Đây là một cảnh tượng nơi nào vậy? Trên mặt đất máu chảy thành vũng, ngàn . vạn thây nằm đầy đất, đánh thẳng tới núi sông sụp đổ, mặt trời trăng sao từng viên tiếp theo từng viên rơi xuống, trận văn Đại đế bị tan biến.
Mà ở trung tâm kia, cuối cùng chỉ còn lại có một thân ảnh mông lung mờ ảo, phát ra hào quang hừng hực, như là phi tiên, ai cũng không thể nhìn thấy rõ!
Hư hư thực thực có Thánh Hoàng thượng cổ tham chiến, nhưng cuối cùng tất cả đều ngã xuống trong vũng máu, chỉ còn lại có một người đứng sừng sững trên chiến trường cổ kia phi tiên. Chấn động thế gian!
Đây là chuyện gì xảy ra, người đó đến tột cùng là ai?
Không chỉ nói là mọi người, ngay cả Ám Bồ, Thần Minh ánh mắt đều trợn trừng, lộ ra tia sáng khó tin. Điều này rất có tính đảo điên, làm cho bọn họ đều chấn động.
Thây đầy đất vô tận, mặc dù những người ngã xuống đó không phải là Cổ Hoàng, cũng là Chuẩn đế cường đại nhất, là cấp số nửa chân bước tới cửa sắp đạt tới chí tôn vô thượng... thế mà tất cả đều ngã xuống trong vũng máu.
Bởi vậy người kia có thể vượt qua càng cường đại, chỉ có ta độc tôn, bễ nghễ muôn đời, cùng với hào quang thành tiên.
Ánh mắt của mọi người nhìn về hướng cô bé tất cả đều biến đổi, có kinh sợ, cũng có kính sợ, cùng vói mong được, quá mức phi phàm! Một cô bé mà thôi, vì sao sau lưng của cô bé lại hiện ra cảnh tượng bực này?
Tại trường, Thần u ôm đầu kêu đau nhức, vừa rồi trên người hắn bộc phát ra sát khí xông thẳng lên chín tầng trời, làm cho các giáo tổ một phương đều trái tim phát lạnh giá và run sợ, đó là khí cơ căn nguyên chân chính của hắn.
Nhưng, khi loại áp lực cực lớn này cuồn cuộn cuốn tới phía trước, lại thấy thân thể cô bé phát ra hào quang tường hòa, rồi hiển hóa ra loại dị tượng này, vượt qua dự liệu của mọi người.
Thần u dường như đang cực kỳ thống khổ, nhất là sau khi đối mặt với hào quang phi tiên của cô bé, lại run rẩy, căn nguyên chí cường của hắn kia đủ để ngạo thế, nhưng lúc này lại gầy yếu không thành hình dáng.
Toàn thân hắn phát run, đang từng bước một lui về phía sau, rồi sau đó lại ôm đầu rống lớn, chấn cho vòm trời đều vỡ nát, các đám mây trong phạm vi mấy trăm dặm đều tán loạn.
Một màn này, mọi người càng thêm sợ hãi, đứa nhỏ này quả nhiên là con của Đế, không hổ là huynh trtrởng của Thần Minh, xảy ra vấn đề vẫn còn tuyệt thế đáng sợ như vậy.
Cuối cùng, Thần u phát cuồng vừa thối lui, vừa khóc lớn, đó là sợ hãi phát ra từ bản tâm nó, dường như nó đã thấy được chuyện đáng sợ nhất.
- Ta nhận thua!
Thần Minh cao giọng nói.
Đây là huynh trtrởng của hắn, hắn không có khả năng đối đãi như là đứa con của mình, không cần tôi luyện cái gì, trong lòng vừa kính sợ vừa hâm mộ, rất nhanh tiếp dẫn đưa huynh trtrởng hắn trở về.
Nhưng mà ngay lúc đó, Thần Minh còn không có chạm đến hào quang tường hòa của cô bé, chỉ là hơi đến gần một chút, hắn liền cảm giác như bị ngọn núi lớn muôn đời trấn áp, gần như không hít thở được.
Thần Minh quá khiếp sợ rồi, quả thực không thể tin được hết thảy chuyện này. Cô bé này là ai, như thế nào có thể như thế, lực đạo như vậy không nên xuất hiện trên người cô bé!
Hắn không nói một câu, rất nhanh mang theo huynh trtrởng của mình bay ngược ra ngoài. Cho đến khi rời xa những hào quang tường hòa kia hắn mới thở phào một cái, vừa rồi lại có chút chịu không nổi.
Quá rúng động!
Thần Minh chưa từng có một ngày nào giống như hôm nay, liên tiếp có cảm giác kinh sợ. Một đứa nhỏ thì cũng thôi đi, dĩ nhiên nghịch thiên! Lúc này lại xuất hiện một cô bé! Loại biếu hiện này quả thực làm cho hắn không thể suy xét.
Mọi người đều sợ hãi, tất cả đều kính sợ, cũng chỉ có cô bé ở trung tâm hiện trường là mờ mịt không biết gì, cũng không nhìn thấy những cảnh tượng đáng sợ phía sau mình kia, chỉ nhìn Thần u gào khóc với ánh mắt không hiểu.
Cô bé thực vô tội, đối mặt với ánh mắt của mọi người xem kỹ cùng với chư hùng sợ hãi, cô bé cũng không biết vì sao, đôi mắt to đen như hắc bảo thạch nhìn về hướng Diệp Phàm xin giúp đỡ.
- Không sao!
Diệp Phàm mặc dù rúng động trong lòng, nhưng trên mặt lại mỉm cười trấn an cô bé, để bé không cần bởi vậy mà bối rối luống cuống.
Hào quang sau lưng cô bé thu liễm đi, các loại cảnh tượng đều biến mất, không còn xuất hiện.
- Càng là người cường đại càng không thể đả thương cô bé...
Hắc Hoàng nhìn chằm chằm vào cảnh tượng kia dần ảm đạm xuống, nhẹ giọng lẩm bẩm, rất tin tưởng suy đoán của mình.
Mãi đến lúc này, Diệp Phàm mới đi tới nắm tay cô bé đi ra ngoài, cho bé dần dần bình tĩnh lại.
- Đừng tới đây, ta chịu phục rồi!
Đứa nhỏ trong tiên nguyên khóc nức nở, lớn tiếng kêu lên.
Hắn đối với ai cũng không phục, không chỉ có già mồm với Diệp Phàm, chính là khi bị Hắc Hoàng “quản giáo” nó cũng khiêu chiến, duy chỉ có một mình cô bé là nó kiêng dè.
Mọi người càng thêm kinh hãi, những đứa nhỏ này như thế nào một đứa so với một đứa còn nghịch thiên hơn? Sinh ra đã là Thánh, đánh cho hậu đại của chí tôn vùng cấm nằm úp sấp dưới đất, rồi sau đó lại bị một cô bé dọa cho khóc lóc, điều này còn có thiên lý hay không?!?
Quá phận nhất chính là cô bé chính mình lại mờ mịt không biết gì, điều này làm cho người khác chấn động, đồng thời cũng không biết nói gì.
- Nhận đánh cược bị thua rồi, ca ca ngươi đều bị dọa cho khóc lóc!
Hắc Hoàng nói.
Lời này thật không dễ nghe, nhưng cũng là một sự thực, Thần u khóc lớn, đến bây giờ cũng chưa có hồi phục, thần trí đều có điếm thác loạn. Làm cho một người con của Đế từng bễ nghễ thiên hạ, hùng bá lục hợp bát hoang trở thành như vậy, quả nhiên là kinh thế hãi tục, xưa nay ít thấy.
Ám Bồ thở dài, nói:
- Trên thế gian này, luôn luôn có những tồn tại và lực lượng chúng ta không thể hiểu được, bất kể là ở cổ đại, hay là ở quá khứ, đều là như vậy... Quả thực khiến người ta kính sợ!
Hắn nói lời này làm mọi người suy nghĩ sâu xa, chẳng lẽ ở thời cổ đại cũng từng phát sinh sự kiện thần dị cùng loại không thể giải thích hay sao?
- Một nhân vật như vậy, là đang nhắc nhở các chí tôn chín tầng trời mười tầng đất, bọn họ còn có kẻ địch hay sao?
Thần Minh cũng lẩm bẩm tự nói, hôm nay hắn hoàn toàn chịu phục.
