Trong lòng Kỷ Hiểu Hà đột nhiên dâng lên một suy nghĩ không có khả năng
Người này... Tu luyện Chân Khí! Hơn nữa đã dùng Chân Khí hóa cảnh.
Ánh mắt cô ta nhìn Lý Cảnh Thiên càng trở nên hoảng sợ, đó là sự sợ hãi đối với thực lực chân chính.
Chẳng lẽ anh... Là người của thế giới kia?
Sư phụ từng nói với cô ta mọi vũ lực dù có công lực cao đến mấy cũng chỉ là dạng tầm thường, chỉ có thế giới kia mới là cảnh giới tối cao của võ học.
Chỉ tiếc cả đời sư phụ cũng không thể đi vào thế giới kia.
Đây cũng thành một chấp niệm của bà.
Lý Cảnh Thiên chỉ tung một quyền rồi thu chiêu thức lại, không có ý định tiếp tục ra tay.
"Gô bé dễ bị lừa, sư huynh của cô không phải tôi giết. Lúc ấy có rất nhiều người xem trong cuộc thi bên ngoài nhìn thấy, tôi chỉ phế hai cánh tay của anh ta thôi, đừng dễ bị người ta lợi dụng như vậy."
Nói xong, ánh mắt anh lơ đãng nhìn xuống Phỉ Đầu dưới đài.
Mà Phỉ Đầu vốn đang say sưa xem kịch lại bị ánh mắt bất thình lình của Lý Cảnh Thiên làm hoảng hốt.
Chẳng lẽ anh đã biết cái gì? Không! Không có khả năng! Dù anh biết thì có thể làm gì được anh ta?
Tốt xấu gì anh ta cũng là lão đại của Long Sinh Môn, mà Lý Cảnh Thiên chỉ là hắc mã vừa chạy đến từ cuộc thi bên ngoài mà thôi.
Anh có thể sinh tồn trong thế giới ngầm này hay không còn phải chờ anh ta lên tiếng.
Kỷ Hiểu Hà nghe Lý Cảnh Thiên nói vậy thì vẻ mặt điên cuồng dần hiện ra chút tỉnh táo, nhưng vẫn cứng miệng nói: "Cho dù sư huynh tôi không phải bị anh giết, nhưng anh phế hai cánh tay cũng là cắt đứt đường sống của anh ấy. Nếu không phải hết giá trị lợi dụng thì sao anh ấy lại bị người khác sát hại?"
Lý Cảnh Thiên nâng trán.
Lần này anh tới tham gia cuộc thi nội bộ là vì bảo vật cuối cùng, không cần thiết làm chậm trễ đại cục vì khúc nhạc dạo này.
"Ngoan, chuyện đánh nhau giao cho người lớn chúng tôi, cô ngoan ngoãn xuống nghỉ ngơi đi."
Lý Cảnh Thiên búng ngón tay ra, đầu gối Kỷ Hiểu Hà khẽ cau mày vì đau nhói lên, đột nhiên không đứng vững ngã xuống sàn đấu.
Lý Cảnh Thiên thắng. Vẻ mặt của Phỉ Đầu và Ba Thái đều không tốt lắm.
Vừa rồi Kỷ Hiểu Hà đã đánh thắng tất cả tinh anh trong ba môn, nếu không phải có Lý Cảnh Thiên ở đây thì tiếp theo cô ta sẽ khiêu chiến lão đại của ba môn.
Chỉ cần đánh thắng ba người thì Kỷ Hiểu Hà sẽ đứng nhất, mà người thắng cuối cùng chính là Phỉ Đầu.
Nhưng hiện tại tình thế đã thay đổi.
Lý Cảnh Thiên không phải người của môn nào cả, điều này có nghĩa là tiếp theo bốn người phải hỗn chiến.
Một quyền vừa rồi của Lý Cảnh Thiên đánh vào Kỷ Hiểu Hà đã đập mạnh vào lòng mọi người ở đây, nói không sợ là không có khả năng.
Nhưng chuyện đã như vậy thì bọn họ chỉ có thể kiên trì xông lên.
"Quan lão đại, chúng tôi tặng công lao xung phong này cho anh. Hai chúng tôi đều già cả rồi, chỉ đứng đằng sau cổ vũ cho anh thôi."
Quan Lỗi lạnh lẽo nhìn hai người, chỉ thấy trong mắt bọn họ lóe lên tia sáng.
Ai không biết hai người này muốn anh ta làm chim đầu đàn để trải đường cho họ?
Tất nhiên Quan Lỗi sẽ không mắc lừa.
Huống chỉ... Muốn đối chiến với sư phụ của mình?. Chính chủ, 𝐫ủ bạn đọc ch𝘶ng [ 𝗧R𝘶𝙈𝗧 RU𝐘𝔢N.𝘝N ]
Anh ta còn chưa ngu xuẩn như vậy.
Cho nên anh chỉ khẽ nghiêng về phía sau rồi dang hai tay ra và lắc đầu. "Chấn Thiên Môn rút khỏi."
Trên khán đài tuôn ra một loạt tiếng trầm trồ.
Trước đó gần như mọi người đều cho rằng năm nay Chấn Thiên Môn có triển vọng rất tốt đẹp, không ai ngăn cản được bước chân họ leo lên cao.
Nhưng vào thời khắc cuối cùng này, Chấn Thiên Môn lại chủ động từ bỏ?
Nhưng trái lại những người trong Chấn Thiên Môn lại không lộ ra vẻ mặt oán hận gì, thậm chí lại có chút may mắn.
Dù sao cả Kỷ Hiểu Hà mà họ còn đánh không lại, càng đừng nói đến Đại Ma Vương trên sàn đấu này.
Tuy tranh đoạt địa bàn rất quan trọng, nhưng vĩnh viễn không bằng mạng của mình.
Quan lão đại giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, hiển nhiên là đang bảo vệ bọn họ.
Phỉ Đầu và Ba Thái tiếp tục nói khích vài câu mà vẫn bị Quan Lỗi bốn lạng chống ngàn cân cản trở về. Dù họ nói thế nào thì anh ta vẫn từ bỏ.
Hai người bất đắc dĩ liếc nhau, quyết định cùng tiến lên.
Nếu Quan Lỗi sợ thì họ sẽ để tất cả mọi người biết —— Chấn Thiên Môn sẽ tiêu vong vào hôm nay.
Người này... Tu luyện Chân Khí! Hơn nữa đã dùng Chân Khí hóa cảnh.
Ánh mắt cô ta nhìn Lý Cảnh Thiên càng trở nên hoảng sợ, đó là sự sợ hãi đối với thực lực chân chính.
Chẳng lẽ anh... Là người của thế giới kia?
Sư phụ từng nói với cô ta mọi vũ lực dù có công lực cao đến mấy cũng chỉ là dạng tầm thường, chỉ có thế giới kia mới là cảnh giới tối cao của võ học.
Chỉ tiếc cả đời sư phụ cũng không thể đi vào thế giới kia.
Đây cũng thành một chấp niệm của bà.
Lý Cảnh Thiên chỉ tung một quyền rồi thu chiêu thức lại, không có ý định tiếp tục ra tay.
"Gô bé dễ bị lừa, sư huynh của cô không phải tôi giết. Lúc ấy có rất nhiều người xem trong cuộc thi bên ngoài nhìn thấy, tôi chỉ phế hai cánh tay của anh ta thôi, đừng dễ bị người ta lợi dụng như vậy."
Nói xong, ánh mắt anh lơ đãng nhìn xuống Phỉ Đầu dưới đài.
Mà Phỉ Đầu vốn đang say sưa xem kịch lại bị ánh mắt bất thình lình của Lý Cảnh Thiên làm hoảng hốt.
Chẳng lẽ anh đã biết cái gì? Không! Không có khả năng! Dù anh biết thì có thể làm gì được anh ta?
Tốt xấu gì anh ta cũng là lão đại của Long Sinh Môn, mà Lý Cảnh Thiên chỉ là hắc mã vừa chạy đến từ cuộc thi bên ngoài mà thôi.
Anh có thể sinh tồn trong thế giới ngầm này hay không còn phải chờ anh ta lên tiếng.
Kỷ Hiểu Hà nghe Lý Cảnh Thiên nói vậy thì vẻ mặt điên cuồng dần hiện ra chút tỉnh táo, nhưng vẫn cứng miệng nói: "Cho dù sư huynh tôi không phải bị anh giết, nhưng anh phế hai cánh tay cũng là cắt đứt đường sống của anh ấy. Nếu không phải hết giá trị lợi dụng thì sao anh ấy lại bị người khác sát hại?"
Lý Cảnh Thiên nâng trán.
Lần này anh tới tham gia cuộc thi nội bộ là vì bảo vật cuối cùng, không cần thiết làm chậm trễ đại cục vì khúc nhạc dạo này.
"Ngoan, chuyện đánh nhau giao cho người lớn chúng tôi, cô ngoan ngoãn xuống nghỉ ngơi đi."
Lý Cảnh Thiên búng ngón tay ra, đầu gối Kỷ Hiểu Hà khẽ cau mày vì đau nhói lên, đột nhiên không đứng vững ngã xuống sàn đấu.
Lý Cảnh Thiên thắng. Vẻ mặt của Phỉ Đầu và Ba Thái đều không tốt lắm.
Vừa rồi Kỷ Hiểu Hà đã đánh thắng tất cả tinh anh trong ba môn, nếu không phải có Lý Cảnh Thiên ở đây thì tiếp theo cô ta sẽ khiêu chiến lão đại của ba môn.
Chỉ cần đánh thắng ba người thì Kỷ Hiểu Hà sẽ đứng nhất, mà người thắng cuối cùng chính là Phỉ Đầu.
Nhưng hiện tại tình thế đã thay đổi.
Lý Cảnh Thiên không phải người của môn nào cả, điều này có nghĩa là tiếp theo bốn người phải hỗn chiến.
Một quyền vừa rồi của Lý Cảnh Thiên đánh vào Kỷ Hiểu Hà đã đập mạnh vào lòng mọi người ở đây, nói không sợ là không có khả năng.
Nhưng chuyện đã như vậy thì bọn họ chỉ có thể kiên trì xông lên.
"Quan lão đại, chúng tôi tặng công lao xung phong này cho anh. Hai chúng tôi đều già cả rồi, chỉ đứng đằng sau cổ vũ cho anh thôi."
Quan Lỗi lạnh lẽo nhìn hai người, chỉ thấy trong mắt bọn họ lóe lên tia sáng.
Ai không biết hai người này muốn anh ta làm chim đầu đàn để trải đường cho họ?
Tất nhiên Quan Lỗi sẽ không mắc lừa.
Huống chỉ... Muốn đối chiến với sư phụ của mình?. Chính chủ, 𝐫ủ bạn đọc ch𝘶ng [ 𝗧R𝘶𝙈𝗧 RU𝐘𝔢N.𝘝N ]
Anh ta còn chưa ngu xuẩn như vậy.
Cho nên anh chỉ khẽ nghiêng về phía sau rồi dang hai tay ra và lắc đầu. "Chấn Thiên Môn rút khỏi."
Trên khán đài tuôn ra một loạt tiếng trầm trồ.
Trước đó gần như mọi người đều cho rằng năm nay Chấn Thiên Môn có triển vọng rất tốt đẹp, không ai ngăn cản được bước chân họ leo lên cao.
Nhưng vào thời khắc cuối cùng này, Chấn Thiên Môn lại chủ động từ bỏ?
Nhưng trái lại những người trong Chấn Thiên Môn lại không lộ ra vẻ mặt oán hận gì, thậm chí lại có chút may mắn.
Dù sao cả Kỷ Hiểu Hà mà họ còn đánh không lại, càng đừng nói đến Đại Ma Vương trên sàn đấu này.
Tuy tranh đoạt địa bàn rất quan trọng, nhưng vĩnh viễn không bằng mạng của mình.
Quan lão đại giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, hiển nhiên là đang bảo vệ bọn họ.
Phỉ Đầu và Ba Thái tiếp tục nói khích vài câu mà vẫn bị Quan Lỗi bốn lạng chống ngàn cân cản trở về. Dù họ nói thế nào thì anh ta vẫn từ bỏ.
Hai người bất đắc dĩ liếc nhau, quyết định cùng tiến lên.
Nếu Quan Lỗi sợ thì họ sẽ để tất cả mọi người biết —— Chấn Thiên Môn sẽ tiêu vong vào hôm nay.