Hắn còn đang lo lắng về tốc độ luyện đỉnh, bởi vì tốc độ bây giờ thật quá chậm, nhưng bây giờ đã có cách giải quyết rồi.
Diệp Phàm đứng dậy, rồi đi tới khu vực Tử Khí Đông Lai nồng đậm nhất. Nơi có có sương mù nồng nặc, giống như sương mù đã tích tụ lại thành chất lỏng vậy, trên mặt đất còn có chút tro bụi hình người, hiển nhiên đã có đại nhân vật ở đây luyện khí.
Khi đến nơi này, hắn trực tiếp thu lấy một lượng lớn tử khí, không ngừng tụ tập lại vào trong Luân Hải rồi bao dung khí mẹ vạn vật hoàn toàn lại. Sau đó hắn lại dùng Khổ Hải màu vàng áp chế tử khí, không cho nó tiết ra ngoài.
Ngọn lửa màu tím thiêu đốt mạnh mẽ trong Khổ Hải, không ngừng trui luyện tinh túy Huyền Hoàng, âm thanh leng keng vang lên không dứt.
Một ngày, hai ngày...
Cũng không biết Diệp Phàm đã hấp thu bao nhiêu tử khí rồi, cứ ngày ngày làm công việc rèn đúc đỉnh trong cơ thể mình, tử khí nồng đậm ở khu vực này cũng vì thế mà mờ nhạt đi.
Cho đến ba tháng sau, rốt cuộc âm thanh leng keng đã dừng lại, Diệp Phàm không hấp thu tử khí nữa.
Lúc này phía trên Khổ Hải trong cơ thể đã xuất hiện một tiểu đỉnh, tản phát khí tức cổ xưa tự nhiên. Tiểu đỉnh có hai lỗ tai sinh âm dương, có ba chân để định trời đất, đỉnh hình tròn thu nạp hỗn độn.
Tiểu đỉnh diễn sinh ra "đạo" và "lý", rồi dung nạp vạn vật. Trong lúc mơ hồ, dường như đỉnh đang tạo nên một trời đất mới, người khác nhìn vào cảm giác như xung quanh nó có đạo pháp tự nhiên đang tản phát ra.
Dùng tử khí để trui luyện, rốt cuộc đỉnh đã hình thành!
Nhưng mà Diệp Phàm thấy chưa đủ, hắn cảm thấy đây mới chỉ là thô phôi mà thôi, hắn muốn lấy mồi lửa mạnh hơn để rèn luyện.
Hắn còn có một ý định khác là sau khi tinh luyện đỉnh xong, hắn sẽ khắc hạ đạo văn thâm ảo lên đó, có như vậy đỉnh mới trở thành vũ khí cường đại nhất được.
- Tuy ta chưa từng tu qua đạo văn, nhưng ta có hơn trăm chữ cổ, toàn bộ đều là báu vật vô giá...