Không phải bởi vì đứa nhỏ, hết thảy đều vì biếu hiện của cô bé.
Ai cũng không nghĩ tới chỉ một cô bé mà thôi, lại có tiềm tàng uy năng như vậy. Cho dù là Bạch Y Thần Vương, Thánh Hoàng tử, Cơ Tử... cũng đều lộ ra vẻ suy tư.
“Bốp!”
Một tiếng vang giòn tan cắt ngang dòng suy nghĩ của mọi người, Thần Minh tự tát mình một cái, thực trực tiếp, cũng không có thẹn quá thành giận trở mặt, tiếng vang này làm cho rất nhiều người đều kinh sợ đến ngây người.
- Ta thu hồi lời nói trước đây, ở nơi này xin lỗi Khương Thần Vương, hướng về Diệp Phàm ngươi xin lỗi, chúc mừng ngày vui của ngươi!
Hắn nói rõ ràng, không có vòng vo oán hận:
- Trong vòng mười năm, ta nhượng bộ lui binh đối với các ngươi. Ở nơi nào có các ngươi, ta sẽ tự động nhường đường!
Mọi người ồ lên, không thể tưởng được hắn thật sự thực hiện lời hứa như vậy! Người cao ngạo bực này lại phóng thấp tư thái xuống như vậy, thật sự làm cho mọi người giật mình thán phục.
Sau đó, Thần Minh mang theo ba cái đứa nhỏ xoay người bước đi, cũng không có dừng lại thêm chút nào, không hề uể oải, như trước cao ngất khiếp người, cường thế không thay đổi, nơi ánh mắt hắn đi qua mọi người đều tránh lui.
Trong quá trình hắn rời đi, trong bóng tối có người cười lạnh nói:
- Cái gì cấm địa Sinh Mệnh cũng chỉ là một truyện cười. Ngay cả cửa lớn Cơ gia cũng không thể đi vào, mới ở bên ngoài đã bị người ngăn cản, đánh một cái tát. Nếu là đủ cường đại nên đánh giết đi vào. Giết cho máu chảy thành sông, thi thể hài cốt ngàn vạn, như thế mới không thẹn là con nối dòng của chí tôn!
Thanh âm này là đột ngột như thế, mọi người đều kinh sợ: không ngờ lại dám nói như vậy, chán sống rồi sao?
Nhưng mà, mọi người tìm kiếm, nhưng không ai có thể phát hiện thanh âm phát ra từ đâu, không thể phân rõ phương vị, người này có diệu thuật, mà còn vận dụng bí bảo, vì vậy mới dám nói như thế.
Hắn dụng tâm hiếm ác, hiển nhiên không phải một người quang minh chính đại! Ác ý công kích Thần Minh, đơn giản chỉ là muốn tăng thêm lòng hổ thẹn của hắn, ngày sau trả thù Diệp Phàm và Cơ gia...
- Lăn ra đây!
Đại hắc cẩu gào to.
Đồng thời, Diệp Phàm, Thánh Hoàng tử, Cơ Tử, Đông Phương Dã... cũng tìm kiếm, phải bắt được người trong bóng tối.
Mà Thần Minh lại là ánh mắt lãnh liệt nhìn quét mỗi người.
- Như thế nào, ta nói có sai sao, thân là hậu nhân của chí tôn cổ đại, cũng không dám đánh giết cho thi thể hài cốt ngàn vạn, như thế nào xưng tôn...
“Đinh” một tiếng vang nhỏ phát ra, trong nháy mắt Bạch Y Thần Vương, trong tay không có cầm đàn, nhưng thi triển ra âm thanh thăng hoa của Thần Chi Tự Khúc, dẫn động càn khôn, “lập lại cảnh cũ”, lập tức lan tràn tới giữa đám người.
“Ầm!”
Nơi đó có pháp khí nổ tung, một kiện Đại Thánh khí dùng để hộ thân trở thành tro tàn, mà một kiện bí bảo khác che giấu thần niệm và hành tung cũng trực tiếp nổ tung, trở thành mảnh nhỏ, người kia bại lộ thân hình.
- Thằng hề nhảy nhót!
Thần Minh cười lạnh, trực tiếp vươn ra một bàn tay to màu đen, như một đám mây đen ép xuống, một tay bắt lấy người này, sau đó bóp đứt gân gãy xương, đương trường trở thành màn sương máu.
