Giáo chủ Âm Dương Giáo rống to. Những đại năng khác cũng lao tới, đồng loạt ra tay.
Pháp lực ngập trời tràn tới. Các loại dị tượng của Diệp Phàm đều nhanh chóng bị diệt. Hắn dù có cường đại tới mấy thì cũng không có khả năng đối đầu với nhiều địch thủ như vậy.
Ong.
Vạn Vật Mẫu Khí đỉnh chấn động. Giáo chủ Âm Dương Giáo đưa tay vào dò xét, muốn bắt lấy nó, ánh mắt bừng sáng, giống như ữẻ lại cả ngàn tuổi vậy.
A...
Đột nhiên hắn hét lên thảm thiết, cả cánh tay bị chấn nát, nửa người trở thành thịt vụn, kêu lớn rồi rút lui.
Ngay vừa rồi hắn nắm được một khối Thần Nguyên nhưng lại không mang ra được, ngược lại còn bị trọng thương.
Phụt.
Diệp Phàm điều khiển Tiên Vương Lâm Cửu Thiên, tương đương với hắn và Bàng Bác đồng thời ra tay. Một thanh tiểu chùy màu lam gõ xuống thật mạnh, đánh cho nửa người rách nát của Giáo chủ Âm Dương Giáo hoàn toàn biến thành vũng máu.
Giáo chủ Âm Dương Giáo bay ngược lại, râu tóc dựng ngược, rống giận liên tục. Đã bao nhiêu năm nay, chỉ sợ ít nhất cả ngàn năm hắn không bị thiệt thòi như vậy.
Cong.
Chín chữ cổ hợp lại trong thân thể của Diệp Phàm, chấn động ra một lực lượng đáng sợ không hiểu nổi. Hắn hét to một tiếng, vung Đả Thần Tiên đánh tới.
Xoảng.
Đầu của đại năng Tử Phủ bị đánh nát như dưa hấu, tử thi rơi xuống mặt đất.
Cơ Tử Nguyệt ho ra máu, pháp lực như biển bắt đầu khởi động, mạnh mẽ tiến vào cơ thể Diệp Phàm. Cơ thể nàng càng ngày càng ảm đạm nhưng vẫn kiên trì như cũ.
- Đi chết đi.
Diệp Phàm rống to. Các loại dị tượng nổ vang, hợp nhất ngắn ngủi trong phút chốc. Bảy người giống như bảy vị thần, pháp lực ngập trời.
Phụt! Phụt!
Một vị đại năng của Hoàng Kim gia tộc Bắc Nguyên bị đánh tan thây. Thân thể một vị đại năng Vạn Sơ thủng lỗ chỗ như cái sàng, bị các loại thần quang xuyên qua.
Diệp Phàm giống như sáng lập ra một thế giới, các loại thần quang ngập trời tràn ra, đánh tan tất cả.
Ầm!
Bắc Để Vương Đằng vọt tới, chiến xa màu vàng bị đánh bay. Thiên Để Kiểm trong tay hắn bắn ra đốm lửa khắp bốn phía, Thiên Nhãn Võ đạo suýt nữa bị đánh thủng. Hắn cũng bị đánh lộn ngược trở lại.
Sát!
Diệp Phàm thấy ánh mắt tràn ngập linh khí của Cơ Tử Nguyệt đã ảm đạm đi, trong lòng hết sức lo lắng, ra sức xung phong liều chết, muốn rời khỏi nơi này.
- Các ngươi đều chết hết đi cho ta.
Hắn thi triển ra dị tượng vọt tới, rốt cục cũng thoát ra. Nhưng đúng lúc này thì Phi Tiên Lực lại đánh tới. Người bảo vệ của Hoa Vân Phi lại ra tay.
- Đã chờ ngươi từ sớm rồi!
Diệp Phàm rống to, chín cổ tự trên người rất nhanh chìm vào cơ thể. Hắn liều lĩnh thúc dục chiến lực.
Cong.
Hắn vung Đả Thần Tiên lên, đánh sụp cả một vùng thiên địa. Người bảo vệ của Hoa Vân Phi xương cốt nát bấy, bị đánh cho hình thần câu diệt.
- Có ta ở đây, ngươi không trốn nổi đâu!
Bắc Đế lại một lần nữa cầm chiến xa màu vàng, trong tay là Thiên Đế Kiểm đánh tới. Cửu Long áp đỉnh, chín Thần Hoàng bay múa, chín con Bạch Hổ vọt tới trời, chín con Huyền Vũ về biển, ánh sáng tỏa ra vạn trượng.
Cong!
Hai người va chạm kịch liệt. Diệp Phàm lại một lần nửa lộn vòng đỉnh lại, tỏa ra một luồng uy áp không thể hiểu nổi.
Thần sắc Vương Đằng đại biến, giống như tránh rắn rết, Thiên Đế Kiếm trong tay cũng rơi xuống, cả người bay ngược lại. Cuối cùng may mà hắn phản ứng nhanh, cũng không bị thương.
- Thu cho ta!
Diệp Phàm hét lớn, thu thanh kiếm vào trong đỉnh. Keng một tiếng chiến xa màu vàng nổ vang, cổ để hiện ra, cầm lấy thánh kiểm khiển nó không thể bay đi.
- Khụ...
Cơ Tử Nguyệt ho khẽ, đôi mắt gần như không còn ánh sáng, suýt nữa ngã xuống, sinh mạng bị đe dọa rồi.
Diệp Phàm vội vàng rót nước suối sinh mạng co nàng, sau đó vọt đi không quay đầu trở lại.
- Chạy đi đâu!
Bắc Đế đuổi phía sau không bỏ, sát khí ngập trời.
Rất nhiều người bay tới từ hướng Hóa Tiên Trì, đuổi giết tới đây, trong đó có không ít cường giả.
Diệp Phàm không muốn trì hoãn, thi triển bí quyết chữ Hành bay đi như điện. Ánh mắt hắn lạnh như băng, nhìn lướt qua Lý Tiểu Mạn ở ừên vách núi xa xa, không nói một câu, chỉ không ngừng rót nước Thần Tuyền cho Cơ Tử Nguyệt.
Cũng không biết đã chạy bao xa, đột nhiên thiên địa chấn động mãnh liệt. Một quyển sách lớn xuất hiện ngang trời, che khắp thể giới. Uy áp vô tận tràn ra, chụp xuống phía dưới giống như một cái lồng vậy.
Ở phía trước có một nữ tử tuyệt đại khuynh thành, khiến nhật nguyệt đều phải ảm đạm, giống như rớt xuống từ chín tầng trời, phong thái tuyệt thế, đúng là Nguyệt Linh công chúa của Cửu Lê Thần triều, cũng là mỹ nữ xếp thứ hai của Trung Châu.
Trên bầu trời có một vị lão tổ tông của Cửu Lê Thần triều đang tế Đế binh, muốn thu lấy Diệp Phàm.
Binh khí của Đại để cổ được xưng là trực Đạo. tuy ràng vừa mới thức tỉnh nhưng căn bản không ai có thể đối kháng. Trong lòng Diệp Phàm chấn động mãnh liệt, gần như tuyệt vọng.
Cửu Lê Đồ bao dung thiên địa vạn vật, thu nạp ba ngàn đại thể giới, có thể trấn áp luyện hóa tất thảy, chấn lui một số người đang đuổi theo phía sau, khiển bọn họ phun máu tươi.
Quyển sách cổ này tràn ngập thần uy vô thượng, chấn động cổ kim, khiển vạn vạn chư thiên đều quy phục.
Ông.
Một tiếng rung động truyền ra. Hắn lấy ra khối lục đồng tử Hóa Tiên Tri. Thanh Liên trong Khổ Hãi cũng tỏa sáng, tự chủ bay ra cắm rễ trên lục đồng.
