Chương 27: Cho tớ sờ một chút đi
Cao Đông Kiệt còn chưa kịp thấy rõ người tới là ai, thì đã bị đạp bay ra ngoài rồi.
“Khốn nạn! Rốt cuộc là ai mà lại dám phá hỏng chuyện tốt của ông đây vậy! Người đâu! Chạy đi chỗ mẹ nào hết cả rồi!”
Trong lúc hoảng hốt, Âu Dương Thiến nhìn thấy một người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đang kiểm tra mạch đập của cô ta, sau đó cúi xuống ôm lấy cô ta.
Trong ngực của anh ấm áp và an toàn.
“Cứu… Cứu tôi…”
Cố gắng nói xong, Âu Dương Thiến không nhịn được nữa mà ngủ thiếp đi.
Lý Cảnh Thiên cảm giác được trong cơ thế nóng bừng, vội vàng kiểm tra mạch đập, phát hiện dược lực cực kỳ mạnh mẽ, ở trong cơ thế lâu như vậy, tất cả các kinh mạch lớn đều bị gián đoạn. Nếu chậm một chút, u Dương Thiến sẽ bị cắt đứt kinh mạch mà chết!
Anh tiện tay móc ra một viên thuốc, cho Âu Dương Thiến uống.
Sau năm phút, vết đỏ trên mặt đã mờ đi, cơ thế khôi phục bình thường, chỉ là người còn đang ngủ mê man.
Trái tim treo lơ lửng của Lý cảnh Thiên, cuối cùng buông xuống.
Quả Nhi nói không sai, Âu Dương Thiến này đúng là một người đáng ghét.
Chuyện đã xảy ra thì cứ để nó xảy ra đi, còn nhất định để anh nhìn thây.
Bây giờ anh đã nhìn thấy, không có lý do gì để ngồi yên được cả.
Lý Cảnh Thiên lắc đầu bất đắc dĩ.
Được rồi, anh là một người đàn ông trưởng thành và rộng lượng nên lần này anh sẽ giúp đỡ cô ta.
Nhìn thấy con vịt trong tay bay đi, Cao Đông Kiệt miễn cưỡng đứng dậy từ trong góc, lau máu trên khóe miệng. Cú va chạm mạnh khiến anh có chút choáng váng..
“Anh là ai? Đừng tưởng anh đeo mặt nạ, là tôi sẽ sợ anh! Có bản lĩnh, hãy tháo mặt nạ ra! Anh đang giả vờ cái gì…”
Chưa kịp nói xong đã bị tát hai cái!
Cái tát này mạnh đến nỗi cả người như bị thổi bay đi!
“Nếu ngươi dám để Thiên Y đại nhân cởi mặt nạ ra, ta nghĩ mạng sống của ngươi sẽ kết thúc!”
Cao Đông Kiệt ngẩng đầu, đúng là Thân Bá Xương!
Không biết là bởi vì đau đớn, hay là sợ hãi, toàn thân anh ta bắt đầu run rẩy không thể kiểm soát được.
“Người… Người giàu nhất… Xin anh hãy tha mạng cho tôi. Tôi bị bắt phải làm như vậy. Âu Dương Thiến không thích anh và cho rằng anh già và xấu nên mới ép tôi… ép tôi lên…”
Bổp bốp!
Lại là hai cái tát!
Thân Bá Xương nhìn ra được, Thiên Y đại nhân và Âu Dương Thiến có vẻ như có chút giao tình. Nếu không vừa rồi đụng phải ở hành lang khách sạn, thì cũng không gấp gáp tìm đến cửa như vậy.
Vừa mới bị Thiên Y đại nhân mắng một trận, Thân Bá Xương tức đến nỗi không thể hiện ra nhiều sức lực hơn nữa.
“Thiên Y đại nhân, người này xử lý như thế nào?”
Lý Cảnh Thiên đứng ở đó như vậy, lại làm cho người ta tự nhiên sinh ra một loại cảm giác ngưỡng mộ.
“Cao Đông Kiệt ỷ vào Cao gia mà làm xằng làm bậy, được đằng chân lân đằng đầu. Cao gia nuôi được một đứa con như thế, vậy thì, phá sản đi!”
Cao Đông Kiệt sửng sốt một chút, cố giả bộ bình tĩnh: “Anh cho rằng Cao gia tôi dễ bắt nạt vậy sao? Cho dù anh là người giàu nhất cũng không thế chỉ vì nói phá sản là có thế khiến một gia tộc phá sản được!”
Một giây sau, chuông điện thoại di động vang lên, Cao Đông Kiệt xem xét, là cha!
“Thằng súc sinh này!Mày làm cái gì ở bên ngoài thế hả?! Tại sao cổ phiếu của nhà chúng ta lại tiếp tục tụt dốc thế? Bây giờ có rất nhiều người đến nhà, tất cả đều đến đây đế đòi nợ đây này! Khốn kiếp! Mau gọi Âu Dương Thiến xin cô ấy cứu Cao gia đi!”
Lạch cạch!
Điện thoại di động trượt rơi xuống mặt đất, toàn thân Cao Đông Kiệt dường như bị rút hết sức lực.
Xong…
Xong thật rồi…
Nếu cha anh ta biết tất cả những điều này là do anh ta có suy nghĩ không đúng đắn về Âu Dương Thiến, có lẽ cha sẽ đánh chết anh ta mất!
