"Làm gì phải đau đầu, cứ thả ta đi là xong, chẳng còn bất cứ phiền não nào hết."
"Thật là một phiền phức. . ."
Giết cũng giết không xong, thả cũng không được, Diệp Phàm chỉ còn cách bất đắc dĩ xoa huyệt Thái Dương.
Cơ Tử Nguyệt bất mãn, nói:
"Uy uy uy, ai là phiền phức, một tiên nhân thông minh mỹ lệ như ta, làm sao có thể dính dáng tới hai chữ đó được chứ."
"Ngươi nói ta nên xử trí ngươi như thế nào đây?"
"Chúng ta là người cùng chung hoạn nạn, từng cùng xông vào Thanh Đồng Tiên Điện, cũng được coi như là sinh tử chi giao, người không thể đối đãi với bằng hữu của mình không tốt được."
Cơ Tử Nguyệt nhíu mũi, nói:
"Ngươi thả ta rời đi, ta đảm bảo sẽ không thương tổn ngươi đâu”.
Diệp Phàm ngồi ở dưới gốc cây cổ thụ, liếc xéo nàng vài lần, nói:
"Cho dù ngươi có hứa hẹn và bảo đảm như thế nào đi nữa, thì ta cũng không thể thả ngươi rời đi được."
Cơ Tử Nguyệt cũng không nhụt chí, dùng giọng nói như ngọc của mình dụ dỗ từng bước, nàng muốn thuyết phục Diệp Phàm.
"Ta biết ngươi muốn tu luyện được dị tượng trăng mọc trên mặt biển. . ."
"Bên trong dị tượng của thượng cổ Đại Năng đều có một số chuyện thần bí.
"Bên trong Hư Không Cổ Kinh còn có một bí mật động trời. . ."
"Trong bảy đại sinh mệnh cấm địa ở Đông Hoang còn có. . ."
Cơ Tử Nguyệt miệng nhỏ nói không ngừng, luôn dùng lời nói mê hoặc dụ dỗ, nhưng nói tới khô cổ họng vẫn chẳng được gì. Nhưng mà Diệp Phàm vẫn thản nhiên, chẳng có chút gì động tâm.
Nàng thở phì phò trừng mắt nhìn về phía Diệp Phàm, nói:
"Ta nói những lời này ngươi có nghe không vậy?"
"Đương nhiên là nghe rồi, nhưng ngươi nói có hoàn chỉnh đâu, mỗi lần đều chỉ nói trước nửa đoạn, bí mật gì, ẩn tình gì đều bị ngươi giấu đi, ta còn đang chuẩn bị nghe đoạn sau của nó đây”.
"Rốt cục là ngươi có thả ta hay không?"
"Không thả!"
Diệp Phàm rất thẳng thắn đáp lại.
"Ngươi. . . Ta nói nhiều như vậy, sao ngươi có thể dùng hai chứ đó trả lời ta như vậy chứ? Vậy tại sao ngươi không nói sớm. Tức chết ta rồi, làm khô cả cổ họng của ta."
Cơ Tử Nguyệt có cảm giác miệng lưỡi khô khốc.
"Nói tiếp đi, ta rất thích nghe."
Cơ Tử Nguyệt tức muốn điên lên, trừng mắt hắn nói:
"Nếu như ngươi không thả ta đi sớm, lúc người trong gia tộc ta tìm tới nơi này, thì nhất định ngươi sẽ gặp phải phiền toái lớn!"
"Đúng vậy, xác thực rất phiền phức."
Diệp Phàm dựa lưng vào cây cổ thụ, tay phải sờ sờ cằm của mình, trêu chọc nói:
"Nếu không như vậy đi, ta đành hạ quyết tâm cưới ngươi cho xong, chúng ta ở chỗ này ẩn cư một thời gian, sau mấy năm chúng ta đem một đám tiểu oa nhi, về gia tộc của ngươi nhận thân”.
"Thằng nhãi ranh Diệp Phàm, ngươi nói lung tung gì đó, ta không để yên cho ngươi đâu!"
“Ngươi còn nghi ngờ lời ta nói hay sao?"
Diệp Phàm cười đứng lên.
Cơ Tử Nguyệt nhất thời sợ đến mức khóc ô ô. Cuối cùng, Diệp Phàm lại đạt được một đoạn Hư Không cổ kinh, hắn bắt đầu chăm chú nghiền ngẫm.
Hai ngày sau, có một con chim nhỏ như được điêu khắc bằng ngọc thạch, có màu bích lục, con mắt đỏ thắm, giống như hai viên đá đỏ khảm trên đầu.
"Nhanh, bắt lại nó!"
Cơ Tử Nguyệt đột nhiên kêu lên sợ hãi.
"Tại sao?"
Diệp Phàm tu luyện bị cắt ngang, quay đầu nhìn về phía nàng.
Trên mặt Cơ Tử Nguyệt xuất hiện sự kinh sợ, nói:
"Nhanh, không được để nó rời đi, nếu không chúng ta cùng chết."
Diệp Phàm bay lên trời, xuất thủ như tia chớp, chộp về phía con chim kia.
Nhưng mà, con bích điểu này đã thông linh, tốc độ rất nhanh, hóa thành một đạo hào quang xanh biếc, loé lên rồi biến mất, bay về phía chân trời xa xa.
Diệp Phàm tế xuất Tử Đồng Bát Quái Kính ra, như một cái Minh Nguyệt luân, vèo một cái, con bích điểu này đã hóa thành một làn khói xanh.
"Có chuyện gì xảy ra vậy, con bích điểu này có lai lịch gì?"
“Nó là một trong những sủng vật mà đường tỷ của ta nuôi."
Cơ Tử Nguyệt lúng túng, nói:
"Mau thả ta ra, nếu không thì chúng ta đều gặp nguy hiểm."
Diệp Phàm trong lòng giật mình, người của Cơ gia đã tìm tới đây hay sao? Đồng thời hắn cũng cảm giác được có chuyện dị thường, hỏi:
"Dường như ngươi rất sợ hãi đường tỷ của ngươi, nàng sẽ đối với ngươi bất lợi hay sao, hay là có nguyên nhân gì khác?"
“Ngươi không hiểu. . ."
Cơ Tử Nguyệt không muốn giải thích, nói:
"Nhanh lên, giải khai phong ấn cho ta, không thì nàng sẽ giết ta, sau đó giết ngươi để diệt khẩu."
"Cùng trong một gia tộc, tại sao nàng lại muốn giết ngươi. . ."
Diệp Phàm rất kinh ngạc.
"Đừng có kéo dài thời gian nữa, nhanh, sắp không còn kịp nữa rồi!"
Trên mặt Cơ Tử Nguyệt hiện lên sự sợ hãi, không ngừng giục.
"Nếu thả ngươi ra, thì ta rất có khả năng là sẽ lập tức mất mạng."
Diệp Phàm nhấc Cơ Tử Nguyệt lên, ý muốn phi độn rời khỏi nơi này.
Nhưng vào lúc này, một chuỗi tiếng cười lanh lảnh truyền đến, nói:
"Tử Nguyệt tiểu thư, thật không nghĩ tới ở chỗ này có thể gặp được người."
Một nữ tử mặc y phục màu xanh lục xuất hiện ở ven hồ, chặn đường đi của Diệp Phàm lại.
"Hóa ra là Cơ Hà, Bích Nguyệt tỷ tỷ có ở đây không?"
Cơ Tử Nguyệt hỏi.
"Bích Nguyệt tiểu thư không tới đây, nô tỳ chỉ có việc đi ngang qua đây thôi, không ngờ lại phát hiện được hành tung của Tử nguyệt tiểu thư."
Lục y nữ tử tuy là hạ nhân của Cơ gia, nhưng lúc này lại vô cùng phóng túng, khẽ cười nói:
"Ai u, hóa ra Tử Nguyệt tiểu lại cùng người khác chắp cánh cùng bay."
"Cơ Hà ngươi thật lớn mật!"
Cơ Tử Nguyệt âm thầm véo Diệp Phàm một cái, ra hiệu cho hắn giải khai phong ấn.
Cơ Hà không ngừng đánh giá Diệp Phàm, sau đó cười nói:
"Bất quá chỉ là một tiểu tử 14, 15 tuổi vắt mũi còn chưa sạch mà thôi, Tử Nguyệt tiểu thư ánh mắt của ngài quá kém rồi."
