Lý Tiểu Mạn một thân áo trắng như tuyết lăng không từ xa đến gần, quần áo phất phới, tóc đen bay lên, ánh mắt trong suốt, so với trước kia không có biến hóa quá lớn.
Diệp Phàm cũng không nói gì chỉ bình tĩnh nhìn. Là công hay rút, là bình thản hay thù hận đều quyết định bởi ý niệm tiếp theo của đối phương.
Lý Tiểu Mạn đi tới gần, dừng trên hư không, cũng không nói gì nhưng ánh mắt lại có một tia lãnh liệt khiến bầu không khí hiện trường trở nên vi diệu.
Hoa Vân Phi tuy bị thương nặng nhưng vẫn rất ung dung mà trấn định như cũ. Với phong thái của hắn mà nói, lợi dụng một người diệt trừ đại địch ít nhiều có chút khó coi.
Trong lòng Diệp Phàm chợt nghiêm lại, nghĩ đến người này giỏi về tâm kế nhất định biết được quan hệ của Lý Tiểu Mạn với hắn. Đây là muốn rối loạn tâm thần, công phá tâm cảnh binh thản, làm tan rã đạo.
Người yêu ngày xưa trở mặt thành thù, sinh tử đối lập, chắc rằng ai cũng không thể bình tĩnh đối mặt. Đây là thuật công tâm của Hoa Vân Phi, cố ý như thế bằng không sao hắn lại không biết Thánh thể huyết khí tràn đầy, thần lực khó thể khô cạn.
- Tiểu Mạn sư muội. Nếu như ngươi muốn Thôn Thiên Ma Công đại thành, cần phải hoàn toàn chặt đứt để sáng bản tâm siêu thoát chính mình mới có thể chứng đạo.
Thắnh âm Hoa Vân Phi binh thản.
Sơn lĩnh sau một trận chiến bị đánh thành phế thổ, trở thành một vùng đất khô cằn, ngay cả một làn gió cũng không có, hết thảy đều ngưng lại, yên lặng như chết.
Keng!
Một tiếng vang nhỏ cắt qua khô cằn tử tịch, truyền đi đặc biệt xa xôi. Trên người Lý Tiểu Mạn xuất hiện một tầng Liên Hoa Chiến Y, lóe lên sắc bóng kim loại, tỏa ra ngũ sắc thần huy.
Keng keng—
Tiếng vang không ngừng. Liên Hoa Chiến Y khẽ kêu, mát lạnh mà leng keng, sắc bóng kim loại ngũ sắc lưu chuyên. Lý Tiểu Mạn dáng người thướt tha, Thần Y trùm thân, tay cầm một cây Phượng Hoàng Qua màu bạc.
Nàng chậm rãi nâng Phượng Hoàng Qua, ngân quang chảy xuôi, giống như một dải ánh trăng phủ xuống. Một tiếng phượng hót vang lên, trong vắt êm tai, Phượng Hoàng Qua màu bạc chớp động hàn khí lạnh băng.
Ngũ Sắc Thần Y che thân, Lý Tiểu Mạn có một loại khí chất xuất trần, da thịt đều bởi vậy mà trở nên trong suốt thánh khiết. Nàng cầm chiến qua chỉ hướng Diệp Phàm xa xa, một luồng sát khí lộ ra.
- Ta không nghĩ tới, ngươi cuối cùng vẫn cầm qua chỉ hướng ta.
Diệp Phàm nhìn nàng, nhìn chằm chằm nữ nhân xinh đẹp quen thuộc mà xa lạ này.
Cùng tới từ đầu kia tinh không, ngày xưa cũng từng có một thời yêu nhau, cuối cùng lại phải đối đầu sinh tử. Bất kể như thế nào hắn cũng không dự đoán được sẽ có một ngày như vậy.
Lý Tiểu Mạn cũng không nói một lời, chỉ bước từng bước tiến lên, Phượng Hoàng Qua màu bạc chỉ hướng ngực Diệp Phàm, sát khí ràn rụa.
Diệp Phàm biết hết thảy giữa hai người đã sớm trở thành con số không. Hắn vốn tưởng rằng cho dù gặp lại cũng là binh thản như nước, nhưng không nghĩ tới lại là loại cục diện ngươi chết ta sống này.
Hắn cảm thấy hai người cũng không có cừu oán, phát triển đến một bước này quả thật ra ngoài ý liệu, có chút không hiểu vì sao, căn bản không có đạo lý đáng
- Ngươi thật sự tuyệt tình như thế, muốn động thủ với ta?
Diệp Phàm binh tĩnh nhìn nàng.
Một hồi trầm mặc, một tiếng “Keng” vang lên. Lý Tiểu Mạn hạ Phượng Hoàng Qua, binh thản mở miệng:
- Ngươi đi đi!
- Vì sao tao phải đi, còn chưa diệt trừ Hoa Vân Phi đây!
- Vậy là ngươi muốn lưu lại cùng ta một trận chiến?
Lý Tiểu Mạn thắnh âm bằng phẳng nhưng có một loại lạnh lùng ác liệt.
- Chẳng lẽ ta còn sợ các ngươi hay sao?
Diệp Phàm đứng trên chiến xa màu đen, đối diện hai người phía trước.
- Đây là ngươi ép ta động thủ.
Liên Hoa Chiến Y trên người Lý Tiểu Mạn lóe lên, từng đạo hào quang dao động giống như gợn sóng mà ra, chiến qua màu bạc trong tay ngày càng rực rỡ.
Diệp Phàm cười lớn nhưng ít nhiều có chút cô đơn. Dù sao cùng đến từ một vùng tinh không, cũng từng có một đoạn chuyện xưa, nhưng kết quả lại đối lập nhau. Hắn nói:
- Hai người các ngươi cùng lên đi!
- Ngươi cố định cỗ Long Xa màu đen kia.
Lý Tiểu Mạn nói với Hoa Vân Phi, có một tia kiêng kị đối với thần binh Vương giả, tuy nhiên lại cũng không quá để ý. Bởi vì Phượng Hoàng Qua trong tay nàng rất phi phàm.
- Được!
Hoa Vân Phi gật đầu, ngôi sao lớn treo trên đỉnh đầu hắn càng ngày càng hừng hực, chật ních vòm trời, ép tới cổ chiến xa màu đen.
Liên Hoa Chiến Y của Lý Tiểu Mạn di động mở ra, phát ra tiếng leng keng, cầm chiến qua màu bạc trong tay rốt cục ra tay. Một dải tơ như ngân hà lượn lờ.
Phượng Hoàng Qua trong tay nàng giống như có sinh mệnh, phun ra nuốt vào thiên địa tinh khí, phát ra một tiếng phượng hót rồi sau đó một con Thần Hoàng màu bạc vọt lên, đánh về phía trước.
Lý Tiểu Mạn vung chiến qua chém xéo về phía cổ Diệp Phàm, vừa lên đã ra chiêu hiểm ác không chút lưu tình, muốn chém rơi đầu hắn. Phi thường quyết đoán dứt khoát.
Cùng lúc đó Hoa Vân Phi thúc giục ngôi sao lớn, toàn lực áp chế cỗ chiến xa màu đen khiến Diệp Phàm không thể dùng thần binh Vương giả đối địch, mệt mỏi ứng phó.
Diệp Phàm cười lạnh, vung Đả Thần Tiên vụt lên chiến qua màu bạc phát ra một tiếng vang trong trẻo xuyên mây, giống như một cái chuông lớn nổ vang.
Hắn lù lù bất động, sừng sững trên chiến xa nói:
- Ngươi— còn không được!
Thân thể Lý Tiểu Mạn chấn động mãnh liệt, bay ngược ra ngoài rất xa tuy nhiên cũng không có hại lớn. Đồng tử của nàng phát ra hai đạo kim mang, tràn ra một cổ khí tức cường thịnh, miệng khẽ quát một tiếng.
Vào giờ khắc này một cỗ thần lực dao động huyền bí trào ra, con ngươi của nàng hỏa thành màu vàng, toàn thân có thêm một loại thần vận không hiểu, như một vị Thánh linh giáng sinh.
Đây là một loại biến hóa rất quỷ dị. Toàn thân nàng lưu động một màu vàng sáng rọi, giống như một vị thần minh tới thế gian, sau lưng xuất hiện một bức hình đáng sợ.
Một nhân vật không biết, cao cao tại thượng giống như Thần, ở dưới chân có rất nhiều kim thân La hán ngã nhào, thậm chí còn có Bồ Tát, chảy xuôi dòng máu thần thánh.
Lý Tiểu Mạn trở nên có chút yêu dị, cặp mắt màu vàng nhạt trong khi khép mở bắn ra hai chùm sáng đáng sợ nhưng toàn thân lại càng ngày càng thần thánh không thể xâm phạm.
Mái tóc như mây trời của nàng đều sắp biến thành màu vàng, Liên Hoa Chiến Y cũng như hoàng kim đúc thành, chậm rãi đổi màu. Chỉ có Phượng Hoàng Qua bất phàm nhất trong tay vân là màu bạc, lấp lóe thánh quang.
- Loại lực lượng cường đại này tuyệt đối không chỉ Đạo Cung Bí Cảnh.
Trong lòng Diệp Phàm nhảy dựng, hắn cảm thấy Lý Tiểu Mạn rất bất thường.
Lý Tiểu Mạn như vàng đúc thành, da thịt trong suốt nhưng lại bao phủ thánh quang hoàng kim, từng bước đi tới căn bản không có một tia khí tức phàm trần. Nàng mang theo một loại uy áp khó thể nói rõ, cùng khí chất vốn có khác nhau một trời một vực.
- Đây là lực lượng của ai?
Diệp Phàm hét lớn một tiếng, đoạt trước động thủ khống chế chiến xa màu đen, vung Đả Thần Tiên đánh về phía trước.
Ngôi sao lớn trên bầu trời chấn động mãnh liệt ngăn cản cổ chiến xa, Hoa Vân Phi dùng Phi Tiên Lực chặn giết không cho hắn tới gần.
Diệp Phàm thét dài một tiếng, vòng Thái Cực hoàng kim bên ngoài cơ thể sáng chỏi mắt, chuyển động âm dương, chảy xuôi lực lượng sinh và tử. Cửa sinh đối chuần Lý Tiểu Mạn, cửa tử chuyển hướng Phi Tiên Lực.
Khánh-
Lý Tiểu Mạn ra tay, Phượng Hoàng chiến qua trong tay khẽ ngân, hóa thành một con Thần Hoàng vọt ra va chạm kịch liệt với Đả Thần Tiên, lần này lại cân tài cân sức.
Diệp Phàm không cho rằng nàng có thể tu đến loại cảnh giới này. Cái loại thánh lực màu vàng này tuyệt đối không thuộc về nàng, yêu dị mà thần bí khiến hắn cũng vô cùng kiêng kị, không làm rõ tình huống.
Hắn cũng không e ngại, dùng bí chữ Đấu diễn biến ra vòng Thái Cực, đứng trên Long Xa bắt đầu cầm Đả Thần Tiên đại chiến Lý Tiểu Mạn. Hắn thần lực không dứt, huyết khí như vĩnh hằng thần lô hừng hực thiêu đốt.
- Hai người các ngươi cùng đến nhận chết!
Diệp Phàm quát lạnh, tăng chiến lực lên tới trong lĩnh vực Bát cấm.
Hoa Vân Phi cười lớn, đại đạo bảo bình chìm nổi, tay cầm Phượng Sí Lưu Kim Đảng quyết đoán ra tay. Hắn cũng không phải là người cổ hủ, độc chiến chẳng qua là mây khói. Hắn làm việc không kiêng kị gì.
Diệp Phàm đại chiến với hắn vốn đã là kình địch, hiện nay lại có đại viện tới càng thêm khó thể quyết đấu.
Ông!
Hư không run rẩy một hồi, thân thể Lý Tiểu Mạn lưu động thần huỵ thánh khiết giống như phủ thêm một tầng Thần Đồ, những lốc xoáy nhỏ nối tiếp nhau xuất hiện bên ngoài thân thể.
Mỗi một lốc xoáy màu vàng đều giống như nối với một thế giới, sâu không lường được, bên trong đều có một bóng người màu vàng ngồi xếp bằng, tướng mạo trang nghiêm như thần linh đang ngủ.
Diệp Phàm dùng vòng Thái Cực hoàng kim đẩy lui Hoa Vân Phi, làm tan rã Phi Tiên Lực khiến cho hắn bị thương nhẹ rồi sau đó như một con giao long xông tới Lý Tiểu Mạn.
Một loại thiên âm lớn vang lên, Lý Tiểu Mạn bị hào quang màu vàng bao phủ, trong 365 cái lốc xoáy nhỏ màu vàng phát ra thần âm giống như thiện xướng.
- Đây là?
Thân thể Diệp Phàm chấn động mãnh liệt. Nếu không có vòng Thái Cực hoàng kim ngăn cản, hắn vạn pháp không dính thân có khi sẽ bị thiên âm thần bí này xuyên thủng màng nhĩ đâm vào trong tâm hải.
Ầm!
Hắn diễn biến bí chữ Đấu, vung Đả Thần Tiên bổ về phía đầu Lý Tiểu Mạn, dùng thần lực không thể ngăn cản phá hủy vạn pháp, dập nát hư không.
Vòm trời sụp đổ, Lý Tiểu Mạn bay ngược ra nhưng 365 cái lốc xoáy nhỏ màu vàng trên người lại càng thâm thúy, nở rộ hào quang tận trời.
Thiên âm to lớn giống cối xay diệt thế cùng thần âm xoắn vào nhau không ngừng va chạm vòng Thái Cực hoàng kim, có được lực lượng ức vạn quân.
Ầm!
Vô tận hư không bị hủy diệt, dưới thần âm to lớn này lập tức rách nát, chỉ còn 365 lốc xoáy màu vàng đang chuyển động.
Ầm!
Vòng Thái Cực hoàng kim chấn động mãnh liệt, Diệp Phàm với chiến lực Bát Cấm đại khai đại hợp tăng thực lực lên đến tột cùng, đánh phá kim quang sáng lạn, cầm Đả Thần Tiên đập xuông.
Ầm!
Chuyện đáng sợ đã xảy ra. Trong 365 lốc xoáy màu vàng đều phun ra một đạo thần quang hóa thành một bàn tay màu vàng chặn đứng Đả Thần Tiên.
Nếu không, roi gỗ giống như cây kiếm chắc chắn sẽ vụt cho Lý Tiểu Mạn đứt gân gãy xương, căn bản không có khả năng chịu đựng nổi.
- Đây không phải lực lượng của ngươi!
Trong lòng Diệp Phàm chấn động mạnh, hắn cảm thụ một loại khí tức nguy hiểm, giống như từng quen biết nhưng lại không thể nhận rõ thuộc về ai.
Lý Tiểu Mạn khẽ quát một tiếng, kim quang trong mắt tăng vọt giống như một nữ Chiến Thần, trong cơ thể bay lên một vầng kim quang giống như một bức tranh cuốn cổ.
365 cái lốc xoáy màu vàng đều ở phía trên, rời khỏi bên ngoài thân nàng hỏa thành một bức đồ bao trùm tới Diệp Phàm, muốn đem hắn trấn áp phía dưới.
Trong nháy mắt này đạo âm, thiện xướng, hiến tế ca giống như là từ thời thượng cổ xuyên thấu thời không mà tới. To lớn mà trang nghiêm, thần thánh mà tường hòa từ trong cuộn tranh cổ rải xuống.
Diệp Phàm mơ hồ nhìn thấy bỏng người màu vàng ngồi xếp bằng trong 365 lốc xoáy màu vàng đều mở mắt. Đó tuyệt đối đều là một người, bởi vì loại ánh mắt này giống nhau như đúc, thuộc về vị thần duy nhất.
Ầm~
Thiện xướng vang vọng thiên địa, một tòa Thần Miếu màu vàng do thiên âm hóa thành từ trên trời giáng xuống, trong đó kim thân la hán nhuốm máu, thây Bồ Tát đầy đất, Thần Huyết bảy màu chảy thành dòng, có vẻ đáng sợ vô cùng trấn áp tới Diệp Phàm.
- Đây đến tột cùng là lực lượng của ai, ta nhất định từng nhìn thấy...
Trong lòng Diệp Phàm có một tia không yên.
Ầm!
Cùng lúc đó, Hoa Vân Phi thúc giục ngôi sao lớn cũng phủ xuống, cầm thần binh Vương giả ma diệt thần lực của hắn, vô tình giết tới.
Diệp Phàm hét lớn, thân trong vòng Thái Cực hoàng kim hóa thành đạo ngân hình rồng, hai tay thúc giục âm dương diên biến ra lực lượng sinh và tử một mình chống lại hai đại cao thủ.
Vào giờ khắc này vòng Thái Cực hoàng kim cùng Long Xa và Đả Thần Tiên hợp nhất, ngưng kết làm một chỉnh thể.
Ngôi sao lớn trên đầu Hoa Vân Phi run rẩy, thân thể hắn xuất hiện vết rách mà Thần Miếu màu vàng cũng lay động kịch liệt khó thể ổn định.
Diệp Phàm thét dài một tiếng, chiến lực sôi trào tăng lên tới lĩnh vực Bát cấm, xông lên trời cao cứng đối cứng hai vị cường giả.
Ầm!
Một tiếng nổ vang, vòng Thái Cực hoàng kim toàn vẹn hợp nhất cùng Long Xa tràn ra một cô lực lượng giống như đại dương mênh mông.
Ầm!
Hoa Vân Phi bị thương nặng, cùng ngôi sao lớn bay ngược ra ngoài. Cùng lúc đó thân thể Lý Tiểu Mạn cũng lắc lư một hồi, cuối cùng phun ra mấy ngụm máu
Diệp Phàm ánh mắt lạnh lùng, hỏa thành một đạo thần quang đuổi theo muốn giết chết hai người. Hắn nói:
- Cho dù các ngươi liên thủ cũng vô dụng.