Diệp Phàm đi thẳng tới tầng thứ bảy Hỏa vực, khi tới gần tầng thứ tám thì hắn mới dừng lại. Phía trước có những làn sương bảy màu lượn lờ, thoạt nhìn thật tường hòa và yên lặng.
Tầng thứ tám Hỏa vực gần trong gang tấc, nhiệt lượng kinh khủng cứ như một ngọn thác chảy mãi không bao giờ cạn kiệt, giống như nó đã lấy thiên địa trở thành đồng lô (1), muốn luyện hóa hết toàn bộ đồ vật trên thế gian.
Hắn hít vào một ngụm khí lạnh, sương mù năm màu chỉ thua làn sương bảy màu này hai loại màu sắc mà thôi, nhưng nhiệt độ chênh lệch giữa hai tầng với nhau lại không thể nào đo được.
Nhiệt lượng do làn sương năm màu kia phát ra đã làm hắn cảm thấy kinh khủng lắm rồi, mà làn sương bảy màu này còn kinh khủng hơn nhiều, dù tay cầm hạt Bồ Đề thì cũng không thể tùy tiện tiến vào được.
- Đại nhân vật thường luyện khí ở tầng thứ sáu và tầng thứ bảy, nếu như lão bất tử kia tiến vào tầng bảy thì ta phải liều mạng tiến vào tầng tám. Hi vọng hắn dừng bước tại khu vực Tử Khí Đông Lai.
Diệp Phàm thật không muốn xông vào tầng thứ tám, hắn không chắc chắn mình sẽ bình yên ở đó. Nếu như bị thiêu đốt đến nỗi hình thần câu diệt, mọi thứ hắn đã làm sẽ trở thành vô ích.
Quạ! Quạ!
Ngay lúc này Diệp Phàm chấn động lên, hắn nghe được mấy tiếng quạ kêu, hình như là từ tầng thứ tám truyền ra. Hắn nhìn vào đó mà trợn mắt hốc mồm lên.
Tầng thứ bảy Hỏa vực đã có thể đốt sạch thần lực, cả đại nhân cũng bị thiêu chết, chắc chắn tầng thứ tám còn kinh khủng hơn nhiều, nhưng tại sao lại có tiếng quạ kêu?
Diệp Phàm đi dọc theo tầng thứ tám rồi tiến vào trong đó dò xét. Khắp nơi có sương mù bảy màu lượn lờ, giống như những điểm sáng màu sắc khác nhau, đâu đâu cũng có. Mà ở dưới mặt đất toàn là những khối đá lớn, hình thù kỳ quái, tạo thành một rừng đá.
Quạ!
Diệp Phàm lại nghe được tiếng quạ kêu, âm thanh như muốn xé rách trời đất, vô cùng rõ ràng.
Lúc này hắn thấy phía trước có một tảng đá lớn cao gần trăm mét, trông như một tòa núi nhỏ vậy. Âm thanh quạ kêu từ ngay bên đó truyền ra.
Dưới chân núi có một động đá, Diệp Phàm cẩn thận nhìn vào trong, liền nhìn thấy ở ngay cửa động có mấy cái lông chim màu đen lấp lánh.
- Này...
Hắn bị kinh trụ thật rồi, trong tầng thứ tám Hỏa vực lại có một con quạ đen còn sống!
Hắn rùng mình một cái, con quạ này không bình thường. Các đại nhân vật chỉ dừng lại ở tầng thứ bảy mà thôi, một con quạ bình thường sao có thể tiến vào tầng thứ tám được?
Không thể trêu chọc!
Diệp Phàm vội vàng lui về sau, rồi tìm một mảnh rừng đá để trốn. Trước có quạ đen, sau có đại nhân vật Cơ gia, hắn đang bị kẹp ở giữa.
Cũng may dường như bên trong sương mù năm màu có ma tính gì đó, cái gì cũng thôn phệ được nên đại nhân vật Cơ gia không dám tản phát thần thức tùy tiện. Diệp Phàm ẩn núp trong một mảnh rừng đá rồi yên tĩnh tu hành, hắn không dám dẫn lửa để luyện đỉnh, nếu như làm kinh động người của Cơ gia thì đúng là phiền toái lớn.
Mấy ngày đầu mọi việc vẫn yên ổn, không có gì đặc biệt xảy ra. Nhưng khoảng tám chín ngày sau, đột nhiên có những âm thanh leng keng chói tai từ bên trong tầng thứ sáu Hỏa vực truyền ra khắp nơi.
Diệp Phàm hoàn toàn yên lòng. Đại nhân vật Cơ gia đến đây là để luyện khí, không liên quan tới hắn. Nhưng hắn có chút ngạc nhiên là không biết đối phương muốn luyện chế dạng khí gì mà lại gây ra động tĩnh lớn như vậy.
Tử khí bên trong tầng thứ sáu Hỏa vực bắt đầu chuyển động, ánh sáng màu đỏ đậm ngất trời, làm cho khu vực đó trở nên rõ ràng hơn.
- Lão già này đang luyện cái gì vậy?
Diệp Phàm rất giật mình, hắn cẩn thận đi tới tầng thứ bảy Hỏa ưực rồi quan sát vào tầng thứ sáu.
Vì khoảng cách khá xa nên hắn không thấy rõ lắm, hình như có một đồng lô khổng lồ đang đứng sừng sững ngay trong tầng thứ sáu.
- Đúng là đồng lô!
Diệp Phàm đi sang một chỗ khác, hắn nhìn thấy rõ ràng ở đó có một cái đồng lô khổng lồ khoảng ba mươi thước, nó được tử khí bao dung, rồi từ bên trong phát ra âm thanh ầm ầm. Ánh sáng màu đỏ đậm do chính đồng lô tản phát.
Ở bên cạnh đồng lô có một lão già mặc áo màu xám, trong tay lão ta có một cái quạt màu trắng ngọc. Lão ta không ngừng quạt để cho tử khí từ khắp bốn phương tám hướng hội tụ đến phóng mạnh vào đồng lô.
- Lão già này không dám lấy thân thể mình làm lò luyện khí, mà lấy bảo lò chân chính để rèn khí ở chỗ này...
Màu đỏ đậm do đồng lô khổng lồ phát ra càng ngày càng thịnh, hiển hóa hẳn thành một chiếc thuyền rõ ràng trên bầu trời. Hư ảnh chiếc thuyền này đỏ ngầu như máu, giống như được huyết ngọc rèn thành.
- Bảo bối kinh khủng thật, đã sắp thành hình rồi, thậm chí còn hiển hóa trên không trung. Lão già này thật không tầm thường.
Diệp Phàm biết nếu chiếc thuyền này được tế luyện thành công, rồi được khắc hạ đạo văn thâm ảo của Cơ gia lên thì chắc chắn sẽ bất phàm. Dù sao nó cũng do đại nhân vật tế luyện.
Keng! Keng! Keng!
Tiếng động do đồng lô phát ra càng lúc càng lớn, truyền đi hơn mười dặm, quanh quẩn trong trời đất không dứt.
- So với chiếc thuyền kia, cái đồng lô này còn trân quý hưn.
Diệp Phàm không dám quan sát nhiều, vội vàng lui về sau. Hắn sợ đối phương phát hiển ra mình.
Vừa tiến vào tầng thứ bảy Hỏa vực, Diệp Phàm lại nghe được tiếng quạ kêu kia. Tiếng kêu này như ẩn như không, dường như chủ nhân nó đang phẫn nộ.
Quạ! Quạ!
- Rốt cuộc có chuyện gì?
Diệp Phàm khẽ đi tới cái động đá tại chân núi nhỏ đó, ở đấy hắn thấy những làn sương bảy màu khẽ tụ tập lại rồi bị đưa vào bên trong, tản phát nhiệt lượng kinh khủng.
Lông vũ quạ đen lấp lánh ở bên ngoài cửa động lại nhiều hơn một chút, trên đó còn có tro bụi nữa. Diệp Phàm tự hỏi mình:
- Rốt cuộc là tinh linh được sinh ra từ trong ngọn lửa, hay là một con quạ chân chính đây?
- Đáng chết!
Bên trong động đá truyền ra hai chữ như vậy, dường như đang rất phẫn nộ. Diệp Phàm gần như không thể tin hai lỗ tai mình được nữa.
Leng keng!
Từ bên trong động đá toàn lửa đó bay ra một mảnh kim khí vỡ vụn, toàn thân trắng như tuyết, giống như bạch ngọc vậy.
Diệp Phàm thấy nó liền kinh hãi, đây chính là thần thiết trong truyền thuyết, là một kỳ vật hiếm thấy, cũng là tài liệu cực phẩm để luyện khí. Nghe nói trong vũ khí của Diêu Quang Thánh Chủ cũng có loại thần thiết này, chỉ nhiêu đây thôi đã thấy nó trân quý đến cỡ nào.
Rõ ràng ở bên trong đang luyện khí, nhưng hình đã thất bại nên mới ném khối phế thần thiết này ra ngoài động.
- Con quạ thành tinh!
Diệp Phàm rùng mình một cái, đây tuyệt đối là một lão yên ma tuyệt thế.
Hắn quyết định rút lui thật nhanh, rời xa khỏi cái động đó, không dám dừng lại.
Trong mấy ngày kế tiếp, thỉnh thoảng trong tầng thứ tám Hỏa vực lại có tiếng quạ truyền, càng ngày càng cuồng nộ.
Lại qua tiếp năm ngày nữa, âm thanh do cái đồng lô của đại nhân vật Cơ gia phát ra càng lúc càng lớn, tiếng động như tiếng sấm sét nổ vang trên bầu trời vậy, khắp Hỏa vực cũng nghe thấy rõ ràng.
Mà ngay lúc đó bên trong cái động dưới chân núi tại tầng thứ tám Hỏa vực lại truyền ra tiếng kêu hổn hển, tiếp đó lại có mấy miếng thần thiết màu trắng bị ném ra ngoài cửa động.
- Tức chết ta đi thôi!
Sương mù bảy màu rung lên dữ dội, một đạo ánh sáng đẹp mắt từ bên trong động đá mang theo ngọn lửa vô tận tràn ra ngoài, tiếp đó có một lão đạo sĩ bộ dáng tức giận xuất hiện.
Hắn mặc một bộ y phục được làm từ lông chim màu đen lấp lánh, nhìn bề ngoài thì hắn khoảng năm sáu chục tuổi. Diệp Phàm thấy hắn mà có cảm tưởng như đang nhìn một con quạ già.
- Người nào đang luyện khí mà lại không kiêng kỵ như thế, làm chấn động cả Hỏa vực?
Âm thanh lão đạo sĩ truyền ra ngoài.
Lúc này hắn vô cùng tức giận, trực tiếp phóng lên cao rồi bay thẳng vào trong tầng thứ sáu Hỏa vực.
Diệp Phàm cả kinh trong lòng. Hắn chỉ thấy được một đạo ánh sáng màu đen thoáng cái đã phá vỡ hư không, rồi xuất hiện bên trong tầng thứ sáu Hỏa vực.
Một con yêu ma luyện khí ở tầng thứ tám Hỏa vực là tồn tại kinh khủng thế nào chứ? Mới chỉ nghĩ thôi mà đầu hắn đã tê dại rồi.
- Ngươi là người nào...
Dường như đại nhân vật Cơ gia đang quát hỏi lại.
Nhưng một tiếng động ầm nổ vang ra, làm đại nhân vật này phải im miệng lại, thật lâu sau vẫn không lên tiếng.
Tuy Diệp Phàm không nhìn thấy việc gì đang xảy ra, nhưng hắn cũng tưởng tượng ra được. Trong lòng khẽ giật mình một cái, lão yêu ma kia quá độc rồi, còn chưa hỏi thăm gì thì đã ra tay với đại nhân vật Cơ gia.
Ầm!
Tầng thứ sáu Hỏa vực bộc phát năng lượng dao động kinh khủng, tử khí ngập trời, giống như bị người ta đánh cho sôi trào lên vậy.
- Ngươi...vì sao...
Đây là âm thanh đại nhân vật Cơ gia.
- Ngươi luyện khí ở đây làm chấn động Hỏa vực, khiến cho thần chuông của ta bị phế đi, hỏi thử ta phải làm sao đây?
Dường như lão yêu ma kia đang giận điên người, hắn nói tiếp:
- Bản đạo nhân chưa bao giờ làm chuyện thị phi, nhưng hôm nay thật sự quá giận!
- Thần chuông ngươi bị phế đi có liên quan gì tới ta?
Đại nhân vật Cơ gia có chút nhút nhát.
- Nếu không phải ngươi tạo nên âm thanh rung trời, làm nhiễu tinh thần của ta thì làm sao ta luyện chế thất bại được? Nếu không phải do ta bế quan từ trước, ta đã sớm tới giết ngươi!
Diệp Phàm từ xa nghe chứ không dám tới gần, hắn sợ bị liên lụy.
- Hỏa vực là nơi vô chủ, tại sao ngươi lại đổ lên đầu ta? Cơ gia ta chưa bao giờ sợ bị người khác khiêu khích!
- Ngươi đang ở đây nhắc nhở ta ngươi là người của Cơ gia sao?
Âm thanh lão đạo sĩ trở nên rét lạnh, nói:
- Nếu đổi là người khác, có lẽ ta còn bỏ qua cho họ. Nhưng người của Cơ gia...
Diệp Phàm ở đằng xa âm thầm chắc lưỡi hít hà, chắc chắn lão yêu ma này có thù oán với Cơ gia.
Ầm!
Tầng thứ sáu Hỏa vực thoáng cái đã cuồng bạo lên, tử khí xông ra khắp bốn phương tám hướng tạo thành những ngọn lửa, bùng phát thiêu cháy dữ dội.
- Đại nhân vật chiến với nhau!
Diệp Phàm kinh hãi nhưng không dám đi qua, hắn cố gắng kiềm chế bản thân mình. Hắn biết linh giác những người này rất nhạy cảm, tuyệt đối không thể tới gần.
May mà sương mù năm màu thôn phệ toàn bộ lực lượng nên hai người này không thể nào tìm kiếm chung quanh, nếu không, sợ rằng hắn đã bị phát hiện rồi.
Năng lượng dao động rất kinh khủng, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại. Lát sau đã không còn âm thanh hay tiếng động nào.
- Nhanh như vậy...xong rồi sao?
Diệp Phàm cả kinh.
- Lúc Ô Nha đạo nhân ta tranh phong với Đại Năng Cơ gia các ngươi, ông nội ngươi còn chưa ra đời đâu...
Một đạo ánh sáng phóng lên cao.
Diệp Phàm chỉ thấy được một góc cạnh, quả thật là có một thân hình gầy gò mặc một bộ y phục làm bằng lông chim màu đen, trông rất giống như một con quạ đen. Người này thoáng cái đã biến mất, hình như đã rời khỏi Hỏa vực.
- Ô Nha đạo nhân...
Diệp Phàm thấy hắn đi đã thì mới cẩn thận đi tới tầng thứ sáu Hỏa vực.
Cái đồng lô khổng lồ kia đã biến mất, chắc chắn đã bị Ô Nha đạo nhân lấy đi rồi.
Thi thể cường giả Cơ gia bị cắt ra ngã trong vũng máu tươi, mười mấy cái lông chim màu đen cắm ở bên cạnh hắn chặn tử khí lại ở bên ngoài, giúp thân thể không bị tiêu hủy.
Diệp Phàm có cảm giác tóc gáy mình dựng đứng lên, đại nhân vật Cơ gia cứ như vậy bị giết rồi, rốt cuộc thực lực Ô Nha đạo nhân kia kinh khủng đến mức nào?
Tuy thần thể được giữ lại, nhưng thần thức đã bị tiêu diệt hoàn toàn, người này không thể sống lại được nữa.
Diệp Phàm đứng đó một hồi lâu. Một cường giả như vậy mà cứ thế bị giết, thế giới tu hành quả nhiên tàn khốc. Nếu như không thể đứng lên đỉnh của thiên hạ, chắc chắn tính mạng không bao giờ an toàn được.
Hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, đưa tay lục lọi khắp người thi thể này một chút. Dù sao đây cũng là đại nhân vật Cơ gia, chắc chắn trên người có bảo vật bất phàm.
Nhưng hắn lại thất vọng, cỗ thi thể này không có bảo vật gì. Dù đã tìm khắp Luân Hải và Đạo Cung, nhưng toàn bộ đều trống không.
- Lão quạ này thật quá đáng, lấy hết toàn bộ đi rồi.
Nhìn thấy mười mấy cái lông chim màu đen dưới đất, hắn hơi kinh hãi. Ô Nha đạo nhân cố ý lưu lại như vậy, rõ ràng là muốn gây chiến với Cơ gia.
Một đại nhân vật Cơ gia đã chết, chắc chắn sẽ có phong vân nổi lên! Nam vực sắp nổi sóng gió nữa rồi!
Xoẹt!
Ngay lúc này không gian đột nhiên tan vỡ ra, một vị cao nhân Cơ gia từ bên trong đi ra ngoài. Hắn mặc một bộ y phục đặc biệt có thể chống lại tử khí.
Khi nhìn thấy thi thể trên đất cùng với Diệp Phàm, hắn thoáng cái ngây dại, khuôn mặt lộ thần sắc không thể tin được rồi trở nên khiếp sợ, nói:
- Ngươi...
Ngay lúc hư không tan vỡ, Diệp Phàm đã nhanh chóng tế đỉnh ra ngoài rồi trực tiếp trấn áp xuống.
Không nói tới những thù hận trước kia, chỉ dựa vào những gì diễn ra trước mắt đã không thể giải thích được rồi. Hắn chỉ còn cách thừa lúc đối phương còn đang bất ngờ để bắt lai, nếu không, chắc chắn hắn sẽ chết!
---------------------------
(1) Một cái lò dùng để luyện khí.