Ngôn ngữ của nàng vô cùng bất kính, trêu chọc Cơ Tử Nguyệt, không để Diệp Phàm vào trong mắt.
Diệp Phàm thầm kêu không ổn, người của Cơ gia nhanh như vậy đã đuổi tới đây, thật đúng là nằm ngoài dự liệu của hắn, nữ tử này bụng dạ cũng rất khó lường.
Cơ Hà chỉ khoảng 25, 26 tuổi rất có tư sắc, nhưng không có cách nào có thể so sánh với Cơ Tử Nguyệt được, nàng nở nụ cười giả tạo, nói:
" Thân thể của Tử Nguyệt tiểu thư có bệnh hay sao? Sao trông lại yếu ớt không có khí lực tới vậy, chẳng bằng để nô tỳ giúp ngài điều trị."
“Cơ Hà ngươi làm càn quá mức rồi đó, ngươi đến vì ta đúng không?
"Tử Nguyệt tiểu thư, người biến mất trong thời gian lâu như vậy, các trưởng lão trong tộc vô cùng lo lắng, lầm tưởng người rơi vào trong tay yêu tộc, nên xuất quân chinh phạt, muốn đòi người về. Nhưng mà, tuyệt đối không ngờ rằng, chúng ta lo lắng cho ngươi, mà ngươi lại ở đây xây mái nhà tranh, cùng người khác ôm chân, níu tay”.
Cơ Hà ngày càng càn rỡ, lại tiếp tục trêu chọc Cơ Tử Nguyệt.
Cơ Tử Nguyệt vẫn không tức giận, nàng trấn định ung dung, nói:
"Cơ Hà, ngươi phụng mệnh Bích Nguyệt tỷ tỷ muốn tìm kiếm ta, sau đó giết ta để trừ hậu hoạn hay sao?"
Tiếng cười của Cơ Hà trong trẻo như chuông, nói:
"Bích Nguyệt tiểu thư tâm địa thiện lương, tuyệt đối không thể làm ra chuyện như vậy, nhưng nô tỳ lại không có nhiều cố kỵ như vậy, xác thực là muốn Tử Nguyệt tiểu thư lên đường."
“Muốn giết ta thì trực tiếp động thủ đi."
Cơ Tử Nguyệt nhẹ nhàng bước lên phía trước.
Cơ Hà kinh nghi bất định, lùi về sau hai bước, nhìn phía Diệp Phàm, nói:
"Tiểu tử vắt mũi chưa sạch kia, thủ đoạn của ngươi không tồi, không biết ngươi dùng biện pháp gì, có thể bắt Tử Nguyệt tiểu thư nhà ta. . ."
Nàng vô cùng cẩn thận, nàng đang muốn thăm dò Diệp Phàm, nên không ngăn Cơ Tử Nguyệt.
"Cơ Hà, ngươi đi theo Bích Nguyệt tỷ tỷ của ta nhiều năm như vậy, quả nhiên đã nhiễm phải thói xấu của nàng, ngýõi trời sinh có tính ða nghi, ðến tận lúc này còn chưa dám xuất thủ hay sao?"
Cơ Tử Nguyệt cười khẽ.
Càng là như vậy, lại càng làm cho Cơ Hà hoài nghi, nàng lập tức bay lên không trung, nói:
"Tử Nguyệt tiểu thư, tới đây đánh một trận."
Cơ Tử Nguyệt âm thầm kêu khổ, rất muốn cắn Diệp Phàm hai miếng.
"Ha ha a. . ."
Cơ Hà cười quyến rũ lên, kiều diễm như hoa, nói:
"Xem ra là ta quá lo lắng rồi."
Nói tới đây, nàng nhẹ nhàng phất tay, một tia thiểm điện màu xanh lam, phá không mà xuống, đánh về phía Cơ Tử Nguyệt.
"Xoạt" Diệp Phàm vọt qua, kéo Cơ Tử Nguyệt sang một bên, những tiếng ầm ầm lập tức vang lên, mấy cây cổ mộc hóa thành tro bụi, mặt đất bị cháy đen lại, bốc lên mùi khét.
"Tử Nguyệt tiểu thư, hóa ra người thực sự bị bắt làm tù binh, nhưng mà tiểu tử vắt mũi chưa sạch này đâu có gì cường đại, tại sao có thể làm như vậy được chứ?"
Nàng vung tay, một đạo ánh sáng rực rỡ, lấp lánh như sao, bao phủ xuống phía dưới.
"Nhanh rời khỏi nơi này, ngươi không phải là đối thủ của nàng."
Cơ Tử Nguyệt nói khẽ vào tai của Diệp Phàm.
Diệp Phàm nhấc lên Cơ Tử Nguyệt, nhanh như chớp nhảy vào trong hồ. Hắn không phi hành bên trên sơn mạch, chỉ cần hành tung bại lộ, thì hắn sẽ không có cách nào sống sót được.
"Mau giải khai phong ấn cho ta!"
Ở dưới nước, Cơ Tử Nguyệt dùng sức lay hai vai của Diệp Phàm. Một đạo quang mang màu xanh nhạt bao phủ lên hai người, hai người không ngừng chìm xuống phía dưới.
"Ha ha a. . ."
Cơ Hà tiếng cười truyền đến, nàng cũng được một đạo quang mang màu xanh biết bao phủ, nhanh chóng phi hành dưới nước, chỉ trong chớp mắt đã đuổi kịp.
Nhưng trong lòng nàng cũng có kiêng kị, không dám trực tiếp giết chết Cơ Tử Nguyệt, sợ ấn ký trên người nàng bị hủy, lúc đó sẽ tạo thành phiền toái lớn.
Diệp Phàm nhanh chóng phóng xuống đáy hồ, hắn muốn lợi dụng Huyền Hoàng Nhị Khí ở chỗ này.
"Tiểu tử vắt mũi chưa sạch, thần lực ba động của ngươi mới chỉ ở cảnh giới Thần Kiều mà thôi, không hiểu bằng cách nào ngươi có thể bắt được Tử Nguyệt tiểu thư?"
Cơ Hà truyền âm nói, nói:
"Ngươi muốn đợi người khác tới cứu viện ư?
Cơ Tử Nguyệt cũng hiểu rõ dự định của Diệp Phàm, nói:
"Mau nghĩ biện pháp dẫn động Huyền Hoàng Nhị Khí."
"Tiểu hài tử, ta nhớ lúc vây giết Nhan Như Ngọc, dường như ngươi được mấy lão yêu bà bảo vệ, nhất định là trên người của ngươi có bí mật gì đó."
Cơ Hà tiếng cười dần dần chuyển sang âm lãnh, nói:
"Xem ra hôm nay ta có thu hoạch lớn rồi."
Sau khi nhảy vào đáy hồ, Diệp Phàm đột nhiên vung nắm tay dùng tốc độ cực hạn mang theo Cơ Tử Nguyệt phi độn về phía trước,
"Ầm ầm ầm "
Âm thanh mở cửa địa ngục, phá nát hư không, giống như biển lớn đang gầm lên giận dữ.
Cơ Hà đã đuổi tới, nhưng lúc này lại đứng im hoa dung thất sắc, hét lớn:
"Là Huyền Hoàng trong truyền thuyết!"
Chỉ cần một tia Huyền Hoàng thôi đã có thể đập tan một dãi núi rồi, Huyền Hoàng tinh khí bắt đầu bạo động, lực lượng khủng bố đến mức nào, quả thực không thể tưởng tượng được.
Nàng sợ đến vãi cả linh hồn, liều mạng phóng lên phía trên, không muốn đuổi theo Diệp Phàm nữa, nhưng đâu còn kịp.
"A. . ."
Cơ Hà kêu lên thảm thiết thê lương.
Ở xa xa, trong lòng Diệp Phàm và Cơ Tử Nguyệt vẫn còn sợ hãi, bọn họ đã phóng ra khỏi mặt hồ, trốn ra thật xa.
Hồ nước sôi trào, sóng lớn ngập trời, Huyền Hoàng mãnh liệt chuyển động, như một cái cối xay khổng lồ, không có lực lượng gì có thể ngăn trở!
Tiếng kêu thảm thiết thê lương im bặt, Cơ Hà không còn ra khỏi mặt hồ được nữa, sau một lúc, mặt hồ trở nên yên lặng.
Diệp Phàm và Cơ Tử Nguyệt đứng ở trên bờ, hai người đều im lặng không nói gì, tâm tình của mỗi người đều rất phức tạp. Sau một thời gian rất lâu, Diệp Phàm mới mở miệng, nói:
"Cơ Bích Nguyệt kia có tới đây không?"
Cơ Tử Nguyệt không có trả lời, mà là chăm chú suy nghĩ cái gì đó, tự nói:
"Bây giờ không thể trở về, càng không thể lộ diện, tình huống rất phức tạp. . ."
"Đúng là rất phức tạp!"
Đúng lúc này, một âm thanh băng hàn vang lên, Cơ Hà tóc tai bù xù giống như lệ quỷ, xuất hiện phía sau lưng Diệp Phàm và Cơ Tử Nguyệt, khoảng cách cũng chỉ tầm mười mấy mét, toàn thân được bao bọc bởi một đạo quang mang màu xanh.
"Ngay cả Huyền Hoàng cũng không thể nghiền nát được ngươi ư?"
Diệp Phàm thất kinh.
Bên trong đôi mắt to linh động của Cơ Tử Nguyệt cũng dần hiện ra vẻ kinh dị, nói:
"Cơ Bích Nguyệt đã đưa cho ngươi Thần Quang Độn Phù?"
"Đúng vậy, vì để tìm kiếm Tử Nguyệt tiểu thư, ta mang theo viên Thần Quang Độn Phù, thân hóa thành thiểm điện, tìm ngươi nhiều ngày rồi!"
Trên mặt Cơ Tử Nguyệt hiện lên sự dữ tợn, nàng âm trầm bước thẳng về phía trước, nói:
"Đáng tiếc, Thần Phù mới bị Huyền Hoàng Tinh Khí chà xát một chút đã vỡ vụn. Tử Nguyệt tiểu thư. . . ngươi cũng nên ra đi thôi"!
Diệp Phàm đứng che ở trước mặt Cơ Tử Nguyệt, nói:
"Cái đồ nô tài khinh chủ này. . . Thực sự là đáng. . .
Cơ Hà dựa vào Thần Quang Độn Phù, hóa thành thiểm điện, tránh thoát khỏi sự nghiền ép của Huyền Hoàng mẫu khí, thế nhưng vẫn bị thương không nhẹ, nàng hận Diệp Phàm thấu xương, lạnh giọng nói:
"Trước tiên ta xé xác ngươi ra, sau đó mời Tử Nguyệt tiểu thư lên đường!"
Nàng năm ngón tay của nàng xoè ra, nhất thời có năm đạo cầu vồng bắn ra, lao thẳng về phía Diệp Phàm.
Diệp Phàm cũng đang chờ đợi cơ hội này, thân thể của hắn mạnh mẽ không gì sánh nổi, điều hắn không sợ nhất chính là đánh nhau cận chiến nắm tay màu vàng kim mạnh mẽ tung ra, làm cho không gian tại chỗ đều sụp đổ!
"Ngươi. . ."
Cơ Hà hoảng sợ, lùi về sau.
Nhưng mà đã chậm rồi, khoảng cách hai người gần như vậy, Diệp Phàm sẽ không cho nàng bất cứ cơ hội nào. Quyền thứ nhất phá tan năm đạo thần quang, đánh nát năm đầu ngón tay.
"A. . ."
Cơ Hà kêu lên thảm thiết, trong cơ thể hào quang chớp động, nàng muốn tế xuất linh bảo.
"Bang "
Quyền thứ hai của Diệp Phàm đã tung ra, linh bảo vẫn chưa lao ra được, thì đã bị nắm tay màu vàng kim đập ngược trở lại.
Khổ Hải của Cơ Hà lập tức vỡ vụn! Nắm tay của Diệp Phàm là siêu việt linh bảo, khi ở cự ly gần, thì không có cái gì có thể ngăn trở hắn.
Cơ Hà kêu lên thảm thiết, toàn thân toả ra hào quang, ý muốn bạo thể làm trọng thương Diệp Phàm.
Đúng lúc này, quyền thứ ba của Diệp Phàm đã tung ra "Bang" một tiếng, đánh thủng luôn lồng ngực của Cơ Hà!