Hai bên đường điện phủ to lớn một tòa tiếp theo một tòa, lóng lánh các loại hào quang, pháp trận và đạo văn dầy đặc, những tòa nhà này giống như có sinh mệnh có thể hô hấp tự do.
Duy nhất không hài hòa chính là trên vách tường có vết máu giống như tường thành ở bên ngoài, ở niên đại xa xôi kia đã từng nhuộm máu của thiên kiêu, đến nay chưa hề phai nhạt đi.
- Hắn chính là Thánh thể Diệp Phàm, thấy không có chỗ nào đặc biệt, trong cơ thể như thế nào lại có lực lượng kinh người như vậy?
Hai bên đường phố cùng với trên một số tòa nhà cao lớn đều có người đứng, nhìn chăm chú vào một hàng bốn người, tất cả đều đang đánh giá tình trạng và mức độ sâu cạn của Diệp Phàm.
Tới nơi đây quá nhiều chủng tộc, có cự thú khổng lồ như núi, có yêu tinh điên đảo chúng sinh, có thiên sứ toàn thân phát hào quang sáng ngời, có ác ma đến từ vực sâu vũ trụ...
- Huynh đệ, ngươi là làm thế nào sống sót?
Một người khổng lồ hỏi, hắn cao có tới mười trượng, phi thường khoẻ mạnh, gân cơ bắp thịt như từng con rồng vàng uốn quanh, cường tráng quá phận, thanh âm phi thường lớn như tiếng sấm sét nổ vang.
Diệp Phàm cười cười, nói:
- Ông trời không thu ta, chỉ đơn giản vậy thôi!
Rất nhiều người đều muốn biết ẩn tình trong đó, đáng tiếc Diệp Phàm không có khả năng nói ra, bọn họ cũng chỉ có thể ngấm ngầm phỏng đoán... nhất định là một câu đố không có lời giải.
Phía trước có một cái cầu đá hình vòm, dòng nước chảy qua phía dưới, trong đó khí trời bốc hơi, các loại ráng mờ bay múa, linh khí dồi dào kinh người.
Đây là Đế Thành, là một địa phương rất thích hợp để tu luyện. Có vô số pháp trận đang vận chuyển, có thể chuyển hóa tinh lực chư thiên thành tinh khí, rót vào trong thành cho tu sĩ sử dụng.
Các nơi trong thành đều có thể ở lại, cho dù trước đó đã có người vào ở cũng không hề gì, có thể trực tiếp đánh đi vào. Trên con đường này chỉ có một nguyên tắc, mạnh được yếu thua, cường giả vi tôn.
Mọi người đều chú ý quan sát, xem Diệp Phàm đến tột cùng sẽ đi vào nơi đâu? Ánh mắt theo dõi từng bước chân di chuyển của hắn. Ngày nay, trong thành phàm là tòa nhà nguy nga đều đã có người chiếm cứ, nếu xông vào tất phải có một hồi huyết chiến.
Chính là chỗ ở của Doãn Thiên Đức sao, hoặc là chỗ Diêu Quang ngộ đạo? Không ít người đều đang chờ mong.
Trên đầu ngón tay Diệp Phàm, máu tươi lại chảy ra, lần này là mười sợi Thần liên trật tự, ướt át tươi đẹp như lông đuôi phượng hoàng, sáng lạn loá mắt. Giờ khắc này hắn nhắm hai mất lại, giơ lên Thần liên trên đầu ngón tay, chỉ về một hướng phía trước.
Hắn theo cảm giác cất bước đi tới phía trước.
Mọi người giật mình! Cuối cùng phát hiện hắn đi tới khu vực trung tâm nhất, chiếm giữ địa phương này đều là cường địch đáng sợ nhất, mỗi người đều có lai lịch phi phàm.
Thần tôn, Đại Uy Thánh linh, Cửu Kiếp đạo nhân, Doãn Thiên Đức, Diêu Quang... đều ở gần đó!
Vị trí trung tâm có một cái hồ thật lớn, sương mù bao phủ, vả lại thỉnh thoảng phun lên tia sáng hỗn độn, có một loại linh lực cường đại, tẩm bổ cho các cung điện ở chung quanh.
Không hề nghi ngờ, các tòa nhà xây dựng ở chung quanh hỗn độn hồ này là nơi tu luyện ngộ đạo lý tưởng nhất.
“Xoảng xoảng!”
Trên đầu ngón tay của Diệp Phàm mười sợi xích giơ lên, phát ra tiếng vang giòn tan dễ nghe, chỉ về hướng một phương vị, nhắm ngay một tòa cung điện to lớn, mà ở phía sau, hắn thoắt mở choàng mắt ra.
“Ầm!”
Đột nhiên, trong cung điện lao ra sát khí khôn cùng, chỉ trong nháy mắt làm kinh động toàn thành khiếp sợ. Đây là phải giết bao*nhiêu người mới có thể tạo thành loại cảnh tượng đáng sợ như vậy?!
Vô tận oan hồn kêu rên, vô số ác linh bay múa không đếm được, từ bên trong điện phủ to lớn này vọt lên, máu và lửa xông thẳng lên trời cao!
Làm như một hồi sát kiếp khôn cùng, như có như không có ngàn vạn sinh linh đang kêu khóc, nơi đó vọt lên màn sương máu ngập trời. Một mảng đỏ thẫm, quả thực như sắp bao phủ khắp Đế Quan.
Vả lại ở trong màn sương máu có vô số đầu lâu đang chim nổi, có thi hài Thần Ma không đầu ngang qua không trung. Những thứ này đều là hư ảnh, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác rất chân thật.
Một thân ảnh đi ra cũng không tính cao lớn lắm, cũng không phải cường kiện bao nhiêu, nhưng mỗi một bước chân hạ xuống lại làm cho Đế Quan to lớn và tinh không rung chuyển một cái, hắn đi tới ở trong màn sương máu kèm theo một loại ma lực đáng sợ.
- Những máu và xương ở phía sau hắn kia, đều là từng xảy ra chân thật, hắn rốt cuộc đã từng trải qua huyết kiếp đến mức nào?!
Ngày thường, mọi người chỉ biết là người ở khu vực này đều rất khó trêu chọc, nhưng không thể biết được lai lịch của mỗi người. Trước đây hoàn toàn không biết gì về người này.
Hắn khoác chiến y màu đen, dáng người bậc trung, ở trong màn sương máu là đáng sợ và khiếp người như vậy, như là một Ma Vương cái thế viễn cổ gieo tai họa, một người đứng ở nơi đó, như là trấn áp cả tòa Để Thành.
Mọi người đều giật mình kinh sợ, loại khí tức của tai họa cho nhân gian này làm cho mỗi người đều cảm giác không thoải mái, dẫn tới cảm ứng huyết mạch của rất nhiều cường giả, toàn thân như muốn nứt ra.
Từng đạo tia chớp màu máu bay múa, giáng xuống, đánh trên người hắn, sấm chớp cuồn cuộn, không ngờ trời xanh lại phẫn nộ, muốn hủy diệt hắn.
Cảnh tượng cực kỳ quỷ dị, dường như người này vốn không nên xuất hiện trên thế gian, bị thiên địa không cho phép, mưa máu rơi, sấm rền chớp giật, nơi hắn dựng thân trở thành một vùng cấm.
Loại cảnh tượng này khiến mọi người sởn tóc gáy!
- Đệ tử của Trường Sinh Thiên Tôn?
Diệp Phàm hỏi.
Những lời này vừa ra, làm cho cả tòa Đế Thành đều chấn động, người từ thời đại thần thoại? Điều này quá mức kinh người, người này phải cổ xưa biết bao!
Ngay cả mấy người Diệp Đồng, Hoa Hoa cũng vô cùng kinh ngạc, bọn họ chứng kiến quá trình Diệp Phàm giết chết Loạn Thiên Thất Hùng, nhưng không biết hắn đã mượn dùng trật tự huyết liên bắt giữ được mảnh nhỏ lạc ấn của kẻ đầu têu đứng phía sau màn.
Không người nào không sợ hãi, thời đại thần thoại cách xa lâu lắm rồi, xa đến mọi người đều không thể nói rõ đã cách nay bao nhiêu vạn năm, căn bản là không có một con số xác thực. Xa hơn so với Thái Cổ Hoàng, xa hơn so với Để Tôn, đó là thời đại Thần Ma cùng bay múa, cùng chung sức truy đuổi Tiên sứ cổ.
- Vừa rồi là ngươi phái người ngăn cản sư phụ ta vào thành?
Dương Hi phẫn nộ hỏi.
Đó là một loại nhục nhã, ngay cả cửa thành cũng không cho đi vào, sai khiến người đi ra chặn giết, hành động này thực quá đáng!
Người này toàn thân đều bao phủ trong giáp trụ, chỉ để lộ ra một đôi đồng tử màu máu, hung ác mà điên cuồng, tràn ngập bạo ngược. Ánh mắt đó không giống như nhân loại, trong đó chỉ có giết chóc và hủy diệt.
Huyết khí ngập trời, hắn bước một bước liền lại đây, hình thể trong khoảnh khắc phóng lớn, nâng lên bàn chân có tới mấy chục trượng. “Ầm” một tiếng đạp xuống, đạp xuống bốn thầy trò.
Thật quá mức hung hãn và cuồng ngạo, đối mặt với Thánh thể Nhân tộc Diệp Phàm cùng với ba đệ tử của hắn, lại trực tiếp đạp một chân xuống, đây là một loại thô bạo và kiêu ngạo đến cỡ nào?
Dương Hi cực kỳ phẫn nộ, hắn nhảy vọt lên không trung, thân thể cũng phóng lớn, tung một cước đá tới phía trước, va chạm với bàn chân lớn kia, bùng phát ra hào quang khủng bố, vô số ký hiệu lấp lánh, đó là dao động gợn sóng đại đạo đang nở rộ.
Kim quang với huyết quang đều lóe sáng, như từng viên tinh tú nổ tung. Nếu Đế Quan không được xưng là vĩnh viễn không chìm xuống và tổn hại, địa phương này đã biến thành bụi vũ trụ.
Dương Hi thối lui, mà người này lại hóa thành chiều cao bình thường, “phịch” một tiếng đạp trên mặt đất, làm vỡ nát đường phố, cát bay đá chạy, màn sương máu tuôn ra cuồn cuộn.
Tuy nhiên, đoạn đường bị phá hủy kia chỉ khoảnh khắc phục hồi như cũ, đây là chỗ thần kỳ của Đế Quan.
Tia chớp màu máu vẫn như cũ lượn lờ quanh thân hắn, thấy thế nào đều là một ma nghiệt, một người hẳn không nên xuất hiện trên thế gian, tràn ngập tội nghiệt, tai họa cùng với máu tanh.
Thiên phạt không ngừng, tuy rằng không phải mạnh lắm, chỉ là cảm ứng được khí cơ của hắn mà tự động đánh xuống từng đợt từng đợt tia chớp. Thế nhưng điều này lại chứng tỏ một vấn đề, tồn tại của hắn dường như thật sự không được thế gian dung chứa. Chỉ cần để lộ khí tức liền bị thiên phạt!
Diệp Phàm thật nghi hoặc, đệ tử của Trường Sinh Thiên Tôn tại sao có thể như vậy. Một người vốn trước đây hẳn đã tiếp cận đạo pháp trường sinh, mà sao lại còn giống ma hơn so với ma, là máu và tai họa hỗn hợp cùng một chỗ.
- Tồn tại của ta là kết quả thí nghiệm trường sinh của lão già kia, là từ ngàn vạn máu huyết linh hồn luyện chế thành!
Thanh âm của hắn rất âm u lạnh lẽo, như là một tử thi lên tiếng.
Rất nhiều người mở ra Thiên Nhãn, trong đó cá biệt có không ít người có con mắt đoạt thiên địa tạo hóa, có thể nhìn thấu vô căn cứ giống như Diệp Phàm, nhìn thẳng vào căn nguyên của hắn.
Ở trong cơ thể người này có một đoàn huyết nguyên đang kêu rên, nơi đó có vô tận sinh linh, mơ hồ nhìn thấy có đại tinh hủy diệt, có vô số sinh mệnh bị cướp đi sinh mệnh.
Mọi người giật mình rùng mình một cái. Người này thật đáng sợ, khó trách bị trời xanh không dung chứa, quả thật là máu tanh và tội ác luyện chế mà thành, hoàn toàn không phải là một sinh mệnh thể bình thường.
- Lão tạo nên ta, ta tự nhiên phải giúp lão hủy diệt hết thảy cừu địch. Nếu lão đã vì Thánh thể đại thành mà chết, ta phải giết chết sạch sẽ Thánh thể nhất mạch!
Nói tới đây, hắn cười lộ ra răng nanh lành lạnh, nơi đó một mảnh trắng tinh, chớp động hàn quang, như là răng nanh của dã thú.
“Vù!”
Hắn lưu lại một cái bóng mờ, như một tia chớp máu máu phóng vọt tới, sau lưng có thi thể Thần Ma, có đầu lâu màu trắng chìm nổi trong màn sương máu như hải dương, phụ trợ cho hắn tràn ngập ma tính.
Diệp Đồng, Hoa Hoa, Dương Hi đồng loạt ra tay, bởi vì cảm thấy người này thực quỷ dị, tràn ngập một loại khí cơ cực độ nguy hiểm, nói không nên lời.
“Ầm, ầm...”
Trên mình người này có vô số thi thể bay ra, tất cả đều là năng lượng thế nhưng lại cực kỳ cường đại, trong đó không thiếu thân thể Thần Ma ẩn chứa pháp tắc của họ.
“Ầm!”
Va chạm mạnh kịch liệt làm cho ba đại đệ tử của Diệp Phàm bật lui lại, đều lộ vẻ mặt ngưng ứọng. Người đối diện kia rất quái lạ, mảnh nhỏ pháp tắc bay loạn, đại biếu cho hủy diệt.
Đúng theo như lời Diệp Phàm nói, hắn không có liên quan gì với pháp trường sinh, đi chính là đi theo một con đường của máu tanh tội ác hỗn loạn.
Diệp Phàm gọi ba đệ tử trở lại. Ba người không nhất định sẽ bại, nhưng loại chiến đấu này đối với bọn họ không có lợi. Trên thân người này mang theo nguyền rủa lớp lớp vạn đạo, bất cứ lúc nào sẽ bùng phát ra.
Chính Diệp Phàm hắn ra tay, thân thể nhanh chóng như tia chớp, vả lại ở đầu ngón tay hắn Thần liên bay múa, vờn quanh thân hắn, linh hoạt công kích tới hướng đối phương.
“Ầm!”
Hai người đánh vào trong cung điện trống trải kia, tiến hành tranh phong. Rất nhanh đã có vô số huyết văn chấn ra, đó là lực lượng nguyền rủa, toàn diện bùng phát.
Gã đệ tử của Trường Sinh Thiên Tôn thô bạo ra tay, địa phương này bị màn sương máu che phủ, không người nào có thể nhìn thấu, chỉ nghe trong đó truyền ra từng tràng tiếng gào thét như lệ quỷ.
Chỉ có một lần, mọi người nhìn thấy Diệp Phàm bay ra, gần cả trăm đạo Thần liên màu máu quấn với màu vàng, đan vào thành một đôi cánh, hiệp thần uy vô thượng bay xuống.
Mọi người đều hóa đá, hắn không phải đã mất đi pháp và đạo rồi sao? Vậy mà lại có thể mượn dùng lực lượng tối căn nguyên của thân thể, bày ra loại thủ đoạn này.
“Ầm!”
Khi cuối cùng truyền đến một tiếng chấn động mãnh liệt, tất cả màn sương máu đều tán loạn, trên bầu trời rơi xuống một thân ảnh, Diệp Phàm hạ xuống đạp trên thân thể đệ tử của Trường Sinh Thiên Tôn.
Mặt đất nổ tung, đá vụn bay tứ tán, thân thể do máu tanh và tội ác luyện chế thành kia bị đạp nát vụn. Thần liên trên mười đầu ngón tay của Diệp Phàm toàn bộ xuyên thủng vào trong thân thể hắn.
“Phốc!”
Huyết quang nhoáng lên một cái, gã đệ tử của Trường Sinh Thiên Tôn hóa thành một màn mưa máu, xương cốt đều vỡ nát, cuối cùng nơi đó trở thành một đống bùn nhão, hắn hình thần câu diệt.
Mọi người rúng động, lúc này Diệp Phàm mới vừa đi vào thành, đã trực tiếp đánh chết tươi đệ tử của Trường Sinh Thiên Tôn, giết chết một nhân vật của thời đại thần thoại, mang đến giết chóc và máu tanh, tuyên cáo hắn đã đến đây!