Kiếm này rất khó thu lấy, không giống như các binh khí Đế khác sau khi bình tĩnh lại không có gợn sóng gì. Còn thanh kiếm này sát khí xông lên tận trời, đây cũng không phải dao động thần năng, mà là một loại khí thế.
Trời sinh như thế, theo một bản ghi chép bí ẩn ghi lại, nói rằng: khi sát kiếm luyện chế thành liền chém lên chín tầng trời, phạm phải sát kiếp quá nặng!
Thậm chí, có người nói cảnh tượng sát tiên khắc trên thân kiếm là sự thật! Ngày đó sát kiếm luyện chế thành, hợp cũng Trận đồ dưới chủ trì của Linh Bảo Thiên Tôn chém thẳng vào trong Tiên vực.
Đương nhiên, chân tướng thật giả như thế nào, sớm đã không thể khảo chứng, có lẽ đều là bịa đặt.
Lúc này, Diệp Phàm nếu muốn nắm thanh sát kiếm này trong tay, cảm thấy độ khó rất lớn. Thanh kiếm tiên tỏa sát khí thẳng lên mười vạn dặm, bình thường đều như vậy.
- Chỉ có từ từ thích ứng mới có thể nắm giữ kiếm này, bằng không sẽ bị sát khí phản ngược bị thương!
Đây là cái nhìn chung của mọi người.
- Ta đến thử xem!
Cơ Tử Nguyệt nói, nàng là Nguyên linh thể có thể hòa hợp cũng căn nguyên vạn vật, dẫn động hết thảy nguyên lực làm của mình dùng, sát khí cũng thuộc dạng này.
Không lâu sau, sắc mặt nàng tái nhợt, nhưng thật sự nắm được thanh kiếm này trong bàn tay, mặc dù đang run rẩy nhè nhẹ, nhưng thật sự làm được.
- Đây là khởi đầu tốt!
Bàng Bác gật đầu.
- Mau buông ra! Vạn nhất kiếm này tự chủ sống lại, kẻ nắm giữ nó hơn phân nửa sẽ hình thần câu diệt!
Cơ Hạo Nguyệt nói, rất lo lắng cho muội muội của mình, sợ nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Chiếc đèn thân người mặt quỷ treo lơ lửng giữa trời, luồng sáng xanh lay động, kinh văn tự ngân lên, làm cho nơi này có vẻ thực quỷ dị, nhưng bất kể làm thế nào cũng không thể dẫn tới hai thanh kiếm tiên kia, tất cả đều bị chặn lại.
- Rút lui rời nơi này đi! Bằng không thanh kiếm này sát khí quá nặng, sẽ bị bọn họ tìm tới cửa!
Mọi người vượt qua hư không, đi vào một vùng trời khác, thương nghị xử trí thanh kiếm này như thế nào.
Thánh Hoàng tử nói không cần, giao cho đoàn người Diệp Phàm bọn họ, bởi vì hắn có binh khí Đế không sứt mẻ rồi! Tuy nhiên hiện tại không ai có thể nắm giữ thanh kiếm này trong tay. Cuối cùng quyết định trước tạm đặt ở trong cái đỉnh đồng xanh.
Dùng chiếc đèn thân người mặt quỷ làm bạn, với tiên khí ngũ hành tẩm bổ, đến lúc đó mọi người chậm rãi tiếp cận nó, có lẽ tiếp xúc một thời gian dài có thể được nó tán thành cho mình sử dụng.
Khi bọn họ quay lại vòm trời kia, binh khí Đế vẫn còn va chạm, địa phương này chiến đấu đến sôi trào. Vạn Long Linh, Luyện Thần Hồ, Đạo Diễn Tiên Y va chạm mạnh. Chư thánh tranh đoạt hai thanh kiếm tiên còn lại.
Tòa Thần sơn tối cổ xưa trở thành bột mịn. Ở trong Thần vực địa vị cũng loại Tu Di Sơn ở Phật môn, tất cả tín ngưỡng lực tích lũy vô tận năm tháng, tất cả đều hao hết sạch.
Một trận chiến này người trong Thần vực gần như chết hết, cuối cùng chỉ có một người là thiên hạ đệ nhị: Yến Trùng Thiên còn sống rời đi, biến mất trong tinh vực mờ mịt, còn lại tất cả đều ngã xuống.
“Ầm!”
Binh khí Đế đánh nổ tung vũ trụ, lại thổi quét tới hướng Sát trận đồ treo ở phía trên vòm trời, làm cho nó chấn động mãnh liệt, phát ra một cổ dao động cường đại. Đồng thời hai thanh sát kiếm còn lại kêu “boong boong” vang động, rồi xông thẳng lên trời cao hòa hợp với Trận đồ xé mở vũ trụ, từ đó biến mất.
Chư Đại Thánh thét dài, hận muốn điên lên. Cuối cùng lại là kết quả thế này, cái gì cũng không có thu được, ai nấy tràn ngập không cam lòng, mỗi người sắc mặt xanh mét, trong lòng nghẹn uất.
Đại Thánh mặc Đạo Diễn Thần Y trước hết xé mở hư không, từ đó biến mất. Tiếp theo sau kẻ còn lại rống giận một hồi, rồi kế tiếp mấy ngày cũng rời đi.
Thế giới của Thần hoàn toàn biến mất, nơi này còn lại một mảnh hư vô, có chăng chỉ là bi thương và máu, mai táng nơi đây vô tận sinh linh.
Vũ trụ bao la biết bao, cái gọi là vạn vực chư thiên, phần lớn đều là đất lành do người sáng lập ra, hoặc là “thiên vực” cờ trung, cũng chính là một phương tiểu thế giới.
Sinh mệnh cổ tinh chân chính rất ít, nhất là hình thành tự nhiên như vậy đều là cổ địa khó lường, ngày nay lại cứ như vậy bị hủy diệt, khiến người ta thở dài cảm thán.
Một cỗ quan tài thật lớn vắt ngang trong vũ trụ lạnh giá, táng trong hư không, lan tràn ra từng đợt từng đợt khí cơ đáng sợ, có dao động đạo khuếch tán đáng sợ.
Từ đầu tới cuối đều không ai có thể mở ra tầng quan tài thứ chín. Thần vực hủy diệt rồi, nó cũng sớm xé mở vũ trụ nhầm về phía phương xa, thi thể Đế cũng chưa từng hiện thế.
Cơ Tử Nguyệt cùng với huynh trưởng cũng không thể nhìn thấy, nó bắt đầu một đoạn hành trình mới, không biết chung điếm, vĩnh viễn không ngừng nghỉ, chìm sâu vào chỗ sâu nhất trong vũ trụ u ám.
Diệp Phàm bọn họ nấn ná ở trong này hơn nửa tháng, thu thập tiên khí ngũ hành. Năm khối đại lục này phi thường khủng bố, hư hư thực thực giống như ngũ tạng của Linh Bảo Thiên Tôn biến thành, hình dạng rất giống, cực kỳ to lớn.
Thẳng đến mỗi người đều không thể cất chứa tinh khí ngũ hành, tất cả Bảo khí đều chứa đầy, bọn họ mới rời đi, tiếp tục ra đi.
- Từ Khổ Hải đến Bỉ ngạn, ta như thế nào cảm thấy giống như đi trong cơ thể Thiên Tôn cổ, từ dưới lên trên từng bước đi tới!
Bàng Bác nói.
- Thân thể của ai mà khổng lồ như vậy, còn nữa ở giữa lại có khoảng cách tinh vực vô tận!
Mười thánh giả có người lắc đầu không tin.
- Thân thể người chân chính tự nhiên không có lớn như vây. Đây là ta nói, Thiên Tôn cổ sau khi tọa hóa phát sinh biến cố đặc biệt, hòa tan trong vũ trụ, cá biệt có bộ vị vô cùng to lớn, mà có bộ vị hẳn là coi như bình thường!
Bàng Bác nói.
- Chúng ta có thể không ngừng đi tới theo hướng này, nếu suy đoán chính xác, hoặc giả có thể nhìn thấy một cái đầu thật lớn!
Long Mã hai mắt tòa sáng nói.
- Đi nhìn thử xem!
Thánh Hoàng tử vác cây Tiên thiết côn nói, hắn thích nhất là khiêu chiến.
Cuối cùng, bọn họ tế ra Thần quang thai, thủy chung như một đi tới hướng một phương vị tọa độ, vượt qua cũng không biết bao nhiêu tinh, vực, thật sự đi tới một vùng cổ địa.
- Phía trước có khí tức sinh mệnh!
Hao phí thời gian thật lâu, không ngừng vượt qua vũ trụ, bọn họ lại có điều phát hiện, hư hư thực thực đi tới một cổ vực có sinh mệnh, điều này vượt ra dự đoán của họ.
- Có điếm quen thuộc! Dường như ta đã tới đây rồi!
Diệp Phàm ngẩn ra, tiến vào phiến tinh vực này, có cảm giác dường như đã từng quen biết, dần dần càng ngày càng rõ ràng.
Từng viên tinh tú bay ngược lại, khí tức quen thuộc càng ngày càng gần, Diệp Phàm rốt cục biết rõ đây là địa phương nào, thật sự đã từng tới đây.
Còn rất xa, một viên đầu người thật lớn nằm ở phía trước, nói chính xác là một viên tinh tú vô cùng khổng lồ, hóa thành một viên cổ tinh chuyển động ở nơi đó.
- Chúng ta từng tới đây!
Đám Long Mã cũng đều vô cùng kinh ngạc, lộ ra vẻ mặt cổ quái, tuyệt đối không nghĩ tới lại là nơi này.
- Đây là địa phương nào?
Cơ Tử Nguyệt hỏi.
- Thiên Binh cổ tinh!
Diệp Phàm giải thích.
- Vương Tử Văn ở trong này?
Bàng Bác giật mình, hắn từng nghe nói qua, lúc này cảm thấy rất phấn chấn, không ngờ có thể gặp lại một vị cố nhân.
Thiên Binh cổ tinh có rất nhiều truyền thuyết, theo ghi lại nơi này là một trong những chỗ Để Tôn luyện binh. Cả viên cổ tinh kỳ thật là cái đầu của một vị chí tôn, hiện tại xem ra quả nhiên trở thành sự thật.
Tuy rằng thật sự là một cái đầu, nhưng không có khả năng là bị người chém rơi xuống, bởi vì hắn là Linh Bảo Thiên Tôn, thử hỏi ai có thực lực đáng sợ như vậy?
- Cái này thật đáng sợ. Theo lời đồn đãi ghi lại, thực thực giả giả, chỉ có tự mình thăm dò mới có thể hiểu được!
Diệp Phàm một trận nhức đầu, nghĩ tới rất nhiều, ở giữa lòng đất viên cổ tinh này cũng chính là Tiên Thai của đầu chí tôn cùng với tiên hỏa chưa diệt. Đó là đạo quang nguyên thần!
- Chẳng lẽ Linh Bảo Thiên Tôn còn sống? Điều đó không có khả năng!
Thiên Tôn cổ rất thần bí. Mặc dù là lưu lại thi thể khổng lồ đều khiến người ta kinh nghi, thật sự là sâu không lường được.
- Đi! Chúng ta đi gặp cố nhân! Tìm Vương Tử Văn uống cho thống khoải một phen!
Bàng Bác cười to.
Thánh Hoàng tử thì mang theo thiết côn, vòng quanh cổ tinh xem xét không ngừng, đối với cái đầu khổng lồ hóa thành tinh tú như vậy hắn thực cảm thấy hứng thú, Muốn khám phá cho rõ đến tột cũng thế nào.
- So với Luân Hải, cái đầu hóa thành cổ tinh lớn cỡ này thật sự không tính cái gì!
Cơ Hạo Nguyệt đạo, rất trấn tĩnh.
- Nếu chúng ta đến đây, thực lực đều đã tăng mạnh, vả lại lần này có binh khí Đế nơi tay, có thể đi xuống chỗ sâu trong lòng đất dò xét xem đến tột cũng thế nào!
Diệp Phàm nhớ mãi không quên quả trứng Kim Ô thần bí kia.
Hắn không thể nào quên con Hỏa Ô Nha cường đại kia, ngồi xuống một lần là hai ngàn năm, gần như chưa bao giờ xuất hiện trên mặt đất, chỉ ở trong lòng đất thủ hộ một quả trứng màu vàng.
Nên biết rằng, ở cổ vực này tổng cộng có ba vị Đại Thánh, con Hỏa Ô Nha chính là một trong đó, từ đó cũng biết quả trứng màu vàng được nó thủ hộ khẳng định lai lịch không nhỏ.
- Được! Chúng ta đi dò xét xem!
Thánh Hoàng tử nghe nói, lập tức phấn chấn lên.
Đầu tiên, bọn họ buông xuống viên cổ tinh, lập tức tìm được phủ đệ Vương Tử Văn. Cách nhiều năm nay tình trạng của hắn cũng không tệ, nhạc phụ hắn trở thành Đại Thánh, còn chính hắn tu luyện tiến cảnh cũng rất nhanh.
- Bàng Bác!
Vương Tử Văn nhìn thấy Diệp Phàm tuy rằng ngạc nhiên vui mừng. Nhưng thấy Bàng Bác hắn không khỏi khiếp sợ, dù sao hắn không nghĩ tới ở nơi này còn có thể gặp lại Bàng Bác, lần cách biệt này đã là một trăm mấy chục năm rồi.
- Thúc thúc!
Vương Thần, Vương Hi đôi huynh muội này ở trên tiệc rượu kính rượu, làm cho Bàng Bác ngạc nhiên một trận, rồi sau đó cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần, lập tức phi thường hào phóng tặng cho hai phần trọng lễ.
Rượu qua ba tuần đồ ăn qua năm vị, Diệp Phàm hỏi về tỉnh hình ở chỗ sâu trong lòng đất, Vương Tử Văn lắc đầu, báo cho biết Hòa Ô Nha đã rời đi.
- Hỏa Nha Đại Thánh này thật sự là thần thông quảng đại, nhưng lại mang đi một đoàn Tiên Thai hỏa dịch cuối cùng không thể lay chuyển, cũng quả trứng thần bí kia biến mất!
Đây là tình hình được nhạc phụ của Vương Tử Văn cho biết.
Đám người Diệp Phàm giật mình kinh ngạc, quả trứng vàng thần bí biến mất, được mang tới nơi nào? Hiển nhiên Ô Nha Đại Thánh rất cẩn thận, dự cảm được điều gì đó, mới lập tức rời khỏi tinh vực này.
Bọn họ cầm binh, khí Đế xâm nhập xuống lòng đất, xuống tới nơi phát hiện đã lạnh tanh, tiên hỏa dịch cái gì cũng đều không thấy.
- Ngươi tin tưởng đó là trứng Kim Ô, mà không phải nguyên thần của Linh Bảo Thiên Tôn niết bàn ư?
Bàng Bác nói.
- Cái này... Thiên Tôn cổ không sống lâu như vậy được.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Này! Linh Bảo Thiên Tôn là Nhân tộc sao, hẳn không phải vốn là Kim Ô tộc chứ?
Thánh Hoàng tử đưa ra một vấn đề cổ quái, khiến mọi người thật có chút không biết nói gì.
Cuối cùng, bọn họ ở trên phiến tinh vực này nấn ná nhiều ngày, chủ yếu là Diệp Phàm độ kiếp, cũng cố đạo quả, tiếp tục lĩnh ngộ Thiên Đế Quyền.
Không hề nghi ngờ, Diệp Phàm trực tiếp tấn chức tới rồi Thánh Vương tầng thiên thứ chín tuyệt đỉnh, thực lực của hắn sớm đã không được thiên địa tán thành, chính là hôm nay mới độ kiếp mà thôi. Luôn kéo dài cũng không phải biện pháp, sau khi độ kiếp có thể giúp cho đạo quả càng ngưng thực hơn.
Cuối cùng, Diệp Phàm bọn họ rời đi, Vương Tử Văn cũng muốn đi theo, hắn muốn đi ngược chiều theo cổ lộ Nhân tộc, quay về địa cầu nhìn lại một lần, bởi vì ngày nay đã có tọa độ nơi tay.
- Phụ thân! Chúng ta cũng đi với người!
Một đôi nam nữ đều muốn đi theo.
- Trong tinh không rất nguy hiểm! Chờ thực lực các ngươi đủ cường đại rồi hẳn đi!
Vương Tử Văn nói, nhiều năm qua, hắn luôn bị giày vò, luôn muốn trở lại cố hương đến mức trong mộng thường mang theo nước mắt tinh lại.
- Đợi một thời gian rồi hẳn đi! Tinh không sắp rối loạn, các ngươi lên đường lúc này không thích hợp lắm!
Đại Thánh lên tiếng, nhạc phụ Vương Tử Văn lưu lại hắn cùng với hai con, báo cho biết hiện tại không phải thời điểm lên đường.
Cứ như vậy chia tay, Diệp Phàm, Bàng Bác không tiếng động phất tay, bọn họ cũng muốn trở về, nhưng ngày nay còn phải đi tới phía trước.
- Chia tay ở đây đi! Ta muốn đi trước vượt qua mấy cổ lộ, không đồng hành với các ngươi nữa!
Khi đi vào một tòa Thánh thành trên cổ lộ Nhân tộc, Thánh Hoàng tử chào từ biệt.
Hầu tử muốn đi tôi luyện chính mình, tiến hành đại chiến tàn khốc nhất, ngày nay trên cổ lộ Nhân tộc có Diệp Phàm những người này như vậy đủ rồi, hắn muốn vượt tinh vực, tiến vào các tinh địa cổ xưa khác trong truyền thuyết.
- Qua một thời gian, chờ ta bình định địch thủ, leo lên tới cuối con đường, sẽ quay về thăm Bắc Đẩu, còn các ngươi?
Thánh Hoàng tử trước khi đi hỏi.
- Ta cũng trở về!
Diệp Phàm ước định với hắn, sau này sẽ trở về Bắc Đẩu cổ Tinh Vực, đi chứng kiến con đường thành tiên.
- Lần này từ biệt, không biết bao nhiêu năm sau mới có thể gặp lại, Thánh Hoàng tử bảo trọng!
Cơ Tử Nguyệt phất tay, mọi người cũng tiễn đưa hắn.
- Ngày nay chúng ta đi đâu?
Bàng Bác hỏi.
- Đi một cửa quan cuối cùng của Nhân tộc, xem đến tột cũng đến đâu!
Diệp Phàm đáp, hiện tại không người nào có thể chống lại trên đường của hắn, chí cường giả trẻ tuổi kinh sợ hết dám tranh phong. Kim Xà lang quân, Tang Cổ, Thôn Thiên Thú, Địa Thi đều ngã xuống, đã sớm chấn động cổ lộ Nhân tộc.
- Được! Đi nhìn xem một cửa cuối cùng của Nhân tộc đến tột cũng là bộ dáng gì, chúng ta cũng leo lên tới tuyệt đỉnh!
Mọi người đều là hào khí vạn trượng, tiếp tục lên đường.