Mặt anh bỗng chốc đỏ lựng.
Mấy hôm trước vừa nhìn hết cơ thể Hạ Hầu Thanh, nay lại thấy Âu Thiến bán nude...
Dạo này anh đúng là có số hưởng mà!
Tuy hai cô gái này đều khá đáng ghét nhưng thú thật, vóc dáng của họ rất đẹp, nếu có thể đổi thành gương mặt trứng gà của Thượng Quan Nhược Hoa thì càng tốt.
Âu Dương Thiến vội huơ đại áo choàng treo trong tủ quần áo, mặc vào người rồi che kín mít từ trên xuống dưới, thở hổn hển vài cái mới có thể đè ép cơn giận trong lòng xuống.
Cô ta lại bị tên ngu ngốc này sờ mó!
Đúng là quá nhục nhã!
“Đồ dê xồm! Tên biến thái, nhìn lén tôi tắm rửa rồi còn dám có ý đồ đen tối với tôi nữa sao!”
Lý Cảnh Thiên khoanh tay, trong mắt là tia khinh thường.
Theo anh thấy, cô gái này khùng khùng điên điên chẳng khác nào Hạ Hầu Thanh, toàn là kiểu không nói lý.
“Âu Dương Hoằng Thái nói với tôi là cô không ở nhà nên bảo tôi sang đây xem thử, bằng không tôi cũng chẳng thèm tới đâu! Đừng nói như thể ai cũng muốn nhìn cô vậy, tướng tá cỡ này, tôi nhìn còn thấy bẩn mắt!”
Lửa giận bùng lên trong mắt Âu Dương Thiến.
Để giữ dáng, cô ta đã nhọc công, chịu khổ cỡ nào? Để giữ gìn vóc dáng và làn da đẹp, dù mưa dầm gió bấc, cô ta cũng không hề gián đoạn. Có ai từng thấy mà không hâm mộ cô ta đâu?
Thế mà tên biến này này còn dám chê bai?
Thấy hết còn bảo bẩn mắt?
Vậy ai mới đẹp?
Thượng Quan Nhược Hoa sao? Hạ Hầu Thanh à?
Lòng hư vinh và thói tị nạnh của phụ nữ làm cô ta vô thức ưỡn bộ ngực đáng kiêu ngạo lên, ánh mắt thay đổi, cô ta giơ tay nghịch tóc.
“Anh trai ơi, vóc dáng của em thật sự xấu lắm à? Hay là... anh đích thân thử một lần...”
Nói rồi cô ta cởi áo choàng, tay không hề chần chừ mà bắt đầu tháo thắt lưng đồ ngủ.
Lý Cảnh Thiên sửng sốt.
Âu Dương Thiến này... bị hâm à?
Vừa rồi còn tỏ vẻ như sắp giết người tới nơi, giờ tự dưng lại như biến thành người khác vậy?
Trong lúc anh ngẩn người, đai lưng đã được tháo ra, Âu Dương Thiến không hề do dự, ngón tay thon dài đưa lên vai, chiếc váy ngủ bằng lụa từ từ rơi xuống...
Mái tóc dài còn đang nhỏ nước, dán sát vào người làm cơ thể cũng trở nên ẩm ướt.
Lý Cảnh Thiên hít sâu một hơi.
Chơi lớn vậy sao?
Giây sau, đôi tay của Âu Dương Thiến đã ôm lấy cổ anh, đôi mắt đẹp đầy lưu luyến, mê hoặc lòng người.
“Anh nhìn kỹ lại đi...”
Giọng cô ta vô cùng gợi cảm, khiến suy nghĩ của Lý Cảnh Thiên không ngừng dồn xuống “bên dưới”, phản ứng kịch liệt như sắp nuốt chửng lý trí của anh.
Anh ôm eo Âu Dương Thiến, vóc dáng quyến rũ khiến anh không thể nhịn nổi nữa.
Cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể đối phương, Âu Dương Thiến tung ra ‘tuyệt chiêu’, thân thể kề sát người Lý Cảnh Thiên, một chân cong lên vòng quanh hông anh, người dính sát vào.
Không có khoảng cách giữa hai bên!
Từ trên thân của Âu Dương Thiến toả ra mùi hương gợi tình.
Lý Cảnh Thiên giật mình, đây không phải là mùi hương trên người Âu Dương Thiến.
Anh đẩy cô ta ra, há miệng mắng.
“Ma lem! Cô không chỉ xấu mà còn mập nữa, đúng là tướng ngũ đoản*!”
*chỉ người và tứ chi ngắn.
Phụt!
Âu Dương Thiến bị phá công, phun ra máu tươi! Ánh mắt cũng dần tỉnh táo...
“Anh... anh đã làm gì tôi? Quần áo của tôi!”
Mắt cô ta đong đầy nước mắt, trong lòng xấu hổ tới mức chỉ muốn tìm cái lỗ chui vào.
Mấy hôm trước vừa nhìn hết cơ thể Hạ Hầu Thanh, nay lại thấy Âu Thiến bán nude...
Dạo này anh đúng là có số hưởng mà!
Tuy hai cô gái này đều khá đáng ghét nhưng thú thật, vóc dáng của họ rất đẹp, nếu có thể đổi thành gương mặt trứng gà của Thượng Quan Nhược Hoa thì càng tốt.
Âu Dương Thiến vội huơ đại áo choàng treo trong tủ quần áo, mặc vào người rồi che kín mít từ trên xuống dưới, thở hổn hển vài cái mới có thể đè ép cơn giận trong lòng xuống.
Cô ta lại bị tên ngu ngốc này sờ mó!
Đúng là quá nhục nhã!
“Đồ dê xồm! Tên biến thái, nhìn lén tôi tắm rửa rồi còn dám có ý đồ đen tối với tôi nữa sao!”
Lý Cảnh Thiên khoanh tay, trong mắt là tia khinh thường.
Theo anh thấy, cô gái này khùng khùng điên điên chẳng khác nào Hạ Hầu Thanh, toàn là kiểu không nói lý.
“Âu Dương Hoằng Thái nói với tôi là cô không ở nhà nên bảo tôi sang đây xem thử, bằng không tôi cũng chẳng thèm tới đâu! Đừng nói như thể ai cũng muốn nhìn cô vậy, tướng tá cỡ này, tôi nhìn còn thấy bẩn mắt!”
Lửa giận bùng lên trong mắt Âu Dương Thiến.
Để giữ dáng, cô ta đã nhọc công, chịu khổ cỡ nào? Để giữ gìn vóc dáng và làn da đẹp, dù mưa dầm gió bấc, cô ta cũng không hề gián đoạn. Có ai từng thấy mà không hâm mộ cô ta đâu?
Thế mà tên biến này này còn dám chê bai?
Thấy hết còn bảo bẩn mắt?
Vậy ai mới đẹp?
Thượng Quan Nhược Hoa sao? Hạ Hầu Thanh à?
Lòng hư vinh và thói tị nạnh của phụ nữ làm cô ta vô thức ưỡn bộ ngực đáng kiêu ngạo lên, ánh mắt thay đổi, cô ta giơ tay nghịch tóc.
“Anh trai ơi, vóc dáng của em thật sự xấu lắm à? Hay là... anh đích thân thử một lần...”
Nói rồi cô ta cởi áo choàng, tay không hề chần chừ mà bắt đầu tháo thắt lưng đồ ngủ.
Lý Cảnh Thiên sửng sốt.
Âu Dương Thiến này... bị hâm à?
Vừa rồi còn tỏ vẻ như sắp giết người tới nơi, giờ tự dưng lại như biến thành người khác vậy?
Trong lúc anh ngẩn người, đai lưng đã được tháo ra, Âu Dương Thiến không hề do dự, ngón tay thon dài đưa lên vai, chiếc váy ngủ bằng lụa từ từ rơi xuống...
Mái tóc dài còn đang nhỏ nước, dán sát vào người làm cơ thể cũng trở nên ẩm ướt.
Lý Cảnh Thiên hít sâu một hơi.
Chơi lớn vậy sao?
Giây sau, đôi tay của Âu Dương Thiến đã ôm lấy cổ anh, đôi mắt đẹp đầy lưu luyến, mê hoặc lòng người.
“Anh nhìn kỹ lại đi...”
Giọng cô ta vô cùng gợi cảm, khiến suy nghĩ của Lý Cảnh Thiên không ngừng dồn xuống “bên dưới”, phản ứng kịch liệt như sắp nuốt chửng lý trí của anh.
Anh ôm eo Âu Dương Thiến, vóc dáng quyến rũ khiến anh không thể nhịn nổi nữa.
Cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể đối phương, Âu Dương Thiến tung ra ‘tuyệt chiêu’, thân thể kề sát người Lý Cảnh Thiên, một chân cong lên vòng quanh hông anh, người dính sát vào.
Không có khoảng cách giữa hai bên!
Từ trên thân của Âu Dương Thiến toả ra mùi hương gợi tình.
Lý Cảnh Thiên giật mình, đây không phải là mùi hương trên người Âu Dương Thiến.
Anh đẩy cô ta ra, há miệng mắng.
“Ma lem! Cô không chỉ xấu mà còn mập nữa, đúng là tướng ngũ đoản*!”
*chỉ người và tứ chi ngắn.
Phụt!
Âu Dương Thiến bị phá công, phun ra máu tươi! Ánh mắt cũng dần tỉnh táo...
“Anh... anh đã làm gì tôi? Quần áo của tôi!”
Mắt cô ta đong đầy nước mắt, trong lòng xấu hổ tới mức chỉ muốn tìm cái lỗ chui vào.