Nhưng gã phát tướng quay đầu lại xem thì không thấy kẻ nào khác ngoài Lý Cảnh Thiên.
Nhất định là ảo giác của ông ta!
Làm sao người đàn ông này lại có khí tức kinh khủng như thế được?
"Thắng bại còn chưa rõ thì tại sao lại vội vàng bảo người ta thực hiện lời hứa như vậy? Rõ ràng ông đang muốn sàm sỡ người khác!" Lý Cảnh Thiên đi đến bên cạnh Thượng Quan Nhược Hoa rồi khờ dại mà nói.
Sắc mặt Vương Quang không thay đổi, ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn về hướng ông ta trở nên không thích hợp.
Đương nhiên là ông ta muốn sàm sỡ!
Nhưng nếu chỉ nói bông đùa thôi thì không sao, nói rõ ra là giở trò lưu manh!
"Đấu giá đã kết thúc, mọi người đều biết hiện tại cây khô đằng năm mươi năm kia đã thuộc về Âu Dương gia. Thắng bại đã phân ra rồi, chẳng lẽ Thượng Quan gia còn muốn đổi ý sao?"
Lý Cảnh Thiên đăm chiêu mà nhìn Âu Dương Thành.
"Giành được thì giành được rồi, nhưng ai biết các người có thể trả đủ tiền hay không? Ba ngày sau nếu Âu Dương gia không giao được tiền thì phải gánh món nợ một tỷ đấy!"
Sắc mặt Âu Dương Thành lập tức thay đổi.
"Âu Dương gia đã đấu giá được thì nhất định sẽ trả đủ tiền, tuyệt đối không làm ra chuyện trái với điều khoản! Anh nói như thế là đang nguyền rủa Âu Dương gia sao?"
Thượng Quan Nhược Hoa cau mày, không nhịn Âu Dương Thành và gã phát tướng này nổi nữa.
"Anh Cảnh Thiên chỉ nói sự thật thôi, sao lại thành nguyền rủa ông? Hơn nữa trước giờ tôi chưa từng nói muốn chơi trò cá cược nhàm chán này với các người, từ đầu tới cuối đều là các người tự ý quyết định."
Ai ngờ gã phát tướng vẫn nhìn cô mà cười hèn mọn một tiếng, không kiêng dè chút nào cả.
"Cô có chịu hay không không quan trọng, tôi đã nói ra vụ cá cược này thì cô nhất định phải cược!"
Ánh mắt Thượng Quan Nhược Minh trầm xuống. Mặc dù anh ta không biết người này là ai, nhưng cũng biết ông ta là chung một bọn với Âu Dương Thành.
"Rốt cuộc ông là ai mà dám nói chuyện như vậy với em gái tôi?!"
Gã phát tướng khinh miệt nhìn anh ta rồi mỉm cười.
"Thượng Quan Nhược Minh, cha cậu gặp tôi cũng không dám nói nhiều một câu, đến phiên cậu lại dám sủa bậy trước mặt tôi? Âu Dương Thành, nói cho cậu ta biết tôi là ai!"
Trên mặt Âu Dương Thành tràn đầy đắc ý: "Vị này chính là gia chủ của Vương gia tỉnh Giang Nam, Vương Quang!"
Lửa giận sắp bùng nổ của Thượng Quan Nhược Minh bị câu nói này chặn nghẹn trở về.
Mặc dù bây giờ Vương gia chỉ là một gia tộc hạng hai của tỉnh Giang Nam, nhưng dù xét về địa vị, mối quan hệ hay tiền tài cũng đủ để đè bẹp năm gia tộc lớn bọn họ.
Vương Quang này thật sự có tư cách ngông cuồng trước mặt bọn họ!
Nhưng thái độ của ông ta đối với em gái...
Thượng Quan Nhược Minh có chút bất an.
Nếu ông ta mang ý xấu với em mình thì chỉ sợ cả cha cũng không ngăn cản được.
Nhưng vào lúc này, Vương Quang cũng chú ý tới món đồ nằm trên tay Lý Cảnh Thiên.
"Cậu đang cầm cái gì đó?"
Mọi người nhìn vào tay Lý Cảnh Thiên thì phát hiện đó là một cái hộp cổ xưa lại rất tinh xảo, nhìn hơi quen mắt.
Trong đám người không biết ai thốt lên một câu.
"Đây không phải là hộp chứa bảo vật Tư Nam sao?"
Hạ Hầu Thanh lập tức ngơ ngác.
Thật sự là bảo vật Tư Nam!
Tại sao nó lại nằm trên tay Lý Cảnh Thiên?
Chẳng lẽ anh chính là vị khách VIP vừa rồi đấu giá được bảo vật Tư Nam?
Không có khả năng!
Vương Quang hơi cau mày rồi nhìn Lý Cảnh Thiên từ trên xuống dưới.
"Người đàn ông này là ai? Có bối cảnh gì? Trong nhà làm cái gì? Có làm ăn ở tỉnh Giang Nam không?"
Âu Dương Thành dở khóc dở cười nói: "Chỉ là một thằng ăn mày nghèo hèn thôi, chẳng có bối cảnh gì cả, sắp ăn cơm không nổi rồi nên chỉ có thể để đàn bà nuôi."
Nhất định là ảo giác của ông ta!
Làm sao người đàn ông này lại có khí tức kinh khủng như thế được?
"Thắng bại còn chưa rõ thì tại sao lại vội vàng bảo người ta thực hiện lời hứa như vậy? Rõ ràng ông đang muốn sàm sỡ người khác!" Lý Cảnh Thiên đi đến bên cạnh Thượng Quan Nhược Hoa rồi khờ dại mà nói.
Sắc mặt Vương Quang không thay đổi, ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn về hướng ông ta trở nên không thích hợp.
Đương nhiên là ông ta muốn sàm sỡ!
Nhưng nếu chỉ nói bông đùa thôi thì không sao, nói rõ ra là giở trò lưu manh!
"Đấu giá đã kết thúc, mọi người đều biết hiện tại cây khô đằng năm mươi năm kia đã thuộc về Âu Dương gia. Thắng bại đã phân ra rồi, chẳng lẽ Thượng Quan gia còn muốn đổi ý sao?"
Lý Cảnh Thiên đăm chiêu mà nhìn Âu Dương Thành.
"Giành được thì giành được rồi, nhưng ai biết các người có thể trả đủ tiền hay không? Ba ngày sau nếu Âu Dương gia không giao được tiền thì phải gánh món nợ một tỷ đấy!"
Sắc mặt Âu Dương Thành lập tức thay đổi.
"Âu Dương gia đã đấu giá được thì nhất định sẽ trả đủ tiền, tuyệt đối không làm ra chuyện trái với điều khoản! Anh nói như thế là đang nguyền rủa Âu Dương gia sao?"
Thượng Quan Nhược Hoa cau mày, không nhịn Âu Dương Thành và gã phát tướng này nổi nữa.
"Anh Cảnh Thiên chỉ nói sự thật thôi, sao lại thành nguyền rủa ông? Hơn nữa trước giờ tôi chưa từng nói muốn chơi trò cá cược nhàm chán này với các người, từ đầu tới cuối đều là các người tự ý quyết định."
Ai ngờ gã phát tướng vẫn nhìn cô mà cười hèn mọn một tiếng, không kiêng dè chút nào cả.
"Cô có chịu hay không không quan trọng, tôi đã nói ra vụ cá cược này thì cô nhất định phải cược!"
Ánh mắt Thượng Quan Nhược Minh trầm xuống. Mặc dù anh ta không biết người này là ai, nhưng cũng biết ông ta là chung một bọn với Âu Dương Thành.
"Rốt cuộc ông là ai mà dám nói chuyện như vậy với em gái tôi?!"
Gã phát tướng khinh miệt nhìn anh ta rồi mỉm cười.
"Thượng Quan Nhược Minh, cha cậu gặp tôi cũng không dám nói nhiều một câu, đến phiên cậu lại dám sủa bậy trước mặt tôi? Âu Dương Thành, nói cho cậu ta biết tôi là ai!"
Trên mặt Âu Dương Thành tràn đầy đắc ý: "Vị này chính là gia chủ của Vương gia tỉnh Giang Nam, Vương Quang!"
Lửa giận sắp bùng nổ của Thượng Quan Nhược Minh bị câu nói này chặn nghẹn trở về.
Mặc dù bây giờ Vương gia chỉ là một gia tộc hạng hai của tỉnh Giang Nam, nhưng dù xét về địa vị, mối quan hệ hay tiền tài cũng đủ để đè bẹp năm gia tộc lớn bọn họ.
Vương Quang này thật sự có tư cách ngông cuồng trước mặt bọn họ!
Nhưng thái độ của ông ta đối với em gái...
Thượng Quan Nhược Minh có chút bất an.
Nếu ông ta mang ý xấu với em mình thì chỉ sợ cả cha cũng không ngăn cản được.
Nhưng vào lúc này, Vương Quang cũng chú ý tới món đồ nằm trên tay Lý Cảnh Thiên.
"Cậu đang cầm cái gì đó?"
Mọi người nhìn vào tay Lý Cảnh Thiên thì phát hiện đó là một cái hộp cổ xưa lại rất tinh xảo, nhìn hơi quen mắt.
Trong đám người không biết ai thốt lên một câu.
"Đây không phải là hộp chứa bảo vật Tư Nam sao?"
Hạ Hầu Thanh lập tức ngơ ngác.
Thật sự là bảo vật Tư Nam!
Tại sao nó lại nằm trên tay Lý Cảnh Thiên?
Chẳng lẽ anh chính là vị khách VIP vừa rồi đấu giá được bảo vật Tư Nam?
Không có khả năng!
Vương Quang hơi cau mày rồi nhìn Lý Cảnh Thiên từ trên xuống dưới.
"Người đàn ông này là ai? Có bối cảnh gì? Trong nhà làm cái gì? Có làm ăn ở tỉnh Giang Nam không?"
Âu Dương Thành dở khóc dở cười nói: "Chỉ là một thằng ăn mày nghèo hèn thôi, chẳng có bối cảnh gì cả, sắp ăn cơm không nổi rồi nên chỉ có thể để đàn bà nuôi."