- Là ta đã trở về!
Diệp Phàm gật đầu, trong lòng cũng cỏ cảm khái, suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn điều.
Trong mắt hắn, hai người vẫn luôn là đứa nhỏ, nhưng chung quy đã trôi qua rất nhiều năm, hai người sớm trở thành Thánh giả, năm tháng dời đổi, biến đổi nhiều lắm.
Diệp Đồng kêu to một tiếng, rốt cục xác nhận đây là sự thật, không phải cảnh trong mơ, nhưng rất nhanh hắn đau đớn rên một tiếng, cơ thể xuất hiện vết rách, máu tươi trào ra.
- Ca ca đúng thật là huynh...
Khương Đình nói trong nước mắt. vốn tưởng rằng rất khó gặp lại, không nghĩ tới hôm nay ngay khoảnh khắc, gương mặt quen thuộc, thân ảnh cường kiện hữu lực kia lại xuất hiện trước mắt.
- Sư phụ...
Diệp Đồng chịu đựng đau xót. nghẹn ngào kêu lên.
- Đừng khóc! Không có gì nữa rồi! Hết thảy đều không tính là gì!
Diệp Phàm an ủi, hắn nói chính là thế cục trước mắt, nhưng hắn biết rõ, đây là giọt lệ vui sướng và kích động.
Hai người đang ở trong Đế trận, căn bản ra không được, ngày đó trốn tới đây không hiểu sao bị hút đi vào. Diệp Phàm nhìn cái quang kiện kia kêu lên:
- Đoạn mập mạp! Thả hai người bọn họ đi ra!
Tuy rằng đủ loại dấu hiệu cho thấy, Đoạn Đức có thể là thân thể của một vị Thiên Tôn cổ sinh ra linh trí, nhưng Diệp Phàm đối với đạo sĩ vô lương này khó có thể sinh ra kính ý, vẫn nói chuyện ngang hàng giống như quá khứ.
- Sớm đã chết, còn dám ồn ào, lấy phần mộ tổ tiên nhà các ngươi hay sao!
Trong quang kiện truyền ra một tiếng quát.
Truyền ra tiếng quát sống này, lập tức làm cho hiện trường tĩnh lặng, Diệp Đồng cũng Khương Đình hai mặt nhìn nhau, ở trong này đã nhiều năm cũng không có nghe Đoạn đạo trường lên tiếng, như thế nào hồn phách lập tức trở về?
Về phần đám Thánh giả Hoàng Kim sư tử, Cổ Kim Bằng, Hắc Hùng... đều ngẩn người, người này là ai vậy, uy hiếp mọi người như vậy, thật sự làm cho bọn họ có chút không biết nói gì.
Ngay cả Diệp Phàm đều có phần giật mình, hắn chỉ là thuận miệng nói ra, không nghĩ tới Đoạn Đức thật sự tinh lại, mà còn phát ra một câu như vậy, hắn quát lớn:
- Nếu tỉnh rồi, còn không xuất quan?
- Đạo sĩ thiếu đạo đức! Lão Mã ta đã trở về, nhìn ngươi hoàn dương. Thật sự không được, ta giúp ngươi hạ táng luôn cho xong!
Long Mã cười ha hả. ở một bên chế nhạo.
- Bổn tọa trốn tới địa phương này còn bị các ngươi tìm được, không sống yên ổn được mà!
Đoạn mập mạp nguyền rủa, cái kiện thật lớn lắc lư, không chịu đi ra.
“Ông” một tiếng, hào quang nhoáng lên một cái, Diệp Đồng và Khương Đình bị truyền tống đi ra ngoài Đế trận, hiển nhiên là Đoạn Đức chủ đạo hết thảy nơi này.
- Bổn tọa còn không muốn xuất quan, phỏng chừng còn phải ngủ thêm vài năm. Con đường thành tiên sắp mở ra, lột xác chưa trọn vẹn. đi ra ngoài khẳng định sẽ bị ngược đãi!
Đoạn Đức lẩm bẩm nói.
Hắc Hoàng tửng nói qua. Đoạn Đức phá rồi sau đó lập, lập rồi sau đó phá, tuần hoàn lặp đi lặp lại. Bất kể là thân thể hay nguyên thần của hắn trải qua rất nhiều kiếp, lai lịch quá lớn.
- Này! Tiểu tử ngươi... đã trở lại rồi!
Đoạn Đức như là trong mộng choàng tỉnh, có điếm phát mộng. vội vàng nói:
- Trên đường gặp cái gì, không ngờ lại còn sống trở lại?
- Nói cái gì kỳ vậy? Chẳng lẽ ngươi còn hy vọng ta chết trận ở bên ngoài sao?
Diệp Phàm tức giận đáp, rồi sau đó dụ khị nói:
- Ta ở trên cổ lộ gặp được phần mộ Yêu Hoàng, thấy Nhân Hoàng, có hứng thú đi một chuyến không?
- Thiên Tôn Vô lượng! Bổn tọa là hạng người này sao?
Đoạn Đức dường như lập tức thanh tinh, nhẹ giọng niệm kinh, tự nhắc nhờ mình, rồi nói:
- Bình tĩnh! Hết thảy đều là mây bay, duy chỉ có ta là thực, không lay chuyển bổn tọa được!
Diệp Phàm cười ha hả, tỏ ra khinh bi đối với loại thái độ lừa mình dối người này.
Long Mã lại trực tiếp nói cho Đoạn mập mạp biết, bọn họ xâm nhập phần mộ Yêu Hoàng, ra vào Khổ Hải của Thiên Tôn cổ, đều chỉếm được lợi ích lớn lao.
- Các ngươi thu được Thần dịch Mệnh Tuyền của Thiên Tôn cổ à?
Đoạn mập mạp dường như rất nôn nóng, nói:
- Lập tức cho ta một ít, tưới vào trên quang kiện!
Diệp Phàm nhìn ra Thần dịch Mệnh Tuyền của Thiên Tôn cổ này dường như rất trọng yếu với Đoạn Đức, cũng không nói nhiều lập tức lấy ra một cái bình ngọc, ném tới trước, bay thẳng vào trong không có bị Đế trận ngăn cản.
“Rốp” một tiếng, bình ngọc vỡ nát, tất cả chất lỏng trong suốt đều rơi vãi trên quang kiện, như là từng ngọn lửa đang thiêu đốt. làm cho cái kiện càng thêm rực rỡ lóa mắt.
- Thiên Tôn Vô lượng! Sát khí quá nặng, sắp đốt chết bần đạo rồi! Chẳng lẽ là Mệnh Tuyền của Linh Bảo Thiên Tôn, quá mức bá đạo mà!
Đoạn mập mạp kêu rên.
- Kẻ trộm mộ! Chừng nào thì ngươi xuất quan, chỉ riêng ở một cổ lộ Nhân tộc đã gặp gỡ phần mộ Yêu Hoàng các thứ, các cổ lộ khác hẳn là cũng có, ta thịnh tình mời ngươi làm kỹ thuật chi đạo, chúng ta làm một chuyến lớn như thế nào?
Long Mã du thuyết.
Đoạn Đức oán hận nói:
- Đừng dụ dỗ ta! Bần đạo thật sự rất muốn đi, nhưng không nghĩ bỏ qua con đường thành tiên, sẽ không rời Bắc Đẩu nửa bước. Tốt lắm, các ngươi mau mau biến đi, ta muốn bế quan, phải lập tức ngủ say!
Hắn nói xong những lời này,, lập tức không có động tĩnh, như là một con trùng trong cái kiện đang chờ hóa thành bướm, chờ mong ngày nào đó thức tỉnh.
Tiểu Tước nhi thương thể thực không tầm thường, có một cỗ phật lực đáng sợ chạy trong cơ thể, chính nàng khó có thể diệt trừ, nhưng sau khi trải qua kình khí bá đạo của Diệp Phàm rót vào, dần dần tan biến đi.
- Thần tử... Ta tốt hơn nhiều rồi, không cần hao phí căn nguyên lực!
Tiểu Tước nhi mở mắt, so với vừa rồi còn có thần hơn.
Diệp Phàm gật đầu, vươn điếm ngay mi tâm nàng, một đạo pháp quyết trong nháy mắt xuất hiện ở chỗ sâu trong thức hải nàng:
- Có bí thuật này, ngày sau không còn sợ thương thế nữa!
- Đây là...
Mới đầu Tiểu Tước nhi còn nghi hoặc, tiếp theo lộ ra vẻ mặt kinh ngạc vui mừng, bởi vì trong thức hải của nàng xuất hiện một đoạn văn tự, tên khai sinh dĩ nhiên là bí quyết chữ “Giả”.
Thương thế của Diệp Đồng cũng rất nặng, dính nguyền rủa của Kim Ô tộc, hẳn từng vài lần tự làm vỡ nát thân thể, nhima vẫn không thoát được, loại lực lượng này quẩn quanh trên nguyên thần hắn.
Diệp Phàm múa động hai tay, một cỗ huyết khí chí cường tràn ngập, trong miệng quát nhẹ một tiếng, ngay lập tức nhốt đánh vào trong cơ thể Diệp Đồng, tẩy sạch nguyền rủa, sau đó cũng điếm một lóng tay trên trán của hắn, truyền thụ bí quyết chữ “Giả”.
Tiểu Tước nhi, Diệp Đồng cũng ngồi xếp bằng, tự mình khôi phục, toàn thân thần lực mênh mông.
- Ca ca! Mấy năm nay huynh có khỏe không? Ở trên cổ lộ tranh phong có phải rất nguy hiểm hay không?
Khương Đình hỏi, trên mặt tràn ngập thân thiết, trong lòng vô cùng kích động, có thể gặp lại khiến nàng cảm giác rất không đúng thật.
Trên người nàng cũng có thương tích, tuy nhiên không nghiêm trọng lắm, nhưng Diệp Phàm vẫn trị liệu cho nàng một phen, xóa bỏ lực nguyền rủa, cũng truyền cho nàng bí quyết chữ “Giả”.
- Trên cổ lộ có khổ chiến, cũng có thu hoạch, là một đoạn năm tháng khó quên...
Diệp Phàm kể lại chuyện trải qua mấy năm nay, đồng thời cũng hỏi tình trạng những năm nay của Tiểu Đình Đình.
Không biết khi nào. Tiểu Tước nhi cũng Diệp Đồng cũng đều tỉnh lại, xóa sạch tật bệnh, thần thái bọn họ toả sáng, tinh thần tốt hơn rất nhiều lần so với trước.
Gặp lại luôn là vui mừng khoái trá! Mọi người có nhiều lời nói không bao giờ cạn, kể về chuyện trải qua những nẫm gần đây, đại khái tình huống không sai biệt lắm so với Diệp Phàm hiểu biết từ trước.
Trước mắt, không đi về Thiên Chi Thôn được, bởi vì không biết vị trí tọa độ chuẩn xác ở Vực ngoại, Hắc Hoàng đã đi mất, mà bọn họ đang ở Bắc Đẩu không thể đi trở về.
Sát Thánh Tề La vì Diệp Đồng đi tìm Kim Ô tộc can thiệp, kết quả bị thương nặng, ẩn nhẫn phục hồi. Đám người Đông Phương Dã, Yến Nhất Tịch hẳn là không có gì đáng ngại, có thể đang ở Man tộc Nam Lĩnh dường thương.
So ra khiến mọi người lo lắng chính là Hoa Hoa, mấy nhóm người đi cứu viện đều thất bại, vả lại làm cho Lý Hắc Thủy, Lệ Thiên, Tiểu Tước nhi... đều suýt nữa gặp phải bất trắc.
- Tấn công Phật môn, tổn binh hao tướng! Nội tình Tu Di Sơn sâu không lường được!
Tiểu Tước nhi tự mình từng tham gIa, ở Thiên Chi Thôn, nàng cùng coi như cực kỳ cường đại rồi, nhưng thiếu chút nữa bị huy diệt ở Tây Mạc.
- Độ đệ tử của ta, tất nhiên phải đi hỏi chuyện phải quấy!
Diệp Phàm bảo bọn họ an tâm.
Nói tóm lại, đại đệ tử bình yên vô sự, khiến hắn buông lòng một nửa tâm tình, kế tiếp phải bắt đầu lo lắng chuyện ở Tây Mạc xa xôi, phải tới Tu Di Sơn giải cứu Hoa Hoa.
- Khinh người quá đáng! Chờ bồn tọa xuất quan sẽ tự mình gặp bọn chúng, đào lấy sạch sẽ tất cả phần mộ Phật tổ Phật tôn nhà chúng!
Thanh âm đương nhiên là đến từ quang kiện trong Đế trận, mọi người thật hết biết nói gì.
- Bế cái quan của ngươi đi!
Diệp Phàm đứng dậy, dẫn dắt đệ tử và mọi người rời khỏi nơi này.
- Thật muốn công phá Đại Tu Di Sơn, chuẩn bị san bằng Đại Lôi Âm Tự, đến lúc đó cho ta biết một tiếng, bổn tọa đi trợ trận, ta nghiêm trọng hoài nghi, dưới Tu Di Sơn có chôn vúi các thứ tốt!
Đoạn Đức đánh chết cái nết không chừa, cuối cùng còn dặn dò như vậy.
Diệp Phàm mang theo đám Tiểu Tước nhi xuất hiện trên thế gian. Tìm cứu được đệ tử Diệp Đồng trở về, lập tức khiến thiên hạ xôn xao.
Thánh thể Nhân tộc cường đại làm cho chư thánh kiêng kị không thôi, nhanh như vậy liền tìm được đệ tử, huỷ diệt Kim Ô nhất mạch, bất cứ người nào đều kinh sợ trong lòng.
Diệp Phàm không hề che dấu hành tung, tới cảnh giới như vậy rồi cứ đường đường chính chính đi đường, không chỗ nào sợ hãi. Đương nhiên, điều chủ yếu chính là muốn báo cho mấy người Lệ Thiên. Lý Hắc Thủy, Đông Phương Dã biết hắn ở phương nào, dễ dàng đoàn tụ.
- Các ngươi ở chỗ này chờ ta!
Từ Thái Dương Tinh hạ xuống mặt đất. vừa lúc ở phạm vi Nam Vực, Diệp Phàm ngẩng đầu, nhìn một trăm lẻ tầm tòa sơn phong ra xa, muôn hình vạn trạng, nơi đó là Thái Huyền Môn.
Diệp Phàm một mình đi vào Thái Huyền, lên tới Chuyết Phong, nơi này cỏ mọc rậm rạp, cổ điện sụp nát, vẫn như cũ là cảnh hoang vắng tiêu điều.
Ở trên một bài đá, một nam nhân trung niên sắc mặt vô vàng đang ngồi xếp bằng trên đó, khí tức không cường thịnh lắm, phi thường yên lặng, cảm ngộ pháp và đạo của chính mình.
- Văn Xương!
Diệp Phàm khẽ gợi.
- Diệp Phàm! Đúng thật là ngươi! Ở bên ngoài đồn đãi là thực, ngươi thật sự đã trở lại!
Trương Văn Xương mở mắt. rất kinh ngạc vui mừng. mời Diệp Phàm lên bài đá, đưa cho hắn một cái bồ đoàn.
Rất nhiều năm không gặp, hai người tự nhiên có nhiều lời nói không hết, trò chuyện với nhau, mài thật lâu sau, bọn họ mới bình tĩnh trở lại.
- Lý tiền bối đâu?
Diệp Phàm hỏi.
- Sư tôn mất tích gần trăm năm, ta đoán có thể đi vào tinh không!
Trương Vãn Xương nói.
Diệp Phàm lập tức ngẩn ra. chẳng lẽ tương lai ở trên Đế lộ duy nhất sẽ gặp lại vị cố nhân này?
- Văn Xương! Cảnh giới của ngươi...
- Hóa Long đại viên mãn!
Trương Vãn Xương nói.
Diệp Phàm nghe nói, thật không biết nói cái gì cho phải, hắn sớm nhìn ra cảnh giới của Trương Vãn Xương. chính là thật sự có điếm không thể tin được, nhiều năm trôi qua như vậy, thiên địa đều đã biến đổi lớn, vị đồng học cũ này không ngờ còn có thể “trầm ổn” như vậy.
Tnrơng Văn Xương tự mình ngược lại rất nhìn xa trông rộng, nói:
- Tối thiếu mạnh hơn nhiều so với phàm nhân, ta cũng có thể bay trên trời độn dưới đất. xuất hành thực thuận tiện. Ngoài ra, Chuyết Phong công pháp vốn là đặc biệt, lợi hại chính là áp chế giai đoạn đầu, ta chuẩn bị tiêu phí bốn trăm năm rèn luyện Luân Hải, Đạo Cung, Tứ Cực, Hóa Long bốn đại bí cảnh này, sau đó mới nghĩ biện pháp đột phá vào Tiên Thai!
Diệp Phàm có xúc động muốn hộc máu, vị đồng học cũ này thật sự là bình tĩnh, rất ổn trọng. nhưng lại chuẩn bị hao phí đến bốn trăm năm ở Hóa Long Bí Cảnh, cũng không một chút lo lắng, quà thực rất có tinh túy của Lý Nhược Ngu.
Nói thật ra, Diệp Phàm nghe đến mấy cái này, cũng không biết khuyên như thế nào, thật sự không biết nói cái gì cho phải.
- Vậy cứ... từ từ sẽ đến đi. Những thứ này ngươi hãy thu giữ cho tốt!
Diệp Phàm đưa hắn một lọ Thần dịch Mệnh Tuyền của Thiên Tôn cổ, rồi sau đó lưu lại bản Tự Nhiên Đại Đạo kinh quyển cho hắn.
Tự Nhiên Đạo quyển này hắn từng đưa cho Lý Nhược ngu, cuối cùng khi Diệp Phàm sắp thành Thánh lại mang đi, hiện giờ xem như một vòng luân hồi, Diệp Phàm lại đưa đến Chuyết Phong quyển kinh văn này.
Khi rời Chuyết Phong. Trương Văn Xương đưa tiễn. Diệp Phàm ngẩng đầu nhìn lên Tinh Phong cách đó không xa, vẫn như cũ tòa hào quang sáng lạn. Hắn nhớ tới Hoa Vân Phi, đúng là xuất từ nơi đó.
Đột nhiên, thần sắc Diệp Phàm đọng cứng lại, hắn nhìn thấy một đứa trẻ, đang ở trên một ngọn núi nhỏ bên cạnh Tinh Phong. Đứa trẻ mi thanh mục tú. tay ôm cổ cầm, quá giống Hoa Vân Phi, quả thực như là cũng một khuôn mẫu khắc ra.
Diệp Phàm tự tay đánh chết Hoa Vân Phi, thấy được một ít hình ảnh của hắn trước khi chết, nguyện vọng lớn nhất trong lòng người này chính là trở lại từ đầu. làm một cầm đồng không sầu không lo.