Sắc mặt mọi người đều thay đổi, hoảng sợ thất sắc.
Lục đồng đầy vết rỉ sét, tuy chỉ lớn bàng nắm tay nhưng lại tác động tới thần kinh mọi người, khiển bọn họ đều khẩn trương.
Một gốc Thanh Liên cắm rễ trên đó, có ba phiến lá xanh, có ý nghĩa thân diệu, đao sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, giải thích đại đạo.
Cảnh tượng này khiến mọi người đều nghi vấn. Thanh để qua đời, giờ cảnh tượng này lại hiện ra là sao? Thật sự quá giống khiến người ta sợ hãi.
Một lão già tóc trắng xóa đứng trong hư không. Tấm sách cổ che phủ bầu trời, luyện hóa ba ngàn đại thế giới, treo trên đỉnh dầu như có thể xuyên cả cổ kim.
Đây là một cổ đồ có thể phong ấn cả trời xanh, óc thần năng vô thượng, khiển muôn ngàn chư thiên phải kinh sợ, chấn nhiếp linh hồn tu sĩ. Rất nhiều người đều quỳ bái, không thể chịu đựng nổi nỗi sợ hãi từ trong nội tâm.
Một số đại năng cũng đều ho ra máu, bị dao động của Để binh thức tỉnh áp chế. Cường đại như bọn họ mà cũng có người quỳ xuống, không thể tự khống chết được.
Đây là Đế binh Cực Đạo, phàm là khi thức tỉnh thì dù chỉ tỏa ra một tia lực lượng cũng không phải là thứ cường giả thể gian có thể đối kháng, chỉ có thể thần phục.
Nhưng lúc này đám người Diệp Phàm cũng là ngoại lệ. Cửu Lê Đồ ngang trời, bao phủ đại thế giới này nhưng lại không thu bọn họ vào.
Nơi này có một khối lục đồng lơ lửng trên đầu, tuy ràng đầy vết rỉ sét, thoạt nhìn vô cùng cũ kỹ, thậm chí là rách nát nhưng đột nhiên lại ữàn ra nhiều lực lượng chảy xuôi trên người Diệp Phàm.
Lúc này hắn cũng không bị áp chế quá lớn, vẫn có thể cất bước như trước, quả đúng là một loại kỳ tích.
Dưới uy áp của Đế binh Cực Đạo không ai có thể chống nổi, tất nhiên chỉ có thể thân tử đạo tiêu. Trừ phi là Đại đế cổ sống lại, bằng không không ai ở nhân gian có đủ lực lượng đối đầu với nó.
Hình thể Diệp Phàm còn chưa bị diệt, vẫn có thể hành động, bước từng bước về phía trước, có thể nói là cổ kim hiếm thấy. Đây là thể chất cường đại tới bậc nào chứ?
- Là khối lục đồng.
- Trung Châu chí bảo. Nó vận chuyển tiên lực bảo vệ Thánh thể.
Mọi người đều khiếp sợ, trố mắt nhìn trân trối. Cảnh tượng này thật sự không thể tưởng tượng nổi, quá mức rung động rồi.
Từ xưa tới nay có rất nhiều lời đồn về lục đồng nhưng không có mấy người có thể nói rõ. Có người nói nó là mảnh vỡ của Để binh, có người lại nói nó là binh khí của thần linh.
Nguyệt Linh Công chúa giật mình há hốc miệng, đứng trong hư không, mái tóc đen nhánh như mây trên trời, bên trên có gài chín cây trâm, thần châu rủ xuống, lóe sáng trong suốt.
Nàng không thẹn là mỹ nữ thứ hai của Trung Châu, da thịt trắng như tuyết, tóc đen nhánh, đôi mắt như nước, hàm răng trắng tinh, cần cổ thon nhỏ, dáng người thướt tha, có tư chất chim sa cá lặn, dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành, phong tư tuyệt thể.
- Là vậy sao?
Vị tổ tông của Cửu Lê Thần triều nhíu mày, đứng thẳng trên trời cao, thúc dục Để binh, Thần Đồ ép xuống, khiến mặt đất cũng bị lún xuống.
Phụt!
Diệp Phàm rút cục không chịu nổi nữa, mồm phun máu tươi, thân thể lay động. Khối lục đồng này tuy có thể áp chế lưu động nhưng vẫn chưa thức tỉnh, lực lượng bảo vệ hắn cũng có hạn mà thôi.
Cùng lúc này miệng Cơ Tử Nguyệt cũng tràn máu, sắc mặt tái nhợt, nước Thần Tuyền uống vào cũng nhuốm máu mà tràn ra, bị áp chế rất đáng sợ.
Cửu Lê Đồ được xưng là có thể luyện hóa tất cả, bên trong ẩn chứa ba ngàn đại thế giới, là Đế binh vô thượng tại nhân gian, không gì không giết nổi.
Lúc này uy áp mênh mông cuồn cuộn tràn ra đủ để đánh chết vô số cao thủ. Chính là nhờ có lục đồng tồn tại cho nên Diệp Phàm mới tránh được một kiếp, không trở thành tro bụi.
- Khối lục đồng này đã tỉnh giấc sao?
Rất nhiều người ở phía chân trời đều kinh sợ.
Phụt.
Một số tu sĩ ở cự ly quá gần dưới dao động đáng sợ của Đế binh cũng chỉ có hừ một tiếng, thân thể lập tức bị đánh thành tro tàn.
Ầm!
Ngay cả thân thể của một vị đại năng cũng xuất hiện trăm ngàn vết nứt, rống lớn một tiếng, tan nát dưới uy áp của Cực Đạo. Lúc này mọi người càng thêm khiếp sợ. Thứ này không phải là thứ con người có thể đối kháng được.
Rốt cục Diệp Phàm cũng bị hút khỏi mặt đất, bị Cửu Lê Đồ thu vào bên trong. Vực mà lục đồng tràn ra bảo vệ hắn không bị giết nhưng vẫn chưa thể bị hắn sử dụng.
Tới giờ phút này thì bất cứ ai cũng đều phải tuyệt vọng. Bị Đế binh Cực Đạo trấn áp, trọn đời cũng khó có thể thoát đi, căn bản là không có một tia hy vọng, trừ phi là chứng đạo thành đế.
- Dùng tâm dẫn động khối lục đồng. Đây là chí bảo của Trung Châu, trường tồn vạn thể, vạn kiếp bất diệt, có thể trấn áp chết cả tiên nhân, đừng có bỏ cuộc.
Cơ Tử Nguyệt ho ra máu, thúc dụng pháp lực mượn tiên quang trong thiên địa nhập vào cơ thể Diệp Phàm.
- Tử Nguyệt, ngươi đừng thúc dục pháp lực nữa!
Diệp Phàm kinh hãi. Tình huống của Cơ Tử Nguyệt đã không tốt rồi, trên mặt không còn chút máu, nhưng vẫn cố gắng như trước.
- Không sao đâu. Nhất định có thể thoát ra. Đế binh Cực Đạo cũng không thể giết chúng ta...
Nàng yểu ớt nói, đôi mắt dưới hàng mi dài đã không còn chút ánh sáng, mất đi linh khí ngày xưa.
- Ta tới là được!
Diệp Phàm hét lớn, mạnh mẽ kéo Cơ Tử Nguyệt về phía sau, không cho nàng tiếp tục hao tổn mệnh nguyên nữa.
Ông.
Cửu Lê Đồ run rẩy. Dao động mênh mông như biển tràn ra, khiến thổ địa trong phạm vi ngàn dặm phía dưới bị chấn thành bột mịn. Nếu không phải đám tu sĩ vừa rồi đã kinh sợ rút lui thì không ai có thể sống sót.
Dù là như vậy thì vẫn có không ít người ngay cả kêu cũng không kêu được một tiếng mà hình thần câu diệt, trong đó bao gồm cả mười nửa bước đại năng, ba vị đại năng không chịu nổi uy lực của Để binh.
Diệp Phàm kêu to, miệng tràn ra từng ngụm máu tươi. Đám người Bàng Bác ở trong dị tượng khác cũng thống khổ gầm nhẹ, tất cả gần như vỡ vụn.
Tuy ràng khối lục đồng cũng tỏa ra vực trên người mấy người nhưng dù sao bọn họ cũng không phải là Thánh thể, bị tổn thương càng nặng hơn.
Ầm!
Cánh tay phải của Ngô Trung Thiên nổ tung, huyết nhục và xương trắng lộ ra dày đặc, bị chặt đứt từ đầu vai trở xuống, da thịt ở những nơi khác cũng nứt nẻ ra.
A...
Lý Hắc Thủy hét thảm một tiếng, nửa người rách nát, gần như bị đánh tan. Uy lực của Để binh Cực Đạo chỉ thấm vào một tia cũng khiến người ta không thể đối kháng.
Phụt!
Máu tươi lại bắn ra. Liễu Khấu toàn thân đầy mồ hôi máu. Suýt nữa hắn bị một tia đế uy chém ngang lưng. Nếu không phải có Diệp Phàm đỡ cho hắn thì hơn phân nửa là hắn đã chết rồi.
Ngay cả như vậy thì đầu vai của hắn cũng hoàn toàn vỡ nát, hóa thành bụi phấn rơi xuống mặt đất, cảnh tượng khiến người ta sợ hãi.
Khương Hoài Nhân kêu thảm thiết. Lục phủ ngũ tạng bị đánh xuyên, không có gì còn lại ngoài cái đầu, thân thể bị hủy không còn hình dáng gì, suýt nữa bị đánh chết tươi.
Thể chất của Bàng Bác gần với Diệp Phàm nhất nhưng cũng phải rống giận. Hắn suýt nữa bị chém thành hai nửa. Binh khí Thần Linh cấp Thánh chủ của lão Yêu Vương trước kia định đoạt xá hắn bị đánh thành bột mịn, nhận cái chết thay cho hắn.
Mặc dù là như vậy nhưng hắn cũng suýt nữa bị chém làm hai đoạn, huyết nhục cả người mơ hồ. Cửu thần binh cũng ảm đạm xuống, có thể vỡ nát bất cứ lúc nào.
Diệp Phàm kinh sợ, thấy nguy hiểm trong sớm tối. vẻn vẹn chỉ chút chấn động như vậy lại khiển hắn thoát ly khỏi dị tượng, bước một chân vào quỷ môn quan.
Tình huống Cơ Tử Nguyệt là nguy hiểm nhất, mới vừa trọng thương đã không thể chống đỡ nổi, lúc này dưới đế uy đã rơi vào ranh giới sinh tử, suýt nữa bị đánh nát.
Diệp Phàm kêu lên đau đớn, giúp nàng chặn một tia dao động kia, liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi, cuối cùng cũng giúp nàng tránh được một lần tử kiếp này.
Đương nhiên đó cũng không phải là vì hắn đủ cường đại để chống lại Cửu Lê Đồ mà bởi vì bích quang của khối lục đồng đã tràn ra có khả năng chống lại uy lực của Để binh, lực lượng tràn vào chỉ có một tia với nhau.
Ông.
Trên bầu trời, ánh mắt lão già thần sắc lạnh lùng kia lóe sáng, thúc dục Cửu Lê Đồ. Đại thiên địa lại chấn động một lần nữa, muốn thu lấy Diệp Phàm.
- Phá cho ta.
Diệp Phàm hét lớn.
Thanh Liên trong Khổ Hải của hắn cắm rễ lên lục đồng, lúc này rốt cục cũng đã có một tia liên hệ với hắn, mang theo lục đồng bay lên hư không, liên tục lay động.
Hắn cắn chặt răng dùng Khổ Hải nghênh đón Để binh Cực Đạo, chắn trước mọi người, thậm chí còn đẩy bọn họ ra khỏi phạm vi bị ảnh hưởng.
Dưới cái nhìn của người khác thì việc này không khác gì tự sát. Trên đời này không ai có thể dùng thân thể chống đỡ một kích của Để binh. Đây thuần túy là tự tìm tới sự diệt vong.
-Tiểu Diệp Tử.
Cơ Tử Nguyệt đã gần như mất đi ý thức nhưng lúc này bỗng dưng bừng tỉnh, thất thanh gọi.
- Diệp Tử.
Bàng Bác cũng kêu to.
- Không, Tiểu Diệp Tử. Đám người Lý Hắc Thủy đều biến sắc.
Phụt
Luân Hải của Diệp Phàm lúc này bị đánh tan, máu màu hoàng kim bắn ra, nhưng khiển người ta khiếp sợ chính là nó không hề bị chưng khô.
Uy áp của Để binh đúng ra có thể khiển toàn thân hắn bị đánh thành bụi bặm, ngay cả mảnh vụn cũng không còn nhưng lúc này hắn lại vẫn chưa chết.
Một tiếng chân động khẽ vang lên. Một khối lục đồng bay ra, vượt ra khỏi Luân Hải. Chính nhờ nó mà tử cục đã bị phá.
Diệp Phàm lần này dùng mạng đánh cuộc, rốt cục cũng bức được khối lục đồng ẩn trong Luân Hải của hắn ra. Khối đồng này vốn đã có linh tính, sớm xuất hiện nhiều lần, ở trong Thanh Đồng Tiên Điện cũng đã từng cứu mạng hắn.
Vụt.
Một tiếng chấn động mãnh liệt vang lên. Khối lục đồng bay ra không hóa giải uy thế của Đế binh Cực Đạo mà bảo vệ Diệp Phàm, sau đó va chạm với khối lục đồng còn lại, tạo thành tiếng vang chấn động chín tầng trời, mười tầng đất.
Ở bên ngoài hư không vô tận, tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng này mà ngây ngốc, cằm suýt rơi cả xuống đất. Tất cả mọi chuyện này sao có thể là sự thật.
- Lại xuất hiện thêm một khối lục đồng nữa?
- Hắn lại có tới hai khối?
- Để uy chưa thể hóa giải nhưng lại giúp hắn chặn được một kiếp này.
- Trời ạ, lại là một khối lục đồng. Chí bảo của Trung Châu sắp sửa đoàn tụ, tái hiện thế gian sao?
Diệp Phàm suýt nữa bị phế, Khổ Hải cũng bị xé nát, máu màu hoàng kim chảy xuống, chiếu rọi rực rỡ một vùng trời.
Đế uy vừa rồi thật đáng sợ, vẻn vẹn chỉ một tia dao động tỏa ra cũng khiển phạm vị hơn trăm dặm đều dập nát, trở thành một vùng sa mạc, chìm xuống cả ngàn trượng.
- Tiểu Diệp Tử...đi mau. Để binh Cực Đạo không thể chống, thừa dịp lục đồng bảo vệ ... Mau chạy đi.
Giọng nói của Cơ Tử Nguyệt đứt quãng nhưng lúc này nàng vẫn dùng sinh mệnh dẫn động tiên quang thiên địa, bổ sung pháp lực cho Diệp Phàm, khiển hắn có sức lực mà bỏ chạy.
- Trốn không phải là biện pháp. Hắn vẫn đuổi theo sát chúng ta. Phải thừa dịp hai khối lục đồng còn bảo vệ chúng ta mà giải quyết hoàn toàn tình huống nguy hiểm mới được.
Ánh mắt Diệp Phàm gần như trở nên điên cuồng.
Dưới sự dung nhập pháp lực của Cơ Tử Nguyệt, thực lực của hắn có thể so với Thánh chủ, huyết khí hoàng kim toàn thân như thiêu đốt. Hắn tăng chiến lực lên tới cực hạn, nghịch thiên mà đi.
- Hắn điên rồi.
Ở bên ngoài hư không vô tận, có đại năng nhìn thấy cảnh tượng này mà khiếp sợ. Từ xưa tới nay có ai dám va chạm với Đế binh Cực Đạo chứ? Đây đúng là thiêu thân lao vào lửu, chỉ có con đường chết mà thôi.
Ngay cả Thánh chủ cầm Đế binh trong tay cũng không dám làm chuyện như vậy. Bởi vì hai kiện Để binh va chạm thì hơn phân nửa sẽ làm đại địa lún xuống, khiển người thúc dục nó bị chấn động tới hình thần câu diệt.
Nhưng hôm nay lại có người dám tay không đối kháng với Để binh, đúng là việc chưa từng có từ xưa tới nay, cứng rắn va chạm với Để binh.
- Chuyện này... năm đó sau khi Vương Đằng thành đế cũng dùng tay tiếp Đế binh. Hắn cũng dám làm như vậy sao?
- Chí bảo của Trung Châu không trọn vẹn, sẽ không chủ động công kích, hắn không thể điều khiển nhưng hắn lại dám làm như vậy.
Mọi người đều sợ tới ngây người. Diệp Phàm trên bầu trời thiêu đốt huyết khí hoàng kim hừng hực, chiếu sáng cả nửa không gian, giống như Chiến Thần thức tỉnh, nghịch thiên mà đi.
- Chết tiệt.
Lão già đầu bạc của Cửu Lê Thần triều biến sấc. Bởi vì hai khối lục đồng bảo vệ Diệp Phàm cực kỳ cổ quái, Để binh cũng không thể diệt trừ nổi.
Lúc này hắn nắm trong tay Cửu Lê Đồ, thúc dục pháp lực toàn thân, gần như vét sạch ra mà đối phương vẫn không bị ảnh hưởng, giống như sao chổi lao tới, vô cùng đáng sợ.
Đây là chuyện chưa bao giờ có. Hai khối lục đồng không phát ra lực lượng công kích nào nhưng lại có thể bảo vệ Diệp Phàm, khiển hắn không bị tổn thương, xông tới rất gần rồi.
- Cực Đạo thức tỉnh.
Đám nhân vật cao tuổi rống to.
Ông.
Thần linh ngủ say trong Cửu Lê Đồ dường như cảm ứng mà thức tỉnh. Muôn vạn chư thiên đồng thời rung chuyển, uy áp khủng bố mênh mông cuồn cuộn tràn ngập mặt đất, tỏa ra rất xa.
Diệp Phàm thở dài một tiếng. Để binh Cực Đạo quả nhiên không thể chống nổi. Hắn đã không thể đi tới nữa. Một luồng lực lượng giống như diệt thể thức tỉnh, đang muốn áp xuống.
- Lục đông chết tiệt, lại định ngủ tiếp à, không muôn để ta sử dụng chắc.
Hắn phẫn nộ nói, cảm thấy rất bất lực. Ánh sáng của hai khối chí bảo đang ảm đạm dần.
Thiên địa chấn động mãnh liệt. Cửu Lê Đồ chân chính thức tỉnh, điên cuồng hút tinh khí của thiên địa. Đám người Diệp Phàm cũng cảm nhận được uy áp giống như sắp tới ngày tận thế.
- Hỏng rồi!
Mấy người Bàng Bác kêu to.
- Sao lại thế này?
Nhưng lập tức tiếng kêu của nhân vật cấp Hoàng chủ của Cửu Lê Thần triều vang lên. Lão già kia cũng vô cùng sợ hãi.
- Mau tới giúp ta.
Miệng hắn phát ra tiếng kêu nhưng cường giả tuyệt đỉnh ở xa xa vừa xuất hiện liền hóa thành sương mù máu, bị Để binh chưng khô tại chỗ, căn bản không thể tới gần.
- Đã xảy ra chuyện gì. Đế binh tại sao lại tỉnh giấc, cần năng lượng rất khổng lồ, ta không thể chống đỡ nổi.
Lão già ốm yếu này hoảng sợ, gần như trong nháy mắt ngắn ngủi tinh nguyên đã bị hút đi như vỡ đê.
- A, không.
Hắn hoảng sợ kêu to, sau đó dùng sức chặt đứt liên hệ với Để binh, muốn cho nó lại ngủ say.
- Họp!
Diệp Phàm thấy đối phương xảy ra vấn đề, muốn thoát khỏi Đế binh, lập tức con ngươi lóe lên hàn quang, vô cùng điên cuồng. Hắn bắt lấy một khối lục đồng, dùng tất cả sức lực đánh tới.
Phụt!
Ở cách đó không xa, lão già kia bị Đế binh hút rất nhiều tinh khí, căn bản không thể chống nổi, bị đánh nát đầu tại chỗ.
- Sao lại như thế?
Mọi người đều trợn tròn mắt. Đây là việc từ cổ chí kim chưa từng có, căn bản không có khả năng phát sinh. Đế binh vì sao lại thức tỉnh?
Người nắm trong tay Để binh lại bị đánh chết, chuyện này hoang đường như thần thoại vậy.
- Bí quyết chữ Binh, trừ phi là một Thánh nhân đột nhiên tập kích quấy rồi, thi triển ra bí quyết chữ Binh trong truyền thuyết quấy nhiễu Để binh.
Hoàng chủ của Cửu Lê Thần triều lông tóc dựng ngược, hiện ra ở cách đó không xa.
Nhưng đương thời chỉ có hai Thánh nhân mà thôi, một ở Đông Hoang, một ở Tây Mạc.
Phong lão nhân nếu xuất hiện thì quyết không thể ra tay như vậy. Bởi vì chuyện này không hợp với tính tình hắn. Với lại hắn cũng không nắm giữ bí quyết chữ Binh.
Chẳng lẽ là Đấu Chiến Thắng Phật của Tây Mạc tới sao? Nghĩ tới chuyện này rất nhiều người đều sởn tóc gáy. Một Thánh nhân nếu âm thầm ẩn thân ở nơi này thì quả thực là quá khủng bố.
Cửu Lê Đồ bình tĩnh lại, thần linh trong đó ngủ say, nhẹ nhàng rơi xuống phía mặt đất.
Ở trong hư không vô tận cũng không biết có bao nhiêu cường giả được khẩn trương. Bọn họ thấy hôm nay hơn phân nửa là có đại sự phát sinh, một kiện Để binh có thể đổi chủ.
Nhưng thời gian rất dài vẫn không thấy Đấu Chiến Thắng Phật xuất hiện. Cửu Lê Đồ rơi xuống mặt đất, không ai tới nhặt.
Giờ khắc này mọi người rốt cục đều không kiềm chế được nữa, lao về phía kiện Đế binh kia. Hoàng chủ Cửu Lê cũng đích thân vọt tới.
Vút!
Một thân ảnh nhanh hơn tia chớp bay tới. Diệp Phàm ở ngay trong chiến trường, nắm giữ bí quyết chữ Hành, tất nhiên là người tới đầu tiên, cầm quyển sách cổ kia trong tay, khiển mọi người nhìn thấy mà choáng váng.
- Các ngươi đều chết hết đi cho ta.
Hắn cầm quyển sách cổ trong tay, dùng sức rung chuyển. Một loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên, khiển rất nhiều người hóa thành tro tàn, căn bản không thể ngăn cản một kích của Đế binh.