Tâm trí hỗn loạn của anh cuối cùng cũng lấy lại được một chút thư thái.
“Đừng… Đừng…” Cao Đông Kiệt không biết người đeo mặt nạ ma là ai, nhưng ngay cả người giàu nhất cũng kính trọng anh ta, cho nên anh ta nhất định là một nhân vật lớn.
“Hai vị đại nhân, tôi là súc sinh, tôi không bằng lợn bằng chó. Xin các vị giơ cao đánh khẽ, muốn đánh muốn phạt đều được, nhưng đừng đế Cao gia tôi phá sản! Xin hai vị đấy, xin hai vị đây.”
Cao Đông Kiệt đã hoàn toàn mất đi vẻ kiêu ngạo vừa rồi, không có sự che chở của Cao gia, đắc tội với người giàu nhất và Âu Dương gia, anh ta sẽ không thể ở lại thành phố Bạch được nữa!
Lý Cảnh Thiên vừa chau mày, Thân Bá Xương liền để trợ lý ném người ra rồi.
Người đã cứu được, kết cục của Cao gia như thế nào, thì anh cũng không quan tâm.
Còn có ba người đẹp đang đợi anh ở nhà nữa kìa!
“Thiên Y đại nhân, Âu Dương Thiến thì sao?”
Ai ngờ Lý cảnh Thiên xoay người rời đi, chỉ để lại một câu nói.
“Người này, anh phụ trách.”
Thượng Quan gia.
Hơi nước mờ mịt trong phòng tắm, Thượng Quan Nhược Hoa và Hạ Hầu Thanh đang thoải mái ngâm mình trong nước nóng trong bồn tắm đôi lớn.
Chuyện xảy ra trong bữa tiệc mừng thọ của u Dương gia đã khiến tất cả họ bàng hoàng.
“Nhược Hoa, tớ vẫn cảm thấy Lý cảnh Thiên này là kẻ chuyên gây rối! Anh ta xông ra ngoài, làm đổ thuốc của ông Âu Dương. Đó là khô đằng hai mươi năm tuổi đó! Tớ căng thẳng đến nổi tim đập thình thịch luôn.”
Thượng Quan Nhược Hoa tạt nước lên đôi vai trắng nõn của mình như không hề có chuyện gì.
“Nhưng anh cảnh Thiên nói không sai mà! Ông ấy đã bước được hai bước rồi ngã xuống đất. Cuối cùng, anh ấy đã ra tay đế cứu ông ấy đó.”
Nói đến đây, cô giống như đột nhiên nhớ ra cái gì đó.
“Đó là căn bệnh mà ngay cả Vân Trung Sơn tiên sinh cũng vô phương cứu chữa! Nhưng anh Cảnh Thiên đã chữa khỏi. Vân Trung Sơn là danh y nổi tiếng đứng đầu thành phố Bạch, như vậy không phải là anh cảnh Thiên lợi hại hơn Vân Trung Sơn sao!”
Cô kích động đột nhiên ngồi dậy! Bọt mềm trắng như tuyết, giống như những đám mây trên bầu trời, che trước ngực.
“Y thuật của anh cảnh Thiên vượt qua các bác sĩ nổi tiếng hàng đầu, cho nên anh ấy là bác sĩ nối tiếng đỉnh cao ở thành phố Bạch!”
Cụm từ “bác sĩ nổi tiếng đỉnh cao” khiến Hạ Hầu Thanh đỏ mặt.
“Ván cược bốn điều kiện” vừa cá cược với Nhược Hoa vừa qua không lâu, mà Lý cảnh Thiên đã được so sánh với bác sĩ đỉnh cao rồi.
Hạ Hầu Thanh bướng bỉnh nâng cằm đồng thời bôi bọt lên đôi chân thon thả của mình.
“Rõ ràng là y thuật của Vân Trung Sơn đã khiến ông Âu Dương sổng lại, Lý cảnh Thiên ra tay là ăn may thôi, đây không phải là bác sĩ đỉnh cao, nếu muốn tớ thực thi hợp đồng, thì anh ta nhất định phải có tay nghề thực sự!”
Thượng Quan Nhược Hoa cười hi hi nói: “Đương nhiên! Thanh Thanh, tớ cá rằng sớm muộn gì cậu cũng sẽ bị ấn tượng bởi ‘năng lực’ của anh cảnh Thiên thôi”
Cô cố ý nhấn mạnh từ “năng lực”, đôi mắt đẹp của Hạ Hầu Thanh mở to, cô ấy biết cô gái này lại đang nghĩ đến điều gì đó không đúng lắm!
Hạ Hầu Thanh giơ hai tay… hớt bọt lên, nhân dịp Thượng Quan Nhược Hoa không chú ý, thì bôi lên mặt cô
“Bây giờ cậu càng ngày càng không nghiêm chỉnh rồi đấy! Người ta nói ngực to thì không có
não. Mau cho tớ sờ chút xem, rốt cuộc là to đến mức nào!”
Chưa nói xong nhưng hai tay cô ấy sờ vào ngực Nhược Hoa rồi.
Hai người đang vui vẻ trong bồn tắm, hoàn toàn không nghe thấy tiếng gõ cửa.
Ngày hôm sau, toàn bộ thành phố Bạch nhao nhao hết cả lên.
Người giàu nhất tỉnh Giang Nam lại đích thân đưa Âu Dươnq Thiến về nhà!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK