Chương 11: Quyến rũ
ĐÓ là một chiếc váy ngủ màu trắng trơn được làm từ lụa, cầm trên tay hơi trơn trơn, cảm giác vô cùng tuyệt vời.
Lý Cảnh Thiên phát hiện chiếc váy này có phong cách khá giống với phong cách mà Thượng Quan Nhược Hoa mặc ngày hôm nay!
Anh cầm chiếc váy ngủ trong tay, lúc mở bung ra lại phát hiện—
Chất liệu của chiếc váy thực sự rất trong suốt!
“Quả Nhi, đây là cái gì…”
Lúc này hai má của Quả Nhi đã đỏ bừng, cô rất ngượng ngùng nhưng vẫn cố lấy hết dũng khí cúi đầu đi đến trước mặt Lý cảnh Thiên.
“Em thấy anh thích bộ váy của Thượng Quan Nhược Hoa cho nên mới nhìn cô ấy mãi. Sư huynh… giờ em cũng mặc thử, anh giúp em xem xem có đẹp không…”
Nói xong không đợi Lý cảnh Thiên trả lời, cô đã túm lấy chiếc váy, quay đầu bỏ chạy.
Đứng trước cả bàn đầy đồ ăn ngon, Lý cảnh Thiên hoàn toàn không còn hứng thú nữa.
Bây giờ anh thực sự đang đói.
Nhưng cái ‘đói’ này không chỉ đơn giản là đói bụng.
Thời gian chờ đợi mỗi giây dài như cả năm, lúc này trong đầu Lý cảnh Thiên đã tràn ngập mấy cảnh tượng cấm trẻ em, lúc đầu là hình ảnh của Thượng Quan Nhược Hoa, lát sau lại nhẹ nhàng chuyển thành thân hình kiều diễm của Quả Nhi…
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Quả Nhi cũng bước ra, đứng phía sau nhẹ giọng gọi anh:
“Sư huynh, em xong rồi…”
Lý Cảnh Thiên mang tâm trạng kích động chậm rãi quay người lại, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh lập tức hít sâu một hơi!
Mặc chiếc váy ngủ màu trắng trong suốt đó, Quả Nhi trông hệt như một nàng tiên xinh đẹp vừa mới hạ phàm!
Dưới ánh đèn mờ ảo, những đường cong duyên dáng thấp thoáng hiện ra. Kiểu dáng của váy ngủ được cắt may ôm sát theo cơ thế người mặc, hoàn hảo tôn lên các đường cong trên cơ thế của Quả Nhi.
Trước sau lồi lõm, đường cong duyên dáng. Cảnh xuân dưới làn váy lờ mờ hiện ra như thế biến thành một yêu tinh không ngừng vẫy tay gọi anh.
Chiếc khăn áo choàng khoác ngoài trượt từ đầu vai xuống chỗ khủy tay, đi dần xuống dưới là cặp chân thon dài thẳng tắp đang mời gọi hắn tiếp xúc “không khoảng cách”.
Mà cái càng làm người ta máu huyết sôi trào chính là Quả Nhi đang mặc đồ lót màu đen.
Đồ lót ren màu đen!
Hai màu đen trắng tương phản rõ rệt làm đầu Lý Thiên cảnh chợt nố ra một đống pháo hoa rực rỡ!
“Sư huynh… sinh nhật vui vẻ!” Quả Nhi cúi đầu, cô hơi ngượng ngùng nhưng cũng có chút vui mừng khi thấy anh nhìn chằm chằm mình như vậy.
“Em tự gói mình tặng cho anh, anh… có muốn em không?”
Lý Cảnh Thiên mừng rỡ ôm lấy Quả Nhi mà không kịp suy nghĩ gì thêm!
Nếu mà lúc này anh nói không thì anh thật sự không còn là đàn ông nữa rồi!
Quả Nhi vừa bị anh ôm vào lòng lập tức kiễng chân lên, ngấng mặt, áp môi mình vào môi Lý Cảnh Thiên.
Cô chủ động như vậy khiến Lý cảnh Thiên không thế kiềm chế bản thân được nữa.
