Mục lục
Già Thiên - tác giả Thần Đồng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn về phía Diệp Phàm rõ ràng khác trước kia, trước cắt ra Cổ Trùng Thần Nguyên, sau lại cắt ra hạt giống Kỳ Lân thần dược, lực áp Nguyên Thuật tông sư, khiến mọi người khiếp sợ.

Ngay cả là chư Thánh tử cùng các Thánh nữ tâm cao khí ngạo, đều truyền tới thiện ý, vươn cành ô liu, càng đừng nói những người khác.

Nguyên Thiên Sư tương lai!

Rất nhiều người đã dành cho hắn nhãn hiệu như vậy, còn trẻ như thế đã lực áp Nguyên Thuật tông sư, thành tựu trong tương lai không thể đo lường. thực rất có thể sẽ trở thành kỳ nhân một thế hệ.

Dù là mấy nhân vật cấp Thánh chủ khi nhìn lướt qua hắn. ánh mắt đều có chút khác xưa.

-Tiếp tục cắt đá đi!

Nam Cung Kỳ mặt không chút thay đổi mở miệng.

- Cắt ra hạt giống thần dược thì thế nào, chẳng lẽ so với được với Thần nữ hay sao? Kết quả còn không phải là thua cho chúng ta à!

Mấy người trẻ tuổi của Nguyên Thuật thế gia cổ phi thường không phục, thấp giọng cười lạnh.

- Hừ, cắt đi! Cầu chúc cho hắn từ trong Tiên Phần cắt ra được thánh vật càng quý hiếm, nếu vậy chúng ta thu hoạch càng phong phú!

Bọn họ tự tin có thể cắt ra thần nữ, sắp chứng kiến kỳ tích của lịch sử Nguyên Thuật, không tin trên thế gian còn có thứ gì quý báu hơn so với thứ này.

- Vậy các ngươi hãy mở to mắt ra mà nhìn, xem chúng ta từ trong Tiên Phần cắt ra một tiên nhân!

Lý Hắc Thủy nói mạnh miệng, kỳ thật hắn rất chột dạ.

Diệp Phàm đi tới trước Tiên Phần, yên lặng đánh giá, cẩn thận cảm ứng, “xoát” một tiếng phóng ra một luồng ngân quang sáng rực, định vung linh đao chém xuống.

Bỗng nhiên, một loại dự cảm nguy cơ thật lớn hiện ra trong lòng hắn. một loại khí tức sởn tóc gáy bao phủ toàn thân, hắn mang theo Tiên Phần như tia chớp bay ngược về phía sau.

Nhưng tại chỗ vẫn không xuất hiện thứ gì, không có nguy hiểm gì buông xuống; cũng không có hiển hóa gì khác thường, vân yên tĩnh như trước.

- Tiểu Diệp Tử! Làm sao vậy?

Lý Hắc Thủy âm thầm truyền âm, lộ ra vẻ khẩn trương.

- Không có gì!

Diệp Phàm lắc lắc đầu. đứng ở tại chỗ, chuẩn bị một lần nữa cắt đá.

“Vù!”

Diệp Phàm hai mắt lóe ra tử mang, Nguyên Thiên Thần Giác lại sinh ra báo động, hắn lại cảm nhận được bị tử vong uy hiếp, khiến hắn lộ vẻ sợ hãi.

Hắn nhẹ nhàng bước chân như trích tiên mới có, vọt qua một bên. Đây là chuyện gì xảy ra? Trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc.

Chẳng lẽ là mấy lão già kia muốn giết hắn? Nhưng hắn vẫn chưa cảm giác được long khí vọt tới, cũng không có địa mạch dao động, không có sơ hở gì.

- ngươi đang làm cái gì, đang múa cùng Tiên Phần sao? Thật sự là buồn cười!

Một con cháu trẻ tuổi của Nguyên Thuật thế gia cổ xưa chế giễu.

- Không mau mau cắt thạch, ma xát cọ cọ múa may với phần mộ như vậy, thực có hứng thú hay sao?

Một đệ tử khác của Nguyên Thuật thế gia cười to, trước mặt mọi người chế nhạo.

- Hai tên các ngươi mau ngậm miệng đi, không cần tùy tiện phun ra đồ vật bẩn thỉu!

Lý Hắc Thủy chửi mắng, lời nói đồng dạng rất phiền lòng.

- ngươi... Là các ngươi chẳng ra làm sao! Cứ ôm thạch phần chạy loạn, còn trách được ai?

Diệp Phàm không để ý đến bọn họ, hắn nhìn thẳng vào Tiên Phần, còn thật sự cân nhắc, chẳng lẽ là bên trong có thứ gì đó, tràn ra sát ý khủng bố khiến hắn sinh ra báo động?

nghĩ đến vấn đề này, hắn giật mình hơi rùng mình một cái, đây là hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, trong Tiên Phần cũng có sinh vật còn sống hay sao?

Hay là nó đã thức tỉnh, hoàn toàn sống lại? Nếu đúng như thế, hơn phân nửa sẽ có thảm kịch máu chảy thành sông, mà hắn là kẻ đứng mũi chịu sào.

Thật sự nghiêm trọng như vậy sao? Diệp Phàm đặt Tiên Phần trên mặt đất, dùng Nguyên Thiên Thần Giác cẩn thận thăm dò.

Khiến hắn có chút không ngờ, bên trong không có sát khí tràn ra, mà lại có khí tức thần thánh nhè nhẹ lưu chuyển.

Lúc này, một mảng đám mây thổi qua che ánh mặt trời, phía dưới rơi vào bóng râm, hắn bỗng nhiên cảnh giác, nghĩ tới điều gì.

Diệp Phàm ngẩng đầu nhìn lại hướng đối diện, bốn lão già Nam Cung Kỳ khoanh tay đứng đó, trên mặt mang theo vẻ tươi cười, vẫn không nhúc nhích, đang theo dối hắn.

“Thật ác độc!” Diệp Phàm lập tức trầm xuống, sắc mặt rất khó coi.

Đối phương mấy lần ra tay với hắn, hoàn toàn là muốn chém tận giết tuyệt, hắn cũng chỉ bị động phòng vệ vài lần rồi thôi đi, thế nhưng bọn họ lại làm trầm trọng thêm.

Nếu không nhờ hắn học qua Nguyên Thiên Thư, tinh thông Nguyên Thuật, hiểu được rất nhiều bí pháp cổ kính, vừa rồi linh quang chợt lóe sáng, thì chỉ sợ đến chết cũng không biết mình bị hại như thế nào.

Nam Cung Kỳ bọn họ không hề dùng các loại long khí, địa mạch, mà là đang dùng thế giết người, đây là bí pháp quán thế trong Nguyên Thuật, giết người trong vô hình.

Vị trí của bọn họ đứng thực có chủ ý, trấn che “Thiên thế” và “Địa thế” của thạch viên hiệu chữ Thiên. Trong phần lớn kỳ thạch này, tự nhiên không thiếu gì đại thế của long mạch trời sinh.

Bốn người đang dùng cổ pháp trong Nguyên Thuật, hướng dẫn “Đại thế” long mạch, chuẩn bị phát động một kích lôi đình, trong vô hình biến hắn thành vũng máu.

Diệp Phàm thật sự nổi giận rồi, mấy người tinh thâm Nguyên Thuật, ngay cả bí pháp bực này đều hiểu được, nhưng lại ra tay quá âm độc, nhiều lần ám hại hắn.

- ngươi rốt cuộc có làm hay không? Không cắt Tiên Phần thì nhận thua đi!

Tên đệ tử trẻ tuổi của Nguyên Thuật thế gia cổ xưa cười lạnh, mang theo vẻ

trào phúng, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.

- Đi tới đi lui, thủy chung không dám mở ra phần mộ cổ, ngươi không cảm thấy thực buồn cười sao?

- lão nhân nhà các ngươi muốn giết ta, các ngươi bảo ta làm sao cắt?

Diệp Phàm trực tiếp nói thẳng ra nguyên nhân trước mặt mọi người.

Hơn nữa, hắn bỗng dưng cất bước, rất nhanh đi đến vài vị trí mấu chốt trong thạch viên, không ngừng dẫn động đại thể long mạch.

Mấy người Nam Cung Kỳ lập tức biến sắc, bốn lão nhân đều rất nhanh rời khỏi vị trí cũ, đồng thời quát bảo với tên đệ tử cách đó không xa:

- Lui mau!

“Phốc!”

Một gã đệ tử Nguyên Thuật đang nhìn Diệp Phàm cười lạnh, thần sắc trên mặt lập tức ngưng đọng lại, tạng phủ bị đại thế long mạch nơi đây hóa thành máu mủ, mặc dù cơ thể bên ngoài khỏe mạnh không việc gì, nhưng là sinh cơ đã tuyệt, ngã xuống nằm thẳng tắp trên mặt đất.

“Xôn xao!”

Cả trong lẫn ngoài thạch viên vang lên tiếng “ồ” kinh dị, Nguyên Thuật giết người trong vô hình, khiến cho bọn họ hết hồn, đã vậy còn quá khủng bố

- Không riêng các ngươi hiểu được bí pháp cổ kính trong Nguyên Thuật, ta cũng biết vậy! Muốn giết người ư! Ta cũng vui đùa cùng các ngươi!

Diệp Phàm không sợ chút nào nhìn thẳng vào mấy người Nam Cung Kỳ, nói tiếp:

- Còn muốn tiếp tục hay không? Ta tiếp hết thảy, ta cũng có đại thuật sát sinh chưa dùng tới đây!

Mọi người vây xem toàn bộ đều thụt lui lại, Nguyên Thuật tông sư quyết đấu nhưng lại đáng sợ như vậy, lấy tính mạng người trong vô hình.

Mọi người rốt cục hiểu được, vì sao ngày xưa Nguyên Thiên Sư tung hoành thiên hạ, ngay cả các đại Thánh chủ đều không làm gì được, ngay cả không hiểu phương pháp tu luyện chính thống, nhưng giống nhau đều có thủ đoạn kinh người.

- ngươi...

Mấy tên đệ tử của Nguyên Thuật thế gia cổ xưa may mắn còn lại, sắc mặt tái nhợt, tất cả đều rút lui ra ngoài.

Mấy người Nam Cung Kỳ cũng đều sắc mặt khó coi, thần sắc lạnh như băng, cũng không nói gì.

- Bốn lão già các ngươi liên thủ đối phó với Cổ Phong, còn biết xấu hổ hay không?

Lý Hắc Thủy cả giận nói.

- Không sao, bọn họ có thủ đoạn gì cứ thi triển ra hết đi! Ta tiếp nhận!

Diệp Phàm thực bình tĩnh, bễ nghễ bốn phương, ngạo thị bốn vị Nguyên Thuật tông sư.



Mọi người giật mình, Nguyên Thuật thiếu niên tông sư trấn áp người của Nguyên Thuật thế gia, ai nấy thấy thế đều sửng sốt ngẩn người.

Diệp Phàm không có tiếp tục cắt Tiên Phần, mà là bắt đầu bố trí trong Ngọc Trúc Lâm, rồi nói:

- Vì an nguy của mọi người, ta còn là ngăn cách ra một chốn thiên đường đi.

Nguyên Thuật quyết đấu có sinh tử, con cháu thế gia cổ đã sớm tuyên bố, phải ở trong quyết đấu giẫm chết Diệp Phàm, mãi đến lúc này mọi người mới tin rằng đó cũng không phải là lời nói khích bác hay làm nhụt ý chí đối phương, mà đó là sự thật.

Lúc này, đại năng của Cơ gia, Từ Thiên Hùng, Đại Hạ hoàng thúc đều khắc xong trận văn, đặt Huyết Tế Thai ở trung ương.

- ngươi có thể cắt kỳ thạch này được rồi.

Xích Long lão đạo ý bảo Nam Cung Kỳ.

- Tốt! Vậy để ta cắt đá trước đi!

Nam Cung Kỳ đi tới phía trước, tuy nhiên cũng không có tới gần, mà chuẩn bị cách không xuất đao.

Bốn đại tông sư ra tay, đã thăm dò ra bên trong có thần nữ, hắn cũng không muốn sau khi nàng này bừng tỉnh, bị đánh chết thảm.

- Trận văn này có ổn thỏa không?

Có nhân vật tiền bối trong lòng bất an, nếu là Vương tộc thái cổ xuất thế, thực rất có thể là thây chất thành núi máu chảy thành sông.

- Các trận văn khác có lẽ không được, nhưng trận văn này đủ rồi, đây là pháp tắc đạo văn của Thần Thành Thiên Lao, có thể giam cầm hết thảy cao thủ.

Một vị Thái thượng trưởng lão của Thánh địa nói.

Thần Thành cùng tồn tại ở thế gian, có thể ngược dòng đến thời đại sớm nhất của nhân loại, không ai biết được lai lịch chân chính của nó.

Nó có được Thiên Lao không thể tưởng tượng, cao thủ tuyệt đỉnh bị nhốt trong đó cũng khó mà trốn thoát, vì vậy ba nhân vật cấp Thánh chủ cũng không lo lắng chút nào.

“Rắc!”

Nam Cung Kỳ cách không vung đao, ngân mang như dải tơ, như mưa trên không trung, phi thường linh động, giống như một con chân long đang bay múa.

Mà ngay giờ khắc này, một cỗ khí tức nồng đậm vọt ra, ngay cả người không hiểu biết về Nguyên Thuật, cũng đều rung động một trận, cảm nhận được một cỗ uy áp.

Khí tức của Thái Sơ.

Phàm là tu sĩ có điều hiểu biết về nguyên thạch, đều biết đây là khí tức nồng đậm đặc biệt chỉ có Thái Sơ mới có, so với từng chứng kiến trước đây nó còn mạnh hơn rất nhiều lần.

Mọi người thậm chí hoài nghi kỳ thạch này được lấy ra từ trong cổ Quáng Thái Sơ.

Vụn đá lớp lớp rơi xuống, khí tức khiến người ta kinh sợ càng ngày càng nồng đậm, rất nhiều người đều không kìm nổi run rẩy, dường như đang đặt mình trong cấm địa Sinh Mệnh ở Thái Sơ.

- chỉ là một tảng đá mà thôi, vì sao mang đến cảm giác khủng bố mãnh liệt như vậy?

- Chẳng lẽ thật là huyết thạch chảy ra từ cổ Quáng Thái Sơ?

Rất nhiều nhân vật lớp tiền bối truy hỏi người của Diêu Quang thạch phường, lúc trước tòa Thần Miếu kia cách cổ Quáng Thái Sơ có xa lắm không, bọn họ là như thế nào vận chuyển ra được Huyết Tế Thai!

người của Diêu Quang đều lộ vẻ mặt chết lặng, không ai đáp lại, bọn họ cắt sáu khối huyết thạch cũng không có thu được cái gì, không nghĩ tới khối đá đầu thừa đuôi thẹo này lại sắp xuất hiện thần nữ, thật sự là đả kích người ta mà.

“Phù phù!”

Một khối lớn lớp đá ngoài rơi xuống đất, Huyết Tế Thai bị mở ra một phần ba, mà vô tình một loại sát khí vô cùng lành lạnh xuyên qua đá tuôn ra.

Sinh linh ẩn chứa trong đó không giống như là một thần nữ, mà giống như một yêu ma tuyệt thế, khiến người ta không kìm nổi sợ run, rất nhiều người tu vi hơi yếu đều kinh hãi mất mật.

- Lui ra phía sau! Loại náo nhiệt này tốt hơn là đừng xem!

Rất nhiều người trong lòng kinh sợ, lựa chọn lui ra xa, thậm chí có một số người trực tiếp rời khỏi thạch viên, không dám tiếp tục ở lại trong đó.

- Đây cũng không phải là kỳ trân kinh thế, nếu là Vương của thái cổ xuất thế, động một cái là trăm vạn thây nằm đầy đất, máu chảy thành sông, giữ cái mạng là quan trọng hơn hết!

Một số người phi thường cẩn thận, nhịn xuống lòng tò mò và kích động, thật sự rời khỏi chỗ đó.

Tuy nhiên, đa số cũng không có rời đi, muốn tận mắt chứng kiến kỳ tích, bọn họ rất có tin tưởng đối với Thần Thành Thiên Lao, có lòng tin tuyệt đối vào thủ đoạn của mấy vị nhân vật cấp Thánh chủ.

-o0o-

“Âm!”

Lại một khối lớn lớp đá ngoài rơi xuống đất, sát ý thấu xương lao ra, khiến người ta ớn lạnh từ đầu đến chân, tim và mật đều phát lạnh, không kiềm nổi run rẩy.

Lúc này, ngay cả Nam Cung Kỳ xuất đao đều có vẻ như chậm lại, hắn cũng sinh ra sợ hãi, sát khí đã xâm nhập trong xương cốt hắn.

“Rắc!”

Lần này, hắn xuất đao không chính xác, chém rơi xuống một tầng lớp đá ngoài thật dày, một cỗ sát ý kinh thiên lao ra, “bịch bịch bịch” Nam Cung Kỳ thối lui ra ngoài, thiếu chút nữa ngồi phịch dưới đất.

Mà ở bên ngoài, rất nhiều người bắp chân chuột rút, không ít người tu vi yếu kém không đứng vững, ngã xuống trên mặt đất.

Không ai cười nhạo, bởi vì tất cả mọi người đều bị sát ý bao phủ, cả người phát lạnh, ngay cả lông tơ đều dựng thẳng lên.

“Rắc!”

Không phải Nam Cung Kỳ xuất đao, mà là Huyết Tế Thai tự mình sụp xuống một mảng đá ngoài, sát ý điên cuồng như sóng thần, cuồn cuộn bừng lên, khiến thiên địa đều sợ run.

- Mũi mâu rỉ sét loang lổ!

- Chiến Mâu trước thái cổ!

Áp lực cùng cực, rất nhiều người đều run lập cập, cực độ khẩn trương, rút lui về phía sau, còn có một số người mềm nhũn ngã xuống đất, toàn thân nổi lên co giật.

Trong đá ló ra một mũi mâu, đỏ thẫm như máu, phủ kín vết loang lổ rỉ sét, gần như sắp mục nát, nhưng nó lại vô cùng lành lạnh, sát ý ngút trời.

Khí tức khiến người ta sợ run, nguồn gốc khiến người ta sợ hãi chính là nó, máu nhuộm mũi mâu đại biểu hủy diệt và tử vong!

Nó không sắc bén, không sáng bóng, năm tháng gần như sắp làm tàn phai nó, nhưng sát ý lại không giảm.

Hình thể sắp mục nát, mà sát khí lành lạnh vô tận lại vĩnh viễn không tan biến, ẩn chứa khí tức khiến thiên địa rung chuyển.

- Đây là hung binh tuyệt thế, khẳng định đã giết qua nhân vật không thể tưởng tượng!

Mấy nhân vật cấp Thánh chủ đều lộ thần sắc trầm trọng, từng người lên tiếng.

- Cây mâu này nhất định đã từng xuyên qua thân thể nhân vật cái thế, máu nhuộm hung binh, lưu lại sát khí lành lạnh trên một kích vô thượng kinh thiên năm đó!

Thần nữ trong đá tay cầm hung binh tuyệt thế xuất thế hay sao?

Khi nghĩ đến vấn đề này, rất nhiều người đều run rẩy, vô tận sợ hãi bao phủ trong lòng, mọi người đều sợ run thối lui lại.

Nam Cung Kỳ bình phục nỗi lòng, qua thời gian rất lâu mới lại tiến lên, nhưng cùng có thể nhìn thấy tay hắn tế ra ngân đao đang run run.

“Phốc!”

Đột nhiên, ngân đao sáng ngời như tuyết kia mới vừa tới gần mũi mâu, liền đứt khúc từng tấc một, rồi biến thành bột mịn, sát ý kinh thiên đã xé nát nó.

Mũi mâu gần như mục nát, rốt cuộc đã từng thấm nhuộm qua loại máu tươi của nhãn vật nào? Mà trôi qua năm tháng vô tận, vẫn còn lưu lại sát ý khiến lòng người run sợ như vậy.

- Để ta làm cho!

Đại năng Cơ gia tiến lên, lão nhân lấy một ngân đao khác, cách không vạch khác, bụi đá lớp lớp rơi xuống.

lão không có chạm đến Chiến Mâu sậm máu kia, cách xa khu vực đó, lão muốn cắt ra bộ phận khác của thần nữ, không nghĩ để cho thanh hung binh tuyệt thế xuất thế quá sớm.

“Rắc!”

Lớp đá ngoài không ngừng bóc ra, khí tức thánh khiết tràn ngập, hào quang dịu dàng tuôn tràn ra một loại lực lượng cực kỳ thần thánh và tường hòa.

- Đây là Nguyên gì mà có màu bạc sáng lạn, giống như sao trời chói sáng, lại giống như là ánh trăng rằm?

Một vài nhân vật lớp tiền bối đều kinh ngạc.

- cắt ra rồi, một Thần nữ, quả nhiên có chứa trong đó một Thần nữ!



Rất nhiều người đều khiếp sợ kêu lên.

- Vương của thái cổ, nhất định là Vương của thái cổ!

Thái thượng trưởng lão các Thánh địa đều cả kinh.

- Để ta xem các ngươi lấy cái gì đánh cược!

Các đệ tử Nguyên Thuật thế gia vừa sợ hãi lại vừa hưng phấn, cười lạnh nhìn thẳng vào Diệp Phàm và Lý Hắc Thủy.

Không biết đây là loại Nguyên nào, gần như không ai có thể nhận ra, ngay cả Diệp Phàm và Nam Cung Kỳ cũng không thể hiểu thấu.

Nó cũng không chói mắt bao nhiêu, như là từ sao trên trời luyện chế thành, hoặc như là ánh sáng chiếu rọi của trăng sáng tụ lại cùng nhau, dịu dàng mà mông lung.

Nó trong suốt lóng lánh, có lực lượng thánh khiết đang lưu chuyển, hết sức hấp dẫn tâm thần người ta, trước tiên nhìn thấy sẽ cảm thấy được nó không tầm thường, tuyệt không ở dưới Thần Nguyên.

Tuy nhiên, loại Nguyên thần bí cũng không phải hấp dẫn người ta nhất, mà chính Thần nữ bên trong mới là tiêu điểm, là chú mục của mọi người, tất cả ánh mắt đều tập trung nhìn vào.

Bên trong thạch viên đầu tiên là xuất hiện tiếng kêu sợ hãi, rồi sau đó lại yên lặng giống như tử cảnh, tiếp theo sau lại là tiếng ồn ào như sóng vỗ bờ, mọi người đều bị kinh sợ.

giờ khác này chứng kiến kỳ tích, không ai có thể bình tĩnh, trong đá cắt ra Thần nữ, dường như là thần thoại hoang đường, tái hiện tin đồn mười mấy vạn năm trước.

ở trong Nguyên thạch trong suốt như ánh trăng tạo thành, có một gương mặt tường hòa xinh đẹp phi thường, phảng phất như đang ngủ say, vẫn không nhúc nhích.

Sợi tóc màu tím mềm mại mà lại óng ánh che đi nửa tiên nhan, nhưng cũng khó che giấu được vẻ mỹ mạo kinh thế của nàng.

Làn da nàng đặc biệt trong suốt trắng nõn, như là dùng dương chi ngọc khắc thành, không giống là thân thể bằng xương bằng thịt, làm cho người ta có cảm giác thực mộng ảo, làm cho người ta nghĩ rằng đây là kiệt tác của trời cao, mà không phải là máu thịt sinh thành.

Tất cả mọi người kinh sợ đến ngây người, xác định đây không phải là ảo giác, là thật sự cắt ra Thần nữ

Loại Nguyên kỳ dị giống như sao trời rèn luyện thành tản phát ra lực lượng thần thánh hòa tan sát khí của mũi mâu màu máu, là động cơ làm cho người ta cảm nhận được một loại thư thái.

- Đây... là thật vậy chăng, ta như thế nào có cảm giác hư ảo thế nào ấy?

- Một thiếu nữ còn sống, một Vương của thái cổ?

Tuyệt đối là Vương của thái cổ, bởi vì ở thời đại đó, gần như không có sinh linh giống nhau như đúc với Nhân tộc, nhưng nếu có ắt phải là Vương tộc.

Mọi người chú ý tới tiên nhan tuyệt thế này số tuổi cũng không lớn lắm, thậm chí thoạt nhìn còn có chút non nớt, không thể vượt qua mười sáu mười bảy tuổi.

Là nàng cầm trong tay Chiến Mâu tuyệt thế, từng đánh chết nhân vật vô thượng không thể tưởng tượng sao?

Một khi nghĩ đến vấn đề này, trong lòng mọi người chỉ có run sợ, cô gái nhìn như im lặng tường hòa, nhưng không nhất định là số tuổi cùng trạng thái thật của nàng, có lẽ chính là một Vương tuyệt đại.

Trong đám người, Tiểu Nguyệt trong sáng của Cơ gia và tiểu ni cô áo trắng dùng sức bắt lấy Thần Tàm, tiểu sinh linh màu vàng này lộ dáng vẻ vô cùng căng thẳng, giãy giụa kịch liệt dường như muốn xông lên.

Vị đại năng Cơ gia tâm vững như thiết, vẫn không một chút dao động, ngân đao trong tay cách không vạch khác, bụi đá tung bay không ngừng rơi xuống.

Gần như chỉ khoảng nửa khác, lão đã cắt ra gần phân nửa Nguyên thạch, lộ ra một nửa người Thần nữ như ẩn như hiện, nàng mặc sa y màu vàng, cơ thể trắng toát thuần khiết.

Vị đại năng Cơ gia luôn luôn lảng tránh cây hung binh tuyệt thế kia, không có cắt bỏ vật liệu đá chung quanh mùi mâu màu máu, không cho nó xuất thế quá sớm.

Cuối cùng, khối Nguyên thạch lớn gần như đều bị cắt ra hết, chỉ có nửa người cô gái là chưa lộ ra, nơi đó là vị trí có Chiến Mâu màu máu.

“Răng rắc!”

Rốt cuộc vị đại năng Cơ gia vẫn là ra tay, khối đá sụp đổ, không ngừng rơi xuống đất, cắt lộ ra hơn phân nửa mũi mâu tuyệt thế.

“Ầm!”

Sát ý ngất trời như là nước thủy triều nhấp nhô gợn sóng, người ở đây đều như rơi xuống Luyện Ngục. Sau khi Chiến Mâu gần như mục nát kia lộ ra một khúc, rất nhiều người đều không chịu nổi.

Như là có Ma Chủ tuyệt thế khí thế nuốt núi sông xuất thế, đây là một loại uy hiếp đến từ linh hồn, trùng trùng điệp điệp, dường như đang từ chín tầng trời và chín tầng âm phủ cùng một lúc ùn ùn mãnh liệt kéo đến

“Phù phù...”

Không ít người không chịu đựng nổi sát ý xâm nhập trong xương cốt, mềm nhũn ngã xuống trên mặt đất, trong lòng sợ hãi tới cực điểm, bật ra tiếng gào thét.

hung binh tuyệt thế hình dạng mục nát, nhưng sát ý bất diệt!

- Mau lui lại!

Rất nhiều tu sĩ run rẩy, sợ hãi, thối lui mà đi, rất nhiều nhân vật lớp người già đều sợ hãi, tóc gáy dựng thẳng lên.

“Coong!”

Ngân đao khẽ ngân lên, vị đại năng Cơ gia vận đao như bay, không ngừng chém rụng lớp đá ngoài, cắt bỏ lớp đá ngoài chung quanh huyết mâu, sắp hoàn toàn hiện ra.

Lúc này mọi người nhạy bên cảm thấy dường như có điều không thích hợp, Chiến Mâu loang lổ rỉ sét kia dường như không phải bị cô gái cầm trong tay.

- Không đúng! Hoàn toàn không đúng! Dường như binh khí này không phải của Thần nữ?

- Vương của thái cổ dường như bị hung binh tuyệt thế xuyên thủng!

Mọi người giật mình phát hiện sự thực này, thoạt nhìn rất giống cô gái cầm mâu, nhưng tuyệt không phải như thế, cổ mâu chính là đâm thủng ngực mà qua, ghim trên người nàng.

“Xoảng!”

Cuối cùng một tiếng vang nhỏ, khối đá mấy trăm cân toàn bộ rơi xuống, kỳ trân ẩn chứa trong Huyết Tế Thai hiển lộ ra.

Đây là một khối Nguyên đặc sắc cao gần hai thước, nó treo giữa không trung, cũng không chìm rơi xuống, có được đặc tính giống như Thần Nguyên, mà lại có lực lượng thánh khiết lưu chuyển.

Phong bên trong nó có một thiếu nữ tóc tím, có được tiên nhan tuyệt thế, vẫn không nhúc nhích, nhìn như đang ngủ say, thế nhưng mọi người đều phát ra một tiếng thở dài luyến tiếc.

Một thanh thần mâu tuyệt thế xuyên qua khối Nguyên đặc sắc, lộ ra một đoạn mùi mâu, ghim trên người cô gái, xuyên thủng qua bộ vị trái tim của nàng.

Bất cứ người nào cũng không nghĩ tới kết quả lại như thế, một vị Vương của thái cổ bị người đánh chết như vậy, thật sự khiến người ta cảm giác khiếp sợ

Vương của thái cổ rốt cuộc cường đại tới mức nào, mọi người khó có thể biết được, có người phỏng đoán có khả năng cùng luận bàn cùng Đại đế, là vô địch trên trời dưới đất.

Thời đại xa xưa lâu lắm, ngay cả là chư Thánh địa cũng không có khả năng cùng đại chiến chủng tộc thái cổ, bởi vì ở giữa ngăn cách một thời đại, có một khoảng trống thời gian.

Thực lực của bọn họ đến tột cùng như thế nào, rốt cuộc đạt tới trình độ đến mức nào, không ai có thể nói rõ, ai cũng không thể trở về thời đại thái cổ để khảo chứng.

- Vương của thái cổ có thể khiến thiên địa sợ run, rốt cuộc vì sao bị đâm xuyên qua?

- Nhân vật vô địch trên trời dưới đất, vì sao lại bị hung binh tuyệt thế đóng đinh?

Ngay cả các nhân vật như Xích Long đạo nhân, Đại Hạ hoàng thúc đều suy nghĩ xuất thần, rất là kinh sợ.

Mọi người đều kinh hãi, từ rất xa quan sát, bằng không không thể chịu đựng được cái loại sát ý này, mũi mâu lành lạnh khiếp người, áp bách mà đến, ai nấy đều như sắp ngã gục xuống đất.

“Hu hu...”

Đột nhiên vang lên tiếng khóc lớn thương tâm, tiếng khóc rất non nớt nhưng vô cùng thương đau, Thần Tàm thoáng cái thoát khỏi kiềm giữ của Cơ Tử Nguyệt và tiểu ni cô, vọt tới trước khối kỳ Nguyên treo giữa không trung.

- lão tổ tông không cần đả thương nó!

Cơ gia Tiểu Nguyệt truyền âm.

Vị đại năng Cơ gia không có ngăn cản, yên lặng đứng một bên quan sát.

Thần Tàm cũng không có hoảng sợ sát khí của mùi mâu, lập tức nhào tới phủ lên khối kỳ Nguyên, lớn tiếng khóc ròng, nước mắt tiếp tục rơi xuống thành hai dòng lệ.

Ngay cả tiểu ni cô áo trắng cùng là lần đầu tiên nghe được Thần Tàm phát âm, ngày thường nó đều không ra tiếng, chỉ hành động, còn tưởng rằng nó là một con vật nhỏ câm điếc chứ.


Nhưng, giờ phút này nó bi thương khóc lóc, trong đôi mắt to sáng ngời đầy nước mắt, vừa khóc lớn “hu hu”, nó vừa vươn một chân trước nhỏ không ngừng vuốt ve khuôn mặt thiếu nữ.


Nhưng, nàng sao có thể sống lại? Sớm bị đóng đinh ở trong đó, ngã xuống cũng không biết đã qua bao nhiêu năm tháng.


- Nhỏ ngoan đừng khóc nữa.


Tiểu ni cô áo trắng dịu dàng khuyên bảo, nhưng không có cách nào tới gần, nàng không chịu đựng nổi sát khí của hung binh.


- Nhỏ đáng thương đừng khóc, ta đều khó chịu rồi.


Cơ Gia Tiểu Nguyệt cùng lên tiếng khuyên nhủ.


Đây là chuyện gì xảy ra? Mọi người tại đây đều kinh ngạc ngẩn người, tiểu sinh linh màu vàng này chẳng lẽ nhận biết thiếu nữ kia sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK