Mục lục
Già Thiên - tác giả Thần Đồng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó, nơi này trở thành thịnh yến của yêu quái trong biển, tiên huyết và thi thể của Kim Ô tộc trở thành chất đại bổ đối với chúng nó, rất nhiều hải yêu chen chúc lao tới tranh đoạt lẫn nhau.

Một số cựờng giả Nhân tộc và một vài Yêu tộc đến từ lục địa cũng nghe thấy động tĩnh, liền đi tới đây, muốn tra xét xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Bời vì cách đây không lâu, nơi này âm phong gào rít giận dừ, quỷ khóc thần gào, tình cảnh cực kỳ thảm thiết, thi thể hài cốt bị đánh văng khắp trời, tiên huyết nhuốm đỏ bầu trời, giống như chư thần vẫn lạc, không có kẻ nào dám tới gần để quan sát cả.

Một ngày này, toàn bộ Bắc Hải chấn động, Kim Ô nhất mạch xuất động tộc nhân đuổi giết hậu nhân Thánh Hoàng Nhân tộc, nhưng tất cả các cường giả đó đã toàn bộ bị chém chết, táng thân trong biển rộng.

Không còn ai sống sót!

Vùng hải vực tại đây bị máu nhuộm thành màu hồng, trở thành thịnh yến của lũ hải yêu, tất cả cường giả Kim Ô tộc được phái ra thì đã bị tiêu diệt toàn bộ.

Tin tức này vừa được phát ra, lập tức khiến cho khắp nơi bị kinh động, tất cả tu sĩ, bất kể là Nhân tộc hay là Yêu tộc thì ai nấy cũng đều vô cùng rung động.

Hơn trăm vị cao thủ, trong đó có một kẻ già đời, có thể hoành hành thiên hạ như Huyền Nhất, còn có nguyên lão Kim Ô tộc, có thể khiến cho đại năng cũng phải e sợ, lại còn có năm vị Thái tử trong tộc. Vậy mà không có một người nào còn sống sót, toàn bộ bị chém chết trong vùng đại dương mênh mông màu đen này, mà điều mấu chốt nhất chính là, tất cả mọi thứ tại đây đều chỉ do một người gây ra.

Khi tình huống chân thật nhất này được truyền ra ngoài, tất cả Bắc Hải đang ồn ào lập tức lặng ngắt như tờ, một người đon độc chiến đấu với hon trăm vị cao thủ, lại còn hoàn toàn tiêu diệt bọn họ, máu nhuộm hồng cả mặt biển, chỉ nghĩ tới thôi cũng đù để khiến cho người ta sợ hãi rồi.

Thông qua một vài con hải yêu miêu tả, mọi người hình dung được trận chiến khi đó diễn ra như thế nào, cũng nhận ra được khuôn mặt của nhân vật chính trong đại chiến này, khiến cho vô số người tại Bắc Hải khiếp sợ.

- Là hắn, chính là người mà bốn năm trước đã rơi xuống Bắc Hải Chi Nhãn!

- Điều này làm sao có thể xảy ra được, đó là nhà giam của Thánh nhân viễn cổ, hễ là người bị nhốt vào trong đó thì chưa từng có một ai có thể thoát đi ra được, vậy mà hắn lại có thể xuất hiện trên thế gian một lần nữa ư?

Đây là một hồi chấn động vô cùng lớn, Diệp Phàm lại xuất hiện một lần nữa, một người độc chiến trên trăm vị cường giả Kim Ô tộc, một trận chiến tiêu diệt tất cả địch nhân, khiến cho ai ai cũng phải kinh sợ.

Tin tức này truyền ra khắp Bắc Hải, hễ là tu sĩ thường lui tới lúc này thì ai cũng rung động, kinh ngạc tới mức không nói được gì.

Một người không nên xuất hiện trên đời, không ngờ lại còn sống sót trở về, đây là một kỳ tích, là một truyền kỳ sống, kinh hãi và chấn nhiếp bốn phương.

- Thật sự là hắn, không lâu trước kia còn có người nhìn thấy Bắc Hải Chi Nhãn có dị động, có một tia chớp màu vàng lao ra, không ngờ rằng đó chính là hắn khi thoát vây.

- Thánh nhân viễn cổ cũng không thể sống mà đi ra nơi đó được, toàn bộ trở thành thi thể hài cốt, tọa hóa bên trong Hải Nhàn, tại sao hắn lại làm được điều nghịch thiên như vậy?

- Một mình bảo vệ hậu nhân của Thánh Hoàng Nhân tộc, một khi tức giận lên thì không thèm kiêng nể gì, ngay cả hon trăm vị cường giả của Kim Ô bộ tộc hắn cũng giết hết, loại tu vi này cực kỳ đáng sợ!

Trong Bắc Hải, đồng thời với việc khiếp sợ thì mọi người cũng có rất nhiều bàn luận về chuyện này.

Có người vỗ tay tỏ ý vui mừng, cho rằng Diệp Phàm làm việc nghĩa, Thái Dương Cổ Hoàng đã tọa hóa trong năm tháng vô tận rồi, một tia huyết mạch cuối cùng của hắn không nên bị tuyệt diệt.

Đương nhiên, cũng có không ít kẻ căm thù Diệp Phàm, những kẻ thân cận với Kim Ô tộc thì tất nhiên là nguyền rủa hắn vô cùng ác độc rồi.

Một trận chiến tại Bắc Hải khiến cho cả thiên hạ phải khiếp sợ, tin tức này đi theo các tu sĩ từ trong biển trở về, truyền ra lục địa.

Khi mới nghe được tin này, tất cả tộc nhân của Kim Ô bộ tộc thì đều căn bản không tin, cười khẩy cho rằng đó chỉ là trò đùa, nhưng sau khi nhìn thấy các bằng chứng tanh máu, cực kỳ chân thực thì bọn họ gần như trở nên điên cuồng.

Đây là tổn thất nặng nề, không thể chịu đựng được, nhiều cường giả chết đi như vậy, mặc dù cường đại như Kim Ô bộ tộc thì cũng là một loại đả kích trầm trọng.

Danh khí, danh vọng, tinh thần đều lần lượt bị đả kích, còn đau đón hơn cả tổn thất về chiến lực, đây là một loại sỉ nhục giống như bị người ta đạp một phát từ trên chín tầng trời rơi xuống địa ngục vậy.

Trong Bắc Hải, một thiếu niên nhẹ nhàng giương cung bắn Kim Ô, trong thời gian một ngày bắn chết năm vị Thái tử Kim Ô tộc, câu chuyện này được mọi người ca tụng, truyền khắp thiên hạ.

Đây là một loại vinh quang vô thượng, là chiến tích một người bễ nghễ thiên hạ, vạn người chú mục, hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của khắp thiên hạ, được ánh sáng huy hoàng bao phủ.

Đương thời làm gì có mấy người dám trêu chọc vào Kim Ô bộ tộc, dù sao trong tộc bọn họ còn có một vị Vương đang còn sống, công tham tạo hóa, uy hiếp khắp cả thiên hạ.

Nhưng lại có người dám làm như thế, thiếu niên cường giả họ Diệp này giương cung bắn Kim Ô, trong một ngày một minh tiêu diệt năm vị Thái tử, đây là một loại hành động vĩ đại tới mức nào?

Mỗi một vị Kim Ô Thái tử đều là tuấn kiệt kinh diễm một phương, được xưng là một vị mạnh hơn một vị, ai cũng đều có thể tiêu diệt cả Giáo chủ, vậy mà lại bị một minh hắn giết chết.

Đạp thi thể hài cốt người thừa kế của Kim Ô tộc mà đi tới phía trước, vô tận tiên huyết chỉ dùng để trải ra một con đường của cường giả, bên dưới hoa tươi, bên dưới ánh hào quang thì ngập tràn xương cốt và máu tươi của địch nhân.

- Thiếu niên họ Diệp mạnh không thể địch, trong một thế hệ trẻ tuổi đương thời thì ngoại trừ Doãn Thiên Đức, Y Khinh Vũ, Lục Nha, Tam Khuyết đạo nhân, Thái Âm thần tử, còn ai có thể tranh phong cùng hắn được nữa?

- Không chỉ nói một thế hệ trẻ tuổi, cho dù là trong các nhân vật lớp tiền bối thì cũng có bao nhiêu người có thể quyết chiến sinh tử với hắn đâu cơ chứ!

- Ta nghĩ, để có thể trấn áp hắn thì chỉ có những nhân vật truyền kỳ bước vào Tiên Thai tầng thiên thứ ba thì mới được, nhưng dạng tu sĩ này thì trên đời làm sao tìm được mấy vị đây?

Diệp Phàm vẫn còn Bắc Hải phía xa, chưa trở về lục địa, nhưng đã dẫn phát ra một mảnh bàn luận nóng bỏng, mọi người đều đang nói về hắn.

Trong bốn năm này, Y Khinh Vũ kinh diễm khắp thiên hạ, được người đời tôn là thần nữ, rất nhiều người đều cam tâm tình nguyện được quỳ dưới váy nàng, lúc này nàng lại càng là hóa thân của sự xinh đẹp và thánh khiết.

Sau khi nàng biết được tất cả những điều này, phi thường kinh ngạc, không ngờ rằng Diệp Phàm thật sự trốn ra khỏi Hải Nhàn, tái hiện trên đời, hơn nữa lại còn đánh một trận chấn động cả Tử Vi Đế Tinh.

Khi Lệ Thiên nghe được tin tức, đầu tiên là trợn mắt há hốc mồm, rồi sau đó cười ha ha, vô cùng vui sướng.

Yến Nhất Tịch cũng rất kinh ngạc, tin tức này rất có lực trùng kích, phi thường rung động lòng người.

Lục Nha nghe được thì tức đến mức sùi bọt mép, dựa vào Ô Sí Lưu Kim Đảng mà ra, lưng đeo pháp thân của chính đại Kim Ô thủy tổ, ngửa mặt lên trời thét dài, hận tới mức muốn phát điên lên.

Khi Thái Âm thần tử nghe được tin tức này, chỉ liên tục cười lạnh, nhìn về phía biển rộng, toàn thân đều bị sương mù màu đen bao phủ, chỉ có thể thấy được một đôi mắt đáng sợ đang ẩn hiện.

Tam Khuyết đạo nhân sống yên ổn trên Minh Lĩnh, suốt ngày ở trước Trường Sinh Quan thượng cổ, liên tục đi chín bước, cầm trong tay nửa trang Thần Linh cổ kinh, nhíu mày nghiên cứu.



Nhân Vương Điện, Quảng Hàn Cung, Tử Vi Thần triều, Trường Sinh Quan và tất cả các thế lực lớn đều đang chú ý, dòng nước ngầm trong thiên hạ bắt đầu chảy xiết.

Khi mọi người trong thiên hạ đang bàn luận về Diệp Phàm, thì hắn đang ở trong Bắc Hải, còn không có xuất hiện, có thể nghĩ mà biết, nếu mà hắn xuất hiện thì sẽ gây ra sóng gió ngập trời tới mức nào!

Trên một tòa hải đảo tràn ngập mùi hoa và tiếng chim hót, một tia huyết mạch cuối cùng của Thánh Hoàng Nhân tộc, chính là đứa bé năm tuổi kia, đang đứng một trong mảnh rừng tùng, đối mặt với một con sóc nhỏ trên cây.

- Ta nhớ phụ thân, ta nhớ mẫu thân, muốn gặp ca ca, muốn tất cả, nhưng bọn họ đều mất rồi, ngươi có nhớ thân nhân không?

Con sóc nhỏ làm sao có thể hiểu được lời nói của hắn, nó ôm một quả tùng, vù một tiếng chạy mất.

Hậu nhân duy nhất còn sót lại của Nhân Hoàng, đứa bé non nớt này lại đi về phía một gốc cây tiếp theo theo, hướng tới một con chim nhỏ trên cây, nói:

- Vĩnh viễn có lâu lắm không? Phụ thân nói rằng vĩnh viễn sẽ yên lặng bảo hộ ta. Tương lai là ở khi nào? Người nói rằng tương lai sẽ xuất hiện, còn có thể gặp ta nữa!



Nói xong, đôi mắt to của đứa bé này đỏ lên, cúi đầu nói:

- Ta nghĩ rằng bọn họ sẽ không xuất hiện nữa, giống như Khương bá, đều là vì bảo hộ ta...!

Con chim nhỏ trên cây cũng bay đi, đứa nhỏ đáng thương này lại đi vào chỗ sâu trong tùng lâm, nhìn thấy một con bướm bị thương đang đậu trên một bông hoa dại, liền dừng lại nói:

- Ngươi cũng bị thương ư, làm cho ta lại nhớ tới Khương bá...!

Diệp Phàm đứng bên ngoài tùng lâm, lẳng lặng nhìn tất cả điều này, hắn cũng không nóng lòng rời khỏi Bắc Hải, mà mang theo đứa bé này đi tới mỗi tòa hải đảo để giải sầu, muốn cho hắn điều chỉnh lại tâm lý sớm một chút.

Mấy ngày nay, đứa bé này vô cùng thất lạc và trầm mặc, mỗi lần đều là khi không có người thì mới có thể nói chuyện với những còn động vật nhỏ đó, lần nào nói xong thì hai mắt đã sưng đỏ lên.

- Cha mẹ của ngươi, người thân của ngươi, đều hy vọng ngươi sống vui vẻ. Khương bá của ngươi cũng hy vọng ngươi có thể lớn lên bình an, sau đó nở rộ hào quang, xứng với cái danh hậu nhân của Thánh Hoàng Nhân tộc.

- Nhưng... Ta nhớ bọn họ!

Đứa bé vẫn cúi đầu, lần đầu tiên nói chuyện với Diệp Phàm.

Diệp Phàm cũng không nói gì, hắn không thể đi cướp đoạt tình cảm của một đứa bé, nhớ thì cứ nhớ đi, không thể lảng tránh sự thật được, cũng không thể rũ bỏ một đoạn quá khứ kinh hãi được, đây chỉ là một đứa bé ngây thơ hồn nhiên mà thôi, trong tâm trí của nó không có chút tạp chất nào cả.

- Ta phải làm như thế nào, ta sẽ dần trở nên mạnh mẽ, sẽ không khóc nữa!

Đồng Đồng mở to đôi mắt đỏ sưng, nói.

Sáu ngày sau, đứa bé này đã chù động nói chuyện với Diệp Phàm, muốn hắn dạy cách tu luyện, tuy rằng vẫn còn đỏ mắt khi tự nói với mấy con động vật nhỏ tại những lúc không có ai, nhưng bây giờ đã không còn khóc nữa rồi.

Diệp Phàm kiểm tra thân thể hắn, đứa bé này từng phải chịu thương thế rất nghiêm trọng, gần như bị Kim Ô tộc đánh nát thân thể, nhưng lại vẫn ngoan cường sống sót, nhưng thân thể cũng có di chứng để lại.

Trong cơ thể này dường như là có một vầng mặt trời, vô cùng rực rỡ, chiếu rọi mỗi một tấc lần huyết nhục và xương cốt của hắn, bào ban đêm thì còn có ánh sáng phát ra.

- Thái Dương thể!

Diệp Phàm đã có thể khẳng định, đứa bé này tuyệt đối có loại thể chất thần bí nhất trong truyền thuyết.

Bên trong thân thể có ẩn chứa thần dương, cực kỳ hiếm thấy, từ xưa cũng không có mấy người như vậy, nếu có thì cũng do đủ loại nguyên nhân mà chết yểu, tương truyền chỉ có Thái Dương Thánh Hoàng trước thời thái cổ là sống được, lại còn ngạo thị cả cổ kim nữa.

Tuy rằng trong thân thể Đồng Đồng ẩn chứa một vòng thần dương, nhưng lại từng bị Kim Ô tộc đánh cho bị thương nặng, trạng thái hiện tại thực sự không tốt, Diệp Phàm lấy ra vài giọt Chân Long thần dược, mất trọn một tháng thì mới điều trị cho đứa bé này cùng cố nguyên khí được.

- Thái Dương thể, tất nhiên là chọn tu luyện Thái Dương cổ kinh, đáng tiếc ta chỉ đoạt được hai quyển cuối cùng, cũng không có Trúc Cơ Luân Hải Quyển lúc ban đầu!

Diệp Phàm tiếc nuối, loại thể chất giống Đồng Đồng này chỉ có dùng Thái Dương Chân Kinh để Trúc Cơ thì mới là lựa chọn hoàn mỹ nhẩtỂ

Hắn cẩn thận suy nghĩ, liền khắc chín cổ tự mà Thái Dương cổ Hoàng đưa tặng cho hắn vào trong mi tâm của Đồng Đồng, nhập vào trong Tiên Thai của hắn, giống như ngày đó lão già áo xanh truyền cho hắn.

Đây là những điều cơ sở, là thần ngôn tinh túy của Thái Dương cổ kinh, Diệp Phàm muốn đánh một lạc ấn vào trong thức hải của hắn, để cho chín chữ này cùng với hắn lớn lên, từ nhỏ đã bắt đầu thể ngộ được.

Đứa nhỏ này có thể chất như vậy, nói không chừng một ngày kia sẽ hiểu được những điều mà người khác không hiểu được, có được những thứ mà người khác không với tới cũng nên.

Nhưng mà, sau khi Diệp Phàm khắc chín cổ tự vào Tiên Thai của Đồng Đồng, đột nhiên đã xảy ra một loại biến hóa kỳ diệu, thân thể Đồng Đồng như một vầng thần dương lơ lửng trên không trung, phát ra hào quang vạn trượng.

Tiểu tử kia trực tiếp hôn mê, Diệp Phàm vội vàng chạy tới giúp đỡ, dùng đạo lực vô thượng để trấn áp, cuối cùng mới khiến cho ánh hào quang này ẩn đi.

- Ngươi có thấy không thoải mái chỗ nào không, chuyện gì đã xảy ra vậy?

Đợi hắn tinh lại, Diệp Phàm thân thiết hỏi, sợ hắn xuất hiện vấn đề gì đó.

- Không có chỗ nào không thoải mái cả!

Tiểu tử kia chớp chớp đôi mắt to, nói:

- Chỉ là trong thân thể đột nhiên xuất hiện một người tí hon màu vàng, hắn dạy ta cách sáng lập Luân Hải.

Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc, rốt cục là vì sao Kim Ô bộ tộc gây chiến, không chịu buông tha cho đứa nhỏ này, chẳng lè hắn trên người thật sự có Thái Dương cổ kinh hay sao?

Tự ngày này trở đi, mỗi khi đứa bé ngũ say thì đều có nửa canh giờ vô cùng đặc biệt, toàn thân phát ra kim quang vạn trượng, như một vầng mặt trời đang bập bùng phát sáng.

Ngày thứ hai tỉnh lại, Đồng Đồng lại có thể nhớ rất rõ ràng, có một người tí hon màu vàng dạy hắn cách tu luyện.

Diệp Phàm cẩn thận hỏi, đó là một môn tâm pháp cổ xưa mà bí hiểm, hắn gần như có thể nhận định, đó chính là Thái Dương cổ kinh!

- Trong thân thể tiểu tử kia ẩn dấu không ít bí mật...!

Diệp Phàm nhiều lần tìm kiếm, cũng không phát hiện ra dị vật nào cả, người tí hon màu vàng kia dường như đến từ chỗ sâu trong nguyên thần của hắn.

- Đi thôi, chúng ta nên trở về lục đia thôi!

Nửa tháng sau, Diệp Phàm quyết định mang theo đứa bé này rời khỏi Bắc Hải.

- Nhưng nơi đó đều là người xấu!

Đồng Đồng chớp đôi mắt to trong suốt, nói rất ngây thơ.

Diệp Phàm sờ sờ đầu của hắn, nói:

- Trên đời này vẫn còn có nhiều người tốt, ta đưa ngươi đi gặp người tốt, thuận tiện xem có người xấu nào tới không, chúng ta có thể lột từ trên người hắn một kiện Thánh binh viễn cổ, tới lúc đó, một người xấu đến thì giết một tên, đến hai người thì giết cả đôi luôn!

Bắc Hải tối đen thâm thúy, vùng biển tại đây rất đặc biệt, màu nước giống như bị mực đen đổ vào, cả vùng biển trở nên đen kịt.

Nó mênh mông vô ngần, không có điểm cuối, còn muốn lớn hơn nhiều lần so với lục địa, một người có khi đi mất cả đời cũng rất khó tới được điểm cuối nơi này.

May mắn là giữa biển rộng này có không ít cổ đảo, lưu lại viễn cổ truvền tống trận mà các hiền giả thời cổ để lại, trở thành con đường vượt qua lạch trời này.

Tại hải vực vô tận này, trong nước biển cũng không biết đã sinh ra bao nhiêu sinh linh cường đại, đù loại dị chùng thời thái cổ, có không ít đại yêu kinh thế.

Thậm chí, mọi người nghi ngờ rằng trong hải vực có thể còn có nhân vật so được với Thánh nhân viễn cổ, bởi vì nó thật sự quá lớn, không ai có thể tìm được điểm cuối, tất nhiên cũng không thể hiểu rò có bao nhiêu cường giả đáng sợ bên trong.

Từ xưa đến nay, cũng không biết có bao nhiêu tu sĩ Nhân tộc rời bến, vì tìm kiếm Tiên Cảnh, tìm kiếm cổ thánh, tìm kiếm dấu chân của Đại đế mà đi ra biển.

Tuy rằng Bắc Hải không giống Đông Hải có Bồng Lai tiên đảo và truyền thuyết vô tận, là nơi lựa chọn của các Thánh nhân viễn cổ Nhân tộc lúc tuổi già, nhưng cũng có rất nhiều động phù và truyền thừa thời thượng cổ.

Diệp Phàm mang theo tiểu Đồng Đồng đi trong Bắc Hải, bỗng nhiên thấy phía trước có khí tức an lành tràn ngập, ẩn hiện còn có từng trận tiên nhạc du dương truyền đến.



Hắn thần sắc vừa động, đạp sóng mà đi, tiến về phía trước, từng bước biến mất, tốc độ cực nhanh.

Trên vùng đất phía xa, hắn gặp được một tòa tiên đảo, ánh sáng năm màu xông lên tận trời, sáng mờ lượn lờ, khí tức tường hòa lan tỏa, có có người đã mở các thượng cổ động phù ra, đang nghênh đón tân khách.

Tới nơi đây, có thể thấy được từng luồng lưu quang lao đến, là tu sĩ cường đại khống chế Pháp bảo bay tới, đều đáp xuống cổ đảo phía trước.

Trong đó có cường giả Nhân tộc, cũng có bá chù Yêu tộc, muôn hình muôn vẻ, nam nữ đều có, điểm chung của họ chính là ai nấy đều rất cường đại.

Diệp Phàm gập một con giao long đang đi tuần biển, là một đại yêu thực lực rất mạnh, liền tiến lên hỏi:

- Phía trước là đâu vậy?

- Sắp tới đại thọ ba ngàn sáu trăm tuổi của Huyền Quy thượng nhân lão gia tại Bắc Hải, ngài liền mời các bạn cũ khắp nơi, mở ra động phù để làm tiệc chiêu đãi tân khách.

Giao long trả lời xong, tiếp tục đi tuần biển, hiển nhiên là đang thù hộ một vị thống lĩnh trên đảo này, vừa đạp sóng mà đi, vừa quát tháo mấy tên tiểu yêu dưới trướng.

Diệp Phàm thật sự vô cùng kinh hãi, lẩm bẩm nói:

- Ba ngàn sáu trăm tuổi... Thật đúng là xứng với chủng tộc của hắn a!

Diệp Phàm nắm tay của Đồng Đồng, đi lên tòa đảo này, trên đảo có các sườn núi, ngổn ngang đầy các loại đá hình thù kỳ quái, mùi dược liệu tỏa hương, khí tức tường hòa ngập tràn bốn phía.

- Điện chủ Nhân Vương Điện đưa tới hạ lễ, phó Điện chủ giá lâm!

- Bắc Hải Hắc Long Vương giá lâm!

- Người hộ đạo Trường Sinh Quan giá lâm!

- Quảng Hàn Cung...!

Vừa đi tới tòa cổ đảo, Diệp Phàm liền nghe được những âm thanh này, trong lòng kinh hãi, Huyền Quy thượng nhân quả nhiên có đại thần thông, lại được nhiều thế lực lớn như vậy đến chúc thọ.

- Người tới xưng tên, người lên đảo chỉ được phép là chù nhân các giáo phái, hoặc là truyền nhân dòng chính, không thể đưa trẻ con vào đảo được.

Một tên đại yêu quát.

Bên cạnh, có một cái lão yêu rất nhanh tiến lên, lôi vị đại yêu này đi ra chỗ khác, thấp giọng nói:

- Ngươi chán sống rồi sao, không biết hắn là ai ư?

- Hắn là ai vậy?

- Hôm nay hắn hon phân nửa là còn hấp dẫn ánh mắt của mọi người hon cả Huyền Quy thượng nhân lão gia nữa đấy!

Phía xa, sóng nước Bắc Hải dập dềnh, như một cái vực sâu to lớn, tối đen như mực, mênh mông bát ngát. Mà nơi đây lại là một vùng tràn ngập khí tức tường hòa, trời quang mây tạnh, tiên hạc bay múa, cổ dược tỏa mùi thom, động phủ vô cùng mỹ lệ.

Các đại nhân vật từ bốn phương tới đây rất đông, có đại giáo trên lục địa, cũng có tán tu từ hải ngoại tới, tất cả đều có uy danh vô cùng hiển hách, uy hiếp cả một phương.

Diệp Phàm dẫn một đứa bé năm tuổi đi tới, trông rất hấp dẫn sự chú ý của người khác, rất nhiều người đều lộ ra ánh mắt kỳ dị, quay đầu nhìn về phía hắn.

Cách đó không xa, tiểu thống lĩnh Yêụ tộc bị lão yêu lôi đi ra ngoài kia chợt phát ra một tiếng kinh hô, toàn thân toát mồ hôi lạnh, nói:

- Hắn chính là người chạy ra khỏi Hải Nhàn kia, trong một ngày giương cung bắn chết năm vị Kim Ô Thái tử hay sao?

Tên này tuyệt đổi là một sát tinh, hơn nửa tháng gần đây, tất cả yêu tu Bắc Hải đều vô cùng cẩn thận, sợ gặp phải tên sát thần xuất quỷ nhập thần này.

Diệp Phàm nắm tay đứa bé, đi về phía trước, rất nhiều người kinh ngạc, cũng không phải mọi người đều nhận ra hắn. Nơi này ngọc thạch lấp lánh, ngọc bàn trắng như bàn tay mỹ nhân, bày đầy các loại sơn hào hải vị, và tất nhiên là không thiếu được vài bình rượu ngon.

