Trải qua năm tháng dài đăng đẳng, một vùng đất sức sống tràn trề giờ đây đã thành một nơi tiêu điều, các chủng tộc mạnh mẽ năm xưa đã biến thành khói bụi lịch sử.
Hiện giờ Bắc vực chỉ còn có sự trống trải và thê lương vô tận, đưa mắt nhìn xa khắp chân trời, cả một vùng đất rộng lớn không còn gì khác ngoài một màu nâu đỏ đơn điệu.
Thôn trại Trương Ngũ Gia còn cách đây hai trăm dặm, với tốc độ hiện nay, bọn họ có thể chạy về trước khi mặt trời xuống núi.
Diệp Phàm cũng cưỡi một con ngựa, lúc nào cũng đi song song với ngựa của Trương Ngũ Gia, thật ra hắn làm vậy là muốn dò xét bí mật của nguyên.
"Nguyên Thiên thư" đã bị mất hơn một ngàn năm, rất nhiều bí pháp tìm nguyên vì thế mà thất truyền theo. Mỗi khi nói tới chuyện này, Trương Ngũ Gia cảm thấy thật đáng tiếc, thở dài không thôi.
Diệp Phàm cũng có chút thất vọng, đây tuyệt đối là một bộ kỳ thư, hắn rất muốn tìm hiểu nó một phen. Những việc như truy tìm nguyên chi long mạch hay trấn trụ thần nguyên tuyệt thế đều là các việc làm kinh hãi thế tục.
Một khi nắm được cách làm các việc đó trong tay, chắc chắn sẽ trở thành thượng khách của Thánh Địa, qua đó có thể thấy rõ giá trị bộ kỳ thư này.
Mười mấy con ngựa cùng nhau phi nước đại, khói bụi mịt mù ở đằng sau.
Hơn một canh giờ sau, tốc độ ngựa phi càng lúc càng chậm. Tuy mới chỉ chạy vội được khoảng bảy tám chục dặm, nhưng vì không phải là giống ngựa tốt, nên tốc độ rất có hạn.
Hí!
Đột nhiên ở ngay cuối chân trời có bảy tám thiết kỵ xông tới, tốc độ nhanh như một cơn gió lốc, làm cho bụi mù tung bay ngất trời, nháy mắt đã xuất hiện ngay trước mắt.
Ngựa mà những người này cỡi không phải là ngựa thường, toàn thân có long lân lóng lánh bao phủ, thân cao mình dài, vô cùng to lớn. Đây chính là ngựa Long Lân, hình thể tựa như ngựa nhưng quanh thân lại có lân màu xanh, một ngày chạy được bốn năm nghìn dặm, không biết mệt mỏi.
- Không tốt, là giặc cướp!
Người thiếu niên cơ trí tên Vương Xu liền biến sắc.
- Dừng lại cho lão tử!
Một người nam tử trung niên da ngăm đen quát lên.
Tám con ngựa Long Lân ngăn cản đám người Diệp Phàm, người cỡi ngựa đầu tiên quát lên:
- Mau giao toàn bộ nguyên các ngươi khai thác được ra đây. Nếu không, nơi này sẽ trở thành ngôi mộ chôn các ngươi.
Cuối cùng Diệp Phàm cũng tự mình trải nghiệm được sự hỗn loạn của mảnh đất này. Ngay ban ngày ban mặt mà giặc cướp hoành hành, muốn giết người cướp của là sẽ làm ngay.
- Các vị đại nhân, hôm nay chúng ta không khai thác được nguyên, trên người không có gì cả.
Vương Xu cười giải thích.
- Đừng có nói nhảm, mấy người khai thác nguyên như các ngươi trước giờ toàn là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Mau giao ra đây rồi ta cho các ngươi rời đi. Nếu không, ngày này sang năm chính là ngày giỗ mấy người các ngươi.
Người nam tử trung niên mặt đen ở ngay giữa trách mắng.
- Đại nhân, chúng ta thật không có gì cả. Nếu như không tin, các người có thể lục soát bọn ta, bọn ta sẽ không phản kháng.
Trương Ngũ Gia chắp tay nói.
Diệp Phàm vỗ vỗ đầu vai Trương Ngũ Gia, ý nói hắn không cần lo lắng. Đồng thời, Diệp Phàm cũng khẽ đánh giá những người này.
- Tên thiếu niên bên cạnh lão già kia có vấn đề!
Một tên giặc cướp tiến lên nhìn thẳng vào Diệp Phàm, cảm thấy trên người tên thiếu niên này có khí tức của nguyên.
- Còn nói không có nguyên, chắc chắn trên người tên thiếu niên da mịn thịt mềm này có giấu không ít nguyên.
Một tên giặc cướp vung roi ngựa lên chỉ về Diệp Phàm, mắng:
- Ở trước mặt chúng ta mà còn dám nói dối?
Phốc!
Diệp Phàm đưa tay nắm lấy roi ngựa, rồi nói với đám người Trương Ngũ Gia:
- Các người đi trước chờ ta đi.
- Con thỏ nhỏ đáng chết nhà ngươi tưởng mình là ai hả? Chỉ là một tên khai thác nguyên mà cũng dám nói thế?
Tên giặc cướp này đưa mắt nhìn bốn hướng, nói:
- Ta xem thử ai dám rời đi, ngoan ngoãn ở nguyên chỗ này cho ta!
Phịch! Phịch!
Diệp Phàm dùng một tay đánh tên này rớt xuống ngựa, nhưng mà không có đánh chết. Bởi vì hắn còn điều muốn hỏi mấy tên giặc cướp này.
Đám người Trương Ngũ Gia thấy vậy vội vàng giục ngựa chạy về phía trước, không dám ngừng lại.
Tên cầm đầu đám giặc cướp này cũng là người từng trải, kinh nghiệm nhiều năm. Vừa thấy Diệp Phàm ra tay như vậy đã biết tình hình không ổn, trực tiếp bỏ ngựa Long Lân lại đằng sau, phóng lên cao bỏ chạy.
- Còn muốn đi?
Trong nháy mắt, Diệp Phàm liên tiếp vung ra tám chỉ, tám chỉ này giống như tám cây búa lớn đập mạnh lên người tám tên giặc cướp. Nguyên cả bọn liền rơi xuống đất.
Tên cầm đầu đám giặc cướp này mới chỉ đạt đến cảnh giới Mệnh Tuyền, còn không chịu nổi một đòn của Diệp Phàm. Sắc mặt mấy người kia thoáng cái đã tái nhợt, biết lần này đá trúng thiết bản rồi.
- Các ngươi có phải là giặc cướp hay không? Tổng số nguyên trên người còn chưa được nửa cân.
Diệp Phàm hơi bất mãn, nói:
- Nói tỉ mỉ cho ta biết, xung quanh đây còn bao nhiêu nhóm giặc cướp?
Nửa khắc đồng hồ sau, Diệp Phàm dẫn tám con ngựa Long Lân đuổi theo đám người Trương Ngũ Gia, nói:
- Mang theo mấy con ngựa Long Lân này về, có gây phiền toái gì cho các ngươi không?
Mấy người thanh niên trai tráng sáng mắt lên, nhưng Trương Ngũ Gia lại lắc đầu, nói:
- Để cho chúng nó tự sanh tự diệt đi, chỉ có giặc cướp mới có thiết kỵ, thôn chúng ta mà có mấy dị thú này sợ rằng không tốt lắm.
- Giặc cướp hoành hành như thế, các môn phái ở đây mặc kệ sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Quản làm sao được? Giặc cướp như châu chấu, nhóm này đi lại có nhóm khác tới, không có biện pháp nào cả.
- Bọn họ không thông đồng làm bậy là tốt lắm rồi. Ta có nghe nói không ít môn phái còn âm thầm giúp đỡ giặc cướp.
Diệp Phàm càng lúc càng hiểu rõ sự hỗn loạn và máu tanh ở Bắc vực, nơi đây đúng là một thiên đường tội ác.
- Khó trách các tu sĩ khu vực khác muốn đến Bắc vực mạo hiểm. Một nơi vô pháp vô thiên như vậy, chỉ cần có thực lực là đủ làm được hoàng đế một phương.
Diệp Phàm cảm thấy nơi này rất thích hợp cho hắn, không cần thiết phải buồn bã vì nguyên nữa.
Rốt cuộc đã về đến được thôn đám người Trương Ngũ Gia trước khi mặt trời lặn xuống.
Ngay đằng trước có một hàng rào được xây bằng đá, tuy chỉ có mười mấy hộ thôi, nhưng tổng số dân chúng sinh sống ở đây cũng hơn hai trăm người.
Khi đi tới gần, Diệp Phàm mới nhận thấy dân chúng sinh sông ở Bắc vực rất hung hãn. Dù là nam hay nữ, già hay trẻ, tất cả thôn dân đều cầm đao kiếm sắc bén trong tay. Khi thấy người tới là đám người Trương Ngũ Gia, tất cả mới thở dài một hơi, rồi để vũ khí xuống.
- Tên khốn họ Trần kia lại tới nữa, hắn nói chúng ta còn năm ngày. Nếu như không nộp đủ nguyên thì sẽ giết hết toàn bộ thôn trại chúng ta.
Mấy người trong thôn mặt mày ủ rũ, than thở.
- Mấy nhóm người khác đi ra ngoài tìm kiếm cũng không có thu hoạch gì, tất cả đều tay không trở về.
- Mấy năm vừa rồi khai thác nguyên quá nhiều, các mỏ nguyên xung quanh đã cạn khô rồi. Thời gian ngắn như thế, làm sao mà tìm được.
...
Sau khi vào bên trong, Diệp Phàm ở trong một căn nhà đá, đây cũng là kiểu nhà phổ biến ở Bắc vực. Chỗ hắn ở đã được dọn sạch qua, trông rất ngăn nắp.
Đêm đó Trương Ngũ Gia nhiệt tình chiêu đãi hắn, đặc biệt giết một con dê. Mọi người cùng vây quanh trước đống lửa, con dê được nướng vàng óng ánh. Sau khi thịt đã chín, mọi người cùng nhau xẻ thịt ăn, rồi uống rượu bằng chén lớn.
Phần lớn nam nhân ở Bắc vực đều hào phòng, thậm chí khi ra ngoài còn mang theo rượu và chén để uống cùng với nhau. Diệp Phàm thấy vậy rất hưng phấn. Nhớ lại cảm giác mấy tháng trước phải chạy trốn trối chết, bây giờ được như vậy, hắn cảm thấy thoải mái.
Trong khi ăn uống, hắn thường hỏi thăm Trương Ngũ Gia mấy địa danh, hỏi xem thử chúng nằm ở hướng nào.
Trương Ngũ Gia lấy ra một tấm bản đồ bằng da trâu, tận tình chỉ dẫn để hắn nhìn. Đây chính là những cứ điểm các nhóm giặc cướp hắn đã hỏi được từ nhóm giặc cướp hồi chiều, tất cả đều nằm xung quanh phương viên mấy trăm dặm.
Hiện nay Diệp Phàm cần rất nhiều nguyên để tăng thực lực mình lên. Ngay khi màn đêm buông xuống, hắn liền tấn công ba cứ điểm giặc cướp.
Nhưng kết quả lại làm hắn thất vọng, mỗi nhóm giặc cướp chỉ khoảng mười mấy người. Tấn công cả ba nơi mà chỉ thu được hai cân nguyên.
- Không đủ dùng, phải tìm các nhóm đạo tặc khác để khai đao.
Đến lúc này, Diệp Phàm rất "nhớ nhung" khu nguyên của Diêu Quang Thánh Địa. Nơi đó đúng là một vùng đất đầy bảo vật, các khu vực ở ngoài vô cùng cằn cỗi, không thể nào so sánh được với nơi đó.
Thôn trại của đám người Trương Ngũ Gia nằm trong một ốc đảo có diện tích hơn mười dặm, đưa mắt nhìn về phía xa có thể thấy ở đấy có một ngọn núi lớn, cao gần mấy ngàn thước. Nhưng xung quanh ngọn núi đá đó lại không có thực vật cũng không có bùn đất, chỉ là một ngọn núi đá.
Vào sáng sớm, ngọn núi đá được ánh mặt trời chiếu vào gây cho người ta cảm giác trông nó thật nặng nề.
Diệp Phàm vừa đi ra khỏi nhà đá mình ở liền thấy Trương Ngũ Gia đang làm lễ tham bái về ngọn núi đá đó, điều này làm hắn hơi ngạc nhiên.
Một người thanh niên tên Nhị Lăng Tử (1) thật thà giải thích:
- Mỗi ngày thức dậy, việc đầu tiên Trương Ngũ Gia làm chính là lễ bái ngọn núi đá đó.
Diệp Phàm khẽ động trong lòng, chắc chắn ngọn núi đá kia không tầm thường, sợ rằng có ẩn tình.
Đúng lúc đó Trương Ngũ Gia đi về phía hắn, không giải thích gì về việc mình vừa làm, chỉ chào hỏi một chút rồi dẫn hắn dùng bữa sáng.
- Nhị Lăng Tử, ta hỏi ngươi một chút. Rốt cuộc ngọn núi đá kia có bí ẩn gì?
Đợi đến khi không còn người nào nữa, Diệp Phàm liền hỏi thăm.
- Không biết, Trương Ngũ Gia không cho chúng ta tới gần, nói đó là mảnh đất không tốt.
Nhị Lăng Tử lắc đầu.
Sau khi dùng bữa sáng xong, Diệp Phàm liền thi triển bộ pháp, hóa thành một làn khói nhẹ đi đến ngọn núi đó, chỉ trong chốc lát hắn đã tới nơi.
Bề ngoài ngọn núi này có màu tím nâu, giống như được một người nào đó dùng màu tím đánh bóng lên vậy. Trong nó thật nặng nệ, cao gần khoảng bốn ngàn thước. Ngọn núi này rất cao, người bình thường không thể nào trèo lên được.
Diệp Phàm phát hiện trên bề mặt của ngọn núi này có rất nhiều vết đao lỗ kiếm, nhưng gần như đã bị gió xói mòn và gần bị tiêu hủy. Chỉ khi nào nhìn cẩn thận, mới phát hiện được điều này.
Hắn thử đặt tay lên một tảng đá màu tím, phát hiện đá ở đây rất cứng rắn, gần như so được với sắt đã qua tinh luyện. Đất đá màu tím ở chỗ này rất đặc biệt.
Diệp Phàm nhất thời hít vào một ngịm khí lạnh, một ngọn núi cứng rắn như thế, nhưng mấy vết đao kiếm ở trên lại bị xói mòn, rốt cuộc những vết tích đó đã có được từ khi nào? Thật không thể nào tưởng tượng được.
Hắn chậm rãi bay lên trời, nhưng càng lúc càng giật mình hơn. Không chỉ ở dưới chân núi mới có vết đao lỗ kiếm, mà những vết tích đó trải rộng cả ngọn núi, ngay cả giữa sườn núi cũng có.
Hắn còn phát hiện ngọn núi này rất đặc biệt, khi đến giữa sườn núi thì hình thế ngọn núi màu tím này lớn hơn rất nhiều, giống như có một thanh kiếm lớn vào chỉ thẳng lên trời, khí thế bàng bạc.
Diệp Phàm còn thấy ngoại trừ các vết tích binh khí lưu lại ra, ở đây còn không thiếu các chưởng ấn hay chỉ. Nhưng toàn bộ đã gần bị gió xói mòn, dấu vết rất mơ hồ.
- Nhất định những dấu vết này đã có từ trước Thái Cổ. Nếu không, với độ cứng rắn đất đá ở đây, mấy vết tích này không thể nào bị xói mòn đến mức như vậy.
Sau khi bay lên tới đỉnh núi, Diệp Phàm đưa mắt nhìn về phương xa, hắn phát hiện xung quanh có các sơn lĩnh ở các phương vị khác nhau.
- Ở chân trời xa xôi có tổng cộng chín sơn lĩnh, nhỏ đến mức không thể nhận ra. Nếu kết hợp lại với nhau, hình như ngọn núi màu tím này ở ngay chính giữa khu vực.
Diệp Phàm không có kiến thức về địa thế sông núi, nên không phát hiện được chỗ đặc biệt gì. Cuối cùng, hắn chỉ còn cách nhìn thẳng vào ngọn núi màu tím này.
Đỉnh ngọn núi này trụi lụi, không có gì cả. Nhưng khi ánh nắng bình minh chiếu vào, cả ngọn núi lại trông thật hùng vĩ.
- Không có điểm đặc biệt gì, chẳng lẽ bên trong có nguyên?
Diệp Phàm tế Kim Thư ra, rồi chém mạnh xuống đỉnh núi.
Đất đá ở ngọn núi màu tím này rất cứng rắn, nhất là ở đỉnh núi, nhưng vẫn bị Kim Thư chém tan. Đất đá bay ra khắp nơi, mặt đất ở dưới cũng hơi chấn động một chút, không lâu sau ngay đỉnh núi đã có một vết nứt.
Diệp Phàm nhíu mày, hắn vẫn không phát hiện được điều gì đặc biệt. Đất đá ở đây không phải là lớp đá đặc biệt bao phủ nguyên, chắc ở đây không có nguyên.
Cuối cùng hắn đành mang theo nhiều nghi vấn quay trở về thôn trại.
Ngày thứ hai hắn thức dậy từ sớm, rồi ở đằng xa quan sát. Quả nhiên việc đầu tiên Trương Ngũ Gia làm sau khi ra khỏi phòng là bái lạy ngọn núi lớn kia.
Sau khi dùng bữa sáng xong, hắn không thể nhịn được nữa, bèn hỏi:
- Lão nhân gia, ngọn núi lớn kia rất đặc biệt ư? Vì sao hàng ngày ngài đều bái lạy nó.
Thần sắc Trương Ngũ Gia hơi đổi, sau đó thở dài một hơi nói:
- Đó là một mảnh đất không tốt, ngươi đừng đi tới đó. Tổ tiên ta đã từng nói qua, khắp Bắc vực này còn chưa có ai dám tới đó trêu chọc ngọn núi đó.
- Trêu chọc...
Diệp Phàm càng giật mình hơn, hỏi:
- Rốt cuộc ngọn núi màu tím đó có cái gì?
- Ta cũng không biết nó có cái gì, chỉ biết nơi đó không phải là một mảnh đất tốt.
Diệp Phàm không hỏi được gì, bèn quay trở về nhà đá. Sau đó hắn tìm gặp Nhị Lăng Tử hỏi lại lần nữa, nhưng người này cũng không biết nhiều hơn bao nhiêu.
Đúng lúc đó người thiếu niên lanh trí tên Vương Xu đi qua, người này có cảm tình rất tốt với Diệp Phàm. Biết Diệp Phàm ở lại đây là để giúp thôn trại, nên hắn nhiệt tình nói:
- Ta biết một chút này. Có một lần Trương Ngũ Gia uống rượu say, khóc rống rợi lệ, nói nơi đó là một mảnh đất không tốt, có liên quan gì tới Đại Đế cổ đại ấy.
Diệp Phàm liền bị chấn kinh. Từ xưa tới nay, khắp Đông Hoang có tất cả mấy vị Đại Đế?
Chỉ có mấy người ít ỏi mà thôi, nhưng người nào người nấy đều quân lâm thiên hạ, vang dội cổ kim, hầu như không có ai có thể đạt được thành tựu hơn họ.
Mấy kiện vũ khí Cực Đạo kinh khủng ở Đông Hoang hầu như đều xuất phát từ những người này, không có ai khác ngoài họ có thể luyện chế được mấy vũ khí đó.
Vào giờ khắc này, Diệp Phàm cảm thấy máu nóng trong người mình sôi trào lên, suýt chút nữa là rống to lên một tiếng. Có liên quan tới Đại Đế cổ đại? Chỉ một thoáng qua, hắn đã liên tưởng tới nhiều chuyện.
--------------------------
(1) Cụm từ Nhị Lăng Tử dịch ra là một người thô lỗ hào phóng, mình đoán đây là tên đặt của thôn trại cho người này nên để nguyên. Nếu sau này có đề cập tới người này nữa và có sự thay đổi, mình sẽ sửa lại sau.