Má! Sau khi ngũ đại gia tộc đồng loạt từ hôn, anh phải làm theo lời lão đầu nói. Không những phải tiếp tục giả điên, hành động ngu ngốc, mà còn phải giữ gìn nguyên dương, bất kể là ai cũng không được động vào!
Nhưng mà… có ai chịu đựng trước sự cám dỗ này được chứ!
Dưới ánh sáng mơ hồ, hai người ôm nhau thật chặt, môi lưỡi dính chặt không rời. Lúc này đôi mắt của Quả Nhi đã lâm vào mê ly, chiếc váy ngủ màu trắng trong suốt trên người cô cũng đã bị bàn tay to lớn của Lý cảnh Thiên xoa không ra hình thù.
“Sư huynh…em muốn…”
Thân thể thoải mái tột độ làm Quả Nhi không nhịn được kêu lên thật khẽ.
Bất ngờ! Phía cửa sổ chợt vang lên một âm thanh thật lớn, một cơn gió thật mạnh đã thổi tung cửa sổ!
Quả Nhi vừa cởi một bên váy ngủ đã được Lý Cảnh Thiên che chở trong ngực. Trong lòng anh còn thầm mắng to!
“Lại tới nữa! Lại tới nữa rồi! Không thấy ngũ đại gia tộc vừa mới hủy hôn sao?! Tôi kiềm chế biết bao năm rồi, mới vừa định ăn mặn một chút cũng không yên sao?! Diêm Vương lợi hại lắm sao! Có giỏi thì đến bắt tôi này!”
“A! Sư huynh!” Quả Nhi hét lên, Lý cảnh Thiên quay đầu lại đã thấy cô bị người ta bắt! Cơ thể cả hai vẫn là hình người bình thường, chỉ có điều đầu của họ quá kì lạ, một người thì đầu bò người kia thì mặt ngựa.
Quả Nhi bị hai người giữ lấy, áo choàng rơi xuống nằm tán loạn trên đất, chiếc váy mỏng manh như thế chỉ cần dùng một lực cực nhỏ cũng có thể xé rách.
“Lý Cảnh Thiên! Ngươi thân là con rể của Diêm Vương làm sao có thể tằng tiu với phụ nữ ở dương gian như vậy?! Hai mươi lăm năm trước, sư phụ của ngươi phá hỏng chuyện của Diêm Vương! Hiện tại hai bọn ta sẽ mang ngươi trở về địa phủ!”
Giọng nói vừa vang lên vô cùng lạnh lùng, không chút cảm xúc!
Đôi mày của Lý cảnh Thiên lập tức nhíu thành chữ “Xuyên”.
Đây rõ ràng là cận thần của Diêm Vương – Ngưu Đầu, Mã Diện!
Xem ra lần này lão đầu nói thật, đã hai mươi lăm năm trôi qua, Diêm Vương vẫn không chịu buông tha cho anh.
Anh lập tức nghĩ đến lời dặn dò của sư phụ: nếu bị Diêm Vương đến đi nhất định phải giả điên, đồng thời phải lợi dụng quan hệ thông gia với ngũ đại gia tộc để cầm cự!
“Hai vị đại ca… không đúng…” Anh gãi gãi đầu, giả vờ hoang mang trước cảnh tượng trước mắt.
“Anh Ngưu, anh Mã? Như vậy cũng không đúng lắm… Hai người có phải là con người không?”
Ngưu Đầu Mã Diện sững sờ!
Anh ta không biết hai người họ sao? !
Ngưu Đầu tính tình nóng nảy, thấy anh như thế vẫn không chịu để yên.
“Không cần quan tâm anh ta có nhận ra hay không! Tranh thủ mang anh trở lại địa ngục đi, chúng là chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của mình là được rồi!”
Nói xong, hai người lại buông Quả Nhi ra, tiến đến bắt Lý Cảnh Thiên.
“Buông sư huynh của tôi ra!” Quả Nhi thấy chuyện không ốn nên cô không thèm quan tâm đến chiếc váy của mình nữa, nhanh chóng lật tay bắn ra hai cây kim, hai cây một trái một phải lập tức lao nhanh về phía Ngưu Đầu Mã Diện!
Hai người họ vừa cảm nhận được luồng gió bất ngờ thổi qua sau gáy liền vô thức đưa tay lên đỡ đòn, hai cây kim đó lập tức bị đánh bay sang một bên!
“Nha đầu thối! Còn dám đánh trả hả!”
Ngưu Đầu phẫn nộ lập tức thi triển đại chiêu chuẩn bị phản kích!
“Đừng manh động!” Mã Diện thấy vậy vội vàng ngăn cản Ngưu Đầu lại: “Đáy là con gái của Thiên Y, chúng ta không thể động vào cô ta!”
Ngưu Đầu tức giận nhìn Quả Nhi!
“Đáng tiếc! Không ngờ cô gái lẳng lơ này lại là con gái của Thiên Y, nếu không phải vậy thì ta nhất định sẽ mang cô ta về âm phủ tra tấn!”
Lúc bọn họ quay lại bắt Lý cảnh Thiên, anh đã trốn ra sau bài vị của Thiên Y.
Lý Cảnh Thiên cũng không ngờ sẽ có một ngày mình trở nên hèn nhát như vậy. Lão đầu đã ra đi từ lâu, vậy mà anh còn cần bài vị của ông ấy che chở.
Nhưng mà thật sự không còn cách nào nữa. Dù anh có thần thông quản đại đến mức nào thì vì nguyên dương vẫn chưa bị phá nên còn có rất nhiều công pháp anh không thể thi triển ra.
Nếu không vì chuyện này thì hai tên Ngưu Đầu Mã Diện này vẫn chưa đủ trình đế đấu với anh đâu!
Bị bài vị của Thiên Y cản trở, hai người không dám tùy tiện ra tay.
“Lý Cảnh Thiên! Thiên Y chỉ có thể bảo vệ ngươi nhất thời, không thể bảo vệ ngươi cả đời!
Nếu ngươi biết thức thời thì mau chóng trở về với bọn ta đi! Được làm con rể của Diêm Vương là phúc báo mấy đời của ngươi đấy! Đừng nên rượu mời không uống mà muốn uổng rượu phạt!”
Lý Cảnh Thiên vẫn núp sau bài vị.
“Nói dối! Sư phụ của ta đã nói, đi với các người sẽ không quay lại được nữa! Phúc báo kiểu này đem cho các người, các người có nhận không?”
Mã Diện thấy nói chuyện không được liền nháy mắt với Ngưu Đầu, ra hiệu hai người sẽ chia ra hành động.
Quả Nhi chợt nghĩ ra một chuyện!
“Sư huynh của ta là con rể của chư hầu vương tộc! Sao ngươi dám chạm vào anh ấy!”
Ngưu Đầu cười khấy nói: “Thiên Y dùng chiêu này đã giúp cậu ta kéo dài tuổi thọ thêm hai mươi lăm năm. Bây giờ hôn ước của ngũ đại gia tộc đã bị hủy, giấy tờ hủy hôn cũng đang nằm trong tay bọn ta, ta còn sợ gì nữa?”
Trái tim của Quả Nhi lập tức trầm xuống!
Chết tiệt!
Ai bảo đốt bỏ hôn thư mới tính là hủy hôn làm gì, không ngờ làm vậy lại làm hôn thư của sư huynh rơi vào tay Diêm Vương!
“Lý Cảnh Thiên, mạng của cậu đã tận, đã đến
lúc cậu nên chết rồi! Mau đi theo chúng ta!”
Ngưu Đầu giơ cây chĩa trong về phía bài vị.
Lý Cảnh Thiên đang lăn người về phía sau đế tránh Mã Diện thì đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng!
Mã Miên vui mừng khôn xiết!
“Trước khi rời đi, ta mượn gọi hồn kỳ của Bạch Vô Thường ca, không ngờ nó lại có tác dụng! Lý cảnh Thiên! Linh hồn tới!”
Quả Nhi sững sờ!
“Khônq! Sư huynh!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK