Điếu này rúng động thế gian, mọi người đều ồ lên, rồi sau đó kinh ngạc không hiểu, điều này rất có tính đảo điên, ai cũng không hề nghĩ tới Thiên Đế lại sống tiếp một đời, quả thật là thần tích.
Mọi người đều cho rằng hắn sẽ tọa hóa, khó có thể vượt thoát khỏi đại nạn lần này, không thể ngăn cản sinh lão bệnh tử, nhưng hắn lại nghịch thiên làm ra hành động vĩ đại như vậy.
Hắn trẻ đến không thể lường được, sinh cơ thịnh vượng, nhưng cũng vô cùng uy nghiêm, từ trong tinh tú màu thủy lam kia đi ra, bước một bước tới chỗ sâu trong vũ trụ làm rúng động mọi người.
Chư cường các tộc vũ trụ đều ngây dại, một đoạn thần thoại như vậy, xưa nay ai có thể sánh bằng, ba đời Thiên Đế đều là đỉnh phong mà chưa từng tự chém.
- Thiên Đế!
Giờ khắc này vũ trụ nổi lên một cơn gió lốc, rất nhiều thánh hiền đều hô to trong miệng hai chữ: Thiên Đế, kéo theo càng nhiều người, bởi vì điều này thật sự quá mức kinh người.
Vạn vực vũ trụ, Thiên Đế độc tôn, không có địch thủ: thân sắp chết đại chiến với Thiên Hoàng cũng không có ngã xuống, sống ra đời thứ ba, còn có ai có thể thu thập được hắn?
Bốn phương thiên địa giống nhau rung chuyển dữ dội, Thần âm truyền vang các nơi, mọi người đều rất kích động, nhất là nhân mà của Thiên Đình tất cả đều điên cuồng, không ngừng hò hét.
Trăm ngàn vạn đại quân rít gào, mười vạn thần tướng gào rống, chấn động chín tầng trời mười tầng đất, trở thành một mảng sóng to gió lốc, giờ khắc này khắp vũ trụ đều rung chuyển.
Diệp Phàm nghịch thiên trở về, phong tư tuyệt đại chân chính.
Trẻ tuổi khiến người ta ngạc nhiên thán phục, tóc dài màu đen bay phất phới như một Thần minh vĩnh hằng bất hủ, cả thân thể đều tản ra vầng hào quang rực rỡ.
- Ngày nào đó, nếu ta tiến quân Tiên giới, tất ở trên đường chém Thiên Hoàng!
Đây là Thiên Đế khẽ nói, cũng là lời thề của hắn.
Vũ trụ tuy bao la mênh mông, nhưng Diệp Phàm bước ra vài bước liền vượt qua vô số tinh hệ, về tới Thiên Đình, Tiểu Tùng kích động đến rơi lệ, sư tôn cuối cùng không có việc gì.
Đúng lúc này, vô số đại quân đều chờ ở ngoài Thiên Đình, nghênh đón truyền kỳ Thiên Đế năm vạn năm không chết, mỗi người đều phấn chấn và kích động đến run rẩy.
Thiên binh thiên tướng xếp hàng liếc mắt một cái nhìn không đến cuối, giáp trụ kim khí tòa hào quang sáng bóng, trong tay chiến kiếm với thiên qua lấp lánh hàn quang, đây là đội quân tinh nhuệ, bách chiến bách thắng.
Diệp Phậm thu liễm khí cơ Thiên Đế, bằng không thế gian này không có mấy người có thể chịu đựng nổi, hắn đảo ánh mắt nhìn lướt qua, sau đó thân thể phát ra vầng hào quang dịu dàng, ngàn vạn tia sáng tường hòa nhằm về phía mọi người.
Giờ khắc này, tiếng leng keng không dứt bên tai, giáp trụ và binh khí của mọi người đều phát ra vầng hào quang hừng hực, xuất hiện một ít phù văn, tất cả đẳng cấp đều tăng lên một mảng lớn!
Mọi người đều hoảng sợ, đây là một loại thần thông cái thế như thế nào, không khác gì nghịch chuyển làm cho tất cả vũ khí đều tiến hóa và thăng hoa, đây là Thiên Đế đang chúc phúc, xuất hiện vô số bí bảo.
“Thiên Đế!”
Mọi người hô to, rung động tinh không.
Diệp Phàm về tới Thiên Đình, ngồi trên vương tọa lạnh như băng, nhìn xuống trời đất mênh mông, hắn rốt cục sống ra một đời mang tính mấu chốt nhất, đi tới tuyến đầu hiểu biết về trường sinh.
Một ngày này, tất cả cường tộc các nơi vũ trụ đều đến triều bái, yết kiến Thiên Đế vô thượng, tiếng hô không dứt bên tai.
Loại rầm rộ này kéo dài suốt một tháng, mới chậm rãi bình tĩnh trở lại, Thiên Đình uy thế hưng thịnh đạt tới đinh cao nhất từ trước tới nay, vạn vực, các tộc chư thiên đều đến triều bái.
Bên ngoài Thiên Đình, ba tòa Thần Miếu to lớn, tiên khí bừng bừng, càng ngày càng thỏng linh, diệp Phàm một người ngồi đối thoại với họ, bởi vì nơi này đã sinh ra ba cổ ý chí.
Tuy rằng còn không phải cố nhân chân chính, có chỗ thiếu hụt rất lớn, nhưng lại làm cho hắn thấy được hy vọng, ba giáo đã lập ở trong tinh không rất cường đại, chính nhờ lập giáo mới làm ba tòa miếu to lớn có thể tiếp tục thu thập tín ngưỡng lực.
Không có người quấy rầy, mọi người biết, đây là cô độc thuộc về một người Thiên Đế, kéo dài qua năm vạn năm, ai có thể làm được?
Tiểu Tùng bị phong ấn, Thiên Đình khôi phục yên lặng.
Thiên Đế cái thế, vầng hào quang chiếu rọi vũ trụ, muôn đời đến nay không có mấy người có thể sánh bằng, uy thế của hắn chấn nhiếp vũ trụ, lục hợp bát hoang đều phải kính phục.
Nhưng vầng hào quang rực rỡ loá mắt này chính là thuộc về một người, hắn đứng sừng sững ở trên chín tầng trời, mà thế gian lại thiếu cao thủ.
Hơn năm vạn năm qua, thiên Đế trường tồn, một người như là đoạt hết may mắn của thế gian, trong các tộc nhưng lại cũng khó mà xuất hiện một cao thủ cái thế nào.
Mà môi trường thiên địa củng biến dạng lớn, lại không còn thích hợp cho tu luyện, ngày nay đạt tới điểm thấp nhất, áp chế vạn linh, làm người ta sinh úy kỵ.
Đây là đại thế huy hoàng của một người chiếu sáng muôn đời, không gì sánh nổi, nhưng chúng sinh thế gian cùng so sánh thì quá mức ảm đạm, còn xa không kịp ngày xưa, thiếu sót Chuẩn đế cường đại.
Hơn năm vạn năm, đoạn năm tháng dài dòng này chi xuất hiện hai vị Chuẩn đế mà thôi, vả lại cũng không có đạt tới chín tầng thiên.
Kiếp này, thỉnh thoảng Thiên Đế tuần tra các vực, vùng cấm bị diệt toàn bộ, Cổ Quáng Thái Sơ trở thành vùng đất của Thiên Đình, thế gian không còn có nguồn gốc của tai nạn và hỗn loạn.
------------------------------------
Thời gian chảy qua như nước, giây lát chính là hai vạn năm, nhưng kiếp này sinh mệnh của Thiên Đế dường như kéo dài đặc biệt, hai vạn tuổi vẫn như trước là tóc đen như thác nước, huyết khí tràn đầy.
Dựa vào bản thân tự sống ra kiếp này, không giống người thường, làm cho hắn càng cường đại hơn, mỗi cái giơ tay nhấc chân có thể tan biến khắp thời không.
Một ngày này, Diệp Phàm bắt được một tia lưu quang ở một tinh vực tĩnh mịch, hắn lộ vẻ kinh ngạc, đây là một đoạn lạc ấn của Kỳ Lân Cổ Hoàng lưu lại, ghi lại trải qua và hiểu được trên con đường thành tiên.
Hắn tới đây ngồi xếp bằng thật lâu, mười năm sau mới đứng dậy, thu hoạch không nhỏ.
Lạc ấn này đã là loại thứ bốn hắn thu được từ trong vũ trụ, trước đây còn có các chí tôn cổ đại khác, chỗ thần diệu của mỗi người đều là từng bước trên con đường trường sinh.
Thiên Đế các đời hơn bảy vạn năm, mà hắn còn khoẻ mạnh, trấn áp hoàn vũ, có thể nói cực hạn trên thế gian, ngày nay hắn uy nghiêm xưa nay không có mấy người có thể sánh bằng.
Nếu nhắc tới, cũng có thể so với Hoang Thiên Đế không biết là có tồn tại trong truyền thuyết hay không.
Khi tới hai vạn hai ngàn tuổi ở một đời này, Diệp Phàm bắt đầu xuất hiện tóc bạc, mà trong một năm này khi hắn đi ngang qua một mảng phế tinh, thần sắc vừa động, nơi đó nơi nơi đều là mảnh nhỏ tinh tú, một mảnh rách nát.
Hắn hóa thành một đạo quang ảnh, xuất hiện ở đương trường, lấy tay chụp một trảo, nắm lại một mảnh nhỏ tinh tú, nói ra giống như là nhón lấy một đóa hoa, kỳ thật là một khối đại lục không nhỏ bị hút tới.
- Rễ cây Thần dược!
Diệp Phàm phá vỡ ra khối đại lục này, từ trung tâm đại lục này lấy ra một cái đính chứa thuốc, mở ra phong ấn liền hiện ra một rễ cây khô cằn, không có sáng bóng, mất đi hoạt tính.
- Năm đó trước khi hắc ám náo động, các tộc Bắc Đẩu rời xa quê hương tị nạn, đều tiến vào trong tinh không, đây là nơi cổ Hoa Hoàng triều tị nạn!
Diệp Phàm thông qua di vật nơi này, suy đoán ra lai lịch của bộ tộc, thực không may, cổ Hoa Hoàng triều trốn tới đây thì bị tiêu diệt, chi để lại một chút tàn tích.
Củng chỉ có Thiên Đế ngày nay mới có thể cảm giác được trong cái đỉnh chứa thuốc có phong ấn một rễ cây kỳ dị khô cằn, sớm mất đi hoạt tính, mà hắn cùng với cây dược này từng có cơ duyên.
Khi trước ở Thần Thành Bắc Vực hắn từng cắt ra một gốc cây tàn dược, lúc ấy phong ấn ở trong Băng Tuyết Nguyên, rễ cây là màu lam nhạt, chính là thiếu mất một bộ phận dược tính, chỉ có một chút thân củ, rất giống chân người.
Với tình huống lúc đó mà nói, đó là một gốc cây Thần dược chết héo, Thần tính tinh hoa gần như mất hết, không người nào có thể cứu sống nó lại, Diệp Phàm đem bán đấu giá ra nạoài.
Không thể tưởng được đã cách xa hơn bảy vạn năm, Diệp Phàm lại gặp lại nó, gần như héo rù, ngay cả một chút Thần tính cuối cùng đều biến mất.
Mặc dù với thân phận và tâm cảnh của Thiên Đế ngày nay cũng thở dài một hồi, thật sự rất đáng tiếc! Nếu không có đoán sai đây là cây Thần dược hình người từng được Đế Tôn nắm trong tay!
Diệp Phàm năm đó nếu có tu vi như hiện nay, nhất định có thể cứu sống nó, hiện tại... nó đã hoàn toàn khô héo, mất hết hoạt tính.
Tương truyền, xưa nay Bất tử tiên dược tổng cộng từng xuất hiện ba mươi cây, mỗi một cây đều là độc nhất vô nhị, nhưng tới hiện tại có một nửa đều biến mất.
Chẳng lẽ sắp phải tổn hại thêm một cây? Diệp Phàm nhíu mày, cây này tuyệt đối là một gốc cây đặc thù nhất trong số đó, bởi vì sau khi nó sinh trưỡng ra là hình người, một thể với nhân thể.
Diệp Phàm về tới Thiên Đình, từ đó ẩn cư, bắt đầu tinh nghiên Bất tử dược.
Từ xưa đến nay, một số cá thể Đại đế và Cổ Hoàng đều từng nắm giữ Bất tử dược, tiến hành nghiên cứu để thu hoạch huyền bí trường sinh.
Kiếp này, Diệp Phàm cũng từng bắt tay vào nghiên cứu Bạch Hổ Dược, Ngộ Đạo Trà, cây Bồ Đề... rất có thu hoạch, nhưng lại không tính là kinh thế lắm.
Lần này trở về, hắn trồng cây Thần dược hình người ở trong Bất Tử Son, dẫn tới Thần Tuyền Thủy tưới, hy vọng có thể cứu sống nó.
Thiên Đình tuyệt đối không thiếu tiên dược, Kỳ Lân Dược, Bạch Hổ Dược các thứ mỗi cách bốn năm ngàn năm thì trưởng thành một lần, Diệp Phàm sớm thu gật mười mấy lần, toàn bộ cất chứa, mà Bàn Đào, Bồ Đề quả, Ngộ Đạo Trà đều là Thần quả hiếm thấy kết xuất trên cây từ lâu ngắt lấy nhiều lần.
Nhưng Diệp Phàm đặc biệt muốn cứu sống gốc cây tiên dược hình người không tầm thường này, vì vậy hắn vận dụng hết thủ đoạn, thậm chí không tiếc lấy một bộ phận tinh hoa Thần tính của Kỳ Lân, Bạch Hổ sớm ngắt lấy luyện ra từ trước, để tẩm bổ cho cây này.
Cuối cùng, hắn lại vận dụng Thần dịch Mệnh Tuyền của bản thân tưới cho rễ cây bảo dược hình người.
Ba ngàn năm sau, phát sinh kỳ tích!
Rễ cây khô héo dần dần có một chút sinh cơ, cuối cùng lưu động ra nhiều điểm sáng bóng, tản phát ra sinh khí.
Diệp Phàm con ngươi không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm quan sát thần dược này, trong mất Thiên Đế hào quang khiếp người, hắn thật sự nghiêm túc quan sát mỗi một chi tiết tân sinh, nhìn thấu quá trình cây thần dược tái sinh này.
Không hề nghi ngờ, điều này đối với hắn mà nói ý nghĩa rất trọng đại, thậm chí có thể nói ảnh hưởng cực kỳ sâu xa, khó có thể đo lường!
Thế gian chỉ có Bất tử dược có thể trường sinh bất lão, xem nó từ khô héo mà sinh ra, từ trạng thái gần như đã chết tái hiện sinh cơ, tương đương với nắm giữ được quỳ tích của từng đạo từng đạo trường sinh.
Điểm điểm sáng rực lại là thời gian một ngàn năm, rễ cây khô héo sống lại, tái hiện sinh cơ cường thịnh, đầu tiên là biến thành màu lam nhạt, sau đó lại biến thành ráng mây đỏ, tiếp đến vàng óng ánh... cuối cùng tích tụ thành chín màu, cực kỳ sáng lạn.
Mà đúng lúc này, Diệp Phàm sớm đã tóc bạc phủ vai, bởi vì hắn đã hai vạn sáu ngàn tuổi, tuy nhiên huyết khí so với hai đời trước vẫn còn tràn đầy, đồng dạng tuổi tác đến nay còn chưa xuất hiện suy bại.
Tuy nhiên hắn chung quy là thời gian không còn nhiều, nhưng như trước không hề đứng dậy, ngồi xếp bằng ở trước mặt cây thần dược này, năm qua năm, ngày qua ngày, nhìn nó mọc rễ nảy mầm.