Anh vốn định từ chối thẳng, nhưng Thượng Quan Nhược Hoa quá nhiệt tình, bất đắc dĩ, anh không thể làm gì khác hơn là hùa theo cô, mấy ngày nữa nhất định sẽ gọi điện cho Hạ Hầu Thanh, giao lưu bồi dưỡng tình cảm sâu đậm một chút.
Lúc này Thượng Quan Nhược Hoa mới hài lòng cúp điện thoại.
Quả Nhi đã cười tới mức ngã lăn ra giường!
"Không ngờ đấy! Sức quyến rũ của sư huynh lớn như thết Người cũng đi rồi còn băn khoăn kiếm người bầu bạn cho anh, được đấy được đấy! Trẻ nhỏ dễ dạy!”
Lý Cảnh Thiên nhìn vẻ mặt của Quả Nhi, giận mà không chỗ trút.
"Thật sự không hiểu nổi con gái bọn em nghĩ thế nào, không phải hẳn là nên yêu cầu anh cả đời này chỉ có một mình mình thôi sao? Sao giờ ngược lại, hận không thể tìm thêm mấy người phụ nữ đến dùng chung anh?”
Ai biết Quả Nhi lại giơ ngón tay nhỏ bé, lắc lắc.
"No no no! Tuy em không biết vì sao Thượng Quan Nhược Hoa nhận ra được, nhưng em biết với bản lĩnh của sư huynh, tương lai bên cạnh chắc chắn sẽ không có duy nhất một người phụ nữ.”
Hai tay cô khoác lấy cổ Lý Cảnh Thiên, thuận thế nằm xuống.
"Mong ước lớn nhất của em là... Có thể ở bên cạnh anh cả đời...
Lý Cảnh Thiên rung động, cũng cúi xuống hôn.
Không khí giữa hai người lại nóng lên, giống như muốn chết chìm trong chiếc giường ấm áp này.
Trong lúc mơ hồ, dường như anh nghe thấy giọng nói của Như Yên! "Chủ nhân chủ nhân! Mau dậy đi, người của địa phủ tới!”
Nghe thấy hai chữ “địa phủ”, Lý Cảnh Thiên như gặp kẻ địch mạnh, lập tức bắn ra khỏi giường!
Còn không quên chửi thêm một câu: Mẹ nó! Lần nào thân thiết với Quả Nhi cũng luôn có chuyện phát sinh!
Nếu còn thêm mấy lần nữa thì chắc chắn anh sẽ không lên nổi nữa!
"Ai vậy? Đầu trâu mặt ngựa sao?”
Giọng nói nhẹ nhàng của Như Yên lại truyền tới: “Không giống đầu trâu mặt ngựa, hình như còn lợi hại hơn bọn họ. Họ đang ở ngoài biệt thự, sắp vào trong rồi...
Nói xong câu đó, giọng nói của Như Yên lập tức biến mất, dường như cực kì sợ hãi.
Quả Nhi cũng giật mình bật dậy khỏi giường. "Có phải là Hắc Bạch vô thường không?” Trong đầu Lý Cảnh Thiên đột nhiên nảy ra một ý!
Gần đây người của địa phủ càng ngày càng chăm chỉ, điều này không phù hợp với quy luật mà lão đầu nói với anh lúc trước.
Nghĩ đến việc trong khoảng thời gian này ở thành phố anh đã làm việc quá gây chú ý, cũng quấy nhiễu vận thế của ngũ đại gia tộc, mặt khác còn để lộ ra thực lực tại thế giới ngầm.
Người của địa phủ chắc chắn đã biết anh đang giả vờ ngu ngốc từ lâu!
Đang suy nghĩ thì một giây sau anh cảm nhận được hai luồng hơi thở nguy hiểm!
Chỉ là bọn họ không tới gần, chỉ lưỡng lự đứng cách xa anh mấy mét.
Chắc là đang quan sát anh.
Lý Cảnh Thiên cái khó ló cái khôn, cầm khăn trải giường lên khoác vào người như một cái áo cà sa. Tay còn lại nhặt cái gối đầu lên, múa may cũng ra hình ra dạng!
"Xem lão tôn đây đuổi quỷ đi!”
Quả Nhi cũng liếc qua nhìn Hắc Bạch vô thương, sau đó diễn theo anh!
"Đại sư oai phong! Xin đại sư hãy đuổi quỷ đi!”
Hai người anh một câu em một câu mà diễn một vở kịch. Hắc Bạch vô thường luôn tự cho là mình núp ở chỗ khuất, thấy vậy thì hơi sửng sốt!
Hắc vô thường chỉ vào Lý Cảnh Thiên đang lên đồng, vẻ mặt khiếp sợ. "Ngươi nghĩ... Người như vậy có biết trận pháp gì không?”
Vẻ mặt của Bạch vô thường vẫn bình thản như thường, trên khuôn mặt khôi ngô tràn đầy sự lạnh lùng, không nhìn ra được chút cảm xúc nào.
Căn cứ tin tức mà bọn họ nhận được, Lý Cảnh Thiên là một người bình thường, hoàn toàn không phải kẻ ngu.
Vốn cho rằng anh giả ngây giả dại, lừa dối Diêm vương để tránh trở thành con rể của địa ngục. Nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến bọn họ do dự.
Đây không giống chuyện mà một người bình thường có thể làm được!
Chẳng lẽ là cố tình?
Bạch vô thường nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ này của mình.
Hai người bọn họ dù gì cũng là cận vệ cấp cao của Diêm vương, tuy rằng trên người có hơi thở của địa phủ, nhưng vì đề phòng người khác phát hiện, trước khi tới đây đã che giấu hơi thở, theo lý thuyết Lý Cảnh Thiên tuyệt đối không phát hiện ra bọn họ được!
Hai người còn đang do dự, một giây tiếp theo đã thấy Lý Cảnh Thiên còn đang lên đồng đột nhiên ném cái gối trong tay về phía bọn họ!
Hắc vô thường giật mình kinh hãi!
Bị phát hiện rồi ư?
Lúc này Thượng Quan Nhược Hoa mới hài lòng cúp điện thoại.
Quả Nhi đã cười tới mức ngã lăn ra giường!
"Không ngờ đấy! Sức quyến rũ của sư huynh lớn như thết Người cũng đi rồi còn băn khoăn kiếm người bầu bạn cho anh, được đấy được đấy! Trẻ nhỏ dễ dạy!”
Lý Cảnh Thiên nhìn vẻ mặt của Quả Nhi, giận mà không chỗ trút.
"Thật sự không hiểu nổi con gái bọn em nghĩ thế nào, không phải hẳn là nên yêu cầu anh cả đời này chỉ có một mình mình thôi sao? Sao giờ ngược lại, hận không thể tìm thêm mấy người phụ nữ đến dùng chung anh?”
Ai biết Quả Nhi lại giơ ngón tay nhỏ bé, lắc lắc.
"No no no! Tuy em không biết vì sao Thượng Quan Nhược Hoa nhận ra được, nhưng em biết với bản lĩnh của sư huynh, tương lai bên cạnh chắc chắn sẽ không có duy nhất một người phụ nữ.”
Hai tay cô khoác lấy cổ Lý Cảnh Thiên, thuận thế nằm xuống.
"Mong ước lớn nhất của em là... Có thể ở bên cạnh anh cả đời...
Lý Cảnh Thiên rung động, cũng cúi xuống hôn.
Không khí giữa hai người lại nóng lên, giống như muốn chết chìm trong chiếc giường ấm áp này.
Trong lúc mơ hồ, dường như anh nghe thấy giọng nói của Như Yên! "Chủ nhân chủ nhân! Mau dậy đi, người của địa phủ tới!”
Nghe thấy hai chữ “địa phủ”, Lý Cảnh Thiên như gặp kẻ địch mạnh, lập tức bắn ra khỏi giường!
Còn không quên chửi thêm một câu: Mẹ nó! Lần nào thân thiết với Quả Nhi cũng luôn có chuyện phát sinh!
Nếu còn thêm mấy lần nữa thì chắc chắn anh sẽ không lên nổi nữa!
"Ai vậy? Đầu trâu mặt ngựa sao?”
Giọng nói nhẹ nhàng của Như Yên lại truyền tới: “Không giống đầu trâu mặt ngựa, hình như còn lợi hại hơn bọn họ. Họ đang ở ngoài biệt thự, sắp vào trong rồi...
Nói xong câu đó, giọng nói của Như Yên lập tức biến mất, dường như cực kì sợ hãi.
Quả Nhi cũng giật mình bật dậy khỏi giường. "Có phải là Hắc Bạch vô thường không?” Trong đầu Lý Cảnh Thiên đột nhiên nảy ra một ý!
Gần đây người của địa phủ càng ngày càng chăm chỉ, điều này không phù hợp với quy luật mà lão đầu nói với anh lúc trước.
Nghĩ đến việc trong khoảng thời gian này ở thành phố anh đã làm việc quá gây chú ý, cũng quấy nhiễu vận thế của ngũ đại gia tộc, mặt khác còn để lộ ra thực lực tại thế giới ngầm.
Người của địa phủ chắc chắn đã biết anh đang giả vờ ngu ngốc từ lâu!
Đang suy nghĩ thì một giây sau anh cảm nhận được hai luồng hơi thở nguy hiểm!
Chỉ là bọn họ không tới gần, chỉ lưỡng lự đứng cách xa anh mấy mét.
Chắc là đang quan sát anh.
Lý Cảnh Thiên cái khó ló cái khôn, cầm khăn trải giường lên khoác vào người như một cái áo cà sa. Tay còn lại nhặt cái gối đầu lên, múa may cũng ra hình ra dạng!
"Xem lão tôn đây đuổi quỷ đi!”
Quả Nhi cũng liếc qua nhìn Hắc Bạch vô thương, sau đó diễn theo anh!
"Đại sư oai phong! Xin đại sư hãy đuổi quỷ đi!”
Hai người anh một câu em một câu mà diễn một vở kịch. Hắc Bạch vô thường luôn tự cho là mình núp ở chỗ khuất, thấy vậy thì hơi sửng sốt!
Hắc vô thường chỉ vào Lý Cảnh Thiên đang lên đồng, vẻ mặt khiếp sợ. "Ngươi nghĩ... Người như vậy có biết trận pháp gì không?”
Vẻ mặt của Bạch vô thường vẫn bình thản như thường, trên khuôn mặt khôi ngô tràn đầy sự lạnh lùng, không nhìn ra được chút cảm xúc nào.
Căn cứ tin tức mà bọn họ nhận được, Lý Cảnh Thiên là một người bình thường, hoàn toàn không phải kẻ ngu.
Vốn cho rằng anh giả ngây giả dại, lừa dối Diêm vương để tránh trở thành con rể của địa ngục. Nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến bọn họ do dự.
Đây không giống chuyện mà một người bình thường có thể làm được!
Chẳng lẽ là cố tình?
Bạch vô thường nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ này của mình.
Hai người bọn họ dù gì cũng là cận vệ cấp cao của Diêm vương, tuy rằng trên người có hơi thở của địa phủ, nhưng vì đề phòng người khác phát hiện, trước khi tới đây đã che giấu hơi thở, theo lý thuyết Lý Cảnh Thiên tuyệt đối không phát hiện ra bọn họ được!
Hai người còn đang do dự, một giây tiếp theo đã thấy Lý Cảnh Thiên còn đang lên đồng đột nhiên ném cái gối trong tay về phía bọn họ!
Hắc vô thường giật mình kinh hãi!
Bị phát hiện rồi ư?