Mục lục
Già Thiên - tác giả Thần Đồng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở phía sau Tang Cổ một đám cường giả ùa đi theo, với hắn là tiên phong, đồng loạt đánh tới, phải một lần ra tay hủy diệt, phá hòng đạo cơ của Diệp Phàm, cướp đi cây bồ đề thần bí kia.

về phần Cơ Tử Nguyệt ngã xuống trước người Tiểu Bất Điểm, nhìn như suy yếu, nhưng lại mở to đôi mắt chớp chớp một cách tinh quái. Kỳ thật nàng cũng không phải bị thương nghiêm trọng như trong tưởng tượng của mọi người.

- Tiểu Bất Điểm! Hiện tại tình huống rất nguy cấp, nhiều người tụ lại như vậy, thật sự là không thể ngăn chống lại được, hết thảy hoàn toàn dựa vào ngươi. Ta giúp ngươi cởi bỏ phong ấn, ngươi đi độ kiếp, nhằm vào những người đó, ngăn cản bọn họ lại, tranh thủ thời gian cho Diệp Phàm!

Cơ Tử Nguyệt nói.

Ngay sau đó Tiểu Bất Điểm đột nhiên bộc phát ra một cổ khí cơ cường đại tuyệt luân, nhầm về phía Tang Cổ nơi đó. Toàn thân nó sấm rền chớp giật, tiếp theo một mảng lôi đình mênh mông trong thiên địa mờ mịt đánh xuống.

Nó là một con chim có số mạng đặc biệt, từng ăn vào Yêu Thần Hoa, nhiều năm qua nó thăng cấp nhanh chóng nên bị mọi người phong ấn, sợ nó tiến cảnh quá mãnh liệt mà sẽ xuất hiện vấn đề sau này.

Lúc này phong ấn của nó vừa mới mở ra, nó liền cố gắng dẫn động đại đạo, lập tức tăng lên một bậc, đồng thời dẫn tới thiên phạt bổ xuống mọi người ở đây.

Không hề nghi ngờ, ai cũng không muốn bị cuốn vào, bởi vì sẽ theo nó bị độ kiếp, lúc đó sẽ cực kỳ phiền toái, chỉ sơ suất một cái sẽ bị những người khác áp chế.

Lôi hải mênh mông đánh xuống, Tang Cổ đứng mũi chịu sào, gặp phải phiền toái lớn, bị chận lại bước chân.

Nhưng mà, không thể không nói, đây là một đám chí tôn trẻ tuổi cực kỳ cường đại, lôi kiếp không thể chân chính có công hiệu sát thương bọn họ. Thân là người mạnh nhất một vực, rất nhiều người đều từng dùng qua phương thức như vậy để chống lại cường địch.

Ngày nay, bọn họ cũng thi triển thủ đoạn, hoặc là né tránh, hoặc là bày ra trận văn Khi Thiên, chống đỡ được trận thiên kiếp này, thoát vây ra ngoài.

Tuy nhiên, cường giả phương hướng này bị ngăn chận bước tiến, Tang Cổ đều không thể trước tiên đánh tới dưới cây bồ đề, giết chết Diệp Phàm ngồi ở đó.

“Ầm!”

Thi khí ngập trời, một phương hướng khác Địa Thi ra tay, hắn thay đổi như chong chóng. bàn tay là vũ thi khí bàng bạc giống như một mảnh hải dương màu đen tàn sát bừa bãi mà đến.

Đây là một loại Ma đạo vô tình chỉ cần nhiễm trên thân Diệp Phàm, tất nhiên sẽ làm cho thần thức hắn nhập ma trong nháy mắt xóa tan đạo quả, ba mươi năm khổ công lĩnh ngộ sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.

Ngày xưa, Địa Thi cũng nhờ chiến một trận với Diệp Phàm mà thức tỉnh thấu hiểu, nhưng ngày nay nhìn thấy khí thế chí cường của Diệp Phàm như thế, hắn vẫn không kiềm nổi xuất ra thủ đoạn độc ác, định phá hư đạo cơ của Diệp Phàm!

- Cái gì Thánh thể Nhân tộc chỉ là món ấn của ta, chỉ một bừa máu thịt mà thôi! Thánh huyết tràn đầy này có thể trợ giúp ta đắc đạo!

Rốt cục Thôn Thiên Thú cũng ra tay. Nó là một trong chí cường giả ở hiện trường. Nó di chuyền thân thể khổng lồ, hủy thiên diệt địa vô cùng đáng sợ, mọi người đều phải nhường đường cho nó.

Nó vung ra một móng vuốt cực lớn bao phủ bầu trời che lấp mặt đất, trực tiếp chụp xuống hướng Diệp Phàm và cây bồ đề. Hắn xem đây là con mồi, là máu thịt thực phẩm của nó.

- Xong rồi! Quá nhiều người, nhất là mấy tên cường đại nhất trong đó đều ra tay, không thể chống lại được!

Đám Thánh giả Hắc Hùng. Thanh Loan... đều tuyệt vọng. Đối phương đều là chí tôn trẻ tuổi, nhiều như vậy đồng loạt đánh tới ai có thể chống đỡ?

Nhất là. Kim Xà đại lang quân, Tang Cổ, Địa Thi, Thôn Thiên Thú đều đạt tới cảnh giới Thánh Vương tầng thiên thứ chín tuyệt đỉnh, có thể hoành hành vũ trụ, trong cũng thế hệ không có mấy người có thể tranh phong!

Với bọn họ cầm đầu, phía sau đi theo rất nhiều cường giả cũng phóng vọt tới, ngay cả Đại Thánh tới đây đều phải kiêng dè, cổ lực lượng này quá mức cường đại.

Hơn nữa, Đế Thiên, Đại Ma Thần, Cửu Nhàn Bích Thiềm. Thiên nữ Thần tộc, Cổ Kim Bằng... cao thủ tuyệt thế như vậy cũng đang như hổ rình mồi, bất cứ lúc nào sẽ gia nhập tiến công.

- Hiện giờ chỉ có thể dựa vào nó, các huynh đệ kết trận!

Long Mã kêu to, kêu gọi mười thánh giả. Ở bàn tay nó, xuất hiện một tấm bia đá dài cả thước, khắc trên đó dấu ấn của năm tháng, măt trên có hai chữ “Thiên Binh

Đây là một kiện bí khí, cực kỳ cường đại, là di vật của Thiên Đình cổ, có thể trấn thủ một phương tinh vực, thông thiên động địa, là xứng với cái tên một tấm bia chiến: Thiên Binh!



Nhưng mà, điều kiện vận dụng được nó quá mức khắc nghiệt. cần phải có mười người trở lên chung sức tế luyện. Pháp lực, đạo hạnh, cảnh giới các thứ không phải điều kiện thứ nhất khống chế được nó, mà nó đòi hỏi chân chính chính là chiến ý ngẩng cao, là dùng khí, ý chí bất khuất chưa từng có từ trước đến nay, cùng với vạn người cũng một lòng.

- Đây là cổ khí của Thiên Đình lưu lại, chúng ta tâm niệm hợp nhất, chung sức ra tay, đánh ra hết lực lượng ẩn chứa của bọn họ!

Long Mã rít gào, nó toàn thân đẫm máu, ở trong huyết chiến bị thương không nhẹ.

Mười hai thánh giả trước đã ngã xuống hai người, ngày nay vừa lúc còn lại mười người, ở thời khắc nguy vong sinh tử này cũng chung sức tế tấm cổ bia ra!

“Ầm” một tiếng nổ vang, cổ Bi bộc phát ra khí tức kinh thiên động địa, thản bia hợp cũng trời cao, như thiên quân vạn mà chen chúc lao xuống, chấn cho màng nhĩ mọi người sinh đau, xương cốt mềm nhũn, cơ bắp rệu rạo.

Sát khí cuồn cuộn mãnh liệt như sóng thần bao phủ cả khu vực này, mười vạn anh linh phóng vọt ra quét ngang càn khôn!

“Phốc, Phốc...”

Liên tiếp mười bốn người bị chiến bi đánh trúng. đứt sản gãy xương, bị mười vạn anh linh bao phủ, xé xác, hủy diệt sạch sẽ.

Nhưng mà, đám người Long Mã cũng gặp phải phản phệ. Khối cổ Bi này rất khó khống chế, theo lý thuyết là cần mười vạn Thiên Binh mới đủ vận dụng nó, không quan hệ với thực lực hay cảnh giới!

Bọn họ đều há mồm phun máu, Thiên bi rất nhanh thu nhỏ lại, khó có thể đánh ra kích thứ hai.

“Ầm!”

Địa Thi, Thôn Thiên Thú cả đám đều đồng loạt ra tay phản kích, tất cả đám người Long Mã đều máu thịt bắn tung tóe, nếu không nhờ có Thiên bi thu nhỏ kia ngăn cản lại một chút, mười Thánh giả tất nhiên đã hình thần câu diệt.

Mặc dù như vậy, bọn họ cũng đều đứt sân gãy xương, rất nhiều người thân thể cũng không còn đầy đủ, cảnh tượng vô cùng thê thảm.

- Ta phải giết chết Thánh thể Nhân tộc! Thần đến đây đều không được, khó có thể lưu lại mạng sống của hắn!

Thôn Thiên Thú vô cùng khổng lồ, tàn nhẫn cười. Nó nhìn xuống mười thánh giả ngã nhào trong vũng máu cười nhạo nói.

“Phốc!”

Bên kia, Tiểu Bất Điểm gào thét, Thần vũ màu vàng đầy người đã rơi rụng không ít, một bên cánh gần như bị xé rách thòng xuống, nó rơi thật mạnh, lăn quay trong vũng máu.

Tiểu Bất Điểm lộ ánh mắt ảm đạm, phát ra tiếng gào thét bi ai, rất khó vùng vẫy đứng lên, mặc dù độ kiếp thiên phạt, nó cũng không thể làm gì được Tang Cổ.

Tang Cổ thân là hậu đại của Thần Ma thái cổ, vô cùng cường đại. Dáng người hắn cao ngất, đôi mắt sắc bén sáng như điện, trên tay tràn đầy vết máu dính cả Thần vũ, bổ thẳng xuống thiếu chút nữa đánh trúng Tiểu Bất Điểm. Hắn cười lạnh tàn khốc, nói:

- Các ngươi đều phải chết, đều phải chôn theo Thánh thể Nhân tộc! Chỉ có ta duy nhất là chính thống Thần Ma, ai dám tranh phong?!

- Tiểu Bất Điểm!

Cơ Tử Nguyệt đau lòng nước mắt đều chảy xuống. ôm lấy thân mình Thiếm Điện Hoàng Điếu đau thương run rẩy. Hết thảy đều chỉ vì chênh lệch thực lực, ngay cả loại đại sát khí độ kiếp này đều mất đi tác dụng.

- Thánh thể Nhân tộc hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Hắn không còn có cơ hội, cây bồ đề thuộc về chúng ta! Hiện tại trước cắt đầu của hắn xuống!

Bên kia, Thực Kim Thú, Đồng Nghĩ Vương thần sắc dữ tợn. Chúng cũng một đám người cũng nhau vọt tới gần.

Cơ Tử Nguyệt lau sạch nước mắt, đứng dậy, toàn thân thánh khiết tràn ngập hào quang rực rỡ, bảo tướng trang nghiêm. Cơ Hạo Nguyệt đang trong đại chiến kịch liệt thoáng nhìn thấy thế, cả kinh kêu lên:

- Tử Nguyệt! Không cho muội làm xằng bậy! Thật sự không được thì cõng Diệp Phàm rút lui trước đi!

- Muội tin tưởng huynh ấy sắp tính rồi!

Cơ Tử Nguyệt vẫn thần sắc bình thản, muốn dựa vào thể chất đặc thù của nàng thi triển một pháp môn cấm kỵ nào đó, trực chiến với Tang Cổ đáng sợ ở trước mặt.



- Vô dụng! Ta muốn giết Thánh thể Nhân tộc, ai cũng không ngăn cản được!

Tang Cổ lành lạnh nói.

Ở phía sau hắn, Thần Ma đứng sừng sững ngang trời, chân nghĩa ba ngàn đại đạo hiện lên, hắn phải diệt trừ Diệp Phàm, độc quyền nhận lấy cơ duyên lớn nơi đây! Thần sắc hắn lạnh lẽo như là hàn băng muôn đời chưa được khai hóa, mang theo một tia ngạo nghễ, cũng có một tia đùa cợt.

Một phương hướng khác, ma huyết mênh mông, Thôn Thiên Thú trấn áp thiên địa, vung móng vuốt cực lớn chụp về hướng mười Thánh giả, muốn nắm lấy bọn họ toàn bộ làm như món ăn nuốt vào trong miệng.

- Ngươi trước phải qua một cửa của ta này!

Long Mã thu hồi tấm bia đá ảm đạm, trong thời gian ngắn khó có thể thúc dục, nó nhỏm lên thân thể nhuộm đầy máu, ngăn ở phía trước, bảo vệ mười thánh giả.

- Tuy rằng ngươi rất cường đại, nhưng chung quy là không đủ cảnh giới, ta chỉ kém nửa bước là thành tựu Đại Thánh, ngươi làm thế nào chống đỡ! Cũng Thánh thể Nhân tộc kia đều chỉ có thể làm thức ăn của ta!

Thôn Thiên Thú cười lạnh vô tình.

- Ta là bảo thụ mà đến, kẻ ngăn đường phật ma ta, đều đưa hắn đầu thai kiếp khác!

Địa Thi cũng thần sắc lạnh như băng, thi khí ngập trời, từng bước một đi tới phía trước, mục tiêu của hắn là cây bồ đề.

Phốc!

Bên cạnh cây bồ đề, Bàng Bác đang đại chiến với người cũng đã bị thương nặng, một thanh trường đao màu đen sáng lấp lánh lạnh như băng, vô thanh vô tức, từ trong hư không bổ ra, chém trúng lưng hắn một vệt dài, thiếu chút nữa bổ thẳng thân hắn thành hai nửa.

- Rống...

Bàng Bác rống to một tiếng, dùng máu thịt kẹp lấy lưỡi đao, thoắt một cái xoay mình lại, tung ra một quyền, đánh cho kẻ đánh lén nổ tung, hóa thành một đống máu thịt bầy nhầy!

- Đến nước này còn cố che chở cho hắn! Đồ không biết sống chết!

Thực Kim Thú cũng Đồng Nghĩ Vương tới phụ cận cây bồ đề trước hết. phía sau đi theo một đám người, bọn họ không sánh bằng đám Địa Thi, Thôn Thiên Thú, Tang Cổ, Kim Xà đại lang quân... vì vậy đi theo phía sau chờ vận may.

Bàng Bác lau sạch vết máu nơi khóe miệng, cười to nói:

- Nếu muốn đụng tới huynh đệ ta. trước phải hỏi ta có đáp ứng hay không!

Hắn vừa nói trong miệng thỉnh thoảng có bọt máu trào ra.

- Đại thế đã mất! Thánh thể Nhân tộc xong rồi! Người thủ hộ của hắn cũng không xong!


Xa xa, người đang xem cuộc chiến nói nhỏ, có một số người vẫn chưa tham gia hành động.


Đại Ma Thần, Đế Thiên thần sắc lạnh lùng, bước chân tới phía trước, không biết có phải cũng muốn ra tay hay không?


Thiên nữ Sân Lam của Thần tộc than nhẹ một tiếng: “Còn sống mới tính thắng lợi, chí tôn chết đi không đáng một đồng!” Nàng cũng đi về phía trước, chuẩn bị chia một chén canh.


“Ầm ầm ầm...”


Một tràng tiếng nổ vang. Thần Ma lĩnh đột nhiên vỡ tan, hàng ngàn hàng vạn phù văn Thần Ma trên bầu trời kia toàn bộ bùng nổ, khắp mảng thế giới này như là bị hủy diệt, chi chừa lại một đôi Đế quyền!


Dưới tàng cây bồ đề, Diệp Phàm chợt mở choàng mắt, giống như hai ngọn kim đãng rực rỡ lóa mắt. Nơi ánh mắt đi qua, rất nhiều người kêu gào thảm thiết, trong mẳt trào ra máu tươi.


Hắn tuy rằng vẫn ngồi ở đó, còn chưa có hành động gì, nhưng đã tản phát ra một khí cơ chí cường chí đại khiến mọi người sợ run!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK