Mục lục
Già Thiên - tác giả Thần Đồng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bây giờ, Bàng Bác không dám sử dụng Ngọc Xà Lan, hắn sợ Khổ Hải bị xuyên thủng, thế chất của hắn không kinh khủng như Diệp Phàm, cho nên không chịu nổi 1 lượng lớn sinh mệnh tinh khí trùng kích, sau khi về sẽ nghĩ biện pháp vậy.

"Thanh âm ở sâu trong phế tích dường như lúc nãy lại vang lên thêm mấy lần nữa?" Diệp Phàm hỏi.

Bàng Bác gật đầu nói:

"Tính từ 2 canh giờ trước cho tới giờ, thanh âm đó cứ cách một khoảng thời gian lại vang lên, dường như đang bị cái gì đó áp chế, toàn bộ phế tích bây giờ vô cùng yên tĩnh, ngay cả hung cầm và mãnh thú đông như thủy triều cho dù đã chạy tới khu vực biên giới cũng không dám gầm rú nữa.

Nhưng mà, cũng may là như vậy, nếu không ta sợ Lão xà kia đã đuổi kịp chúng ta rồi."

"Cái âm thanh trầm thấp này làm cho vạn thú đều sợ hãi không ngớt, không biết Ngọc Giác Xà kia có bỏ chạy hay không nữa."

"Con lão xà thành tinh này khẳng định đang rất phẫn nộ, tốt nhất là nó lựa chọn rời đi, nếu không thì rất có khả năng là chúng ta sẽ gặp lại nó ở sâu trong phế tích."

"Có mùi gì vậy?" Diệp Phàm nghi hoặc, nói:

"Tại sao thỉnh thoảng lại có mùi tanh. . ."

Bàng Bác cũng dùng sức hít một hơi, biến sắc nói:

"Hình như là mùi của Lão xà!"

Đúng lúc này, Diệp Phàm sắc mặt đột biến, kéo Bàng Bác thấp giọng nói:

"Chạy mau!"

Ở bên dưới cách khoảng mấy trăm mét, có một đầu rắn khổng lồ dữ tợn nhô lên khỏi vách đá, những cái vảy to bằng bàn tay lấp lánh hàn quang, đôi mắt to như chiếc đèn lồng bắn ra 2 đạo huyết quang, lưỡi rắn dài tới 2, 3m thò ra thụt vào, sau khi nó tiếp xúc với thảm thực vật trên vách đá, chỉ để lại những bãi dịch màu vàng.

"Lão xà đã đuổi tới rồi!"

Bàng Bác chỗ biến sắc, không nghĩ đến là con yêu xà này lại đuổi tới nhanh vậy, nhưng may mắn là nó chưa phát hiện ra 2 người.

Trên vách đá có rất nhiều Cổ mộc cao chọc trời che chắn, hai người nhanh chóng lui về phía sau, đi tới mặt sau của vách đá, nắm lấy dây leo tụt xuống.

Chỉ chậm một bước, cũng sẽ có nguy hiểm tới tính mạng, Lão xà khẳng định đã phát cuồng rồi, nếu như bọn hắn bị phát hiện, thì kết cục bi thảm bây giờ cũng có thể tưởng tượng ra được.

Diệp Phàm và Bàng Bác vô cùng nhanh nhẹn, giống như 2 con vượn, thoăn thoắt không ngừng, nhanh chóng nắm lấy dây leo tụt khỏi vách đá, không dám quay đầu lại đi thẳng.

" Bị lão xà ghi hận, quả thực rất nguy hiểm."

Hai người vừa chạy trốn, vừa ngoảnh cổ ngoái nhìn lại phía sau, chỉ thấy trên vách đá dựng đứng có 1 con cự xà màu sắc rực rỡ, đôi mắt bắn ra hai đạo huyết quang, cái sừng ngọc trên đầu được mặt trời chiếu vào, quang hoa xán lạn, thần huy không ngừng tỏa ra xung quanh.

"Ầm Ầm "

Trên vách đá truyền lại những tiếng ầm ầm, rất nhiều tảng đá to bị lão xá đánh bay đang lăn xuống, rất nhiều cây rừng cũng bị lão xà đè bẹp, nhanh chóng hướng về nơi này đuổi theo.

"A, nó đã phát hiện ra chúng ta!"

"Chúng ta nhanh chóng chạy ra ngoài, đem con yêu xà này cho Ngô Thanh Phong trưởng lão xử lý."

"Không được, lão xà tốc độ quá nhanh, bên ngoài lại có nhiều hung cầm mãnh thú ngăn trở, chúng ta đi được nửa đường thì đã bị nó đuổi kịp rồi.

Bây giờ không còn biện pháp nào khác, chỉ còn cách xông vào sâu trong Phế tích, lão xà dường như rất sợ cái âm thanh trầm thấp này, nó có kiêng kị, chắc là không dám xâm nhập quá sâu đâu."

Sau khi 2 người thương lượng xong, hóa thành 2 đạo lưu quang, phóng vào sâu trong Phế tích.

Nhưng con Ngọc Giác Xà này đã thành tinh, thần dị bất phàm, tốc độ như "tật phong thiểm điện", có thể sử dụng kình phong, nơi nó đi qua cây cối đổ rạp ra 2 bên, hình thành một con đường cho nó chạy qua.

"Ầm ầm ầm "

Đất đá bay tứ tung, Lão xà cuồng mãnh như xe lu, nơi nào nó đi qua là đất đá rung chuyển, cây cỏ tan nát, không có gì có thể ngăn trở được nó, tiếng phì phì ngày càng tới gần, mùi tanh hôi không ngừng bay tới.

Diệp Phàm không có gì khó chịu cả, nhưng Bàng Bác lại cảm giác váng đầu hoa mắt, nói: "Độc tính của Lão xà này quá lớn, cách xa tới mấy trăm mét mà độc khí vẫn lan được tới đây, ta cảm giác thân thể sắp không chịu đựng được nữa rồi."

"Mau ăn 1 cánh Ngọc Xà Lan Hoa!"

Diệp Phàm cũng rất lo lắng, tốc độ của lão xà thật kinh người, trong nháy mắt đã sắp đuổi tới nơi, nếu như Bàng Bác xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc đó hối hận cũng chẳng kịp.

Bàng Bác không dám nuốt cả cây Ngọc Xà Lan, mà chỉ ngắt xuống 1 cánh hoa như dương chi bạch ngọc, nhưng vẫn cảm thấy không ổn, hăn sợ dược lực quá mạnh mẽ, sẽ xuyên thủng Khổ Hải, cuối cùng chỉ dám đem Nhị Hoa ngậm trong miệng.

"Cảm giác như thế nào?"

Diệp Phàm sợ Bàng Bác có chuyện ngoài ý muốn.

"Thật là thần hiệu!"



Bàng Bác thở dài một hơi, chỉ trong nháy mắt sau khi ăn vào, cảm giác váng đầu hoa mắt liền biến mất, cả người thần thanh khí sảng, ngăn trở được độc tính của độc xà xâm nhập.

"Thật không hổ là Linh Dược, có thể giải được kỳ độc trong thiên hạ." Diệp Phàm tấm tắc.

"Răng rắc răng rắc "

Lão xà ở phía sau đã rút ngắn khoảng cách lại, cổ mộc mọc trên đường chạy của nó đều bị gãy vụn, thanh thế kinh người, những bụi cây thấp một chút đều bị kình phong ép thành một cái xà đạo.

Hai mắt lão xà đỏ như máu, cứ phì một tiếng lại phun ra một hơi độc khí, mặc dù còn cách xa nhau hơn trăm mét, nhưng đám độc khí này rất nhanh bay tới, nhưng tiếng "Bụp Bụp" không ngừng vang lên ở bên cạnh, những cây rừng bên cạnh Diệp Phàm và Bàng Bác toàn bộ đều nát vụn, biến thành những vũng nước màu vàng, vô cùng đáng sợ.

Nếu như không phải 2 người đã từng phục dụng Ngọc Xà Lan, thì kết quả cũng chỉ như những vũng nước trước mặt mà thôi.

"Độc tính thật bá đạo!"

"Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ khó mà thoát khỏi cái chết, a… lão xà sắp đuổi kịp rồi."

Tốc độ truy đuổi của Ngọc Giác Xà quá nhanh, nó có thể ngự phong mà đi, tốc độ nhanh như chớp.

Diệp Phàm và Bàng Bác ở Thái Cổ cấm địa đã sử dụng Thánh quả, không chỉ có sức mạnh như voi như hổ, mà tốc độ cũng được đề thăng rất lớn, nếu như đổi lại là người bình thường khác, thì sớm đã chết rồi.

"Phải kiên trì cho đến khi âm thanh trầm thấp kia vang lên một lần nữa, lúc đó lão xà sẽ kinh sợ, đấy chính là cơ hội tốt cho chúng ta bỏ trốn."

Mặt đất rung chuyển, đất đá tung bay, Ngọc Giác Xà chỉ còn cách 2 người tầm 70, 80 mét, Diệp Phàm và Bàng Bác biến sắc, liên tục lượn ngang rẽ dọc, đổi phương hướng mà chạy.

"Soạt "

Lão xà xông tới, nó không vụng về như tưởng tượng, cái đuôi quét ngang, giống như một cái roi sắt ngang trời xuất thế, làm cho một khoảng lớn cây rừng gãy vụng, lá bay toán loạn, mùi tanh hôi nhức mũi.

Diệp Phàm và Bàng Bác không bị cái đuôi khổng lồ quét trúng, nhưng lại bị những mảnh vỡ của cây rừng đập trúng thân thể, cự mộc rắn như đá, đập vào người bọn họ, làm cho bọn họ bắn xa ra ngoài.

Nếu như không phải bọn hắn thể chất siêu phàm, thần lực kinh người, ngăn cản được cổ lực lượng đáng sợ này, sợ rằng xương cốt đã sớm vỡ nát, nhưng cũng làm cho 2 người khí huyết sôi trào, phải lảo đảo lùi lại phía sau mấy chục bước mới đứng vững.

Đột nhiên, trong lòng 2 người xuất hiện 1 cảm giác vô cùng nguy hiểm, thì giật mình nghe thấy 1 tiếng kêu xuyên phá không gian, cái sừng ngọc trên đỉnh đầu Lão Xà bắn ra 1 đạo quang hoa chói mắt, như một lợi kiếm sắc bén dài mấy chục thước chém tới 2 người.

"Chạy!"

Diệp Phàm và Bàng Bác biến sắc, dùng hết toàn lực xông ra ngoài, để lại nơi họ đứng 2 tàn ảnh.

"Ầm "

Đạo thần mang dài mấy chục thức chém tới, cổ mộc gãy nát văng tứ tung, kinh khủng hơn nữa là để lại trên mặt đầu 1 cái khe lớn, nhưng khối đá lớn ở bên đường cũng bị cắt thành 2 mảnh, vết cắt nhẵn bóng, giống như là cắt đậu phụ.

"Yêu xà thành tinh quá kinh khủng!"

Hàn khí chạy dọc thân thể Diệp Phàm và Bàng Bác, trên đời này đúng là không có bữa ăn nào miễn phí, muốn được như ý muốn thì phải trả giá rất lớn.

Nếu như không phải ở sâu trong Phế tích xảy ra biến cố, thì bọn họ sẽ không có cơ hội hái được Ngọc Xà Lan, cho dù đã hái được, thì bây giờ bị đuổi giết tới mức lên trời không lối, xuống đất không cửa để chui vào.

"Chúng ta chỉ có thể chống đỡ lâu nhất được nửa phút nữa thôi!"

"Keng "

Đột nhiên, khi 2 người vừa dứt lời nói, thì ở sâu trong Phế tích vang lên một âm thanh trầm thấp, Diệp Phàm và Bàng Bác như bị sét đánh, thân thể rung chuyển kịch liệt, trái tim đau đớn co thắt lại, mà Lão Xà lại càng thê thảm hơn, thân rắn không lồ giãy dụa trên mặt đất, đè nát một khoảng rừng lớn.

"Chạy mau!"

Diệp Phàm và Bàng Bác trấn định tinh thần, dùng hết sức chạy như bay, không dám dừng lại 1 giây.

Thanh âm trầm thấp dừng lại, cả khu Phế tích như bị một lực lượng nào đó nén lại , Diệp Phàm và Bàng Bác đã không còn đường lui, bởi Lão Xà đã chặn đường về của họ, chỉ còn cách tiếp tục tiến lên. Hai người trèo lên 1 khối cự thạch dài hơn trăm mét nằm chắn đường, nhìn ra xa xa.

"Chết tiệt, Lão Xà này vẫn còn đuổi tới. . ."

Phía xa xa, rừng cây chấn động, tốc độ của Ngọc Giác Xà tuy có chậm lại, nhưng vẫn chạy theo con đường mà 2 người vừa đi qua.

"Tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, có khi nó sẽ đuổi chúng ta tới nơi sâu nhất của Phế tích."

Diệp Phàm và Bàng Bác cảm thấy mọi chuyện không tốt chút nào.

"Đúng là đồ thành tinh thì không dễ chọc chút nào!"

"A, có bóng người chuyển động."

Diệp Phàm kinh ngạc, có mấy bóng người phía trước đang xuyên qua khu rừng mà đi.



Bàng Bác nhìn ra xa, nói:

"Là. . . bọn Lê Lâm, Lý Vân, Hàn Phi Vũ!"

"Xem ra những người kia cũng có ý định giống chúng ta, muốn tận dụng cơ hội hiếm hoi này tiến vào sâu trong Phế tích, để thu hoạch lớn một lần."

Lúc này, Diệp Phàm và Bàng Bác liếc mắt nhìn nhau, hai người cười “hắc hắc”. Hai người nhanh chóng trèo xuống, nhanh như chớp tiến về phía trước.

Mục tiêu của đám người Lê Lâm, Lý Vân, Hàn Phi Vũ chính là vào sâu trong Phế tích, bọn họ hiểu rõ khu Phế tích này hơn Diệp Phàm và Bàng Bác.

Bọn họ biết, chuyện dị thường hôm nay, nguyên nhân không phải do Thú vương chém giết lẫn nhau, mà khả năng rất lớn chính là quần thể kiến trúc cổ ở sâu trong Phế tích xảy ra biến cố.

Nếu như có thể xâm nhập vào nơi đó, đây là cơ duyên rất lớn, phải nhớ rằng đây chính là Phế tích được lưu lại từ thời Thái Cổ.

"Có người cũng muốn tiếp cận nơi này giống như chúng ta." Lý Vân lộ rõ sát ý, nói: "

Ngăn bọn họ lại một chút, nói không chừng bọn họ đã tìm được linh vật nào đó rồi”.

"Là Bàng Bác và cái tên phế vật Diệp Phàm!"

Sát ý của Lê Lâm rất nồng đậm, tiến đến gần 2 người nói:

"Dám tới gần chúng ta, quả thực là muốn chết!"

Sắc mặt của Hàn Phi Vũ hiện rõ sự cừu hận, đôi mắt bắn ra 2 đạo quang mang tàn bạo.

Tốc độ của Diệp Phàm và Bàng Bác rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã tiếp cận nơi này.

"Lê Lâm, Lý Vân huynh, không nghĩ là sẽ gặp các ngươi ở đây, đúng là duyên phận!"

Bộ dáng của Diệp Phàm và Bàng Bác rất vui mừng, trên mặt hiện lên sự kích động, giống như đã lâu không gặp người thân, nhanh chóng vọt tới, dường như muốn làm quen.

"Một ngày không gặp giống như 3 năm, 2 ngày không gặp dường như đã 6 năm rồi."

Diệp Phàm và Bàng Bác bước tới gần, hận không thể ôm chặt 2 người, để thể hiện sự vui mừng.

Việc này làm cho mấy người Lê Lâm, Lý Vân cảm thấy không được tự nhiên, toàn thân nổi da gà, nhịn không được phải rùng mình một cái.

Lê Lâm lộ ra thần sắc chán ghét, nhìn lướt qua Bàng Bác rồi khinh miệt nhìn Diệp Phàm, nói:

"Thấy người sang bắt quàng làm họ sao, cho dù các ngươi có thể hiện như thế nào cũng vô dụng, không thể thay đổi được việc gì cả."

Nàng đứng trên 1 tảng đá lớn, đưa mắt nhìn xuống Bàng Bác và Diệp Phàm, lộ ra vẻ tàn bạo, lạnh giọng nói:

"Các ngươi thật to gan lớn mật, không sợ chết yểu trong rừng rậm này sao, ở sâu trong Phế tích này không phải là nơi các ngươi muốn tới là tới!"

Lý Vân thần sắc vô cùng lạnh lùng, nhìn Diệp Phàm và Bàng Bác cười lạnh liên tục, hắn đang suy nghĩ có nên xuất thủ bây giờ không, lo lắng duy nhất của hắn là Ngô Thanh Phong trưởng lão rất có thể đã lưu lại ấn kí trên người Diệp Phàm và Bàng Bác, đến lúc đó có thể tra xét được chuyện gì đã xảy ra.

Mặc dù bọn họ sỉ nhục 2 người như vậy, sát ý lộ rõ, nhưng Diệp Phàm và bB lại dửng dưng vô sự, cảm giác như đã thân quen, tiến nhập vào trong đám người, kéo tay Hàn Phi Vũ, liên tục nói:

"Hàn Phi Vũ. . . Ngươi đúng là một người tốt!"

"Các ngươi có phải hái được linh dược gì không, tại sao trên người lại tỏa ra mùi thơm nồng đậm tới như vậy?"

Lê Lâm sát ý lộ rõ, nốt ruồi duyên bên khóe, nhưng chỉ sau một lát nàng biến sắc, nói:

"Có chuyện không ổn, có một mùi hôi thối đang lan tới?"

"Ầm ầm ầm "

Âm thanh này làm cho mấy người chấn động, quay người nhìn lại phía sau.


"Đây là. . . Một con rắn thành tinh!"


"Lão xà thành tinh, là Ngọc Giác xà!"


Mấy người biến sắc, chỉ thấy Lão Xà một sừng ngự phong mà đi, cây cối bên cạnh gãy nát, một mùi hôi thối nồng đậm bay tới.


"Đáng chết, là hai người các ngươi. . ."


Đám người Lê Lâm, Lý Vân, Hàn Phi Vũ chỉ trong chốc lát đã hiểu rõ mọi chuyện, hận không thể lột da tróc thịt Diệp Phàm và Bàng Bác, nhưng bây giờ không phải là lúc trút giận, xoay người bỏ chạy, bộ dáng vô cùng sợ hãi.


"Hàn Phi Vũ các ngươi đúng là người tốt. . ."


Diệp Phàm và Bàng Bác vừa vắt chân lên cổ chạy, vừa quay sang mấy người Hàn Phi Vũ nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK