Mục lục
Già Thiên - tác giả Thần Đồng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Trường Thanh tiến lên phía trước mấy bước, hắn mỉm cười châm chọc, nói:

"Đây là chuyện giữa Liễu Y Y và Vương Diễm, người ta đồng ý trao đổi thì trao đổi, Diệp Phàm, ngươi có vẻ quan tâm quá nhiều thứ rồi thì phải?"

"Chát "

Diệp Phàm không nói gì cả, trực tiếp giơ tay phải, tát một cái lên mặt hắn, âm thanh vang lên làm mọi người sợ ngẩn ra.

Lý Trường Thanh giống như một con rối, bị tát cho nghiêng người, bay đi xa tới hơn 2m, thế mới biết cái tát này dùng sức mạnh tới mức nào.

Hắn ngã xuống đất, nửa bên mặt ngay lập tức sưng lên, khóe miệng chảy máu, ngẩn ngơ như đang trong mộng, sau một lát mới vô cùng tức giận kêu lên:

"Ngươi. . ."

Nhưng Diệp Phàm cũng không thèm nhìn hắn, đây chính là sự miệt thị từ trong lòng, hoàn toàn coi hắn như không khí, coi như hắn như không tồn tại.

"Đưa đây!"

Diệp Phàm vẫn chỉ nói hai chữ, bình tĩnh nhìn chăm chú vào Lưu Vân Chí và Vương Diễm.

Lý Trường Thanh khó nhọc đứng lên, phẫn nộ đến cực điểm, rất nhanh xông tới, muốn túm lấy cổ áo Diệp Phàm.

Nhưng thật không may, hắn còn chưa chạm tới góc áo, đã bị Diệp Phàm lật tay, tát một cái nữa lên mặt, vẫn không thèm nhìn hắn, ngay cả liếc cũng không, giống như đánh một con ruồi bay ra ngoài.

Cũng giống như cái tát trước, dùng lực rất lớn, Lý Trường Thanh bị đánh bay ra ngoài, bắn vào một gốc cây đại thụ, rồi ngất đi..

"Đưa đây!"

Diệp Phàm vẫn chỉ có nói 2 chữ này, bình tĩnh nhìn Vương Diễm và Lưu Vân Chí.

Lúc này, Vương Diễm hoàn toàn bị kiềm chế, ánh mắt né tránh, không dám nhìn thẳng vào Diệp Phàm, nhìn sang một bên, cố cách xa hắn một khoảng, nói:

"Ta cũng không ép nàng, mà chỉ muốn cùng nàng thương lượng. . ."

Đáng tiếc là không có sức dám nói tiếp, sau đó liền thay đổi lời nói, sửa lời nói:

"Nếu Y Y đã đổi ý, thì ta trả lại nàng là được chứ gì?"

Nói xong nàng gỡ chuỗi Niệm Châu trên cổ tay xuống, đưa cho Diệp Phàm, bỗng nhiên Lưu Vân Chỉ mở miệng, nói:

"Diệp Phàm ngươi quá mức bá đạo đó, ngươi coi Lý Trường Thanh là cái gì?"

Cho đến lúc này Lý Trường Thanh mới hồi phục tinh thần, nằm tại chỗ mà hét lên, định đứng dậy xông tới. Bàng Bác ở bên cạnh bĩu môi xem thường nói: "Tự rước lấy nhục, không tin thì cứ xông lên thử xem?"

Nghe thấy câu nói này, Lý Trường Thanh nhất thời khiếp đảm, chỉ đứng đó mà la hét, nhưng không dám tiến thêm 1 bước nào.

"Tại sao ngươi lại làm thế với Lý Trường Thanh?" Lưu Vân Chí chất vấn Diệp Phàm.

"Ngươi dựa vào cái gì mà đánh ta?" Lý Trường Thanh phẫn nộ kêu.

"Ta có cần giải thích và lý luận với 1 con ruồi không? Trực tiếp đập chết nó là được."



Diệp Phàm nói với Lưu Vân Chí những lời này, vẫn xem thường không thèm liếc mắt tới Lý Trường Thanh.

"Ngươi. . . Ngươi đang nói cái gì?"

Lúc này, Lý Trường Thanh ha má sưng phồng, lúc xanh lúc trắng, thiếu chút nữa tức mà phun máu.

Hắn đã nhận ra, Diệp Phàm đang miệt thị Lưu Vân Chí, đối với hắn lại càng không thèm chú ý chút nào, cũng lười không thèm cũng hắn nói chuyện, thực sự là đả kích hắn quá lớn.

Diệp Phàm đưa tay phải ra phía trước, Vương Diễm vội vàng đem niệm châu đặt ở trên tay hắn, không dám nhìn thẳng hắn, lùi lại mấy bước về sau.

"Mọi người đều biết, Y Y mấy năm nay sinh hoạt không được như ý, chịu đựng đả kích nghiêm trọng, tính cách và tâm lý nàng đều thay đổi, vô cùng nhu nhược và mất tự tin, loại tổn thương tâm lý này, phải mất một thời gian dài để điều chỉnh. Hy vọng mọi người thu liễm lại một chút, chú ý tới lời nói và việc làm của mình, đừng có khi dễ nàng, đừng làm những việc không biết xấu hổ!"

Diệp Phàm nói với giọng cảnh cáo Vương Diễm.

Nghe thấy hắn nói nặng lời như vậy, sắc mặt Vương Diễm lúc đỏ lúc trắng, vừa thẹn vừa giận, phần nhiều là sợ, lui về phía sau mấy bước, không dám nói gì nữa.

"Diệp Phàm ngươi thật quá đáng!" Lưu Vân Chí sắc mặt trầm xuống.

Những người khác đã nghe rõ những lời này, cũng không có nhiều lời, mọi người nhìn thấy hắn đã xoay người đi, nhưng lại phát hiện hắn đột nhiên giơ nắm tay, đấm một cái thật mạnh lên mặt Lưu Vân Chí.

Trong tích tắc, Lưu Vân Chí miệng mũi tóe máu, trên mặt toàn màu đỏ, ngả ngửa ra phía sau.

"Ngươi. . ." Hắn vạn lần không ngờ Diệp Phàm lại ra tay với hắn.

"Ta không tính toán với ngươi, nhưng ngươi đừng trêu chọc ta, đừng cho là tính tình của ta tốt?"

Diệp Phàm liếc mắt nhìn hắn, trong mắt tràn đầy vẻ xem thường, xoay người rời đi.

"Diệp Phàm!"

Lưu Vân Chí nghiến răng nghiến lợi, nằm trên mặt đất, lau máu tươi chảy từ trong mũi và miệng, kêu lên:

"Ngươi chờ đấy!"

Bàng Bác nghe thấy câu nói ấy, lập tức xông tới, giơ chân đạp xuống, nói:

"Ngươi nói ai chờ? Muốn làm gì, nói luôn cho ta biết đi!"

"Bốp Bốp Bốp. . ."

Hắn đạp mấy chục cái, đá Lưu Vân Chí bay ra xa, trực tiếp ngất đi.

Những người khác chứng kiến tất cả những thứ này, không ai khuyên bảo, bởi vì có không ít người trong lòng cũng nhìn không vừa mắt Lưu Vân Chí, lúc họp lớp thì nín nhịn, nhưng đã tới cái thế giới này thì không cần chịu đựng làm gì cả.

Mà ngay cả 2, 3 người trước kia thường hay nói giúp Lưu Vân Chí, tất cả đều lựa chọn im lặng, bởi vì bọn họ biết Diệp Phàm một khi đã tức giận, tốt nhất đừng có trêu chọc hắn.

"Mọi người đều thấy đấy. . ."

Lý Trường Thanh bây giờ vẫn không rõ tình thế, lại nói với những người xung quanh.

Ngoại trừ Bàng Bác, ở ngoài không có ai phản ứng, lúc này Bàng Bác đã đạp xong Lưu Vân Chí, liền bước nhanh tới, ứng tiếng nói: "



Thấy rồi, tất cả đều nhìn thấy."

"Bốp Bốp Bốp. . ."

Bàng Bác giơ bàn chân to lớn như đống cát, đá Lý Trường Thanh như một con lợn chết, bay ra ngoài, kêu la thảm thiết không ngớt.

Mọi người cũng không vì vậy mà dừng lại, tiếp tục lên đường, Vương Diễm đem Lưu Vân Chí và Lý Trường Thanh nâng dậy, 3 người đi cuối đội.

Vào lúc này, Lưu Vân Chí và Lý Trường Thanh nghiến răng nghiến lợi, mặt mũi bị mất hết, quả thực là quá mất mặt. Đồng thời bọn họ còn tức muốn ói máu, trong mắt bọn họ, hành động của Diệp Phàm không giống trước đây chút nào, đối với hoạt động của bọn họ không thèm để ý tới.

Cái cảm giác khinh miệt này, làm cho bọn họ cảm thấy lòng tự tôn của mình bị tổn thương nghiêm trọng, cảm thấy bản thân mình chỉ như một thằng hề mà thôi, mọi người không thèm để ý, lúc nào buồn chán, thì tát như tát một con ruồi, căn bản là không xem bọn họ cùng là con người.

Đả kích lớn đến mức này cũng là cực hạn, bị người khác xem là con chó con mèo, không hề đặt trong mắt.

Một giờ sau, mọi người lại đi qua một ngọn núi thấp, đã có thể nhìn rõ kiến trúc tọa lạc trên ngọn núi ở phía xa xa, mà tiếng kêu của hung thú trong núi ngày càng lớn, cảm giác như sắp ra khỏi Thái Cổ cấm địa.

"Đi về phía trước thêm một đoạn nữa, chúng ta dừng lại nghỉ ngơi một chút."

Đã đi xuyên núi, xuyên rừng nửa ngày, mọi người thực sự rất mệt mỏi.

Sau khi đi qua ngọn núi này, mọi người đã nhìn thấy chim chóc xuất hiện ở xung quanh, tiến vào một thế giới vô cùng sinh động, chim hót thú kêu, thực vật tươi tốt, sức sống dạt dào, không phải là khung cảnh tử khí âm u.

"Nơi này có 1 con thỏ!"

"Còn có cả 1 con nai nữa!"

Sau khi nhìn thấy các loại động vật hoang dã, không ít người nước miếng đã chảy ra, chỉ có ăn rau quả dại thực sự nhạt miệng không chịu nổi.

"A, trên vách đá kia có chữ viết!"

Đúng lúc này, có người nhìn thấy, trên mặt thạch bích phía trước, có khắc mấy chữ cổ cực lớn.

3 chữ cổ đầu tiên mọi người đã nhìn thấy, chính là chữ "Thái cổ cấm...", mà chũ thứ 4 cũng chứng minh đúng là chữ “Địa”.

"Lần thứ 2 nhìn thấy mấy chữ này, cuối cùng chúng ta cũng thoát khỏi cấm địa đúng không?"

"Sai, điều này chứng minh, nơi này là khu vục biên giới của Thái Cổ Cấm Địa, cuối cùng cũng bình an thoát hiểm."


"Chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, tin rằng không bao lâu nữa có thể gặp được con người."


Lập tức, 2, 3 người liền ngồi tụm lại với nhau, chia thành mấy cái vòng tròn nhỏ, ngồi xuống, bắt đầu lo lắng chuyện rời khỏi đây, chứng tỏ rằng bọn họ nhất định phải rời khỏi nơi này.


"Ta đi nhìn xem 3 người bọn Lưu Vân Chí đang làm gì, thế sao lại có cảm giác lén lén lút lút."


Bàng Bác nói xong, liền đứng dậy, đi tới lùm cây cách đó không xa.


Không bao lâu sau, Bàng Bác trở về, ở bên tai Diệp Phàm nói vài câu.


"Sau khi ra khỏi khu rừng này, mọi người nhất định sẽ mỗi người một phương. Cái thế giới bí ẩn này, khả năng rất lớn là có Thần tồn tại, có Tiên nhân trường sinh bất tử, để 3 người bọn họ lại, sẽ là mối họa sớm tối, khi đó phiền phức sẽ rất lớn. Tốt nhất là làm cho những chuyện như thế đừng có phát sinh."


Diệp Phàm đứng dậy, trong lúc hắn nói những lời này, thần sắc tỏ ra khinh thường, nhưng đã quyết định số phận của 3 người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK