Mục lục
Già Thiên - tác giả Thần Đồng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai ngày sau, Diệp Phàm tiến vào một vùng đầy tử vụ, hoa nở khắp nơi, có rất nhiều cây cỏ và linh dược.

- Đoạn Đức.

Diệp Phàm kinh ngạc. Hắn phát hiện ra đạo sĩ vô lương Đoạn Đức đang di chuyển bên trong vùng linh địa này.

- Người này có nghiên cứu tinh thâm đối với mộ táng, chẳng lẽ nhận ra ở đây có gì rồi?

Đoạn Đức từng tiến vào âm phần của Yêu đế, lại từng tìm ra nơi mai táng Cửu Bí ở Lệ Châu, quả nhiên là có khả năng khó lường.

- Đi theo hắn, lần này đoạt bảo vật của hắn.

Diệp Phàm ngầm quyết định. Năm đó ở trước mộ phần của Yêu đế, Đoạn Đức đã từng đoạt vài món linh vật của hắn.

Đạo sĩ vô lương lúc này chuyển động quanh hơn nửa ngày, đột nhiên ra tay, đánh tan một ngọn núi. Nơi đó xuất hiện một động phủ tỏa ra ánh sáng an lành.

- Tiên phủ xuất thế!

Đột nhiên Đoạn Đức gân cổ hô, hận không thể đưa tất cả mọi người tới.

- Tên khốn kiếp này làm gì có chuyện vô tư như vậy, rốt cục là muốn làm cái gì?

Diệp Phàm nghi hoặc khó hiểu.

Chi một lát sau, có rất nhiều tu sĩ bị kinh động từ xa xa bay tới, đáp xuống nơi này, nhìn chằm chàm vào cổ động tràn đầy ánh sáng kia.

Mà Đoạn Đức đã rút lui từ sớm, tiến vào sâu trong dãy núi. Diệp Phàm lặng yên không chút tiếng động đi theo. Hắn không tin đạo sĩ vô lương này lại tốt như vậy, khẳng định có tính toán gì không tốt.

- Hắc hắc, các ngươi đi phá cấm chế đi. Bần đạo đa tạ các ngươi.

Đoạn Đức cười hắc hắc.

- Tên khốn kiếp này quả nhiên là đánh chết cái nết không chừa.

Diệp Phàm nguyền rủa.

Không bao lâu sau Đoạn Đức đi vào sâu hơn mười dặm. Nơi này có một hồ nhỏ trong vắt, tỏa ra sương mù màu bạc, trên bờ có cỏ lan tỏa hương, giống như một vùng tịnh thổ thế ngoại vậy.

- Chờ các ngươi phá vỡ cấm chế xong thì Tiên Hồ này mới tụt xuống, động phủ chân chính mới xuất hiện. Nơi này phân nửa là chứa bảo bối không tầm thường rồi.

Gã mập họ Đoạn xoa xoa tay, đôi mắt lóe sáng.

- Người này quả nhiên rất cao, để người khác phá cấm chế ở ngoài mười dặm còn hắn ở đây ngồi mát ăn bát vàng.

Diệp Phàm vừa khinh bỉ lại vừa giật mình.

Xa xa có bóng người nhoáng lên. Một giai nhân tuyệt thế xuất hiện, duyên dáng yêu kiều, xuyên quan tiên mạch đi tới Tiên Hồ trong vắt, đúng là Vũ Điệp công chúa.

- Công chúa...

Diệp Phàm truyền âm gọi nàng tới nơi này.

- Sao ngươi cũng tới đây?

Vũ Điệp công chúa kinh ngạc.

- Ngươi không định tới đây tắm đó chứ? Ngàn vạn lần đừng đi. Chờ ở đây đi, phân nửa sẽ có tiên duyên đó.

Diệp Phàm cười nói.

Vũ Điệp công chúa lườm hắn một nói:

- Ngươi nói linh tinh gì đó. Ta chỉ cảm thấy nơi này có mười phần linh khí, cảm thấy không phải là đất phàm mới tới xem thôi. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Sau đó thần sắc nàng ngẩn ra, khuôn mặt đẹp như ngọc xuất hiện vẻ hơi kinh ngạc. Nàng cũng phát hiện ra Đoạn Đức ở ven hồ, trong vẻ lấm la lấm lét. ẩn ở sau một khối đá.

- Người này rất thần bí, cũng là đệ tử của Kỳ Sĩ Phủ, nghe nói có một yêu nghiệt muốn thử thân thủ của hắn nhưng lại không dò ra được sâu cạn của hắn.

Đối với kết quả như vậy Diệp Phàm cũng không bất ngờ gì. Đạo sĩ vô lương có thể chạy thoát khỏi tay những đại nhân vật, Ngô Đạo trong mười ba đại cường đạo đuổi giết hắn một vòng lớn rồi cũng không làm gì được hắn.

Đột nhiên từ xa xa có ánh sáng đẹp đẽ bốc lên, hào quang vô tận lưu động. Cả dày núi tràn ngập linh khí, phát ra những trận tiên nhạc.

Đây đúng là vùng linh đại vừa rồi, có rất nhiều tu sĩ ra tay, phá giải cấm chế, cách rất xa cũng nhìn thấy thần quang vọt lên, thực hấp dẫn ánh mắt người khác.

Phàm là người ở vùng đất này đều vọt tới. Cảnh tượng này rất giống như dấu hiệu báo động phủ sắp mở ra.

Diệp Phàm líu lưỡi. Gã mập họ Đoạn này quả nhiên vô lương, khiến những người đó phí công, vì hắn mà bận rộn một hồi, đồng thời hấp dẫn chư cường đi. Nơi này không ai chú ý, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.

Rầm!

Hồ nước có những điểm sáng chiếu ra, rất nhanh rút xuống. Linh khí nồng đậm hơn trước nhiều lần.

- Quả nhiên là một cửa vào. Đây mới là động phủ chân chính. Quy mô như thế này thì hơn phân nửa là một vị Thánh nhân lưu lại, thậm chí có liên quan tới Đại đế cổ. Có lẽ sẽ có một bộ cổ kinh xuất thế cũng nên.

Gà mập họ Đoạn tự nhủ, vô cùng hưng phấn.

Hồ nước chìm xuống, ánh sáng trong lòng đất chớp động, phát ra những tiếng vang kỳ dị, không lâu sau, cả Tiên Hồ biến mất, hiện ra một khe nứt rất lớn.

Nó giống như được tạo thành từ vách đá, giống như được người ta cố ý đào ra, lại cố tình bố trí nó thành một hồ nước, vô cùng xinh đẹp, long khí từ dưới lòng đất trào ra.

Một cái cổ động có ánh tiên quang lưu động, bên trong còn có long khí đang trào ra bên ngoài, tuy cũng không quá nồng đậm, nhưng cũng có một loại tiên vận, vừa nhìn đã biết được đây không phải là nơi bình thường chút nào.

-Ha ha...!

Tên Đoạn mập mạp không ngừng cười lớn, nơi này rất im ắng, hắn cũng không lo lắng sẽ kinh động tới những người khác.

Phía xa, mọi người còn đang giao chiến rất kịch liệt, tranh nhau tiến vào trong tỏa động phủ bên trong tiên mạch, không ngờ rằng tất cả chuyện này chỉ là do tên đạo sĩ vô lương này bày ra, dùng để mượn lực họ mà thôi.

- Bố cục thành liên hoàn động phủ, cũng chỉ có bần đạo thì mới phá giải được!

Đoạn Đức rất tự phụ, ngoác miệng cười đắc chí, phát ra tiếng cười hắc hắc

không ngừng. lóe lên một đã đi vào trong đó.

- Người này thật là thần bí, lại có thủ đoạn này, những người khác đều bị hắn lợi dụng cả!

Vũ Điệp công chúa kinh ngạc, không ngờ tên Đoạn mập mạp này lại vô lương tâm như vậy.

Diệp Phàm cùng nàng đợi một lát, sau đó hạ xuống đáy Tiên Hồ đã cạn khô, từng vách đá san sát nhau, có một động phủ cổ lóe ra ánh sáng, một tiên môn có khắc chằng chịt phù văn đã được mở ra.

- Tên mập mạp chết tiệt này, quả thực là không tốt đẹp gì, vì mở cái cửa này mà hắn để cho rất nhiều tu sĩ cách đây hơn mười dặm bắn mạng cho hắn.

Diệp Phàm thầm oán, cảm thấy tên Đoạn Đức này rất chỉ là khuyết đức, nhưng từ trước tới giờ cũng chưa có ai có thể khiến hắn ăn quả đắng cả.

- Nơi này thật là huyền ảo.

Vũ Điệp công chúa nhíu mày, tuy cái cửa đá đã mở ra, nhưng bên trong vẫn còn có rất nhiều dấu vết hoa văn lộ ra.

Những văn tự này cũng đã không biết tồn tại bao nhiêu năm rồi, vô cùng huyền bí và khó hiểu, khi bọn họ tính toán ý nghĩa những đạo văn này, thực sự đều không hiểu rõ, rất khó biết được ý nghĩa của nó.

Hai người cũng không phải là tinh thâm đối với đạo văn, đều nhíu mày, nếu mà đi bừa vào trong đó thì rất có thể sẽ bị vây khốn lại, nơi này hơn phân nửa là đúng như lời của Đoạn Đức, có liên quan đế, Đại đế cổ.

- Ngươi cứ chờ tại đây đã, để ta vào trong xem thế nào.

Diệp Phàm quyết định sử dụng bí quyết chữ "Hành" để thử đi qua cổ trận này một lần, cũng không trì hoãn nữa, nếu không thì cả tỏa động phủ này sẽ bị tên Đoạn mập mạp đó quét sạch bong mất.



- Ngươi cẩn thận một chút!

Vũ Điệp dặn dò, đôi mắt sáng ngời, hàm răng trắng tinh, khẽ bật ra một hơi thơm.

Xoát!

Diệp Phàm lóe lên một, đi vào trong luồng ánh sáng nhiều màu, tỏa cổ động này cũng không ẩm ướt mà ngược lại rất khô ráo, không được khảm minh châu, nhưng lại có rất nhiều kỳ thạch tỏa ra ánh sáng mờ ảo.

Bên trong động phủ tràn ngập tiên vụ, mờ mờ ảo ảo, rất cả hương vị của Tiên Cảnh, đi về phía trước không xa thì gặp được một thềm đá bằng bạch ngọc, nối thẳng vào chỗ sâu bên trong.

- Tiên Trấp Ngọc Dịch!

Diệp Phàm kinh ngạc, bên cạnh có một ao, bên cạnh lại có một đài nhỏ, chỉ cao thầm nửa thước, phía trên có một chén nhỏ, bên trong đựng một nửa chén chất lòng màu trắng.

Đây là Địa Nhũ do đại địa linh căn sinh ra và bồi dưỡng nên, nếu là dung dịch do tổ căn sinh ra thì còn có công hiệu mọc thịt trên xương, chi xếp sau Bất Tử Thần Dược mà thôi, là tiên trân vô giá.

- Đáng tiếc lại không phải là Tiên Trấp Ngọc Dịch chân chính, chỉ là Địa Nhũ do một linh căn bình thường sinh ra mà thôi.

Sau khi quan sát cẩn thận, Diệp Phàm cảm thấy vô cùng đáng tiếc.

Bỗng nhiên, vẻ mặt hắn ngưng lại, hắn phát hiện ra cái đài nhỏ tầm nửa thước này rất đặc biệt, vô cùng trong suốt, tràn ra linh khí nhè nhẹ, có một loại khí tức huyền bí.

- Đây là... Tiên Trấp Ngọc Dịch đọng lại mà thành!

Diệp Phàm vô cùng giật mình, tâm thần rung động.

Trước kia nơi này đã từng sinh ra tiên trân, tự rơi xuống đây, linh khí tán phát ra, tạo thành một đài nhỏ cao nửa thước như vậy, nhưng đây là do Tiên Trấp Ngọc Dịch chảy hết, nên sau này chỉ có thể sinh ra Địa Nhũ bình thường.

Lúc này, Diệp Phàm cảm thấy đau đớn và tiếc nuối toàn thân, vô cùng tiếc a. đây là một đài nhỏ cao nửa thước, cần bao nhiêu tiên nhũ thì mới ngưng tụ thành được? Thật sự là vô cùng xa xi và lãng phí a.

Không nghi ngờ gì nữa. trong vô tận năm tháng trước đây, nơi này có thông với một tổ mạch tiên căn. có sinh ra tiên trấp. toàn bộ nhỏ xuống, nhưng lại không có người tới thu hoạch lấy.

Diệp Phàm thở dài, cuồi cùng thu lấy cái đài nhỏ này vào tay, nó nặng trình trịch, giống như một ngọn núi nhỏ vậy, khiến hắn có chút giật mình.

Nhìn thì giống như một khối mỹ ngọc, nhưng lại nặng như núi, tu sĩ bình thường thì không thể nhấc nó lên được, trong lòng hắn cảm thấy kỳ lạ.

Tiên Trấp Ngọc Dịch là cơ duyên chỉ có thể gặp mà không thể cầu, chưa từng nghe nói nó sinh ra nhiều như vậy, lại càng không có ai lãng phí, để cho nó khô cạn tự nhiên, Diệp Phàm cảm thấy cái đài nhỏ này có chất liệu rất đặc thù. sau này không chừng còn có việc dùng đến.

Sương mù nhè nhẹ trôi, trong cổ động này như là mộng ảo, Diệp Phàm dùng bí quyết chữ "Hành" đột phá qua trận văn. thông qua thềm đá bằng bạch ngọc, tiến vào sâu bên trong động phủ.

- Linh dược đã chết héo, đều có dược linh mấy vạn năm!

Trong một thạch động thật lớn, hắn phát hiện ra một số cây cỏ, được trồng bên trong dược điền, vừa nhìn đã nhận ra đó là vật phẩm trân quý, chỉ là nó đã sớm chết khô từ biết bao năm trước rồi.

Chỉ có Bất Tử Thần Dược thì mới có thể trường tồn trên thế gian, vĩnh viễn không khô héo, còn các loại dược thảo vạn năm khác thì chung quy cũng sẽ chết đi, linh khí tản hết ra ngoài, chỉ còn cái xác khô mà thôi.

- Chẳng lẽ nó sống được tám. chín vạn năm rồi mới chết?

Diệp Phàm lẩm bẩm, nếu thật sự là như vậy thì đúng là cát bụi trở về với cát bụi, ra sức hút thiên địa tinh khí, cuối cùng lại tản đi hết.

Bỗng nhiên, sắc mặt hắn cứng đỡ lại, ngay tại phía trước có một người ngồi khoanh chân, không có một chút khí tức nào, mãi tới lúc này hắn mới phát hiện ra.

- Một lão vượn!

Diệp Phàm kinh ngạc, đây là một con cổ vượn không biết đã tọa hóa bao nhiêu năm rồi, bộ lông màu xám chỉ cần hơi đụng vào thì sẽ tan ra thành bụi ngay, chỉ có bộ xương bên trong thì vẫn còn sáng bóng như cũ.

Không nghi ngờ gì nữa. cái động phủ này đã tồn tại ít nhất là tám. chín vạn năm trở lên, lão vượn này cũng được bảo tồn tới lúc này, đủ để thuyết minh khi còn sống nó cường đại và đáng sợ tới mức nào.

Diệp Phàm thầm nuốt một ngụm nước miếng, cẩn thận quan sát bộ xương như bàng ngọc của nó, phát hiện ra lão vượn này tối thiểu cũng là một cường giả cấp Thánh chủ tuyệt đỉnh, nhưng nhìn bộ dáng và chỗ nó ngồi thì rõ ràng chỉ là đang trỏng coi động phủ mà thôi, chứ không phải là chủ nhân tại đây.

- Điều này... một lão vượn cấp Thánh chủ tuyệt đỉnh, chẳng lẽ lại chỉ là hộ sơn linh thú thôi sao?

Nghĩ tới khả năng này, trong lòng hắn tim đập mạnh, chủ nhân động phủ này là nhân vật cỡ nào mà lợi hại như vậy?

Diệp Phàm tiếp tục đi về phía trước, trong lòng không thể bình tĩnh được, nơi này hơn phân nửa là động phủ của một vị Thánh nhân viễn cổ, thậm chí còn do một vị Đại đế viễn cổ lưu lại, có lẽ thật sự có một bộ cổ kinh cũng nên.

- Tên mập chết tiệt này chạy đi đâu rồi nhỉ?

Hắn cũng không dám trì hoàn, thi triển bí quyết chữ "Hành", nhanh chóng đi về phía trước, tìm kiếm tung tích của Đoạn Đức.

Sâu bên trong động phủ có long khí lượn lờ, ánh sáng mờ ảo lấp lánh, hắn đi tới một khu vực trống trải, nơi này có không tí ngọc thụ, tuy chỉ cao hơn nửa thước, nhưng lại phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.

- Bất Tử Diệu Thụ?

Diệp Phàm cả kinh, càng nhìn càng thấy nơi này là một địa phương rất thần bí, tổng cộng có tất cả bốn mươi chín gốc ngọc thụ, màu sắc mỗi cây lại không giống nhau, có cây như Hồng Mà Nào, có cây lại xanh biếc như một chiếc lá, còn có cây lại có màu vàng sáng rực rỡ chói mắt.

Bốn mươi chín gốc ngọc thụ này cũng không phải là do người ta điêu khắc, mà là được trồng tại đây, cắm rễ vào trong ngọc thạch, rễ cây như những chiếc sừng rồng đâm tua tủa ra bốn phía.

- Sách cổ ghi lại quả nhiên là đúng sự thật!

Sau khi Diệp Phàm đi vào trong thế giỚI này, vì tìm kiếm đường về nhà, trong mấy năm nay hắn đã từng được nhìn qua không ít các sách cổ tại vùng đất quái dị này, từng đọc được rất nhiều ghi chép cực kỳ hoang đường.

Địa tủy có thể sinh ra ngọc thụ, cũng giống như là có sinh mệnh vậy, có thể trường thành, nếu mà Thánh nhân và Đại đế có được, sẽ có thể tế luyện thành những binh khí vô thượng, uy lực tuyệt luân.

Nếu là do tổ mạch tiên căn của trời đất tự mình sinh ra, có thể sinh ra ngọc thụ so được với thánh vật chỉ có Đại đế mới có, một khi tế luyện thành bảo vật thì không gì là không phá hủy được.

Đại hắc cẩu đã từng nói qua một truyền thuyết rằng, mười tám, mười chín vạn năm trước, từng có một vị Thánh nhân viễn cổ thành công tế luyện một gốc Bất Tử Diệu Thụ, một cành sinh ra bảy lá, chỉ cần nhẹ nhàng vẩy một, có thể phá hủy vạn vật, là thiên hạ vô địch.

- Bảy bảy bốn mươi chín gốc ngọc thụ, chẳng lẽ là muốn tế luyện ra Bất Tử Diệu Thụ thật sao?

Diệp Phàm càng nhìn càng kinh hãi.

Chúng cắm rễ trên ngọc mạch, xếp thành hàng rất có quy luật, vô cùng huyền ảo và khó hiểu, trên mỗi gốc cây đều có văn tự, kết hợp thành những loại dấu vết của đạo rất khó lường.

- Con số cân bàng là năm mươi, mà ở đây có bốn mươi chín, có liên quan đến đại đạo, chỉ còn một cây, cũng chính là gốc cây cuối cùng biến mất, chính là gốc Bất Tử Diệu Thụ.

Trong lòng Diệp Phàm kích động, những gốc ngọc thụ này đều đã chết, hóa thành ngọc thạch, vô tận thần lực đã bị một cây duy nhất hút hết, biến thành Bất Tử Diệu Thụ.

Hắn cẩn thận tìm kiếm, rốt cuộc cùng tìm thấy gốc thứ năm mươi này, cũng chính là gốc Bất Tử Diệu Thụ chạy đi kia.

- Thất bại rồi, đã khô héo!

Diệp Phàm ngơ ngác sững sờ, tại sao lại như vậy được, thật sự là lãng phí một kiện thần vật mà.

- Ồ, không đúng, cũng không hỏng hết, còn có một nhánh cây nữa cơ mà!

Diệp Phàm phát hiện ra, tuy rằng cả gốc ngọc thụ này đã khô héo, không còn chút sáng bóng nào nữa cả, bề mặt lại còn xuất hiện vết rạn, nhưng lại thiếu đi một bộ phận, giống như mới bị người ta bẻ đi cách đây không lâu.

- Đoạn Đức!

Hắn lập tức nghĩ tới tên mập chết bầm, khẳng định là tên này đã bẻ đi.

Phía trên gốc ngọc thụ khô héo này còn có dấu vết một cành Bất Tử Diệu Thụ, vẫn chưa chết, tuy rằng tế luyện thất bại, nhưng trong thời gian ngắn khẳng định cũng còn có tác dụng rất lớn.

- Một cành Bất Tử Diệu Thụ!

Trong lòng Diệp Phàm kích động, thứ này tuyệt đối là thần vật, tên mập chết tiệt này quả thực là có đại cơ duyên, lại chiếm được một kiện báu vật như vậy.

- Lát nữa phải phục kích hắn, đòi lại nhân quả, trước đây hắn đã đoạt của ta nhiều bảo vật như vậy, vừa đúng dịp này phải trả lại cho ta.

Diệp Phàm bắt đầu cân nhắc làm thế nào để đối phó với Đoạn Đức.

Hắn liền rời khỏi đây, đi tiếp về phía trước, tiến vào trong một động dùng để luyện dược, có vô số các bình, lọ bày lên trên giá, đáng tiếc đan dược trong các bình ngọc này đều đã biến chất



Đây chính là lực lượng của thời gian, không có thứ gì có thể ngăn cản được cả, vô tình phá hủy rất nhiều trân phẩm, chỉ để lại một lớp bụi mờ bao phủ mà thôi.

- Cửu Chuyển Tiên Đan?

Diệp Phàm nhấc mỗi một bình ngọc lên một lần, cuối cùng nhìn thấy một hồ lô nhỏ, phía trên có khắc bốn chữ này, trong lòng hắn lập tức chấn động.

Dám dùng cái tên này, tất nhiên thứ này hơn phân nửa là có thể tồn tại tới tận bây giờ, đáng tiếc sau khi mở ra thì trong đó lại trống không, chẳng có gì cả.

- cũng không có khí tức của Đoạn Đức, hắn vẫn chưa xem xét tại đây, xem ra chủ nhân của động phủ này khi xưa cũng không lưu lại tiên đan gì.

Diệp Phàm đi tới rất nhiều tỏa cổ động, cảm thấy tất cả đều cũ nát, vốn có rất nhiều thần vật, đáng tiếc đều bị bao phủ trong năm tháng vô tình, biến thành đồ bỏ đi.

Hắn lại bước đi về phía trước, cuối cùng phát hiện ra phía trước có ánh sáng mờ ảo chuyển động, có khắc trận văn rất huyền ảo, ngay cả dùng bí quyết chữ "Hành" để đi qua, nhưng hắn cũng không thể hiểu rõ bí thuật này được.

Lúc này Diệp Phàm lại vô cùng nhớ tới đại hắc cẩu, nếu mà tên này ở đây, khẳng định trận văn này sẽ không ngăn cản được nó, hơn phân nửa là có thể giam siừ Đoạn Đức lại được.

Hắn suy nghĩ cẩn thận một lát, quyết định lui lại, vạn nhất đi vào thì hơn phân nửa là sẽ bị vây khốn trong đó, rất có thể sẽ bị tên mập chết tiệt này nắm trong tay.

Diệp Phàm men theo đường cũ trở ra, đi tới bên ngoài cổ động, ngoài nhìn thấy tuyệt đại giai nhân là Vũ Điệp, còn có một tên dã man nhân tóc tai bù xù, thân mặc da thú, vác theo một cây lang nha đại bổng.

- Đây là Đông Phương Dã!

Vũ Điệp giới thiệu.

Diệp Phàm kinh ngạc, dã man nhân có họ kép Đông Phương là một tồn tại cấp yêu nghiệt. đã từng đánh tan nát cả một bàn tay của đại năng.

Đông Phương Dã, người cùng như tên, có một loại dã tính trời sinh, rất là nguyên thủy, bên trong lớp da thú là một làn da màu cổ đồng, vô cùng cường tráng hữu lực, còn cái lang nha bổng thì làm bằng đá.

Lúc này hắn cười rất hàm hậu, lộ ra bộ răng trắng như tuyết, thoạt nhìn rất chất phác.

- Nơi này tối thiểu là động phủ của một vị Thánh nhân viễn cổ, thậm chí còn có thể là nơi tọa hóa của Đại đế...!
Diệp Phàm nói một chút tình huống bên trong.

- Đáng tiếc, chúng ta không vào được!

Vũ Điệp nhíu mày, trận văn là rất phiền phức, căn bản không thể phá giải được.

- Chúng ta cũng không cần đi vào, chỉ cần đợi tại đây để lát nữa phục kích tên mập chết tiệt kia là được.

Diệp Phàm cười nói.

- Điều này... hình như là không tốt lắm đâu!

Vũ Điệp không muốn làm vậy.

Đông Phương Dã nở nụ cười chất phác, nói:

- Nếu là người khác thì ta sẽ không đồng ý đâu, nhưng tên này lại dám có chủ ý với lang nha bổng tổ truyền của ta, lại còn thiếu chút nữa là đã trộm được đi rồi.

Tên dã man nhân này nhìn có vẻ chất phác, nhưng lại giơ hai tay tán thành việc phục kích Đoạn Đức, tuy nhiên cũng nói rõ là không hạ sát thủ, chi cướp lấy các vật phẩm trân quý thôi.

Diệp Phàm ánh mắt quái dị nhìn hắn một, tên này thoạt nhìn có vẻ chất phác, cả người lẫn vật đều vô hại, bộ dáng rất hàm hậu, nhưng dường như cũng không chính trực như thể hiện chút nào.

Mấy người lại thảo luận về chiến lực của Đoạn Đức, kết quả đều cảm thấy rất bí hiểm, không thể lường được, ngay cả dã man nhân đã thiếu chút nữa giao thủ với Đoạn Đức cũng không biết rõ sâu cạn của hắn ra làm sao.

- Dùng trận văn đặt bẫy.

Diệp Phàm lấy ra vài khối ngọc, bố trí tại cửa ra, không để lại chút dấu vết nào, những ngọc thạch này sau khi bố trí xong xuôi, thì sẽ tự động biến mất.

- Trận văn có thể vây khốn được hắn sao, phải biết rằng hắn đã phá vỡ cấm chế mà vào trong đó, tất nhiên là có nghiên cứu rất sâu về thứ này rồi.

Vũ Điệp công chúa nhắc nhở.

- Yên tâm đi, đây là do ta... à không, do một tồn tại rất cường đại chuyên môn chuẩn bị dành cho tên mập chết tiệt này.

Diệp Phàm cười nói.

Lúc trước, đại hắc cẩu đã giao chiến với Đoạn Đức, vẫn chưa phải chịu thiệt chút nào, sau đó lại còn làm cho Diệp Phàm một tổ hợp trận văn, giữ lại để sau này dùng.

- Có hiệu quả mạnh như vậy thật sao?

Đông Phương Dã cười ngây ngô.

- Đây là một tiểu trận, cũng không có phạm vi lớn, không sợ hắn phát hiện ra, chỉ cần tiến vào thì sẽ bị thất thần trong thời gian ngắn, chúng ta chỉ có thể ra tay trấn áp hắn trong thời gian này mà thôi.

Diệp Phàm giải thích.

Ầm!

Từ phía trong động phủ truyền tới tiếng nổ mạnh, đồng thời còn có khói bụi trào ra, Đoạn mập mạp gây ra động tĩnh lớn như vậy ở trong đó, hiển nhiên là đang phá cấm chế.

Bọn họ kiên nhẫn chờ đợi, cũng không vọt vào trong quan sát.

Trong hai canh giờ tiếp theo, thỉnh thoảng lại có tiếng nổ từ trong cổ động truyền ra, động tĩnh càng lúc càng lớn, linh khí đậm đặc như nước bắt đầu chuyển động không ngừng.

- Ta thật hy vọng hắn lấy được rất nhiều tiên trân, thậm chí còn cầm ra đây được một bộ cổ kinh của Đại đế.

Tên dã man nhân này hàm hậu nói.

Vũ Điệp công chúa cũng không nói gì, tên này cũng không giản dị như thể hiện bên ngoài, rõ ràng là đang định cướp đoạt của tên Đoạn Đức này một trận đây mà.

Diệp Phàm nở nụ cười, đứng bên cạnh Đông Phương Dã, thương lượng hơn nửa ngay cách thức ra tay như thế nào.

- Đi ra rồi!

Linh giác của Diệp Phàm rất mẫn tuệ, cảm giác được khí tức lao ra, bọn họ liền cẩn thận ẩn mình trong trận văn, không lo lắng lộ ra dấu vết.

Đoạn Đức vừa đi vừa lẩm bẩm, không ngừng nguyền rủa, quần áo hắn tả tơi, hiển nhiên là cũng bị ăn nhiều quả đắng bên trong đó rồi.

Ông!

Trận văn phát động, ánh sáng chói mắt phát ra, Đoạn Đức liền thất thần trong chốc lát, thức hải của hắn thiếu chút nữa là đã bị cướp đoạt, vĩnh viễn bị phong ấn. Nguồn: http://truyenfull.vn

Ầm!

Tên dã man nhân này không chút khách khí, vung cái lang nha bổng bằng đá, đập thẳng vào ót Đoạn Đức, khiến cho tên mập này đau tới trợn mắt, gần như thiếu chút nữa là đã ngất đi rồi.

Đoạn Đức mềm oặt người, loạng choạng đứng lên, mà lúc này Diệp Phàm đã cầm một đài cao nửa thước di tới, khắc lên trên mặt hắn.

Ầm!

- Vô lượng... con bà nó... Thiên Tôn chứ!


Đoạn Đức rốt cuộc trợn mắt, bị hai tên dã man này đánh ngất đi, xiêu xiêu vẹo vẹo nàm thẳng cẳng trên mặt đất.


Đoạn Đức bị đánh ngất di, khuôn mặt đen lại, rất không cam lòng, miệng còn lẩm bẩm nguyền rủa Thiên Tôn, rồi mới từ từ mềm oặt ngà xuống, "bùm" một tiếng lăn ra đất.


Ầm!


Tên dã man nhân này còn rất chỉ là vô lương, bồi thêm một bổng vào gáy hắn nữa, khiến cho Đoạn Đức dù đang hôn mê cũng đau tới trợn mắt, nhe rãng, toàn thân quàn quại.


Cái miệng nhỏ xinh của Vũ Điệp công chúa há thành hình chữ "o", hình tượng chất phác của Đông Phương Dã trong lòng nàng đang kịch liệt dao động, thoạt nhìn hắn rất giản dị, hàm hậu, nhưng động tác đánh lén khiến người ta hôn mê thì lại vô cùng thuần thục, giống như đã từng làm rất nhiều lần vậy.


Bên cạnh thì Diệp Phàm lại càng vô lương hơn, hắn dùng cái đài cao nửa thước này liên tục đâm vào mi tâm Đoạn Đức bảy tám lần, nếu không phải là hắn khống chế lực đạo tốt, thì chi e rằng tên mập chết bầm này đã bị đập vỡ đầu rồi.


Bọn họ thực sự không dám buông lỏng chút nào, tên Đoạn Đức này lúc nào cũng khiến cho người ta cảm thấy bí hiểm, cả ba người liền cùng tiến lên, phong ấn thức hải của hắn, tránh cho hắn tỉnh lại quá nhanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK