Không có một thế lực lớn nào rời khỏi, toàn bộ lao nhanh về phía trước, từ Thản Mưu tinh vực đi vào thần tinh thứ năm, quãng đường rất xa, không ít người đã chết ngay trên đường đi, hiện tại sắp nhìn thấy Sinh Mệnh Chi Thụ, ai sẽ chịu bỏ cuộc đây.
- Viên tinh cầu này cũng không lớn, giống như là sắp sửa khô kiệt, dao động sinh mệnh rất yếu ớt!
Mặc dù là đã sắp tới gần, nhưng trên sinh mệnh dò xét khí thì các gợn sóng vẫn rất yếu, khiến cho người ta không khỏi có chút thất vọng, đây cũng không phải là một hành tinh khổng lồ.
- Nó bị bao phủ bởi mây đen, ngăn cản quét hình cành vật trên mặt đất được.
Mọi người đều kinh ngạc, bình thường thì tầng mây có thể ngăn cản vũ trụ mẫu thuyền thăm dò, nhưng mà màn xương mù màu xám tối này lại có thể cắt đứt các loại cảm ứng.
Viên tinh cầu này thật sự rất nhỏ, đương nhiên đây cũng chỉ là so với chủ tinh Vĩnh Hằng mà thôi.
Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, quan sát một loạt các sổ liệu sau khi quét hình ra, tinh cầu này có thể tích tương đương với địa cầu, nhưng khí tức sinh mệnh thì lại rất yếu ớt.
Màn sương mù mờ tối bao phủ toàn bộ hành tinh này, khiến cho nơi đây thoạt nhìn chỉ là một mảnh tiêu điều, không biết tình huống thực thế trên mặt đất là như thế nào.
- Hạ xuống, chuẩn bị tốt chiến đấu!
Chiếc vũ trụ mẫu thuyền đầu tiên đã lao vào trong sương mù, hạ xuống mặt đất, vẽ ra một luồng sáng màu xám bạc, các tổ chức khác thấy thế thì cũng đều noi theo.
Rất nhanh, mọi người truyền ra tiếng kinh hô, nhưng có vể thất vọng hơn là vui sướng, đây là một hành tinh ảm đạm, các vùng đồi cao, núi lớn, sông hồ cũng to lớn, nhưng cây cối đều khô héo, thân cây khô chọc thẳng lên trời. Gần như không nhìn thấy một chút màu xanh nào, nợi nơi đều là cỏ cây héo rũ, giống như là đã từng gặp một kiếp nạn, toàn bộ tinh cầu đã mất đi sinh khí.
Diệp Phàm lộ ra dị sắc, trong nháy mắt vừa rồi, hắn sinh ra một loại giác, viện cổ tinh này đã từng có thể tích rất lớn, nhưng mà do từng bước suy kiệt, nên dần dần càng ngày càng nhỏ, cuối cùng có chút giống như địa cầu.
- Đây là một viên tinh cầu đang đi về phía điểm cuối của sinh mệnh, sinh cơ cuối cùng hẳn là sẽ biến mất trong vòng gần mấy ngàn năm nữa!
Lão dong binh Hoắc Bạch nói.
Các hồ nước trên mặt đất đều khô cạn, rất nhiều dãy núi hùng vĩ đã không còn vẻ tráng lệ nữa, không khí trầm lặng, một gốc cây đơn độc, trụi lá, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đổ xuống, cũng có rất nhiều thác nước khô cằn, hằn thành vết trên sườn núi.
Điều này làm cho mọi người đều thất vọng, tại một vùng đất sinh mệnh sắp sửa chết già, làm sao còn có Thần Thụ được nữa? Hơn phân nửa là đã sớm bị người ta mang đi rồi.
- Ồ, mau nhìn kia, nơi đó còn có một chút gì đó!
Trong chiếc chiến thuyền của Diệp Phàm, một dong binh nhìn chằm chằm lên một vách núi trên màn hình, nơi đó có dao động sinh mệnh rất nhẹ, ánh sáng màu xanh đang lay động.
Phi thuyền xẹt qua không gian, vẽ ra một quỳ tích, từ trên bầu trời hạ xuống, trên vách núi có một cây cổ thụ khô khốc, gốc cây đầy rễ đang bám lên vách đá, nhưng cũng đều khô héo rồi. Giữa các cây cỏ tại đây, có một gốc dược thảo còn hơn mười lá cây, đang phóng thích chút linh khí cuối cùng.
Cửa khoang thuyền được mở ra, mọi người lần lượt đi ra ngoài.
- Cổ dược lâu năm, cao tận nửa người, đây là... Bích lân lan, có thể sinh trưởng tới hình dạng này, tối thiếu cũng có dược linh năm vạn năm, là một gốc tiểu Dược Vương!
Mọi người ngạc thán một trận, đây là một gốc bảo dược, đáng tiếc thiên địa đã biến hóa, nó cũng trở nên suy bại, dựa vào linh khí vốn có để chống đỡ đến tận bây giờ, thì giá trị đã hoàn toàn biến mất.
Lão dong binh Hoắc Bạch đào xuống mặt đất, thấy long mạch đã khô cạn trong lòng đất, gật gật đầu, cây cổ dược già nua này dược vào đó mà sống tới tận bây giờ.
- Đáng tiếc, thật là đáng tiếc, chúng ta rốt cục cũng tìm được một tinh cầu có sinh mệnh, nhưng mà lại chỉ là đi một chuyến không công!
Các dong binh khác thì đều uể oải.
Phi thuyền lại phóng đi tới nơi khác, bên kia dường như có phát hiện ra điều gì mới. Bọn họ cũng bước ra, có người phật hiện ra một tấm bia lớn, phá mở ra một mảnh cấm chế, sau đó có một dãy các kiến trúc cổ xuất hiện.
Sau đó, mọi người đều ra tay, không ít các thành trì, di tích được hiện ra sau khi phá bỏ phong ấn, đứng sừng sững trên mặt đất.
- Quả nhiên là có sinh mệnh di tích, từng có một đám dân bản xứ sống ở đây, chỉ là không biết ngày nay đã đi nơi nào rồi.
Mọi người lao vào trong tòa thành trì này, tìm tòi bên trong, đáng tiếc lại không tìm thấy vật gì có ích cả, phần lớn đều là những thứ do phàm nhân lưu lại.
- Tu sĩ trên viên tinh cầu này đã mang hơn phân nửa sơn môn đi chỗ khác, vì vậy khó có thể tìm được truyền thừa của bọn họ nữa.
Bởi vì trên một số ngọn núi cao lớn kia, còn có các dấu vết mang khí phách phi phàm, rõ ràng có rất nhiều kiến trúc được dựng lên tại đó.
- Di chuyển cả một tộc, bọn họ đi tới nơi nào vậy?
- Đây hẳn là chuyện xảy ra tận gần mấy vạn năm trước a!
- Viên hành tinh này còn có sinh mệnh dao động rất nhỏ, trong lòng đất hẳn là còn có một bộ phận long mạch chưa suy kiệt hết.
Không lâu sau, từ phía xa truyền đến tiếng nổ mạnh kịch liệt, có mẫu thuyền bị đánh rơi, phát ra luồng sáng chói mắt, rất nhiều phi thuyền đều lao đến nơi đó.
- Một tòa tế đàn rộng mênh mông, trên bề mặt còn cung phụng chồi của Sinh Mệnh Chi Thụ, tinh khí mênh mông!
Đoàn dong binh Thánh Quang tập hợp dong binh của bọn họ lại, hướng về nơi đó mà tụ tập, muốn đoạt lấy một chén canh, Diệp Phàm, Hoắc Bạch, Đạo Nhất cũng nhanh chóng tìm đến.
Đây là một bức họa bị phong ấn, bị Phạm tộc tìm ra, lộ ra một tế đàn lớn như một ngọn núi nhỏ, được dùng tinh thạch màu đen tạo thành, quy mô to lớn.
Tại chỗ trung tâm nhất của tế đàn thì có không ít các tế phẩm, dường như có mấy khối thánh cốt trắng lấp lánh, một vài vết máu đã khô cạn, còn có các pháp khí vỡ nát, nhưng bắt mắt nhất lại chính là một cái ngọc bàn ở trung tâm, cao cao tại thượng, tản ra khí tức sinh mệnh kinh người.
Trong ngọc bàn trắng nõn này có một đoạn mầm cây dài khoảng một thước, trên bề mặt có mười mấy mắt cây non, màu xanh biếc trong suốt, tinh khí lượn lờ, tuy nhiên lại bị ngọc bàn chặn lại, không thể tiết ra ngoài được.
- Sinh mệnh cổ thụ!
Những người tới đây đều cả kinh kêu lên, cuộc giao chiến vừa rồi chính là bởi thứ này mà nổ ra.
- Đây là một nhánh mầm cây non nớt nhất của sinh mệnh cổ thụ, là tinh hoa của thứ này!
Có người xông về phía trước, kết quả là mấy bộ thánh cốt, còn có các hố lõm mang vết máu khô và các pháp khí khác trên tế đàn thì đều phát ra ánh sáng, quét bọn họ vãng ra ngoài.
- Tế đàn có cấm chế cường đại, vạn lần không được cường công, phá giải.
Nhân mã khắp nơi đều đồng loạt ra tay, muốn phá giải tế đàn cổ xưa, cành non của Sinh Mệnh Chi Thụ đã xuất hiện, đây tuyệt đối là bảo dược Thần phẩm, có thể mọc thịt trên xương, cũng ẩn chứa đại đạo mảnh nhỏ.
Diệp Phàm chau mày, hắn không tùy tiện tiến lên, mà đứng từ rất xa quan sát. Lão dong binh Hoắc Bạch cũng mang vẻ mặt ngưng trọng, đứng ở phía sau đám người.
Tổ chức Thần đến đây, chiếc mẫu thuyền màu đen kia ầm ầm lao tới, bao phủ trên không trung, bẳn xuống từng luồng sáng khổng lồ, phá giải một bộ phận cấm chế.
- Sinh mệnh Thần Thụ, trời ạ, thứ này thật sự là Bất tử tiên dược!
Đột nhiên, từ phương xa truyền đến một tiếng kinh hô, mẫu thuyền đang chiến đấu, các cường giả cũng ngự không mà đi, xung đột diễn ra rất kịch liệt, toàn bộ tiến vào trong một dãy núi.
Oanh!
Cũng lúc đó, toàn bộ tế đàn này có một lớp bụi mù xông lên tận trời, bị mọi người cũng nhau liên thủ công phá, trong lúc hỗn loạn thì cũng không biết đã bị người nào đó cướp đi chồi của Sinh Mệnh Chi Thụ.
Chỗ sâu trong dãy núi cách đó trăm dặm, một luồng sáng mờ chiếu lên tận trời, từ cách rất xa cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, rất nhiều người quay đầu lại mà lao đi. So với một gốc sinh mệnh cổ thụ chân chính thì một đoạn chồi non sẽ chẳng là thứ đáng nói gì nữa.
Trong đoạn đường ngắn ngủn chỉ trăm dặm, đã có không ít người ngã xuống trong vũng máu, vì giảm bớt đối thủ cạnh tranh, bọn họ ầm toán lẫn nhau, ngay cả Thần cũng bị người ta âm thầm tập kích, vũ trụ mẫu thuyền bị tổn hại mất một khối.
Mọi người xông đi như một dòng thác, vọt vào trong dãy núi phía xa, để lại không ít thi thể và vết máu, giá trị của một gốc Bất Tử Thần Thụ có thể khiến cho cả Đại đế cũng phải động dung, huống chỉ là những người này.
- A...
Từng đợt kêu la thảm thiết truyền đến, gần cả trăm người đã bị chết, cũng không thể đến gần gốc cây này được, nơi này có pháp trận kinh thế hãi tục bảo vệ.
Dãy núi nguy nga, núi cao hùng vĩ, nơi này vốn hẳn là một mảnh bảo địa ẩn chứa tiên khí, có khí tức của dị tượng thần tiên bay lượn, đáng tiếc ngày nay đã khô cạn.
Tại đây có rất nhiều cac cây cổ thụ, tất cả đều khô cằn, phần lớn đều đã đổ xuống trên mặt đất, chỉ cần đạp chân lên thì nó sẽ lập tức vỡ nát ra, tại chỗ sâu nhất trong dày núi này có các luồng sáng màu xanh đang bừng bừng chiếu lên, một gốc tiên thụ đang mọc giữa trung tâm khu rừng này.
Tại nơi đó thì các loại cỏ cây khác đều trở nên héo rũ, nước suối đã mất đi linh khí, chỉ có một gốc cổ thụ cao một thước bên cạnh suối đang phát ra tinh khí.
Với tư cách là một gốc cổ thụ mà nói, thì nó thật sự là quá thấp, cao nhất cũng chỉ được một thước hai, nhưng thân cây lại rất cứng cáp, nứt ra từng lớp vỏ già nua, giống như một con rồng đang ngủ đông.
Các lá cây lóe ra màu xanh, giống như từng luồng tiên hồng đang bay múa, phát ra một màn sương mù mờ ảo, thoạt nhìn thì vô cũng thần diệu, khiến người ta chỉ muốn tới gần.
Mà nơi này cũng có các luồng đạo âm đang vang vọng, phát ra xung quanh gốc cổ thụ này, dường như đây là những âm thanh đầu tiên từ thời khai thiên lập địa đã có.
- Đúng thật là sinh mệnh cổ thụ, không thể tưởng được... Nó lại còn tồn tại ở đây!
Mọi người đều kích động, không ít người không kìm nổi ngửa mặt lên trời gào thét, đây quả thực là vận may lớn bằng trời, là một sự may mắn không thể tường tượng được.
Trên mặt đất cũng có rất nhiều thi thể, cộng thêm các vết máu lớn, hiển nhiên mới vừa mới xảy ra một cuộc tranh giành, mọi người đều không thể tới gần được, chỉ có thể đứng từ xa mà quan sát.
Nơi đây có một tấm bia đá, tổ chức Thần đã xuất hiện tại nơi này, đang cẩn thận đọc, cũng có một số người của các thế lực lớn khác tiến lên.
Trên mặt tấm bia ghi lại một số bí mật. Vì cổ địa này trở nên khô hạn, bọn họ không thể không di chuyển toàn bộ tộc, nhưng trên đường đã xảy ra một cuộc nội đấu nghiêm trọng, sau đó gặp phải các sinh vạt vũ trụ khung bố tập kích, gần như bị diệt toàn bộ, một lão Thánh giả đã liều chết phá vây, đưa sinh mệnh cổ thụ trở về chốn cũ.
Tấm bia đá còn có một mảnh các dấu vết của việc hóa đạo, cũng có lưu lại một khối xương cốt trắng bóng, lão thánh giả này đã sớm tọa hóa rất nhiều năm rồi.
- Thì ra là thế, người tại sinh mệnh cổ địa này đã bị đánh, chết trong vũ trụ, hơn phân nửa đã bị diệt tộc rồi.
- Cái chồi cây trên tế đàn kia được dâng lên, chẳng lẽ là để khẩn cầu trời xanh bảo hộ tộc nhân của bọn họ hay sao?
Rất nhiều người giật mình, rồi sau đó thần sắc không ngừng biến đổi, trong lòng bọn họ có chút lo lắng, nhưng lại không có cách nào tiến lên được.
Nơi này lại có một pháp trận cấp Đại Thánh, trước sau có mấy vị Thánh nhân tới tấn công, nhưng mà tất cả đều trọng thương mà quay ra, những người khác thì trực tiếp bị tử vong.
- Đây chính là pháp trận của Đại Thánh, cho dù có nhiều cường giả đến đây thì cũng không chắc có thể công phá được, trà khi có cơ giáp của Thần minh, nếu không thì không thể đi vào được.
Một đám người này đầu tiên là vui mừng, sau đó thì lại tuyệt vọng, những gì ghi lại trong sách cổ bằng da của Tu Đà tộc chính là sự thực, cuối cùng bọn họ cũng tìm được viên cổ tinh này, nhưng mà kết quả lại như thế này.
Mặc dù bọn họ hủy diệt viên cổ tinh này, sau đó bảo tồn lại dày núi này, thì cũng không chiếm được Thần Thụ, loại thủ đoạn bảo vệ báu vậy này khiến cho người ta không thể không nghẹn khuất, cực kỳ không cam lòng.
Tổ chức Thần cũng không gấp gáp gì, bọn họ đến đây có bốn người, không có một vị Đại Thánh này, toàn bộ đều mang ánh mắt lấp lánh, không ngừng tính kế.
- Thần Thụ Bất Tử trong truyền thuyết đã biến mất trong năm tháng vô tận rồi, ngày nay lại hiện ra trên thế gian, nhưng lại không thể đoạt được!
Trong lòng mọi người như có một con côn trùng đang gặm nhấm.
- Quay về chủ tinh Vĩnh Hằng, đi mời các cường giả có trình độ đạo văn cao thâm tới đây, ta không tin không phá được nơi này.
Cuối cùng, sau gần trăm lần thử nghiệm, lưu lại một vùng đất đầy thi thể, một số đại tộc đều rời đi, lao về phía tinh vực Vĩnh Hằng.
Bọn họ đang đua tốc độ với nhau, đều muốn trở thành người đầu tiên trở lại Vĩnh Hằng, chiếm trước tiên cơ, để cho các lão nhân cao tuổi trong tộc đứng ra mời các cao nhân tới phá giải nơi này, đoạt được tiên dược.
Viêm Kỳ Đại Thánh của Hỏa Lân Động đã dẫn theo các Tổ Vương phong tỏa toàn bộ chủ tinh Vĩnh Hằng, bọn họ đã vài lần tiến công, nhưng đều không thể đột phá được vòng bảo vệ của Cổ Hoàng đại đạo, phải đổ máu vô ích.
- Nơi đó có tinh môn đang mở, Cổ Hoàng đại đạo đã phong tỏa viên tinh cầu này, ngay cả bọn họ không cũng xông vào được. Ồ, lại xuất hiện thêm mấy nhóm người nữa, đều bắt lại cho ta!
Những người chạy từ thần tinh thứ năm trở về, ngay lập tức đã bị phát hiện, trong nháy mắt đã bị các Tổ Vương từ trên trời giáng xuống bắt đi, từng người đều mặt trắng như tuyết.
- Đại Thánh, chúng ta là người đầu tiên chiếm được tinh tức kinh thiên này!
Một vị Thánh nhân của Hỏa Lân Động gần như run rẩy, nhỏ giọng thông báo
cho Viêm Kỳ Đại Thánh.
- Cửu Hoàng Vương đại nhân, xảy ra đại sự rồi, tại vùng tinh không phía xa xôi, vậy mà lại có một gốc Bất tử dược!
Bên kia, có người đang bẩm báo cho người chủ sự của Huyết Hoàng Sơn.
Cũng lúc đó, Lân Thiên Vương và các Cổ Thánh, khác thì cũng đều biết được, tất cả đều rung động, tự mình đi thẩm vấn những tù binh kia, quan sát thức hải của bọn họ, sau đó đều bị khiếp sợ.
- Đúng thật là tiên dược chồi, đây là... sinh mệnh cổ thụ!
Viêm Kỳ Đại Thánh không thể bình tĩnh được, có rất nhiều tu sĩ từ thần tinh thứ năm trở về xin tiếp viện, kết quả là toàn bộ bị bắt lại. Trong đó có một người thừa dịp hỗn loạn tại tế đàn, đã đoạt được một mẩu chồi cây, tuy rằng chỉ lớn bằng móng tay cái, nhưng lại mang tiên khí ngập trời, chiếu sáng cả khuôn mặt của Viêm Kỳ và Hỏa Kỳ Tử.
- Nhất định phải đoạt được gốc Thần Thụ Bất Tử này, mỗi một gốc tiên dược đều ẩn chứa bí mật khiến cho cả Thái Cổ Hoàng cũng phải si mê!
Viêm Kỳ nhìn chằm chằm vào chồi cây trong lòng bàn tay, rất nhanh đưa ra quyết định.
Chồi cây lớn bằng móng tay cái, đang phát ra ánh sáng trong lòng bàn tay Viêm Kỳ, khiến cho cả bàn tay này cũng trở nên xanh mơn mởn, tiên khí tỏa ra bốn phía.
Hỏa Kỳ Tử nhận lấy, ánh mắt bắn ra các luồng thần mang, hắn tin chắc rằng, thứ này đích thật là chồi của một thần thụ chưa trưởng thành, nhưng cũng có thể cứu được một mạng người.
Chư vương đều bị kinh động, ai cũng rung động trong lòng, Bất tử tiên dược quá quan trọng, vào thời thái cổ thì chỉ có Cổ Hoàng mới có thể có được, thứ này sẽ đi theo bọn họ cả đời.
Ngày nay nghe nói có Sinh Mệnh Chi Thụ trên một viên cổ tinh khô kiệt, làm sao mà không khiến người ta phải động tâm cho được, đây là thứ có thể khiến cho người ta sống tận hai đời.
- Cửu Hoàng Vương, chúng ta nên đi trước một bước, nếu chậm một bước thôi, thì rất có thể sẽ bị Hỏa Lân Động đoạt được.
Các tộc đều không thể bình tĩnh được, vì Bất tử tiên dược mà bọn họ có thể tạm dừng tất cả mọi thứ, một khi đạt được thì có ảnh hưởng cực lớn đến cả một tộc đàn.
Đã nhiều ngày qua, bọn họ phong tỏa chủ tinh Vĩnh Hằng, nhưng lại không tấn công vào được, nếu thế thì còn không bằng đi đoạt lấy một vận may khác thì còn có khả thi hơn.
- Lao vào phiến tinh vực kia, đoạt lấy sinh mệnh cổ thụ!
Một số Tổ Vương cũng rời đi, tập trung vào một chỗ, hình thành một lực lượng cường đại, bọn họ biết rằng, chỉ có tập trung lại, thì mới có thể cạnh tranh được với các Thái Cổ Hoàng tộc.
- Chúng ta cũng đi thôi, xem chồi cây này rốt cuộc là thật hay giả, thật sự có một gốc Bất tử dược hay không!
Hỏa Kỳ Tử nói.
- Ta từng nghe nói trong vũ trụ có một gốc Sinh Mệnh Chi Thụ, là một loại tiên dược, không ngờ được rằng sẽ có một ngày được tận mắt nhìn thấy nói!
Viêm Kỳ Đại Thánh như có lửa nóng trong mắt.
Này đối với Hỏa Lân Động mà nói, thì đây là một cơ hội ngàn năm có một, bọn họ chiếm hết ưu thế, có một vị Đại Thánh đến đây, hơn nữa còn cầm Kỳ Lân Trượng trong tay, ai dám tranh phong nào?
Đây là dấu hiệu báo trước cho tương lai huy hoàng của Hỏa Lân Động!
- Khởi hành đi, bay tới viên thần tinh thứ năm!
Hỏa Lân Động cũng đi tới, dưới sự chỉ huy của Viêm Kỳ, một số Tổ Vương cũng đi theo, vọt vào trong vũ trụ.
Vây khốn chủ tinh Vĩnh Hằng trong thời gian dài mà không thể phá được, vậy thì đi tấn công một nơi khác có lẽ sẽ có cơ hội lớn hơn nữa, muốn bỏ cái nào, được cái nào thì trong lòng mọi người đều hiểu được.
Tù binh cũng rất nhiều, các tộc đều có người dân đường, chậm rãi mà đi, lần lượt nhằm về phía Thản Mưu tinh vực, sau đó chuyển hướng về phía viên thần tinh thứ năm.
- Hạt giống Kỳ Lân thần dược của tộc ta rơi vào trong tay Thánh thể Nhân tộc, vẫn không tìm được hắn, không thể thu hồi về, ngày nay nếu đạt được sinh mệnh cổ thụ, thì cũng coi như là một loại bồi thường.
Trong vũ trụ mẫu thuyền, tất cả người của Hỏa Lân Động đều vô cũng phấn chấn, Cổ Thánh của các tộc đuổi theo bọn họ cũng đều mang tâm tư riêng mình.
Viêm Kỳ Đại Thánh nói:
- Chư vị yên tâm, nếu như trợ giúp ta đoạt được bảo thụ, thì nhất định sẽ đưa các chồi non cho các cường giả tại đây.
Đạt được câu trả lời thuyết phục, chư thánh đều mừng rờ.
Cũng có người nhắc nhở, nói:
- Đại Thánh hãy lưu ý một chút, Cửu Hoàng Vương cũng đều phân công nhau tiến lên, tụy nói rằng bọn họ không thể đánh đồng cùng với ngươi, nhưng nếu chúng chiếm trước tiên cơ, thì có thể sẽ xảy ra bất trắc gì đó.
- Có Kỳ Lân thần trượng trong tay, ai đều cũng không thể cản được, chư vị cứ yên tâm đi.
Một vị thánh giả khác của Hỏa Lân Động nói.
Bọn họ sắp tới mục tiêu, đã trải qua nhiều lần trung chuyển khôn gian, cuối cùng cũng đi tới thần tinh thứ năm.
- Ồ, những tên thuộc tổ chức Thần kia, từ trong thức hải của những tù binh thì chúng ta không khó nhìn thấy, thế lực này cũng rất mạnh, không thể khinh thường được!
Vũ trụ mẫu thuyền hạ xuống, dừng lại trên thần tinh thứ năm, sương mù màu xám đều bị đánh tan ra. khiến cho vùng đất u ám này cũng lộ ra một tia sinh khí.
Trên mặt đất có các cuộc đại chiến nổ ra, rất kịch liệt, mấy vị cao thủ của tổ chức Thần đang đang đại chiến cũng Tổ Vương, chiếm được thượng phong.
Có Tổ Vương đuổi tới trước, kết quả lại gặp phải bất hạnh.
- Không đúng, trong lòng ta có chút bất an!
Hỏa Kỳ Tử đứng thẳng trên vùng đất này, trong lòng hiện lên một vẻ lo lắng.
- Có chuyện gì hay sao?
Viêm Kỳ Đại Thánh chau mày hỏi.
- Không sai, đây là cảm giác của ta, trong lòng thấy bất an, có chút không đúng lắm!
Hỏa Kỳ Tử nói, nhưng mà đã tới nơi này rồi, cũng không thể rút đi được nữa.
- Viêm Kỳ Đại Thánh đến đâỵ!
Nhóm Tổ Vương đầu tiên đuổi tới đã nhận ra bọn họ, đua nhau cầu viện.
Viêm Kỳ cất bước đi ra, uy áp của Đại Thánh cuồn cuộn mãnh liệt mà tản ra tứ phía, giống như một đại dương mênh mông đang quét qua nơi đây, lập tức đánh vãng mấy vị Thần ra ngoài, tiên huyết chảy đầm đìa.
Bất kể là các thế lực lớn của chủ tinh Vĩnh Hằng, hay là Thần, hoặc là các Tổ Vương Cổ tộc đi trước tới đây thì đều biến sắc, loại cường thế này cũng đủ để thuyết minh tất cả, bọn họ không còn hy vọng gì nữa.
Viêm Kỳ bễ nghễ thiên hạ, Đại Thánh uy nghiêm hiển lộ ra hết, toàn bộ viên cổ tinh run rẩy theo bước chân của hắn, phía sau hắn có hơn mười vị Tổ Vương đi theo, thuộc về các chủng tộc bất đồng.
Đây là một cỗ lực lượng tuyệt đối mạnh mẽ, gì một phương cũng không có thể chống lại!