Hắn ngay cả hỏi cũng không thèm hỏi, cứ như vậy giết chết một Đại Thánh bậc thấp, một nhân vật cấp Giáo tổ thực lực phi thường khủng bố! Rất là trực tiếp!
- Có thực lực ngươi có thể đứng ra, trực tiếp như ta như vậy, không có thực lực cũng muốn trong bóng tối quấy phá, nói bậy bạ lung tung, thuần túy là đi tìm chết!
Thần Minh nói rất lạnh, sau đó xoay người rời đi, từ đó biến mất không thấy.
Một nhân vật cấp Giáo tổ đến từ Vực ngoại ngã xuống, con của Đế đến từ vùng cấm hoàn toàn xem thường không quan tâm tới, khinh thường sự cố, đều ltrời hỏi vì sao!
- Chúc mừng Diệp huynh! Chúc các ngươi vợ chồng chung sống đến già!
Ám Bồ lên tiếng, trên gương mặt tuấn lãng rất tái nhợt, mang theo một tia bệnh hoạn, nhưng không có người nào dám khinh thường. Vừa rồi hắn từng bộc phát ra khí thế làm cho mặt trời trăng sao đều rung chuyển.
Ám Bồ mang theo vẻ tươi cười dịu dàng, chúc mừng xong, sau đó nghiêm túc nói:
- Xoay người từ biệt lần này, từ hôm nay về sau, nếu gặp lại, ngươi và ta chính là cừu địch, không chết không ngừng!
Mọi người đều ngẩn ngơ: Trước một khoảnh khắc còn chúc mừng, ngay trong nháy mắt lại nghiêm túc như thế, hoàn toàn tương phản, quả thực làm cho tim mọi người đều theo đó đập thình thịch.
Đây tuyệt đối là một nhân vật cường đại, là con của chí tôn thiên kiêu một thế hệ!
Diệp Phàm chắp tay cảm tạ! Hắn có ấn tượng không tệ với Ám Bồ. Vừa rồi nếu không có hắn ra mặt ngăn cản, hôm nay tất nhiên phải có một hồi huyết chiến, luận sống chết với Thần Minh. Nếu như vậy, ngày vui hôm nay thật sự có điếm phong cảnh đẫm máu.
Ám Bồ không có dừng lại, xoay người bước đi.
Lễ đính hôn tiếp tục, mọi người nghênh đón Bạch Y Thần Vương vào Cơ gia, rất nhiều tân khách tới chúc mừng, đều bước quá cửa chính to lớn kia.
- Vi Vi Thánh Chủ Diêu Quang giá lâm!
- Phong Hoàng Thánh chủ Phong Tộc đến!
- Hoàng chủ cổ Hoa loan giá đến!
Theo từng tiếng xướng danh thật lớn, từng vị từng vị chưởng giáo Thánh địa giá lâm, tham dự lễ đính hôn này, thanh thế lớn phi thường kinh người.
Tới sau lại, cũng không biết có bao nhiêu Thánh giả Vực ngoại cũng đều tiến vào Cơ gia.
Hư Không nhất mạch không hề e sợ, nơi này có Đại đế văn, đến bao nhiêu người cũng không e ngại, chỉ cần dám vào trong, nếu muốn gây chuyện, đương nhiên sẽ trấn áp toàn bộ, đây là nội tình của gia tộc từng xuất ra Đại đế.
Nhưng mà, chính ở dưới loại bối cảnh này, có người tiến vào Cơ gia vẫn còn rất tự cao tự đại thiếu kính trọng, càng không nói tới sợ hãi. Một vị Đại Thánh bước ra khỏi hàng, lại chỉ là tới đây truyền tin, giọng nói lạnh như băng.
- Diệp Phàm ra đây, tận tay nhận phong thư này!
Phong thư đó đang phát ra bảo huy lấp lánh, không ngờ lại tản ra một tia Đế uy khiến mọi người khiếp sợ!
Đây là người phương nào? Viết ra một phong thư lại có khí tượng khủng bố, phát ra từng đợt từng đợt Đế uy như vậy. Tuy rằng là khí tường hòa, cũng không có sát khí, nhưng vẫn như cũ chấn nhiếp tâm hồn người ta!