- Người này là ai vậy, thật là không có quy cũ gì cả, lại mang theo một đứa bé tới dự tiệc, còn ra thể thống gì nữa, không biết rằng tới nơi đây đều là các danh sĩ sao?

Cách đó không xa, một âm thanh không hài lòng truyền đến, một tên mặc cẩm y, cầm một cái quạt trong tay, nói.

Trên đảo có rất nhiều người ra vào, sương mù quanh quẩn dưới chân, tiên nhạc phát ra từng trận, các màn múa ca ngợi cảnh thái bình, đây là nơi hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của mọi người.

- Huyền Quy thượng nhân có nói rằng không cho đưa trẻ con tới đây ư?

Diệp Phàm hỏi một vị tiểu thống lĩnh Yêu tộc đứng bên cạnh, đây chính là hộ vệ của đảo này.

Đây chính là một con cá mập ăn người a. vừa rồi hắn còn chính tai nghe được một lão yêu nói rằng cần phải cho phép tên này đi vào, ngàn vạn lần không nên ngăn cản hay có chút gì bất kính, nếu không thì sẽ rước lấy đại họa ngập đầu, tên này chính là sát tinh mà thiên hạ đang đồn đại gần đây a.

Lúc này hắn nghe được Diệp Phàm hỏi, lập tức toàn thân run lên, nói cũng không lưu loát, lắp bắp:

- Không, thượng nhân... cũng không nói gì!

Diệp Phàm gật đầu, nói:

- Đã thế thì ta liền đi vào chúc mừng một phen, nếu không ta bây giờ quay đầu bước đi luôn, cũng không tiện quấy rầy chủ nhân các vị!

VỊ tiểu thống lĩnh Yêu tộc này lập tức giống như gà mổ thóc, liên tục gật đầu, sai người tiến lên dẫn đường, vô cùng cung kính.

Bên kia, tên mặc cẩm y rất không vui, không ngờ rằng Diệp Phàm không thèm đáp lại hắn, không để ý đến hắn, chỉ quay đầu hỏi một tên đầu mục Yêu tộc, nói hai câu mà thôi.

- Bữa tiệc tổ chức tại đây không phải ai cũng có thể đi vào, dù sao thì đây cũng là một buổi lễ trang trọng, những người tới đây không phải tông sư thì cũng là truyền nhân dòng chính của mỗi giáo, đây là quy cũ bất thành văn rồi, dắt một đứa bé còn hôi sữa vào đây, thật sự là không biết quy cũ gì cả.

Diệp Phàm nghe được giọng điệu không ra âm cũng không ra dương kia, liền ngừng lại, nhìn về phía trước, nói:


- Chủ nhân nơi đây cũng không có ý kiến gì, làm gì đến lượt ngươi nói? Lấy đâu ra lắm quy cũ như thế, nếu muốn sĩ diện lên mặt thì quay lại động phủ của ngươi đi!


Ba!


Tên mặc cẩm y khép quạt lại, bước lên phía trước, nói:


- Ta tôn kính Huyền Quy thượng nhân, nên mới muốn dạy cho ngươi một chút thế nào là tôn ti quy cũ của Yêu tộc mà thôi.


Hắn không nói thêm, nhưng vẫn đứng trên bậc cầu thang bằng ngọc thạch, chặn ngang đường đi lên, mang theo một loại mỉa mai, rất có hương vị khiêu khích.


Trên mặt Diệp Phàm mang theo một nét cười thản nhiên, dẫn tiểu Đồng Đồng bước tới, mỗi một bước hạ xuống, đều đã có một mảnh đạo ngân xuất hiện, trên bậc thang bằng ngọc thạch này có ánh sáng ngọc ngà phát ra, giống như đang cộng minh với đại đạo.


Tên mặc cẩm y lập tức biến sắc, hắn là truyền nhân của một thượng cổ động phủ tại Bắc Hải, tung hoành khắp hải vực mênh mông, xưng hùng trong lớp trẻ, nhưng cũng căn bản không làm được giống như thế này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK